Nhưng, Quý Ưu Trạch vừa định xoay người rời đi, thì phát hiện Khang Tịch đến.
Khang Tịch ôm trong ngực một cái túi giữ ấm tay đi đến, đạo diễn ở phía sau nhìn thấy, ngay lập tức cười tươi như hoa.
“Ôi trời, Khang Tịch à? Hôm nay cô tới, nghĩ xong rồi sao?” Lúc trước đạo diễn có tung cành ô-liu cho Khang Tịch, cũng mời nàng đến đóng vai khách mời. Nên hôm nay thấy Khang Tịch đến, còn tưởng rằng vận may của mình tới rồi. Phải biết là, đã lâu Khang Tịch không nhận phim truyền hình, nếu có nàng gia nhập, rating tuyệt đối xôn xao tăng nhanh.
Tuy nhiên, Khang Tịch chỉ mỉm cười lắc đầu. Sau đó, nàng quay đầu nháy mắt với trợ lý Nghiên Nghiên của Quý Ưu Trạch, thân mật ôm cánh tay Quý Ưu Trạch, nói: “A Trạch, nếu hôm nay cậu rảnh, sao chúng ta không ra ngoài cùng nhau ăn một bữa hay làm gì đó đi?”
Quý Ưu Trạch nghe vậy, trong đầu đầy dấu hỏi. Cái đồ này ở đâu chui ra vậy?
“Tôi có việc bận, rất bận.” Quý Ưu Trạch nói xong, đen mặt đi về phía trước, Nghiên Nghiên cũng nhanh chóng xách túi đi theo.
Còn Khang Tịch thì quay đầu nhìn đạo diễn, lại nhìn Tôn Phỉ, hơi mỉm cười, cũng xoay người đi.
Đạo diễn đứng ở đằng kia, suy nghĩ một chút, đột nhiên kϊƈɦ động muốn cho mình mấy cái bạt tai!
Nếu nói Khang Tịch và Quý Ưu Trạch đúng là bạn bè tốt, vậy mình đắc tội với Quý Ưu Trạch… quên đi, cũng không có gì. Bây giờ, tình bạn trong giới giải trí, có mấy ai có thể là thật nữa? Chẳng qua chỉ là diễn trò mà thôi, hơn nữa lời nói Quý Ưu Trạch cũng không phải có tiếng và thế lực gì, dù giao tình tốt nhất định cũng chỉ có thể nổi giận. Người như vậy, mất cũng không có gì đáng ngại!
Nhưng là Tôn Phỉ, nhìn bóng lưng Quý Ưu Trạch và Khang Tịch, trêи mặt lộ ra u ám. Đột nhiên điện thoại reo, cô giương mắt nhìn phía trước, phát hiện là bạn trai cũ nghèo túng vẫn dây dưa không rõ kia, tắt máy.
Quý Ưu Trạch đi được mấy bước, phát hiện Khang Tịch vẫn chậm rãi theo phía sau, rốt cuộc nhịn không được, quay người lại hỏi: “Tiểu thư cậu rảnh lắm phải không?”
Khang Tịch nghe vậy, gật đầu, nói: “Đúng rồi, rất rảnh.”
“Vậy cậu tìm bạn gái của cậu đi.” Trong vô tình Quý Ưu Trạch phát ghen quá trớn.
“Nhưng thật ra nói cậu xem, sao cậu cứ trái một câu bạn gái phải một câu bạn gái? Không lẽ, cậu nhìn tôi với cô gái khác tốt đẹp, nên không vui à?” Đầu ngón tay Khang Tịch nâng cằm, trông tự hỏi rất chăm chú.
“Không, cậu đừng có tự đa tình.” Đột nhiên bên tai Quý Ưu Trạch nóng lên, vội vàng phủ nhận.
“Nếu cậu bình thường, vậy chúng ta làm bạn bè bình thường lần nữa, có gì không được chứ? Chỉ có người không buông được, mới có thể để ý như vậy.” Khang Tịch nói tiếp, trực tiếp xé ra tâm tư của Quý Ưu Trạch.
“Trêи thế giới này hàng ngàn hàng vạn người, vì sao tôi nhất định phải cùng cậu ăn uống chơi đùa?” Quý Ưu Trạch giang hai tay, làm một tư thế ôm cả thế giới.
“Vì cậu không thể buông tay tôi được.” Khang Tịch đặc biệt giỏi cùng người khác chơi chữ, bình thường đều có thể chặn người khác vào đường cùng.
Đúng như dự đoán, bỗng chốc Quý Ưu Trạch biến thành ngậm miệng im lặng.
Sau một lát, Quý Ưu Trạch cười khẽ một tiếng, nói: “Không phải ăn một bữa cơm thôi à? Sao biến thành buông tay không được rồi? Tiểu thư cậu rảnh rỗi đến phát hoảng thôi thì tôi đây theo cậu vậy.”
