Editor: Mướp
Là một “thái giám” trong các “thái giám” nơi hoàng đế cực kì thảnh thơi, nên An Hạ rất lo lắng cho cuộc sống hôn nhân của Khương Nhan.
Trong mắt An Hạ, Giang Dịch Hành cũng có thể tạm xứng với Khương Nhan của cô, Khương Nhan cũng đối xử với anh ta hơi khác lạ, ít nhất cô chưa bao giờ thấy Khương Nhan quan tâm đến người khác như vậy, trong câu chuyện này, xem ra cô lại phải làm bà mối rồi.
Với suy nghĩ đầy sự thẳng thắng như vậy, sự nổi tiếng của Khương Nhan một phần là do Giang Dịch Hành tác động là điều không thể chối cãi.
An Hạ luôn cho rằng Khương Nhan cực kì thích hợp tìm người yêu cũng làm trong ngành giải trí, cho nên chuyện hai người lại càng hợp.
Chỉ là cách họ đối xử với nhau rất ngượng nghịu và không thoải mái, hai người vẫn luôn ở trạng thái hờ hững, thư thả, không vội vàng cũng không chậm rãi.
Giống như tờ giấy mờ đục ở giữa cửa sổ, không xuyên thủng nhưng cũng để cho ánh sáng xuyên qua.
An Hạ không đồng tình với câu nói:”tình yêu đẹp nhất khi còn mập mờ”, nếu khi tình cảm cứ mờ ảo thì phải làm sao đây? Nghĩ lại, Khương Nhan không còn trẻ nữa, ở tuổi hai mươi bốn, mọi người đều hay đùa rằng Khương Nhan chưa từng có quan hệ yêu đương.
Vì vậy, An Hạ quyết tâm làm người chọc thủng giấy dán cửa sổ, mà không biết rằng đối với một số nữ minh tinh, có rất nhiều người trước ba mươi tuổi không yêu đương.
Ngược lại, trường hợp những người ở độ tuổi đôi mươi đã tuyên bố yêu đương khi sự nghiệp của họ vừa phát triển là điều rất hiếm.
…
Giang Dịch Hành xách theo một túi đồ lớn đến nhấn chuông cửa nhà Khương Nhan như một tên trộm, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, lo sợ rằng một phóng viên chuyên săn ảnh sẽ xuất hiện.
Trên thực tế mà nói, anh đã làm một hành động vô cùng thừa thãi, bởi lẽ nơi ở của Khương Nhan là bí mật, hầu như không ai biết thông tin nào về nó.
Mấy ngày nay Khương Nhan đều ở nhà, thời gian rảnh xem lại các chương trình giải trí, xem lại tất cả những bộ phim truyền hình mà cô có thể xem được, bù đắp cho bản thân bằng những giấc ngủ mà bản thân trước đây không hề có.
Cô ấy đã nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng do không có việc gì làm, đôi khi sẽ cảm thấy vô cùng nhàm chán, với một người đã quen với những lịch trình quay phim dày đặc, sẽ cảm thấy rất khác lạ.
Trong lúc quay phim, ngày nào dưới mắt cũng có quầng thâm bởi lẽ nhiều hôm cô không thể ngủ đủ 4 tiếng, đôi lúc thực sự rất muốn bỏ cuộc, nhưng bây giờ lại có vài ngày cực kì thảnh thơi, Khương Nhan lại nhớ lại thời gian quay phim trước đó.
Khi chuông cửa reo, Khương Nhan đang nép mình trên ghế sofa trong tay cần chiếc máy tính xách tay xem phim truyền hình, phim cổ trang về Hán Vũ Đế ngay lâp tức đã khiến cô buồn ngủ, nếu không có ai xuất hiện, cô sẽ không thể thức dậy.
Cô không muốn thừa nhận rằng chỉ vì một nhân vật trong đó đã khiến cô nhấn vào bộ phim truyền hình dài 80 tập này.
