Editor: Mướp
“Alo, xin chào.” Giang Dịch Hành vẫn nhận điện thoại.
Khương Nhan cắn thìa, tò mò nhìn anh, ai đang gọi điện thoại cho anh?
Giang dịch Hành nghe đối phương nói xong vẻ mặt dường như có chút hoài nghi, một lúc lâu sau mới hỏi: “Sao anh biết số cá nhân của tôi?”
Đối phương cười cười chuyển qua vấn đề khác, bỏ qua câu hỏi của Giang Dịch Hành.
“Vậy thì anh Giang, anh suy nghĩ kỹ về vấn đề này nhé, xong thì gọi lại cho tôi, tôi tin rằng công ty của chúng tôi chắc chắn sẽ khiến anh trở lên nổi tiếng nhất.”
Giang Dịch Hành cúp điện thoại, đối diện với Khương Nhan đang cười tủm tỉm cùng với nét mặt tò mò.
“Cô có biết Công ty giải trí điện ảnh GM không?”
Khương Nhan cười lắc đầu: “Không biết, hình như là công ty nhỏ mới thành lập không lâu.”
“À.” Giang Dịch Hành gật đầu, còn nói: “Họ muốn ký với tôi.”
Giang Dịch Hành đã hiểu ý nghĩa của từ “ký” có lẽ sau này sẽ giống như Khương Nhan, quay phim rồi trở thành ngôi sao.
Khương Nhan vẫn cười như cũ, loại công ty giải trí điện ảnh như thế này trong giới giải trí nhiều vô số kể, hầu hết người quản lý của bọn họ đều không chuyên nghiệp, nhưng công ty cần người để giữ thể diện nên có rất nhiều trường hợp nhận người xong mặc kệ, có phim để quay hay không thì không xác định được.
Hơn nữa hầu hết những công ty này đều không đáng tin cậy.
“Vậy anh nghĩ sao?” Khương Nhan hỏi lại.
So với làm trợ lý thì hình như Giang Dịch hành có hứng thú với việc quay phim hơn, và việc này cũng tốt hơn hẳn với việc làm trợ lý.
Chẳng qua điều kiện tiên quyết vẫn là tìm được công ty đáng tin cậy.
“Người như anh mà làm trợ lý cho người khác thì đúng là uổng phí nhân tài.” Giang Dịch Hành nhìn khuôn mặt tươi cười nửa đùa nửa thật của Khương Nhan, cũng không để ý tới những lời của người đại diện công ty giải trí GM
“Bên đó là người mới, anh cũng nên cẩn thận, không thì lại bị người ta lừa bán đến vùng núi xa xôi, đến lúc đó tôi không đi chuộc anh đâu.”
Gần đây cô phát hiện ra đấu võ mồm với anh chàng này rất sảng khoái và cực kỳ thú vị.
“Chỉ là tôi không biết tại sao anh ta có số cá nhân của tôi.
Giang Dịch Hành lắc lắc cái điện thoại trong tay, nét mặt vô cùng hoang mang.
Khương Nhan quơ quơ ngón tay, không hề bất ngờ đối với chuyện này, trên thế giới này còn có một loại người gọi là “paparazzi” mà, chỉ cần bọn họ muốn đào thì ba đời tổ tông của anh đều đào cho ra.
Nhưng vì sao bọn họ lại đột nhiên tìm đến Giang Dịch Hành nhỉ?
“Hôm nay ngày bao nhiêu?” Khương Nhan hỏi.
“Ngày 23…” Giang Dịch Hành đáp.
“Ngày 23…” Khương Nhan vừa nhắc đi nhắc lại vừa mở TV ra.
Ngón tay nhấn nút, tìm kiếm biểu tượng quen thuộc.
Mấy ngày trước vẫn luôn theo dõi “Mộ Sắc Tà Dương”nhưng dạo này quay phim nên quên mất nó, Khương Nhan bất giác xấu hổ, cô quả thực quá vô tư.
