NỮ NHÂN BẤT PHÔI

"Em tại sao lại nổi điên?" Đan Vân Sơ không thể tin hỏi, cô có nghĩ tới vài tình huống khi gặp lại, nhưng không thể nghĩ tới tình huống này, cắn thật độc ác, Đan Vân Sơ sợ đau, càng sợ máu, mình làm đến mệt mỏi mong sớm trở về, lại bị đối xử thế này, Đan Vân Sơ tràn ngập nhiệt tình trong nháy mắt đều tiêu tan.
"Chị biết rõ mình hiện tại là người phụ nữ của em, còn cùng hồ ly tinh ôm ôm ấp ấp, hai người là cẩu nữ nữ!" Diệp Tuyền Vũ tức giận đưa di động cho Đan Vân Sơ, để xem cô ngụy biện như thế nào!
Đan Vân Sơ trong lòng vốn không dễ chịu, thấy hình trong điện thoại di động, tức giận khẽ tiêu tan một chút, Ann chết tiệt hãm hại mình, chớ trách người ta nói đắc tội quân tử, chớ đắc tội với nữ nhân, chỉ là vứt cô ấy ở sân bay, liền gửi hình hãm hại mình. Cho nên nói, đàn bà và vân vân ghét nhất, một đám phiền toái muốn chết, vừa tức, vừa hận, mặc dù chính mình cũng là một trong số đó.
"Em nhìn kỹ hình nha, từ đầu tới đuôi, tay của chị cũng rất quy củ, không có chủ động ôm cô ta, là cô ấy ôm chị." Tiểu công chúa không thể nào không nhìn ra mới đúng a.
"Vậy chị để cho cô ta ôm, cũng là tử tội!" Diệp Tuyền Vũ tức giận nói, nàng dĩ nhiên đã nhìn ra, nhưng mà nghĩ đến Đan Vân Sơ không cự tuyệt, nàng càng tức giận, ai ôm cũng được, chính là không cự tuyệt, thì liền là tử tội!
"Chị uống rượu say nha, cô ấy đỡ chị về khách sạn, rồi thừa cơ chụp ảnh thôi!" Đan Vân Sơ ủy khuất nói, biết rõ không có, Tiểu công chúa còn ác như vậy cắn mình, ham muốn chiếm hữu thật mạnh mẽ a!
"Chị uống say, không có thất thân chứ?" Diệp Tuyền Vũ đề cao âm lượng, nếu thất thân, thì xong đời Đan Vân Sơ rồi!
"Em cho rằng chị là em sao." Nói xong Đan Vân Sơ liền hối hận, cô thật không muốn đâm vào chỗ đau của Tiểu công chúa, chẳng qua là thuận miệng cãi lại thôi.
Diệp Tuyền Vũ nghe xong, ánh mắt có chút đỏ, xoay người rời đi, Đan Vân Sơ ôm lấy Diệp Tuyền Vũ không để cho em ấy đi, "Tiểu công chúa, bị cắn đau quá, cũng chảy máu, Tiểu công chúa phải chịu trách nhiệm." Đan Vân Sơ làm nũng nói.
"Mặc xác chị!" Diệp Tuyền Vũ cơn giận còn sót lại chưa tiêu.
"Tiểu công chúa em đừng như vậy, chị đem triễn lãm rút ngắn một nửa, em nhìn xem mắt đã thâm quầng, em còn cắn chị, lần sau chị không bao giờ... rút ngắn triễn lãm nữa, người nào đó một chút cũng không đau lòng vì chị." Đan Vân Sơ oán trách nói.
Diệp Tuyền Vũ nhìn Đan Vân Sơ mặt vẫn xinh đẹp như cũ, cũng nhận ra mấy phần mệt mỏi, "Chị vội vã như vậy trở về làm gì?" Diệp Tuyền Vũ giọng nói mềm nhũn ra.
"Em nói xem?" Đan Vân Sơ hướng về phía tai Diệp Tuyền Vũ thổi khí nóng, để cho thân thể Diệp Tuyền Vũ trở nên nhạy cảm.
"Chị không nói, em làm sao biết!" Diệp Tuyền Vũ chính là muốn nghe Đan Vân Sơ nói vài lời ngon tiếng ngọt.
"Em nói em nhớ chị, chị sẽ nói." Đan Vân Sơ chính là một chút cũng không chịu thiệt.
"Lại như vậy, Đan Vân Sơ, chị nhường em một lần, sẽ chết sao!" Diệp Tuyền Vũ tức giận nói.
"Đúng vậy a." Đan Vân Sơ vô sỉ trả lời.