Trên internet, có mấy video được chỉnh sửa lại về Hoắc Khứ Bệnh đã khiến cô cực kì quan tâm đến nhân vật Hoắc Khứ Bệnh, người ta nói rằng đây là Hoắc Khứ Bệnh đẹp trai nhất từ trước đến giờ?
Khương Nhan đã lên internet tìm kiếm một số bản chích xuất của bộ phim, nhưng tất cả đều không rõ ràng, khiến cô không thể hiểu được nội dung phim, dù sao cô cũng không có gì để làm, vì vậy cô quyết định xem phim lại từ đầu.
Xem được một nửa, Khương Nhan không ngừng thán phục, thật sự diễn xuất của Giang Dịch Hành quá tốt, gương mặt điển trai, là người anh hùng trẻ khích phách vô cùng hiên ngang, diễn cảnh đánh Hung Nô, sức mạnh khắp cơ thể anh bộc phát đều có thể cảm nhận được qua màn hình, giống như tại thời điểm đó đang đứng ở đấy vậy, khiến cô không thể hiểu nổi bộ phim này.
Nghe tiếng chuông cửa vang lên, Khương Nhan đi xuống ghế sofa, chậm rãi bước chân trần lên thảm rồi đi ra cửa, dù sao người đến tận đây không phải là An Hạ thì là Ngưu Lâm, trừ hai người này, cô cũng không nghĩ đến ai khác, ở thời gian này chẳng có việc gì quan trọng nên việc một trong hay người đến đây cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát.
Không, hình như còn có một người khác nữa, nhìn ra khỏi mắt mèo Khương Nhan nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc vừa xuất hiện trên máy tính của cô.
Anh ấy đến đây để làm gì? Trong những ngày cô nghỉ đoàn phim không quay?
Một suy nghĩ khác lóe lên trong đầu cô, trên nắm cửa, đôi bàn tay đột nhiên thu lại, trên máy tính,Khương Nhan nhìn bộ phim truyền hình vẫn đang chiếu, nheo mày chạy đến đóng máy tính lại rồi chạy lại mở cửa.
Ở ngoài cửa, Giang Dịch Hành đợi một lúc lâu không thấy người ra mở cửa, lấy chìa khóa trong túi ra theo bản năng, nhưng vừa cho tay vào túi, mới nhận ra rằng bản thân đã trả lại chìa khóa cho Khương Nhan.
“Lẽ ra, anh nên giữ cho bản thân một chiếc chìa khóa dự phòng…”
Từ bên trong, Khương Nhan vuốt lại tóc, chỉnh quần áo rồi mở cửa. Vừa mở cửa, đúng lúc Giang Dịch Hành cúi xuống nhặt đồ.
Khi cửa vừa được mở ra, một cơn gió mát thổi qua, đập vào mắt anh là một đôi chân trắng nõn, giẫm lên tấm thảm trước cửa, hình như ngón chân được sơn móng tay màu nhạt, sáng bóng như ngọc, cô ấy không đi giày? Xa xa là mắt cá chân thanh mảnh.
Một lúc lâu, Giang Dịch Hành ngồi xổm trên mặt đất, khi Khương Nhan ho nhẹ một tiếng, anh mới định thần lại.
“Anh… đây là cái gì vậy?” Khương Ngôn động đậy bàn chân, lùi lại một bước, ngại ngùng chỉ vào thứ gì đó trong tay anh.
“Đây là thư do người hâm mộ gửi đến cho em, An Hạ nhờ anh đưa cho em. Cô ấy bận việc, nên không có thời gian tới đây.”
Giang Dịch Hành đứng dậy vội vàng, trong tay cầm đồ, nói liên tục.
Khương Nhan nhìn túi đồ nặng trịch, đương nhiên có chút áy náy, An Hạ cậu thật thô lỗ, lại coi một ngôi sao nổi tiếng như chân sai vặt.
“Mời vào.” Khương Ngôn nghiêng người nhìn hắn đi vào cửa, sau đó đóng cửa lại.
