NỮ NHÂN BẤT PHÔI

"Tiểu công chúa có muốn mua một ít khoai tây chiên không?" Lúc đẩy xe mua hàng đến khu thực phẩm, Đan Vân Sơ cầm lấy đồ ăn vặt mình thích, liền tiện thể hỏi Diệp Tuyền Vũ.
"Không có hứng thú." Cô đối với những thực phẩm không bổ béo này hoàn toàn không có hứng thú.
"Lúc xem TV mà ăn khoai tây chiên, thật tuyệt biết bao nhiêu, chúng ta cùng nhau xem TV cùng ăn khoai tây chiên." Đan Vân Sơ liền lấy thêm mấy bao khoai tây chiên bỏ vào giỏ hàng. Đan Vân Sơ không thường đi siêu thị, nhưng hễ đi siêu thị thì liền nhất định sẽ mua đồ ăn vặt.
"Tiểu công chúa, có thích ăn Chocolate hay không?"
"Không thích!" Diệp Tuyền Vũ có chút hết ý kiến, Đan Vân Sơ miệng thì tuy hỏi, nhưng tay là luôn cầm hàng bỏ vào xe, cái này được coi là hỏi ý kiến người khác sao? Diệp Tuyền Vũ nhíu mày, Đan Vân Sơ toàn lấy những đồ ăn có lượng calo cao, lượng đường cao, người này cuộc sống không quy luật coi như xong, ngay cả cách chọn đồ ăn cũng rất không quy luật.
"Tiểu công chúa..."
"Đan Vân Sơ, những thực phẩm chị mua em đều không thích, nhưng chị vẫn cứ bỏ vào, vậy hỏi em làm cái gì?"
"Tiểu công chúa thích cái gì?" Đan Vân Sơ hỏi, lần này trái lại nghe lời đem Chocolate bỏ xuống.
"Đi khu bán trái cây!"
"Tôi đoán Tiểu công chúa thích đu đủ, quả này nhìn không tệ, liền mua quả này!" Đan Vân Sơ cầm lấy một trái đu đủ thật lớn đùa nói.
"Em ghét đu đủ!" Diệp Tuyền Vũ liếc trái đu đủ một cái nhíu mày nói.
"Hay là do trước kia em ăn quá nhiều?" Đan Vân Sơ vẻ mặt hoài nghi.
Diệp Tuyền Vũ không trả lời, lạnh nhạt liếc Đan Vân Sơ, phớt lờ Đan Vân Sơ cầm lấy một cái túi to bắt đầu lựa xoài.
Đan Vân Sơ nhìn thấy Diệp Tuyền Vũ chăm chú lựa xoài, Đan Vân Sơ đột nhiên rất muốn ôm Diệp Tuyền Vũ, Tiểu công chúa luôn luôn nhớ rõ mình thích ăn xoài, thế nhưng mình lại không biết Tiểu công chúa thích ăn loại hoa quả gì.
Đan Vân Sơ đúng là làm thật, cô từ phía sau ôm lấy Diệp Tuyền Vũ đang nghiêm túc lựa xoài, "Tôi nghĩ hẳn là nên phải biết, vậy Tiểu công chúa thích ăn loại hoa quả nào?"
Diệp Tuyền Vũ mỉm cười nói cứng, Đan Vân Sơ đúng thật là không cố kỵ gì: "Đan Vân Sơ, đây là siêu thị!" Hai cô gái xinh đẹp vượt mức bình thường cùng lúc xuất hiện ở siêu thị liền đủ làm người khác để ý, hơn nữa còn thân mật ôm nhau, quả nhiên khiến cho rất nhiều người liếc nhìn.
"Tôi chỉ là đột nhiên phát hiện tôi thật sự càng ngày càng thích Tiểu công chúa." Đan Vân Sơ cho tới giờ vẫn là không quan tâm người khác thấy thế nào, người khác thấy thế nào thì mặc người đó, mình thích là được rồi.