"Chị nói hay không." Diệp Tuyền Vũ lạnh lùng nói, lần này mình nhất định không nói trước, Diệp Tuyền Vũ không muốn dễ dàng bị Đan Vân Sơ trêu chọc, muốn tránh cái ôm của Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ chết tiệt, hướng lỗ tai mẫn cảm của mình thổi vào, chính mình cố tình không có tiền đồ liền lập tức có cảm giác, kích thích tới vừa nhanh vừa mãnh liệt.
"Tiểu công chúa thật có tiền đồ, không bằng lúc trước đáng yêu." Đan Vân Sơ cảm thán nói, xem ra hôm nay Tiểu công chúa không như lúc trước dễ khi dễ. Lời này rõ ràng kích thích Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ chết tiệt này, không phải đổi biện pháp nói mình trước kia dễ khi dễ sao? Không dạy dỗ Đan Vân Sơ tốt một chút, thật tưởng mình là mèo bệnh sao, Đan Vân Sơ, chị nhất định phải chết.
Diệp Tuyền Vũ đột nhiên xoay người, dùng thân thể đè lại Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ nhìn Diệp Tuyền Vũ ánh mắt càng ngày càng đen, đột nhiên cảm giác không ổn, khí thế Tiểu công chúa, rõ ràng là điềm báo tấn công, không được, lúc trước mình bị Tiểu công chúa đánh bại, không còn sức lực phản công, Tiểu công chúa thì không giống, bất luận khi nào cũng có thể bị tấn công, chính là cực phẩm, mình nên ăn hết trước mới tốt.
Đan Vân Sơ cũng không cam chịu yếu thế, muốn đem chân chen vào giữa hai chân của Diệp Tuyền Vũ trêu chọc, tuy nhiên Diệp Tuyền Vũ khéo léo tránh được, Diệp Tuyền Vũ biết rõ thân thể của mình nhạy cảm, chỉ cần Đan Vân Sơ nhẹ nhàng trêu chọc là có thể hóa thành một vũng nước, để cho Đan Vân Sơ muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói hôm nay không thể để Đan Vân Sơ thực hiện được, hôm nay nhất định phải thay đổi, phải áp đảo con người chết tiệt này, để chị ấy biết, chị ấy rốt cuộc là người phụ nữ của ai, xem còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt nữa không!
Diệp Tuyền Vũ đem mặt vùi sâu vào cổ Đan Vân Sơ mè nheo như mèo con, Đan Vân Sơ mới vừa tắm xong, người chỉ quấn khăm tắm, toàn thân phát ra hương thơm mê người, làm cho Diệp Tuyền Vũ mê muội không thôi. Nàng nhớ cô gái này, nhớ đến phát điên lên được, nhưng nàng sẽ không nói cho cô biết, tránh để cô đắc ý, Diệp Tuyền Vũ yêu chết cảm giác đem Đan Vân Sơ ôm vào trong ngực, chỉ có lúc này tất cả khoảng cách cùng Đan Vân Sơ mới biến mất, gần gũi hận không thể đem Vân Sơ hòa nhập vào trong người mình. Diệp Tuyền Vũ tay đặt ở vòng eo mãnh khảnh của Đan Vân Sơ, tay khác đặt ở trên mông tròn trịa của Đan Vân Sơ cách một lớp khăn tắm, nhẹ nhàng xoa lấy.
Tiểu công chúa đem mình ôm thật chặt, chặt đến mức làm cho Đan Vân Sơ có chút thở không được, Đan Vân Sơ biết là bởi vì nàng yêu mình, Đan Vân Sơ nhàn nhạt cười, cô thích cảm giác như vậy, tay cô không khỏi thuận theo cái ôm của Diệp Tuyền Vũ. Cô cảm giác được thân thể đầy đặn mềm mại của Tiểu công chúa đang dán chặt vào thân thể mình, Tiểu công chúa toàn thân đều mềm, cô cực kỳ thích thân thể Tiểu công chúa, gợi cảm làm cho người hít thở không thông. Trước kia mình từng ghen tỵ với Tiểu công chúa vóc người gợi cảm quá đáng, hiện tại mới phát hiện, thật ra thì không cần ghen tỵ, bởi vì nàng là của mình, mình thậm chí hiểu rõ thân thể của Tiểu công chúa hơn cả thân thể của mình, thân thể này vì mình nở rộ xinh đẹp cực hạn.
Diệp Tuyền Vũ hôn lên đầu mũi Đan Vân Sơ, mũi Đan Vân Sơ rất tinh xảo, hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, nhưng luôn lộ ra vẻ ngạo mạn. Diệp Tuyền Vũ môi từ từ đi xuống, dán lên môi Đan Vân Sơ, môi Đan Vân Sơ còn có mùi máu tươi, đó là do vừa rồi bị mình cắn, nghĩ tới đây, Diệp Tuyền Vũ có chút đau lòng, nhưng nhiều hơn là hưng phấn, cô gái này rốt cuộc là của mình, mình muốn nhìn cô ở dưới người mình xinh đẹp nở rộ.
