NỮ THẦN, CẦU BAO NUÔI

Khương Nhan cảm thấy một đoạn phim dài như vậy mà có thể quay duy nhất trong một lần là xong, đây là chuyện không thể nào, chẳng qua đạo diễn đã nói như vậy thì cô cũng cười tỏ vẻ đồng ý, mặc dù người khác thế nào dù sao cô vẫn phải đối xử tận tâm.

Sau khi Nghiêm Hoa hô to “Action” những diễn viên ở đây ngay lập tức tiến vào trạng thái.

Bởi vì trước đó Nghiêm Hoa đã nói muốn áp dụng phương pháp thu âm tại hiện trường nên tất cả các diễn viên đều học thuộc lời thoại, sau đó đọc lại, còn phải đoán được trong kịch bản lúc này nhân vật đang làm gì, tâm trạng ra sao, sau đó dùng các ngữ khí khác nhau để đọc thoại. Cuối cùng phải bảo đảm không sai lời thoại, nửa lỗi cũng không được mắc phải.

Trước đây Khương Nhan đã từng quay kiểu thu âm tại hiện trường như vậy rồi, chỉ là đại đa số đều là phim hiện đại nhẹ nhàng, nói cách khác yêu cầu tương đối thấp, mà áp dụng cách này trong nhân vật cổ đại, từng câu nói đều ngoặt nghèo trăm kiểu.

Trong tình huống nào nên dùng giọng điệu nào cho nhân vật đều phải suy nghĩ cân nhắc.

Sau một ngày quay phim, mọi người mệt mỏi đến cực điểm, mặc dù không được giống như Nghiêm Hoa mong đợi một lần là qua, nhưng toàn bộ cốt truyện đều không xảy ra sai sót gì, chỉ có một vài chi tiết nhỏ là phải sửa đổi cho tốt.

Nghiêm Hoa cường điệu chỉ ra mấy vấn đề, người đứng mũi chịu sào chính là vai diễn Triệu Hợp Đức do Tô Lục đảm nhiệm.

Ông để Tô Lục xem lại một lần, diễn xuất có thể chấp nhận nhưng giọng nói quả thực khiến người ta khó chịu.

“Triệu Hợp Đức có tâm cơ hơn Triệu Phi Yến rất nhiều, nàng ta cũng không phải loại người thuần khiết, mềm yếu cho nên có đôi chỗ cô cần phải nghiên cứu lại kịch bản, nắm chắc tâm lý nhân vật.”

Nghiêm Hoa nghiêm túc chỉ ra cho Tô Lục trong cảnh quay, không thể không nói ông là một đạo diễn tốt, bất luận ấn tượng của ông với người khác như thế nào nhưng một khi đã bắt đầu quay, ông sẽ kiên nhẫn giải thích nhân vật mà ông muốn hướng đến.

Tô Lục cũng thay đổi trạng thái mờ mịt trước đó, chân thành nghe, thỉnh thoảng cũng đưa ra một vài ý kiến của bản thân mình.

Nghiêm Hoa thấy cô ta kính nghiệm như vậy, trong lòng dù có bất mãn thì cũng vơi đi phần nào. Dù sao một đạo diễn nhìn nhận diễn viên luôn nhìn vào diễn xuất, còn lại đều là thứ yếu.

Đối với vai Triệu Phi Yến của Khương Nhan, Nghiêm Hoa cung không có chút ý kiến nào.

Trong lịch sử, mặc dù Triệu Phi Yến xinh đẹp, lại là tỷ tỷ nhưng thực ra trên nhiều khía cạnh, nàng có hơi ngây thơ, so với muội muội tâm cơ thì kém nhiều, có nhiều khi là Hợp Đức che chở cho nàng.

Mà Khương Nhan và Tô Lục là hai kiểu người mang đến cho ông loại cảm giác tương phản như vậy.

Về điểm này, mặc dù rất nhiều lịch sử đã chỉ ra rằng Triệu Phi Yến không có nhiều mưu mô như vậy, nhưng rất nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình cũng biểu hiện như thế này: Không có đầu óc, đa số là bình hoa di động.