“Vậy, chị Quý, nếu không còn chuyện gì, em, về trước?” Lúc này Nghiên Nghiên đột nhiên đi ra.
“Ừ.” Quý Ưu Trạch gật đầu. Nói lại thì, cô vẫn cảm thấy rất kỳ quái, sao Khang Tịch biết mình ở đoàn làm phim nào? Nàng cũng không phải Dương Thải Lâm, có thể nắm giữ mọi hành động của mình.
Mà ngay lúc Quý Ưu Trạch không để ý, Khang Tịch và Nghiên Nghiên đều giơ tay làm cử chỉ OK.
Hai người đều đeo kính râm màu đen lớn và mũ, trầm mặc đi trêи đường, cực kỳ giống hai người nữ sát thủ (hài hòa) đi dạo đêm.
Đi ngang qua một băng ghế dài, trêи ghế dài có đôi tình nhân đối diện nhau đang chơi quên mình, trong tay bên gái đang cầm một bó hoa hồng to. Cho dù Quý Ưu Trạch không muốn chú ý, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi bị kéo qua.
Một đường từ đoàn làm phim đi đến phố xá sầm uất, ngọn đèn cũng nổi lên màu sắc sặc sỡ. Trêи đầu các cửa hàng đều treo quảng cáo ưu đãi đặc biệt ngày Giáng sinh, trang trí màu sắc tươi sáng rực rỡ. Trêи đường có một bà lão bán hoa cầm giỏ đưa cho các đôi tình nhân trẻ tuổi ở nơi kín đáo, nhưng đều bị tránh né vội vã.
“Có cảm thấy nơi này giống như con đường lúc trước, chúng ta đến trường thường đi ngang qua không? Chỉ có điều nơi này phồn vinh hơn nhiều.” Khang Tịch vươn tay, chỉ về phía đường lớn.
Quý Ưu Trạch nhìn quanh, thấy trước mặt có một ngã tư, đèn xanh đèn đỏ chớp chớp, xe cộ và người đi đường lập tức dừng lại đi tới. Một chỗ trêи ngã tư quẹo trái, mở một cửa hàng Lisa Cake, nhớ không lầm thì, bánh ngọt bánh mì đồ ăn vặt bên trong nơi này, đều làm vô cùng tinh xảo xinh đẹp.
Lúc còn đi học, Khang Tịch thích nằm trêи giường, không có thói quen ăn sáng, vậy nên mỗi sáng sớm Quý Ưu Trạch sẽ đi ngang qua đây thuận tiện mua hai phần, sau khi đến trường học sẽ ném một phần cho Khang Tịch.
“Không thấy giống chỗ nào.” Quý Ưu Trạch mạnh mẽ đóng cánh cửa ký ức, trề môi lẩm bẩm một câu. Nhưng vẫn không nhịn được đi đến đầu đường, liếc nhìn cửa hàng kia vài lần.
“A…” Đang bước đi, đột nhiên chân mày Khang Tịch nhăn lại, gân xanh trêи huyệt thái dương nổi lên, sau đó ôm bụng từ từ khom người xuống, giống như sắp té tới nơi.
“Này này, cậu làm sao vậy?” Quý Ưu Trạch vốn đang nhìn xung quanh sững sờ lấy tay từ túi áo khoác ra, sau đó tiến lên đỡ Khang Tịch.
“Đói bụng quá chịu không nổi, dạ dày bị dư axit.” Khang Tịch yểu điệu, đáng thương nói.
Sắc mặt Quý Ưu Trạch nghiêm túc nhìn nàng, cắn môi, đột nhiên nói: “Cậu bị đần à, không biết ăn chút gì đó lót dạ hả?”
Khang Tịch không trả lời, càng ngày càng ngồi xuống đất.
Quý Ưu Trạch thấy thế, liếc nàng một cái, níu cánh tay nàng đẩy cửa kiếng vào cửa hàng Lisa Cake. Người bên trong rất nhiều, xếp thành hàng dài, nhưng may mắn là hai người đi vào vừa vặn có người đứng dậy muốn đi.
“Ngồi đây đi, cậu muốn ăn gì, tôi đi mua.” Quý Ưu Trạch kéo ghế ra, nhét Khang Tịch vào, sau đó lấy ví tiền trong túi xách ra.
“Cái gì cũng được.” Khang Tịch nằm trêи bàn, ôm bụng yếu ớt nói.
Quý Ưu Trạch không trả lời lại, đẩy đẩy kính mắt gọi nhân viên phục vụ: “Phục vụ, dọn bàn.” Sau đó, cô đi xếp hàng.
