Editor: Mướp
Cả bốn người lấy lại tinh thần, gấp lều vải lại sau đó lấy bản đồ ra nghiên cứu, cuối cùng mới xác định tuyến đường đi.
Bốn người so với trước đó chỉ có hai người nên không khí náo nhiệt hơn rất nhiều.
Giang Dịch Hành vẫn như cũ, đi phía trước thăm dò địa hình, từ sau khi bốn người tập hợp lại, Giản Bách xung phong làm chủ trì, cả đoạn đường phụ trách việc pha trò, nói chuyện phiếm.
Khương Nhan đi bên phải, nghe cậu ta nói hết bộ phim phát sóng gần đây trên tivi, lại nói tới việc hai người sau này không có cơ hội hợp tác.
Khương Nhan mỉm cười nghe cậu ta nói, thỉnh thoảng phụ họa thêm đôi câu, nghe đến chủ đề này, cô chuẩn bị đánh đòn phủ đầu để dừng câu chuyện lại: “Vậy chúc lần tiếp theo hợp tác vui vẻ trước nhé.”
Nghe xong câu này, con mắt của Giản Bách như lóe lên ánh sáng hy vọng: “Tôi có dự cảm chúng ta chắc chắn sẽ không chỉ hợp tác một lần đâu.”
Giang Dịch Hành đi ở phía trước, nghe phía sau mọi người líu ríu nói chuyện, anh hơi không hiểu lắm, hai người này có nhiều chuyện để nói đến vậy à? Giống như hận biết đến nhau quá muộn vậy, lúc trước cũng không phải là không quen biết.
Nghĩ như vậy, trong lúc lơ đãng anh hung hăng đạp phải một cành cây khô rụng trên mặt đất, phát ra tiếng răng rắc khiến cả ba người còn lại chú ý đến.
Trong nhất thời, sáu con mặt đồng loạt nhìn anh, Giang Dịch Hành dừng một chút, ho nhẹ, sau đó lại bước một bước vòng qua cành cây trên mặt đất nói: “Có vẻ đường đi không bằng phẳng lắm.”
Khương Nhan cúi đầu nhìn nhánh cây gồ ghề dưới chân, lại nhìn mười tám ngã rẽ trong núi gật đầu: “Ừm, không bằng phẳng chút nào, cho nên công việc của anh nặng nhọc nhất.”
Bốn người cùng đi nhưng có vẻ công việc dẫn đường trở thành công việc chuyên môn của Giang Dịch Hành.
Khương Nhan thì đọc không hiểu bản đồ, Tô Lục luôn im lặng, về phần Giản Bách? Giang Dịch Hành nhìn cậu ta giống một con khỉ mới được thả về núi vậy, cậu ta vừa nhảy tung tăng thỉnh thoảng còn đung đưa hai tay bên cạnh Khương Nhan, như thể có rất nhiều chuyện để nói.
Nhìn tổ hợp người đẹp và dã thú như vậy … khá chướng mắt, Giang Dịch Hành thuận tay kéo con khỉ nhỏ vào đội ngũ dẫn đường của mình.
Giang Dịch Hành nhìn bản đồ trong tay, sau đó lại nhìn ba người ở phía sau, trong đầu tưởng tượng ra bộ phim Tây Du Ký, vô cùng sống động.
Sư phụ và ba đồ đệ ngốc nghếch.
…
Ngưu Lâm đang ngồi trước bàn bận rộn làm việc, máy tính trước mặt đột nhiên phát ra âm thanh thông báo có một email mới.
Ngưu Lâm nhìn giao diện nhảy lên trên màn hình máy tính, đứng dậy rót một ly cà phê sau đó quay trở lại vị trí tắt email đi.
Trong email tóm tắt giản rằng gần đây đạo diễn Nghiêm Hoa muốn quay một bộ phim cổ đại giả tưởng, cố ý muốn mời Khương Nhan vào vai nữ chính, đồng thời báo lại một số công việc cụ thể.