Đợi đến khi Khương Nhan tìm thấy được đài truyền hình đã xem thì mới phát hiện bộ phim được phát sóng đến gần cuối rồi, vai người qua đường của Giang Dịch Hành đại khái đã xuất hiện, nên không khó giải thích.
“Cho tôi mượn điện thoại của anh.” Khương Nhan cực kỳ tự nhiên vươn tay với Giang Dịch Hành
“Ồ.” Giang Dịch Hành nghe lời đưa điện thoại cho cô, không hề do dự.
Đầu ngón tay của Khương Nhan nhấn trên màn hình điện thoại như thể cô đã khám phá ra một thế giới mới, quả nhiên mấy ngày không lên mạng đã lạc hậu như vậy, cũng không biết rằng bên cạnh cô đã xuất hiện một “đại hồng nhân”.*
*Đại hồng nhân: người nổi tiếng.
“Chà, tiểu thịt tươi thời Dân quốc.” Khương Nhan trả di động lại cho Giang Dịch Hành, giao diện weibo hiện lên.
Weibo của Giang Dịch Hành chưa từng được dùng qua ngoại trừ lần Khương Nhan lấy ra để làm rõ thân phận.
Cho nên anh vẫn có chút lúng túng khi nhìn dòng thông báo 99+ ở trên.
“Đây là?” Giang Dịch Hành không hiểu chuyện gì.
Khương Nhan sờ cằm, dường như đã hiểu ra ý nghĩ của đại diện nhà mình, phù sa không chảy ruộng ngoài.
Bởi vì anh là trợ lý của Khương Nhan, cho nên khi mở bảng tên dàn diễn viên của bộ phim “Mộ Sắc Tà Dương”, đạo diễn Trương Thừa đã cố ý đề một câu, để Giang Dịch Hành thành khách mời thân thiết.
Danh sách phát ở cuối bộ phim buộc khán giả muốn biết phải xem hết, còn tìm được cả weibo của anh.
Quả nhiên, cư dân mạng là loài động vật toàn năng nhất thế giới.
Khương Nhan lướt bình luận dưới bài viết duy nhất của Giang Dịch Hành, thật sự có thể được xưng tụng là muôn hình muôn vẻ, văn hay chữ đẹp.
Ảnh chụp từ phim của anh được đăng trong phần bình luận, và chỉ trong vài phút ngắn ngủi không chỉ có một tấm ảnh xuất hiện.
Trong hình Giang Dịch Hành thu liễm biểu cảm, lông mày cụp xuống, nụ cười nhẹ nhàng, phong thái lịch lãm sang trọng.
Khương Nhan sợ hãi, đột nhiên cô cảm thấy như mình rước tai họa về nhà vậy.
Hai mươi ba vạn người hâm mộ trên Weibo thực sự không phải nói nhiều, nhưng vai diễn của Giang Dịch Hành chỉ vẻn vẹn vài phút mà thôi.
Quả là thời đại trọng nhan sắc, Khương Nhan “Chậc chậc” lắc đầu, những người này thực sự quá là nông cạn.
Nhìn số liệu Weibo “hot đến choáng váng”, Giang Dịch Hành vẫn rất bình tĩnh, nếu ở thế giới này đây là công cụ để đo mức độ nổi tiếng của một người, vậy thì điểm này còn kém xa, kém đến mức không đủ để làm anh “kích động”.
Anh muốn duy trì khí chất và phong phạm của mình, mặc dù đó là việc của kiếp trước, chỉ là nó không quan trọng.
Nhìn Giang Dịch Hành bình tĩnh như vậy, bỗng nhiên Khương Nhan nghiêm túc hỏi anh: “Trước kia anh làm nghề gì?”
Nhìn cái dung mạo và khí chất này đi, hiển nhiên là một thiếu gia nhà giàu, quần là áo lụa, nhưng một số hành vi của anh lại không giống lắm.