"Chị muốn làm Hầu Tử (khỉ) khiến cho người khác vây xem sao?" Diệp Tuyền Vũ nhíu mày nói, tuy rằng không cho phép hành động của Đan Vân Sơ, nhưng là ngữ khí cũng không có ý trách cứ, khóe mắt còn hàm chứa một tia mỉm cười.
"Chúng ta xinh đẹp như vậy, điểm nào giống Hầu Tử đây?" Đan Vân Sơ nhíu mày hỏi ngược lại, bất quá thật sự người tụ tập ngày càng nhiều, những người này chưa thấy qua mỹ nữ sao? Thật lắm chuyện!
"Tự phụ!" Diệp Tuyền Vũ lắc đầu cười, Đan Vân Sơ tới bây giờ đều cho mình chính là phi thường tốt đẹp.
"Tiểu công chúa, tôi chẳng lẽ không xinh đẹp sao? Tôi nếu không đẹp, em ban đầu làm sao chỉ từ cái nhìn đầu tiên liền để ý đến tôi đây?" Bất kể nơi nào đều có thể tán tỉnh được chính là Đan Vân Sơ. Trừ bỏ Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ trong mắt luôn luôn không quan tâm đến bất cứ kẻ nào, hiển nhiên đối với chuyện nhiều người vây quanh thế này cũng xem như không thấy, quả thật không phải người bình thường.
"Chứ không phải tại chị ban đầu có bộ dạng lớn lối sao?" Diệp Tuyền Vũ tuyệt đối không thừa nhận mình là từ cái nhìn đầu tiên liền để ý đến cô ấy, lúc trước chỉ là muốn áp chế cái khí thế cùng bộ dạng kiêu ngạo của cổ, nhưng mà hơn mười năm qua đi, cái kiêu ngạo của người này không những không bị mình áp chế, ngược lại càng kiêu ngạo hơn. Diệp Tuyền Vũ đẩy Đan Vân Sơ ra, thật sự là ngày càng nhiều người tụ tập, nếu cứ tiếp tục để cho Đan Vân Sơ làm càng như vậy, khó tránh khởi ngày mai sẽ không lên trang bìa.

"Hai cô bé xinh đẹp như vậy tại sao lại là đồng tính luyến ái đây?" Một bà nội trợ thở dài nói, giống như thương xót cho chính con gái mình.
"Đồng tính luyến ái, ghê tởm!" Một nữ tử trẻ tuổi khác vẻ căm ghét nói.
"Không có nha, tôi cảm thấy thật sự rất đẹp, hai cô đều rất đẹp, có phải hay không mấy người ghen tỵ vì họ đẹp hơn, cô không phát hiện cái cô gái cao hơn kia thật kiêu ngạo lạnh lùng làm tôi cảm giác thật ngưỡng mộ, tôi mê chết cô đó rồi, xong rồi, không mê đam mỹ nữa, tôi muốn đổi khống bách hợp, quá đẹp..." Một cô gái trẻ khác hưng phấn nói, hủ nữ chỗ nào cũng có, hơn nữa hiển nhiên còn ngưỡng mộ chính là Đan Vân Sơ. Đan Vân Sơ lực hấp dẫn đối với phái nữ thật sự chính là trời sinh, bất kể là cong hay thẳng.
"Tôi thích người kia, bộ dạng thật yêu thật mỵ, bộ dạng giống như người yêu trong mơ của tôi . . ." Một anh chàng trẻ tuổi cũng tham gia thảo luận,
"Ông quả nhiên là đang nằm mơ, hai cô ấy là bách hợp, chính tông bách hợp, bọn con trai các ông thì biến đi! Cái người kiêu ngạo lạnh lùng quá xinh đẹp kia nhất định là công, còn người kia bộ dạng yêu trong yêu khí kia chính là thụ, ân, đúng vậy, chính là như vậy..."
"Hai người họ đã đi qua quầy tươi sống bên kia, tôi thật muốn chụp trộm một vài bức ảnh, thật sự là một khung hình đẹp . . ."
