NỮ PHỤ: LANG THANG MUỐN VỀ



" Con bé kia viết xong chưa ? "

Chậc ! Phiền phức ghê !

" Cô à ! Em không có thừa thời gian để đi viết mấy cái bản kiểm điểm vớ vẩn đấy đâu . Chi bằng cô cứ trực tiếp gọi phụ huynh đi .

Huống chi cô còn đang trong giờ dậy mà ! Đúng chứ ?

Cúp tiết giống em là không tốt đâu. "

Việc cô đã làm thì việc gì phải hối hận nên mấy cái bản kiểm điểm thổ tả này viết làm chó gì cho mệt.

" Biết là không tốt mà vẫn cứ làm , có vẻ em nhận thức không tồi nhỉ ? "


Trẻ con thời nay đúng là chả ra đâu vào đâu .

" Hừm ! Đơn giản là bởi vì em thích !"

Mình thích thì mình nhích thôi . Làm những thứ mà mình muốn không phải chịu gò bó gì cả thì cảm giác sẽ tuyệt vời hơn nhiều . Nghe thì có vẻ đơn giản đấy nhưng chưa chắc ai cũng làm được đâu .

Có điều cũng phải tùy theo thời điểm chứ không thể cứ mang cái tiêu chí đấy mà đặt lên đầu được . Làm mà chỉ đơn giản là vì thích thì đôi khi sẽ toang thật đấy !

Ha. "

Hắn hơi nâng mắt lên khẽ nhìn về hướng cô mà dõi theo.

...

" Tiền đồ không tồi ! Mới ngày đầu đi học mà đã phải ra mắt phụ huynh rồi thì thật sự rất khá đó ! "

Nhóc con dạo này em thay đổi không ít . Xem ra thật sự bước vào tuổi phản nghịch rồi.

" Ha ! Thường thôi thường thôi. "

Xì ! Cưng nghĩ chụy đây là ai chứ . Cứ đợi đi về sau chụy phải làm phiền cưng nhiều nhiều .

" Thôi vào lớp đi , anh vẫn còn một đống việc chưa xử lí kia kìa , đúng là của nợ. "

Chậc ! Cô mới không thèm cái loại anh trai rùa này.


Nói rồi cô bắt đầu đan chéo hai tay ra đằng sau không nhanh không chậm mà bước chân đến lớp .

Nắng mai chiếu lên khuôn mặt non nớt , làn da trắng mềm mịn nhìn mà muốn hung hăng cắn cho một cái , đôi mắt linh hoạt giờ đang cụp xuống nhìn từng bước chân đang di chuyển trên hành lang cùng với chiếc miệng đang hơi chu lên kết hợp với bộ đồng phục áo sơ mi trắng cùng chiếc váy caro đỏ tạo lên một phong cảnh vô cùng hài hoà mà sống động đến lạ thường . Tất cả mọi thứ trực tiếp được thu vào tầm mắt của ai đó .

Bước vào lớp cô vẫn chẳng để ý ai cả mà trực tiếp ngồi vào chỗ luôn . Tay để trên bàn chống lên cằm , nghiêng đầu , tầm mắt như có như không lơ đãng liếc qua thân hình người nào đó qua cửa sổ rồi rời tầm mắt gục bàn xuống bàn chẳng quan tâm đến cái gì mà trực tiếp ngủ.

Chẳng biết là có phải do trời quá âm u hay là tiếng giảng bài của bà teacher quá ngọt hay không nữa mà giấc này cô ngủ đặc biệt ngon.

...

Reng reng

Khụ khụ .... khụ khụ ... khụ ...

Ê ! Này ! Cô kia ! Dạy đi ! "

Cô ngồi thẳng lưng lại , tâm mắt lạnh liếc vào cách tay đang cô động vào người cô , ẩn ẩn hiện lên chút khó chịu.

Cô thật sự là không thích người lạ động vào người cô một chút nào.

Một bộ dáng lười biếng cô ngước lên rồi cụp đôi mắt xuống mà bên trong chỉ có sự hờ hững che đậy đi cảm giác khó chịu.

" Tránh ra ! " Lời nói không chút chập trùng , cô khẽ nhăn mày nhìn vào người Tần Tịch.

Như nhận thức được điều gì đó Tần Tịch , hắn ta cũng hơi sửng sốt làm theo lời cô lúc nào cũng không biết.


Cho đến khi cô khuất bóng Tần Tịch mới nhận ra là mình lại cũng có lúc yếu thế như này. Ánh mắt của hắn ra bắt đầu liếc về phía bàn mà cô ngồi với vẻ rất biến thái rồi sau đó mới trấn tĩnh mà bước ra ngoài cửa còn khẽ lẩm bẩm một câu.

" Bạch Trà ! Cô đang làm bộ cho ai xem đây ? "

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/897449/markdown/11083061/1595134356158.jpg-original600webp?sign=8bcd2fb51524f38178368b43b3659a06&t=5fff8980)

Kiểu dạng quần áo như này í

và đây là kết quả sau khi cửi áo khoác ra.

À , mình có vt là caro đỏ đúng ko ?

Sửa lại nhá

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/897449/markdown/11083061/1595134356156.jpg-original600webp?sign=29bd5eaaaa76331833f3a85ee6dba800&t=5fff8980)

Còn đây là đồng phục nam




Bình luận

Truyện đang đọc