Nhưng mà Nghiêm Hoa muốn quay vậy thì chắc chắn có ý nghĩa của riêng mình, ông cũng không muốn đưa một Triệu Phi Yến chỉ có khuôn mặt mà không có đầu óc.

Huống hồ, một nữ nhân có thể ăn chó cả lông ăn hồng cả hạt* từng bước một ngồi lên hậu vị thời Tây Hán ai có thể nói nàng đơn giản? Cho dù mưu mô của nàng không nhiều nhưng tuyệt đối là người thông minh.

*ám chỉ, lên án kẻ cực tham lam, tàn bạo.

Đối với vai diễn Triệu Phi Yến của Khương Nhan, Nghiêm Hoa vẫn luôn công nhận.

Mặc dù các cảnh quay hôm nay chặt chẽ nhưng chỉ là một đoạn ngắn trong kịch bản, chưa nhìn ra vấn đề gì.

Giờ là năm giờ chiều, trước đó Nghiêm Hoa muốn quay lại mấy cảnh chưa được tốt lắm, nhưng thấy vừa rồi bầu trời còn quang đãng mà chỉ trong chốc lát mây đen bao phủ như sắp mưa.

Kết cục đành phải kết thúc công việc rồi trở về, những cảnh quay kia chỉ có thể để sang ngày mai mới quay tiếp được.

Lúc Khương Nhan thay xong quần áo của chính mình, bước ra khỏi phòng không chú ý tới cánh cửa bên kia cũng đang từ từ mở ra, Tô Lục cầm trang phục quay phim trên tay đi từ bên trong ra.

Tiếng giày cao gót của Khương Nhan dường như còn văng vẳng, Tô Lục nhìn thoáng qua cửa, trên mặt hiện lên một nụ cười cổ quái, người bất nhân thì ta bất nghĩa.

Người ta đều nói giới giải trí là một vũng bùn đen, đã gia nhập vào đây thì không thể không có bất kỳ scandal cũ nào, không phải Khương Nhan có cái danh hiệu “Nữ hoàng không scandal” sao, sẽ một ngày nào đó cô ta xé nát khuôn mặt giả dối này, để mọi người thấy Khương Nhan cũng chả phải con người hoàn hảo như vậy.

Thậm chí sẽ khiến cô như cô ta hiện giờ, bị hứng chịu mọi lời chỉ trích của mọi người, phá hủy nghiệp diễn của cô.

Nghĩ đến cuối cùng, ánh mắt của Tô Lục đột nhiên trở nên âm tàn, còn có hơi hưng phấn khó hiểu, giống như ngay ngày mai cô ta có thể giẫm Khương Nhan dưới chân vậy.



Khương Nhan cảm thấy tiết trời mùa thu quả là khó hiểu, rõ ràng đã cuối thu rồi nhưng ban ngày thời tiết thì nóng như đổ lửa, chớp mắt một cái đã bắt đầu mưa, nhiệt độ đột ngột hạ xuống.

Mưa mùa thu không giống như mưa mùa hè, đùng đùng một lúc rồi tạnh, sau đó trời lại sáng, mà mưa mùa thu thì không được như thế, mưa phùn lất phất không nhanh không chậm, ẩm ướt cực kì.

Khương Nhan không bung dù, mưa nhỏ lất phất như này không đủ để ướt người, mà cô cũng rất thích kiểu mưa dầm liên miên suốt ngày này.

Về gần đến khách sạn, Khương Nhan ngẫu nhiên gặp Giang Dịch Hành trở về từ đoàn làm phim.

Hai người không chung tổ quay, Giang Dịch Hành hiện quay phân cảnh khác ở tổ B, không có đối thủ cũng không gặp nhau hàng ngày.

Giang Dịch Hành vội vàng thay quần áo và tẩy trang, lúc này mới cởi được bộ tóc giả rối tung như ổ gà ra.

Khương Nhan đứng trên bậc thang, chuẩn bị đi xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, không để ý nữa rồi tiếp tục đi.

Kiến trúc của các tòa nhà trong phim trường cái nào cũng đẹp, khí chất mỹ lệ nhưng có điều con đường này quá khó đi, quá trơn.