"Tiểu công chúa, con cá này hình như không tệ, mua con này . . ." Đan Vân Sơ luôn luôn ghét nhất đi khu hàng tươi sống, cô cảm thấy mùi tanh nặng, thế nhưng giờ chẳng những không thấy chán ghét, ngược lại rất hưng phấn.
"Cô biết chọn sao?" Diệp Tuyền Vũ nhíu mày hỏi, Đan Vân Sơ điển hình là người không bao giờ biết lựa chọn những thứ này.
"Không biết." Đan Vân Sơ lắc đầu, nhìn thấy Tiểu công chúa một mực hòa nhã chọn cải thìa, đột nhiên cảm giác mình thật giống như kẻ thừa, cho nên cũng giúp chọn một con cá thoạt nhìn còn tươi sống, lấy hành động để làm mất đi cái cảm giác thừa thải kia.
"Tôi cũng không, cũng là thuận mắt mà mua." Kỳ thật Diệp Tuyền Vũ rất ít đi tới khu tươi sống, cũng không có kinh nghiệm gì, cô từ lúc trù học nấu ăn thành công tới nay, ít khi xuống bếp, cô chỉ muốn làm cho Đan Vân Sơ ăn.
Đúng lúc này, Đan Vân Sơ đột nhiên thấy Thấm Tuyết, Đông Phương Thấm Tuyết cũng đang đi tới khu tươi sống, Đan Vân Sơ cho rằng nếu là chạm mặt hẳn là có chút lúng túng, cô không biết Tiểu công chúa đã biết hay chưa chuyện trước kia, nhưng là Tiểu công chúa nhất định rất không thích Thấm Tuyết.
"Chị đang nhìn cái gì?" Diệp Tuyền Vũ nhìn theo tầm mắt của Đan Vân Sơ cũng nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết.
"Thấy người quen, sao lại không qua đó chào hỏi?" Diệp Tuyền Vũ nhẹ giọng hỏi, gió êm sóng lặng giống như thực sự đơn giản là gặp người quen vậy, làm cho Đan Vân Sơ nhìn mà không biết cảm xúc giờ phút này của Diệp Tuyền Vũ.
Lúc này Đông Phương Thấm Tuyết cũng đã thấy Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ, Đông Phương Thấm Tuyết cũng do dự có nên hay không qua chào hỏi, cảm giác thân phận của mình có chút xấu hổ, một năm trước kia trước đóng kịch trước mặt người này làm cho cô ấy tổn thương, hẳn là cô ấy đối với mình có một chút để tâm. Nhưng mà cả hai bên đều đã thấy nhau, nếu không chào hỏi, hình như rất kỳ, cũng rất cố ý, ngược lại sẽ khiến cho phản hiệu quả.
"Thấm Tuyết, thật là trùng hợp a!" Đan Vân Sơ ra vẻ tự nhiên đi đến chỗ Đông Phương Thấm Tuyết chào hỏi.
"Đúng là thật khéo, hai người cũng đang đi mua đồ để nấu ăn sao? Em cũng vậy." Đông Phương Thấm Tuyết nở nụ cười trang nhã như mọi khi.
"Vẫn chưa cảm ơn cô trước kia chiêu đãi, nhà của tôi cũng gần đây, nếu cô không chê, thì có thể đến nhà của tôi dùng cơm trưa không?" Diệp Tuyền Vũ hào phóng mời Đông Phương Thấm Tuyết đến nhà mình dùng cơm.
Đan Vân Sơ có chút kinh ngạc nhìn Diệp Tuyền Vũ, Tiểu công chúa vì sao lại mời Thấm Tuyết đây? Thật đơn giản chỉ là trở về phép lịch sự như trước kia sao ?
Đông Phương Thấm Tuyết hiển nhiên cũng kinh ngạc, Diệp Tuyền Vũ hẳn nên không thích thấy mình mới phải, nếu tới thì cảm thấy khó xử, nhưng nếu từ chối, thì có vẻ không tốt.
"Vậy có làm phiền hay không?" Đông Phương Thấm Tuyết khách khí hỏi.
"Không đâu, Đan Vân Sơ cũng rất hi vọng cô tới, phải không Đan Vân Sơ?" Diệp Tuyền Vũ cười nói.
