NỮ PHỤ: LANG THANG MUỐN VỀ



" Cạch !

Tiếng mở cửa vang lên dù có chút nhỏ nhưng nếu đặt trong một căn nhà rộng , trống trải tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo , cô quạnh phá lệ rõ ràng .

" Thiếu gia đã về ! "

Hắn chằng thèm mở miệng trực tiếp lướt qua đi thẳng lên phòng của mình .

Không gian riêng của hắn .

Cũng có lẽ ông quản gia cũng đã dự đoán trước được điều này nên trên mặt cũng chẳng biểu lộ thêm biểu tình gì khác ngoài cung kính và tôn trọng .

" Cốc cốc !

Thiếu gia có muốn dùng gì không để tôi kêu đầu bếp đi làm ! "

Giọng nói vẫn mang theo sự cung kính phát ra từ ngoài cửa phòng của hắn .


" Không cần ! "

Khác hẳn với sự cung kính đó hắn cất giọng điệu của một tên lười biếng , khàn khàn và một chút uể oải .

" Vâng ! À !

Ông chủ có bảo ngài là việc hôm qua ngài làm vẫn chưa được tốt lắm , có một chỗ vẫn còn nhiều sai sót .

Thỉnh ngài xem lại ! "

Chậc !

Hắn chỉ còn lựa chọn cố tình làm sai như thế thôi , không thì lão già chết tiệt kia sẽ giao nhiều gấp đôi hôm trước cho hắn mất .

Công việc như thế đã đủ nhiều rồi .

" Biết rồi ! "

Từ khi xuyên vào thân phận này thì hắn biết cuộc đời của hắn sẽ không được thoải mái tự do như trước nữa rồi .

Ngày nào cũng chỉ biết lao đầu vào công việc , dù có chút nhiều ... nhưng chịu thôi nếu hắn không làm thì sẽ nhớ cô chết mất .

Hắn mệt quá !

Giá như có cô bên cạnh hắn lúc này thì tốt biết mấy !

Hắn ngả lưng trên chiếc ghế sofa đen một chân gập lên còn một chân duỗi thẳng ra có lẽ vì chân hắn quá dài nên bàn chân của hắn như đang treo lơ lửng giữa không trung .

Một tay buông thõng xuống đất , một tay gác lên đầu che đi tầm mắt chỉ để lộ ra chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng mang màu hồng nhẹ kết hợp với làn da trắng không tỳ vết và một vài vết thương vẫn chưa lành hẳn tạo lên một bức chân dung hoàn mỹ .

\_\_\_\_\_

" Tiểu thư ! Đến giờ ăn cơm rồi ạ ! "

Tiểu thư nhà mình chẳng có tí tự giác gì cả . Cứ thế này thì không biết có thoát khỏi kiếp FA không đây !


Haizz !

" Được rồi ! Xuống ngay đấy ! "

Chậc !

Lại phải bước xuống giường sao ?

Mệt quá !

" Pa ! Ma ! Lâu rồi không gặp ! Nay mọi người không bận sao ? "

Cô bước xuống cầu thang với bộ đồ ngủ khá là dễ thương .

Mái tóc buông xoã có hơi rối , hai chân được xỏ bằng đôi tất trắng được che đi bằng dôi dép bông xù ấm áp .

Tất cả đều nhìn rất bình thường nhưng ở trên người cô phá lệ bắt mắt .

" Sao ? Con muốn ma bận lắm à ? " Bạch phu nhân tỏ vẻ không vui mà diễn y như thật .

Trình độ này mà không đi làm diễn viên thì phí thật .

" Ai da ! Không hề ! Con chỉ nói vậy thôi mà ! Tuyệt đối không có ý gì khác ! "

Cô chạy chân chó đến chỗ Bạch phu nhân bắt đầu giải thích .

" Hừ ! Ta tin con mới lạ ! "

Bạch phu nhân làm bộ giận dỗi , quay mặt đi chỗ khác .

Dù là người đã có tuổi rồi nhưng khi làm hành động đó vẫn thấy thật đáng yêu .

" ... "

Như thế này thì cô biết dỗ như nào !


Cô đã dỗ người khác bao giờ đâu .

Cô quay đầu sang ánh mắt tia thẳng đến chỗ của ông Bạch ra tín hiệu cầu cứu .

Chỉ có bạn đời với nhau mới có thể làm điều đó thôi chứ cô chịu .

" Thôi ! Con bé nó đã nói như vậy rồi thì bà bỏ qua chó nó vậy ! Ăn cơm ! Ăn cơm đi ! Để nguội là không ngon đâu !

Đây ! Món bà thích này ! Ăn nhiều vào ! "

Ông Bạch lại dở bộ mặt chấn chó nhằm không trâm mồi vào lửa .

Động ai thì đụng chứ động vào bà thì ông đây cũng bó tay .

" Gì ? Ông muốn tôi ăn nhiều cho béo rồi ông có thể lấy lí do để cưới người khác chứ gì ! "

" ... "

Hai bố con lặng thinh .

Và cũng nhờ phước của ông Bạch mà bữa cơm này trôi qua cực kì hài hoà

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/897449/markdown/11083061/1596299558094.jpg-original600webp?sign=621f2b4926d3d4027cd80371a990481a&t=5fff8980)






Bình luận

Truyện đang đọc