Phần môi bị cắn truyền đến khẽ đau, Tiểu công chúa thỏa đáng liếm ở miệng vết thương, gia tăng đau nhói, thân thể lại vặn vẹo mang đến cảm giác tê dại. Lưỡi Tiểu công chúa đang nhiệt tình mời gọi mình cùng múa, hôn mãnh liệt, làm nhiệt độ quanh mình bắt đầu dâng lên, kéo cơ thể hai người muốn động tình.
Hai người hôn nồng nhiệt đến mức không thở được, mới vạn phần không muốn đem đầu lưỡi khẽ chia lìa, mang ra một tia chỉ bạc, thoạt nhìn dâm mỹ cực kỳ.
Cảm giác như thế, hoàn toàn không đủ, hai người môi mới vừa chia lìa, lập tức dính nhau ở cùng một chỗ, hôn lưỡi cuồng nhiệt nóng bỏng vẫn không thể thỏa mãn cả hai, hai người bọn họ ngón tay không cầm lòng nổi bắt đầu ở trên thân đối phương di dộng, nỗ lực buông thả, trong lòng dần trở nên vội vàng mà mãnh liệt.
Bởi vì Đông Phương Thấm Tuyết không có xe, cho nên Lam Vận xung phong đưa Đông Phương Thấm Tuyết về, vốn cần về nhanh, Lam Vận không muốn đưa về nhanh như vậy, liền lấy cớ đi tìm Diệp Tuyền Vũ. Hai người đi tới hành lang nghe được thanh âm dâm mị, Đông Phương Thấm Tuyết lần trước có kinh nghiệm, lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, muốn mở cửa đi về, mà Lam Vận ngu ngốc còn không biết, tò mò đẩy cửa nhà Đan Vân Sơ ra, cũng nhìn thấy hiện trường cung xuân sống động, bất quá so với lần Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy tốt hơn rất nhiều, hai người còn đang ôm hôn, bất quá tay hai người rõ ràng là hạnh kiểm xấu, tựa hồ đang leo lên, chỉ nhìn hai người nụ hôn nồng nhiệt cũng có cảm giác xấu hổ tim đập dồn, hôn đến sắc tình, Lam Vận nghĩ thầm, chẳng qua, làm việc không đóng cửa, rất giống phong cách của hai người này.
"Hai người này lúc làm việc đều không đóng cửa sao?" Lam Vận đột nhiên tò mò hỏi.
Đông Phương Thấm Tuyết nhớ tới lần trước nhìn qua, mặt bỗng nhiên đỏ lên, Đông Phương Thấm Tuyết cảm giác hiện tại tựa như coi phim SEX không cẩn thận bị bắt, thật là làm khó người ngây thơ.
Lam Vận vừa nói khỏi miệng, mặt cũng đỏ lên, cô cảm giác hỏi quá lỗ mãng, trong lòng thầm mắng mình, làm sao có thể ở trước mặt Đông Phương lỗ mãng như thế?
"Tôi không biết." Đông Phương Thấm Tuyết trả lời có chút bối rối, cửa mở ra, liền nói không biết, lập tức đóng cửa lại, Lam Vận vẻ mặt không biết gì, đây là tình huống gì, chẳng lẽ Đông Phương cũng nhìn thấy hiện trường cung xuân sao? Cô nghĩ Đông Phương nhìn là bất lịch sự, không nên nhìn mới phải, bất quá cũng là hai người kia không tốt, sao có thể làm ô nhiễm Thiên Sứ trong sáng đây? Lam Vận hết sức bênh vực, trong lòng cô, Đông Phương Thấm Tuyết quả thực là nữ thần. Bất quá biểu hiện mới vừa rồi của Đông Phương, không giống như bộ dạng vô cùng thương tâm, có phải đã chặt đứt ý niệm trong đầu đối với Đan Vân Sơ hay không? Nghĩ tới đây, Lam Vận tâm tình tốt lên, tuy nhiên sau này nên nhắc nhở Vũ, làm việc nhớ đóng cửa, có điều, Vũ có phải là cố ý hay không đây?
Lam Vận đứng ở cửa, sau đó nhìn Đông Phương Thấm Tuyết đóng cửa đi vào, lộ ra nụ cười, sau đó xoay người rời đi.
----------
Chú thích:
(1) Tia chỉ bạc: ý nói là sợi nước bọt í. Haha.

Bình luận

Truyện đang đọc