Khương Nhan đưa ra kết quả này là có nguyên do.

Con đường đá xanh dưới chân vừa rồi bị mưa xối qua, vừa ướt lại trơn trượt, thậm chí lớp rêu xanh trên đó gần như được sống lại, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Khương Nhan vừa cất bước đi thì cảm thấy chân có hơi nặng nề, cúi đầu xuống kiểm tra thì mới phát hiện gót giày của mình kẹt vào khe hở giữa các phiến đá xanh.

Gót giày cao nhọn, bị kẹt trong khe quá chặt chẽ, Khương Nhan thầm kéo mạnh mấy lần nhưng gót giày không nhúc nhích tí nào, tình cảnh này có hơi xấu hổ.

Khương Nhan lại dùng sức kéo chân lên, trời mưa đường trơn, cô lại đứng trên bậc thềm, sau khi kéo mạnh nhiều lần mà gót giày vẫn an vị ở trên trong không có dấu hiệu tuột ra, Khương Nhan vì không dùng khí lực nên cơ thể nghiêng ngả một cái như muốn ngã phịch xuống bậc thềm.

Thấy mình sắp chạm xuống mặt đất, Khương Nhan lấy tay bưng kín mặt.

Vốn Khương Nhan đã chuẩn bị tinh thần dập đầu, gãy răng cho đến khi một đôi tay đỡ được cô.

Giang Dịch Hành tất nhiên là chú ý tới biểu cảm xem nhẹ mình của Khương Nhan, suy nghĩ trong đầu anh càng chắc chắn, nhất định là anh đã vô tình chọc giận cô, vậy phải làm thế nào để cô tha thứ?

Lúc Khương Nhan sắp bị ngã xuống bậc thang, Giang Dịch Hành đứng ở bên này không do dự ném đồ trong tay xuống, nhanh chóng xông đến đỡ cô.

Quần áo của Khương Nhan không quá dày, Giang Dịch Hành ôm lấy eo cô, hơi ấm xuyên qua quần áo chạm vào da.

Khương Nhan đột nhiên ngẩng đầu một cái, trong tầm mắt xuất hiện chiếc cằm của Giang Dịch Hành đầu tiên, đường nét nhẹ nhàng, yết hầu lồi ra, đây có phải tình tiết trong kịch bản được dàn dựng trước hay không?

Thời gian như ngừng trôi trong chốc lát, động tác này khiến Khương Nhan tưởng tượng đến rất nhiều cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong những bộ phim truyền hình máu chó.

Không tính cảnh hai người nhảy từ trên cao xuống, còn phải xoay xoay tại chỗ ba vòng rưỡi, lố hơn chút nữa còn có cánh hoa được rải xuống đầy màu sắc, rồi cuối cùng là ánh mắt thâm tình đối mặt nhau.

Chỉ là bây giờ hiển nhiên không có cánh hoa đầy màu sắc, chỉ có cuốn kịch bản bị Giang Dịch Hành vứt xuống vừa này đang bị gió thổi lật tung từng trang, dường như đang đau đáu nhức nhối tố cáo chủ nhân vô tình vô nghĩa.

Tay Giang Dịch Hành ôm ở eo cô mãi không buông.

Tiếp theo là gì? Đôi mắt của Khương Nhan đảo quanh, tiếp theo đúng là nam nữ chính vừa nhìn đã yêu.

Nhưng hiển nhiên cô và Giang Dịch Hành cũng không đủ điều kiện yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên…

Sau đó An Hạ chạy tới vừa hay nhìn thấy cảnh tượng “duy mỹ” này, ngay lập tức lấy điện thoại di động ra chụp trộm một tấm hình.

Đã nói mà, chắc chắn Giang Dịch Hành thích Khương Nhan, nhìn ánh mắt là rõ ràng.

An Hạ vô cùng xác định, cô nhìn thấy tia lửa tình yêu trong con mắt của Giang Dịch Hành.

Trong tấm hình, ngoại trừ Giang Dịch Hành với mái tóc rối bù và Khương Nhan một chân không đi giày, tấm hình này chỉ cần chỉnh một chút là quá hoàn hảo luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc