Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, người ngoài cửa có vẻ…rất kiên nhẫn.
Giang Dịch Hành đứng ở ngoài cửa, vừa ngó quanh quất xem người đi tới hay không, vừa bấm chuông không ngừng, nhìn như một tên trộm.
Nhưng mà dù sao cũng không còn cách nào khác, thân phận hiện giờ của anh đặc biệt, nếu bị người ta chụp được chắc chắn sẽ tạo drama dậy sóng.
Chuông cửa vang lên hồi lâu nhưng không có dấu hiệu có người ra mở cửa, chẳng lẽ bên trong không có ai? Giang Dịch Hành áp mặt nhìn vào trong qua mắt mèo ngoài cửa, tất nhiên theo góc độ của anh thì không thể nhìn thấy cái gì.
Ngoài cửa Giang Dịch Hành không nhìn thấy gì nhưng bên trong An Hạ bị giật mình bởi tròng bất ngờ xuất hiện này.
An Hạ vặn chốt mở cửa đứng bên cạnh, nhường đường cho anh đi vào sau đó đóng cửa lại.
Khương Nhan ngồi dựa vào thành giường, sau lưng cô là một cái gối êm, lười biếng híp mắt nhìn người đang đi tới.
Thoạt nhìn Giang Dịch Hành như là mới rời đoàn phim đến đây, anh còn chưa kịp thay đổi trang phục, cộng thêm mái tóc ngắn trông thật dở dở ương ương, bởi vì vừa chạy tới nên trên mặt vẫn còn phiếm hồng.
Nghĩ đến lời An Hạ nói vừa nãy, đôi mắt Khương Nhan chăm chú nhìn vào lỗ tai của anh, ánh mắt cô sáng rực.
Trong phòng kéo rèm cửa nên có hơi u tối, Giang Dịch Hành ngồi vào ghế sa lon, chỗ An Hạ vừa ngồi, anh bị Khương Nhan nhìn đến nỗi gượng gạo.
Đột nhiên anh đứng lên quay lưng về phía Khương Nhan, kéo rèm cửa ra như tìm được đề tài để nói: “Đừng mãi buồn bực như vậy, cô nên phơi nắng nhiều hơn, như vậy mới nhanh khỏi bệnh.
”
Ừm, phơi nắng sẽ không bị mốc meo hay sâu mọt.
Ánh mặt trời đột nhiên chiếu vào khiến đôi mắt Khương Nhan bất giác nhắm lại, cô đảo mắt, đợi cho đến khi quen với ánh sáng mới mở mắt ra.
Giang Dịch Hành nhìn cô hỏi: “Cô đã khá lên chưa?”
Khương Nhan cảm thấy anh hỏi một câu xàm xí quá, nếu đã khá lên thì còn cần nằm đây truyền nước làm gì?
Thế nên cô duỗi cánh tay còn đang ghim kim truyền nước ra: “Chưa khỏe lắm.
” tiện thể còn ho khan thêm hai tiếng.
Giang Dịch Hành rót một ly nước ấm đưa cho cô: “Uống chút nước đi.
” Thái độ chăm chút cực kỳ.
Chẳng lẽ người này đến đây chỉ để nói với cô những vấn đề liên quan đến dinh dưỡng và sức khỏe này thôi sao? Khương Nhan cảm thấy nói chuyện phiếm với An Hạ còn có hứng hơn.
Tìm t.