Không nhắc đến Đan Vân Sơ thì thôi, vừa nhắc tới Đan Vân Sơ ba chữ kia, Đan Vân Sơ cùng Đông Phương Thấm Tuyết liền không được tự nhiên.
"Đúng a!" Đan Vân Sơ kiên trì nói, Tiểu công chúa rốt cuộc đang suy nghĩ gì nha, Đan Vân Sơ cảm thấy Tiểu công chúa hiện tại thật là khó có thể nắm bắt.
"Hai người cứ ngồi xem TV, có lẽ khoảng nửa giờ là có!" Diệp Tuyền Vũ nói.
"Để tôi giúp em."
"Có cần tôi hỗ trợ không?"
Đan Vân Sơ cùng Đông Phương Thấm Tuyết đồng thanh nói, hợp ý cũng không phải là tốt, Đan Vân Sơ nhanh chóng nhìn về phía Diệp Tuyền Vũ, muốn nhìn được một vài điểm sơ hở, nhưng là trên mặt Diệp Tuyền Vũ nhìn không ra khác thường. Đông Phương Thấm Tuyết từ lúc từ cửa vào tới giờ, luôn là không thoải mái.
"Không cần, tôi một mình tự làm được rồi, Đan Vân Sơ chị ở đây tiếp khách đi." Diệp Tuyền Vũ cười nói xong, liền đem thức ăn vào phòng bếp.
"Chị kêu Lam Vận tới đây đi!" Sau khi Diệp Tuyền Vũ vào phòng bếp, Đông Phương Thấm Tuyết nói với Đan Vân Sơ.
"Đúng nha, Lam Vận tới, sẽ không lúng túng nữa, tôi cũng không phải cẩn thận như vậy nữa, này thật là ngột ngạt đến hoảng mà." Đan Vân Sơ nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, cấp Lam Vận gọi điện.
"Lam Vận, cô lập tức tới đây ăn cơm trưa, Tiểu công chúa xuống bếp!"
"Tôi không muốn quấy rầy thế giới của hai người, hai cô cứ ngọt ngào đi!" Lam Vận nhíu mày nói, cô không muốn vừa qua đã tự làm mình bẽ mặt, hai người này ở cùng nhau, căn bản là không để ý đến cảm giác của người thứ ba.
"Thấm Tuyết cũng ở đây, dù sao cô cứ đến đây là được!" Đan Vân Sơ từ nãy đến giờ đều là kìm nén khó chịu, có chút tức giận đối Lam Vận nói, nói xong liền cúp điện thoại.
Thật là, đây là thái độ cầu xin người khác giúp đỡ sao? Lam Vận trong lòng đối với Đan Vân Sơ thái độ cực kỳ khó chịu, một chút cũng không muốn giúp Đan Vân Sơ, nhưng là có Đông Phương ở đấy, Lam Vận lập tức đứng dậy tiến vào phòng ngủ thay quần áo, sau đó cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, chỉ mất 15p đã đến của nhà Diệp Tuyền Vũ. Tác phong nhanh nhẹn, lúc Đan Vân Sơ mở cửa cảm thấy được, Lam Vận có tiềm chất làm 007.
Lam Vận vừa đến, Đan Vân Sơ lấy cớ vào phòng bếp hỗ trợ, đem Thấm Tuyết cùng Lam Vận đều ném lại ở phòng khách, Tiểu công chúa bây giờ tâm có thể sánh bằng kim dưới đáy biển, nàng phải đi thăm dò ý tứ, để tránh tối nay không được cho vào phòng ngủ.
"Sao chị lại để khách một mình ở phòng khách?" Diệp Tuyền Vũ nhíu mày hỏi.
"Lam Vận tới, hai em ấy lại là bạn học, hẳn là có nhiều chuyện để nói." Đan Vân Sơ từ phía sau lưng ôm lấy Diệp Tuyền Vũ đang rửa rau, Đan Vân Sơ phát hiện mình càng ngày càng thích động tác này.