Thường ngày, nhà của Khương Nhan vô cùng sạch sẽ giống một khách sạn không có người ở, nhưng dạo này cô đã có thể ở nhà, nên ngôi nhà mới có chút hơi ấm.
Giang Dịch Hành nhìn vào bàn làm việc có chút bừa bộn với chiếc máy tính kép hờ trên ghế sofa, là điểm duy nhất khác so với mọi khi.
Giang Dịch Hành lấy xấp thư từ trong túi ra, xếp ngay ngắn trên bàn, thời này vậy mà vẫn còn nhiều người chung sở thích viết thư tay cùng với anh.
Khương Nhan nhìn vào đống thư trên bàn, rồi mở một tờ trên cùng.
Bên trong phong bì là một tấm thiệp viết đặc kín, Khương Nhan đọc xong lập tức đặt thư lên bàn, ngoảnh đầu lên nhìn Giang Dịch Hành, “Anh có mang theo bút không?”
Nói vừa dứt câu, đột nhiên Khương Nhan nhớ ra điều gì đó nói: “À, trong thư phòng có bút.”
Mặc dù, Khương Nhan không bảo anh lấy, nhưng Giang Dịch Hành vẫn đứng dậy đi lên tầng hại lấy một chiếc bút trong thư phòng rồi đưa cho cô.
Khương Nhan cầm lấy cây bút mỉm cười nhìn Giang Dịch Hành “độ quan sát mười điểm”, sau đó suy nghĩ một lúc rồi cô ấy bắt đầu viết lên mặt sau của tấm thiệp.
“Chẳng lẽ cô ấy trả lời thư của tất cả mọi người?” Giang Dịch Hành nhìn các đống thư chất đầy cao như núi trên bàn, có lẽ anh đã hiểu ra tại sao người hâm mộ của Khương Nhan điều viết thư gửi cho cô ấy, bởi lẽ tất cả đều có thể xin chữ ký thần tượng.
Có lẽ do đoán được Giang Dịch Hành nghĩ gì, Khương Ngôn vừa viết vừa nói: “Khi nào có thời gian, em mới trả lời chứ không phải bức thư nào cũng trả lời.”
Khương Nhanh cực kì không thích hành vi nhờ trợ lý trả lời hộ thư của người hâm mộ, bởi lẽ cô ấy cũng biết rằng người hâm mộ khi viết thư gửi đến, có thể mất cả ngày trời suy nghĩ khiến họ chẳng thể làm được việc gì khác.
Vì vậy, nếu có thời gian Khương Nhan sẽ tự viết thư trả lời, nếu không có thời gian, thì cô ấy sẽ lên Weibo giải thích lý do một số người nhận được thư phản hồi còn một số thì không.
Khương Nhan chưa bao giờ cảm thấy thừa thãi hay mệt mỏi khi làm những việc mà nhiều người nổi tiếng khác bỏ qua.
Bởi lẽ, nước có thể nâng thuyền cũng có thể làm lật thuyền, xưa nay vẫn vậy, người hâm mộ cùng người nổi tiếng đều phụ thuộc vào nhau.
Giang Dịch Hành ngồi xem Khương Nhan viết thư.
Khương Nhan nhẹ nhàng dùng tay, vén tóc sang một bên, di chuyển đầu bút trên mặt giấy, ánh sáng cửa sổ xuyên qua chiếu lên người cô, khiến người ta cảm thấy thật ấm áp, khiến Giang Dịch Hành đờ đẫn ngắm nhìn.
Bỗng nhận ra: “Thời gian này thật yên bình và đẹp đẽ” xem ra sống đời này cũng không hối tiếc.
“Anh đang nhìn gì vậy?”
Được một lúc, Khương Nhan ngừng viết, chớp mắt, nâng cằm hỏi anh.
“Em nhìn xem… chữ viết rất đẹp.” Giang Dịch Hành mặt không chút thay đổi, bình tĩnh thu lại ánh mắt, chỉ vào một bức thư mà Khương Nhan vừa mới viết xong.
Chữ viết tay của Khương Nhan rất ngay ngắn và gọn gàng, thực sự rất đẹp.