“Như thế này.” Giang Dịch Hành chỉ vào ảnh chụp màn hình anh đang mặc bộ trang phục hí kịch.
“Anh hát hí khúc?” giọng nói của Khương Nhan bỗng cất cao lên mấy nốt, không tin nổi vào những gì mình thấy.
Không phải những người đàn ông mà hát hí khúc tướng mạo thường rất dịu dàng sao? Cái gì đây? Nhưng vị này cao hơn 1m85, dáng người gầy gò, cũng chẳng dính chút dịu dàng nào cả.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì lúc người này đến trên người thực sự mặc một chiếc áo choàng.
Hình như để giải đáp nghi ngờ của Khương Nhan, Giang Dịch Hành cất tiếng hát một đoạn hí, không dùng giọng giả mà dùng chính chất giọng nguyên bản của mình.
Du dương, uyển chuyển, mặc dù nghe xong nhận ra là giọng của đàn ông nhưng cái hay là khiến người ta bị hấp dẫn, say mê.
“Anh mà đi hát với giọng ca này chắc chắn hot.” Ánh mắt Khương Nhan sáng rực, thay quản lý nhà mình đào ra kỹ năng mới của Giang Dịch Hành.
Trước đó chỉ thấy ngoại hình của anh không tệ, với lại nghe đạo diễn nói cảnh kia của anh diễn một lần là qua thì hiển nhiên anh có năng lực đóng phim.
Ngưu Lâm có ý muốn ký hợp đồng với anh nên bảo cô thăm dò ý của anh, ban đầu Khương Nhan còn cảm thấy Ngưu Lâm suy nghĩ quá nhiều, nhưng không ngờ được giọng của người này lại làm mình kinh diễm đến thế, thật sự là một thu hoạch ngoài ý muốn.
Khương Nhan lôi kéo Giang Dịch Hành cả đêm chỉ để hỏi đông hỏi tây, truy hỏi kỹ càng.
Ngày hôm sau, Giang Dịch Hành đúng giờ thức dậy, vào phòng bếp tìm thực đơn nấu súp để làm bữa sáng.
Xem như anh đã hiểu không phải Khương Nhan không thích ăn cơm, mà là cô kén ăn.
Không ăn dầu, ngấy không ăn, mặn không ăn, nhưng cơm của đoàn phim làm gì có thể chiều khẩu vị của cô như vậy? Về đến nhà thì lại lười nhác.
Bữa sáng đối phó với bánh mì và sữa bò, cơm trưa tùy tiện ăn hai miếng, một hai lần như vậy thành thói quen không thích ăn cơm, còn mạnh miệng nói hoa mỹ gì mà giữ gìn vóc dáng.
Vậy nên Giang Dịch Hành tự giác gánh chịu chức trách đầu bếp kiêm bảo mẫu một cách vĩ đại, món ăn phức tạp không biết làm, những món ăn có sẵn công thức thì đơn giản và dễ làm hơn.
Một điểm quan trọng nhất trong đó Giang Dịch Hành cảm thấy là mặc dù Khương Nhan không ăn thì anh cũng phải ăn cơm, tự mình ra tay, cơm no áo ấm là chân lý vĩnh hằng.
Khương Nhan ngửi thấy mùi đồ ăn nên thức dậy, sau đó theo mùi hương mà đi xuống lầu ngồi vào bàn chờ Giang Dịch Hành nấu cơm xong bưng lên.
Một lát sau, Giang Dịch Hành bưng điểm tâm ra khỏi phòng bếp, trên tay khia là bánh mì và sữa bò.
Khương Nhan nhìn chằm chằm hai loại đồ ăn, cực kỳ tự giác nhận lấy bữa sáng.
“Cảm ơn.”
…
Về phần kịch bản trên tay Ngưu Lâm, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng chỉ thiếu mỗi nam chính, việc này còn tùy vào những gì Khương Nhan biết cho đến hiện tại..