Đây là một email mời tham gia phim, Ngưu Lâm không biết đã nhận được bao nhiêu mail dạng này, trên cơ bản những kiểu mới đóng phim như thế này chị đều xem qua một lần, nếu cảm thấy không tệ thì gửi cho Khương Nhan xem xét để cô tự lựa chọn.
Ngưu Lâm đọc hết email sau đó từ từ gửi email cho Khương Nhan, âm thanh thông báo đã gửi thư hoàn tất, Ngưu Lâm mới nhớ ra, sau đó nhìn lại lịch trên máy tính, hôm nay đã là ngày thứ tư, còn hai ngày nữa chương trình dã ngoại mới kết thúc, nói cách khác đến khi Khương Nhan quay về mới nhận được thông tin, như vậy có thể hơi chậm trễ một chút.
Hiện tại điện thoại của Khương Nhan không liên lạc được, mà cũng không thể để người bên kia chờ quá lâu, kịch bản vừa nãy Ngưu Lâm cũng đọc qua một lần cảm thấy khá tốt, phim của Nghiêm Hoa quay Ngưu Lâm đã từng xem qua, quả thực bộ nào cũng đều ổn, tỉ lệ xem và danh tiếng đều tốt.
Suy nghĩ một lúc, mặc dù có hơi không ổn nhưng Ngưu Lâm vẫn cầm điện thoại lên bấm số của đạo diễn chương trình sinh tồn.
Tín hiệu trong núi không tốt, âm thanh rè rè nhưng đạo diễn vẫn hiểu ý của Ngưu Lâm.
Một bên nghe điện thoại, một bên nhìn về phía bốn người cách đó không xa, thời gian cũng vừa khéo, đúng lúc nghỉ ngơi.
Đối với hành động gọi điện không phù hợp với chương trình như thế này, Ngưu Lâm tỏ ra áy náy, mặc dù trong lòng đạo diễn có không vui vẻ gì cho cam nhưng cũng không nói gì, nghĩ đến việc Ngưu Lâm phải gọi như thế này chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Khương Nhan ngồi một bên vặn nắp chai nước khoáng, cô vừa ngẩng đầu lên một cái thì thấy nhân viên của tổ chương trình cầm điện thoại vẫy vẫy tay tựa như muốn cô đi qua bên đó.
Khương Nhan đóng nắp chai nước, hơi nghi hoặc một chút rồi đứng lên đi qua.
Nhân viên đưa điện thoại cho cô, nhỏ giọng nói: “Là quản lý của chị gọi tới.”
Trong thời điểm này Ngưu Lâm gọi cho cô làm gì? Khương Nhan áy náy cưới với đạo diễn một cái sau đó nhận điện thoại.
“Chị Lâm?” Giọng nói của Khương Nhan hơi khàn khàn.
Ngưu Lâm cầm điện thoại di động, chị đứng sát cửa sổ nhìn xuống dòng xe đang đi lại như nước đổ phía dưới, nghe được giọng nói của Khương Nhan từ bên kia truyền tới thì chị mới nói đơn giản mọi việc trong email cho Khương Nhan.
Khương Nhan nghe xong hỏi ngược lại một câu: “Nghiêm Hoa?”
Đạo diễn đã quay một loạt phim cổ đại giả tưởng Nghiêm Hoa? Nếu như là ông, ngược lại Khương Nhan có phần vui vẻ, phim của ông Khương Nhan đã từng xem qua mấy bộ, cảm thấy rất hợp gu của mình, cũng là một sự lựa chọn rất tốt.
Ngưu Lâm ở đầu dây bên kia “Ừ” một tiếng, “Nội dung sơ bộ của bộ phim lần này mà đạo diễn Nghiêm Hoa muốn mời tham gia, chị đã chuyển tiếp vào email của em, nếu em hứng thua thì có thể xem sau khi kết thúc chương trình này.” Khương Nhan còn chưa đọc kịch bản, chưa biết cụ thể sẽ quay cái gì cho nên dù đã đoán ra được câu trả lời nhưng cũng không vội trả lời lại, chỉ nói sẽ xem xét, sau khi về đọc kịch bản xong sẽ quyết định.