“Dạo gần đây anh quay cảnh gì vậy?” Khương Nhan cầm lấy một cái đệm đặt lên đất, sau đó ngồi vào đất, không để tâm đến câu hỏi trước, vừa hí hoáy cây bút trong tay vừa hỏi.
“Dạo này, anh thường không quay phim nhiều, ngày mai anh phải đi chụp ảnh bìa tạp chí.” Giang Dịch Hành trả lời thành thật.
Sau khi nghe thấy điều này, đột nhiên Khương Nhan lại cảm thấy vô cùng tò mò, giống như anh ta ít khi chụp ảnh bìa tạp chí.
“Tạp chí gì vậy?”
“Một tạp chí thời trang của GS, hợp tác để làm quảng cáo.”
Giang Dịch Hành vẫn trả lời thành thật, anh không hiểu tại sao bản thân lại rất ngoan ngoãn trả lời.
Đột nhiên Khương Nhan cười đầy ranh mãnh hỏi một cách ẩn ý: Anh đang làm việc cùng ai vậy?”
Thường với tạp chí như vậy, cảnh quay này sẽ không chỉ có duy nhất nam chính.
Thật sự, Giang Dịch Hành không biết hợp tác cùng ai, suy nghĩ một chút: ” Có lẽ là một người mẫu nữ.”
“Mẫu nữ?” Khương Nhan cười đầy ẩn ý, sau đó lại tiếp tục cúi đầu viết thư trả lời.
Bên cạnh, Giang Dịch Hành vẫn ngồi ngắm nhìn cô.
…
Ngày hôm sau, khi Giang Dịch Hành đến phim trường để chuẩn bị chụp ảnh, cuối cùng anh cũng nhìn thấy người mẫu hợp tác với mình.
Bình thường, chụp kiểu này không cần đến một ngày, chỉ mất nửa ngày để hoàn thành, khi mọi người đã có mặt đầy đủ, nhiếp ảnh gia tuyên bố bắt đầu chụp.
Giang Dịch Hành mặc một bộ vest giản dị mà GS sắp phát hành, người mẫu nữ kia mặc một chiếc váy dài cổ chữ V màu đỏ sẫm để phù hợp với anh.
Nhiếp ảnh gia yêu cầu hai người họ tự di chuyển xung quanh để tìm động tác.
Giang Dịch Hành nhìn người mẫu cơ thể nóng bỏng bên cạnh, hơi bối rối, cảm thấy bản thân đặt tay ở đâu cũng không đúng.
Một lúc sau, người mẫu nữ chủ động kéo tay của Giang Dịch Hành, đặt tay lên eo cô dùng ánh mắt kì lạ nhìn anh.
Mặc dù, mấy động tác này vẫn thường dùng khi chụp ảnh tạp chí, nhưng Giang Dịch Hành vẫn làm không tự nhiên, thường xuyên để người mẫu kia nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Cuối cùng, nhiếp ảnh gia đưa ra quyết định không để Giang Dịch Hành tự ý tạo dáng, trực tiếp hạ mệnh lệnh.
“Giữ tay phải của anh quanh eo của người mẫu nữ, tiến sát lại gần hơn.”
“Vẻ mặt của anh hơi thay đổi một chút.”
“Không được rút tay lại…”
Sau khi đã chụp liên tiếp, cuối cùng cũng chọn được một ra được một tấm làm trang bìa tạp chí, phần còn lại sẽ được làm thành các trang của tạp chí.
Nhiếp ảnh gia nhìn vào các bức ảnh đã được chụp, nhưng vẫn cảm thấy không hài lòng.
“Không đúng lắm, nhân vật không thể cứng ngắc như vậy.” Nhiếp ảnh gia nói.
Giang Dịch Hành bất lực một chút, anh rất cứng ngắc? anh cảm thấy mình tại sao lại không thể tiếp xúc với người mẫu nữ khác như thế, hơn nữa đấy còn là một người phụ nữ xa lạ mà anh không hề quen biết.