"Chị kêu Lam Vận tới?" Diệp Tuyền Vũ tỉnh bơ hỏi.
"Uh, Tiểu công chúa biết rõ tôi cùng Thấm Tuyết không có gì, còn khiến cho người ta thần kinh khẩn trương, Tiểu công chúa thật là càng ngày càng tệ . . ." Đan Vân Sơ oán hận nói.
"Chị không phải nói cô ấy là trà sao? Không phải có thể uống cả đời sao?" Phụ nữ thích nói chuyện xưa, Diệp Tuyền Vũ cũng không ngoại lệ.
"Em ấy thật sự đúng là trà, chỉ có điều là đó không phải tách trà của tôi." Đan Vân Sơ đột nhiên cảm giác mình rất lợi hại, trả lời được tốt như vậy.
"Ai biết được? Không biết được sau này chị lại thay đổi khẩu vị." Diệp Tuyền Vũ không cho là đúng nói.
"Em cũng biết, tôi không thích thì sẽ không thích, nhưng nếu đã thích thì sẽ thích thật lâu, có lẽ đến tám hoặc mười năm, chắc là cũng không đổi khẩu vị. Nhưng là thế này, Thấm Tuyết tách trà này phỏng chừng là đúng khẩu vị của Lam Vận, em nói Thấm Tuyết cùng Lam Vận có xảy ra chuyện gì hay không?" Đan Vân Sơ nhanh chóng nói sang chuyện khác, chuyện quá khứ, cô không hy vọng Tiểu công chúa vẫn rối rắm ở trên người Thấm Tuyết .
"Lam Vận thích cô ấy, nhưng cô ấy lại trao trái tim cho chị." Một câu nói, lại chuyển trở về vấn đề cũ.
"Thấm Tuyết giúp tôi diễn xong màn kịch kia thì làm sao còn dám yêu tôi . . . " Đan Vân Sơ nói đến một nửa đột nhiên phát giác mình nói sai, cô nhìn thấy trên mặt Diệp Tuyền Vũ có chút mất tự nhiên, biết mình khơi gợi lên tổn thương trong lòng Tiểu công chúa.
"Không ai có thể giống như Tiểu công chúa, có thể bao dung hết thảy cho tôi, biết rõ là tôi là một người xấu xa như vậy, còn có thể đến chết vẫn một mực yêu tôi . . ." Đan Vân Sơ đem cằm để ở trên vai Diệp Tuyền Vũ, tay đang ôm eo Diệp Tuyền Vũ, càng ôm chặt hơn.
"Đan Vân Sơ, không nên ở chỗ này giúp càng thêm phiền, nếu chị rảnh rỗi, thì đem cải thìa đi rửa sạch đi . . ." Diệp Tuyền Vũ ngắt lời Đan Vân Sơ, cô mời Đông Phương Thấm Tuyết chẳng qua là trả Lam Vận một cái ân tình, cô biết hai người này nhất định sẽ gọi Lam Vận tới, coi như là làm mối cho Lam Vận, nhưng là Diệp Tuyền Vũ trong lòng không dám thừa nhận, cô quả thật còn để bụng chuyện Đông Phương Thấm Tuyết.
Sau khi Đan Vân Sơ tiến vào phòng bếp, để lại Lam Vận cùng Đông Phương Thấm Tuyết một chỗ, nói ra, đây là lần đầu tiên Lam Vận cùng Đông Phương Thấm Tuyết ở cùng một chỗ mà không có người nào khác.
Đông Phương Thấm Tuyết không có tý gì là không tự nhiên, Đông Phương Thấm Tuyết cũng rất kỳ quái, biết cô gái này thích mình, nhưng mình lại không thích cổ, một phòng một chỗ như thế này, vốn ra cũng là một chuyện khó xử, nhưng cô trái lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Có lẽ, Lam Vận cho dù thích mình, cũng chưa bao giờ gây phiền nhiễu cho mình, kỳ thật rất khó chán ghét loại người giống như Lam Vận.

Tội cho Lam Vận hồi hộp đến rối tinh rối mù.

Bình luận

Truyện đang đọc