Ngưu Lâm biết rõ ánh mắt của Khương Nhan trước giờ không tệ, bởi vậy chỉ dặn dò thêm vài câu cho an tâm rồi thoải mái cúp điện thoại, hai người không nói thêm chuyện nào khác.
Lúc Khương Nhan trả lại điện thoại di động cho đạo diễn cô còn đang nghĩ đến kịch bản phim kia.
Mặc dù nói hai ba câu trong điện thoại không rõ ràng nhưng lúc Khương Nhan nghe được phim cổ trang cũng đoán được đại khái là phim truyền hình gì.
Nghiêm Hoa là đạo diễn lớn trong ngành, mấy năm trước đó có quay một loạt phim lịch sử nửa chính kịch, tỉ lệ xem vô cùng khả quan, thậm chí có mấy bộ đã được đài truyền hình phát sóng mấy lần rồi mà tỉ lệ xem vẫn cao như thường.
Trước đó cô nghe nói sức khoẻ của đạo diễn Nghiêm Hoa không tốt, luôn tĩnh dưỡng ở nước ngoài, một thời gian sau này mới về nước, bộ phim cuối từ lúc đó đến giờ đã qua nhiều năm.
Mà Nghiêm Hoa trước đó đã từng nói ông muốn quay đến nơi đến chốn, series phim cổ trang này nhất định phải quay hết, xem ra hiện tại đang chuẩn bị bắt đầu tiếp tục quay.
Ngoại trừ điều này ra, Khương Nhan vô cùng bất ngờ khi nhận được lời mời cho vị trí nhữ chính, dù sao cô và Nghiêm Hoa trước giờ hình như chưa từng gặp nhau, thời điểm cô ra mắt công chúng thì ông đã ngừng quay phim để ra nước ngoài tĩnh dưỡng.
Phim của Nghiêm Hoa cũng không câu nệ nhất định phải là nhân vật chính diện trong lịch sử, bởi ông muốn dùng phương thức phim ảnh để khắc họa những nhân vật bị lịch sử bao phủ trong lớp bụi dày.
Nghĩ đến danh tiếng của hệ liệt trước đó, Khương Nhan rất tò mò không biết mình sẽ diễn vai nhân vật nào trong lịch sử.
Khương Nhan về đến chỗ nghỉ ngơi, thuận tay cầm chai nước trước đó đã uống được phân nửa lên uống một ngụm, việc cô đi nghe điện thoại dường như cũng không có thu hút quá nhiều sự chú ý.
Giang Dịch Hành và Giản Bách ngồi chung một chỗ xem bản đồ, hai người đang nói chuyện sau này nên làm gì, khó có được khoảnh khắc cả hai người đều nghiêm túc bàn bạc công việc một cách đàng hoàng.
Chỉ có Tô Lục ngồi bên cạnh Khương Nhan tuỳ ý hỏi một cậu: “Có việc gì sao?”
Khương Nhan lắc đầu: “Không có việc gì lớn đâu.”
…
Hai ngày này, quá trình đi đường vô cùng thuận lợi, ngoại trừ việc hơi mệt mỏi ra cũng không xảy ra vấn đề khó khăn gì.
Dựa theo con đường cong queo dày đặc dưới chân trên bản đồ mà đi, thấy lộ trình từng chút từng chút rút ngắn lại, trong mắt bốn người tràn đầy hy vọng, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gid nhưng trong lòng đã sớm quyết định sẽ không tham gia chương trình kiểu này nữa.
Trên bản đồ xuất hiện khúc quẹo cuối cùng trước mặt, đây là một đoạn đường dốc đứng.
Khương Nhan ngẩng đầu nhìn, cô không có ý nghĩ muốn bò qua nên nhìn bốn phía xem có đường khác để vòng qua hay không thì Giang Dịch Hành đã lấy dây thừng trong balo ra.
Khương Nhan nhìn dây thừng trong tay anh, hơi không xác định dò hỏi: “Chúng ta phải bò lên à?”
Giang Dịch Hành nắm dây trong tay nói: “Nếu không thì sao? Không còn đường khác nữa, đây là con đường ngắn nhất gần đây.”.