Sau khi xếp hàng tới lượt mình, Quý Ưu Trạch cúi đầu vừa xếp tiền lẻ vừa nói: “Một bánh brownie óc chó, một ly nước nóng.”
“Chỗ chúng tôi không b*n n**c nóng.” Người phục vụ đô đô nói.
Quý Ưu Trạch đẩy kính, sau đó ngẩng đầu, lấy tờ tiền hoàn toàn mới trong ví ra, phong độ đập lên quầy, nói: “Bán hay không bán?”
Người xung quanh lập tức đều nhìn cô đủ loại đánh giá, bàn tán ầm ĩ.
Quý Ưu Trạch cũng sợ bị người khác nhận ra, nên mua đồ trước, cô đè mũ thấp xuống, kéo cao cổ áo khoác ngoài.
Người phục vụ nhìn thấy điệu bộ của đối phương, biết rõ là một người không nên chọc, nên sau khi lề mề thu tiền, cầm một ly trà cỡ lớn giả ly nước ấm cùng với bánh ngọt đẩy tới trước mặt Quý Ưu Trạch.
Sau khi Quý Ưu Trạch cầm trong tay, nói tiếng cảm ơn, rời khỏi hàng dài đang xếp hàng, đến bên cạnh Khang Tịch. May thay, chỗ ngồi này là góc bàn cho hai người, không có người khác.
“Mang thuốc không?” Quý Ưu Trạch lại hỏi.
Khang Tịch đáng thương lắc đầu.
Thế nên, Quý Ưu Trạch cúi đầu, lấy một hộp thuốc đau bao tử trong túi xách ra, vỗ một tiếng bộp lên bàn, đẩy qua cho Khang Tịch.
“Thuốc này không thể uống khi bụng rỗng, cậu ăn trước vài miếng bánh ngọt rồi uống nước ấm vào.” Quý Ưu Trạch nói xong, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi trò tinh thần nhìn liên tục.
Khang Tịch vươn ngón tay tinh tế, cầm lấy thuốc kia nhìn, có hơi sửng sốt.
Lúc đi học, vì Khang Tịch lâu không ăn sáng, nên bị bệnh bao tử, luôn phát bệnh, lại vừa luôn quên mang theo thuốc. Vậy nên, Quý Ưu Trạch cũng để trong túi mình một hộp, để ngừa ngộ nhỡ. Nếu thuốc sắp tới ngày hết hạn sử dụng, thì vứt đi, mua lại, tiếp tục để trong túi.
Thường xuyên qua lại, cũng hình thành thói quen.
Khang Tịch mở hộp thuốc lấy ra một viên bỏ trong tay, giả bộ uống thuốc uống hớp nước, sau đó rất bình tĩnh ném thuốc vào thùng rác.
Nàng thật sự có bệnh bao tử, nhưng đã kiểm soát tốt, hôm nay cũng không phát bệnh. Nàng chỉ muốn nhìn xem, cô gái nhỏ Quý Ưu Trạch này rốt cuộc suy nghĩ gì.
Mà bây giờ, Khang Tịch có thể xác định trăm phần trăm, Quý Ưu Trạch vẫn luôn nói lời trái lương tâm, cô căn bản không hề buông tay mình. Nếu không, cô sẽ không luôn mang theo bức ảnh nhỏ có hai người, cũng sẽ không luôn duy trì thói quen mang theo thuốc dạ dày.
Thật ngu ngốc, rõ ràng không phải là một người tuyệt tình, rõ ràng chính là một động vật cảm tính, nhưng muốn làm bộ không để ý gì, giả bộ cao ngạo lạnh lùng. Chẳng qua là, điều này cũng là phần dễ thương của Quý Ưu Trạch. Nàng nha, muốn trêu chọc Quý Ưu Trạch nhiều thêm chút.
Thật ra, đùa hay gì gì đó đều là giả. Chẳng qua Khang Tịch cảm thấy, bây giờ không có nhiều thời gian để làm mấy chuyện đó.
“Cậu nên về nghỉ ngơi cho tốt đi.” Quý Ưu Trạch thấy Khang Tịch ăn xong bánh ngọt, nên cất điện thoại, nói một câu.
Tuy nhiên ngay lúc này, cái tay ngọc ngà nhỏ dài kia đột nhiên cầm cái muỗng, đưa tới trước mặt mình một miếng bánh ngọt nhỏ.
Trong đầu Quý Ưu Trạch như thể có một vụ nổ lớn thế kỷ xảy ra, ong ong.
“Nếm thử xem, xem mùi vị cùng với năm đó có khác gì không.” Khang Tịch nói, trực tiếp chạm muỗng vào môi Quý Ưu Trạch.
Quý Ưu Trạch đành phải mở miệng, cắn bánh ngọt trêи muỗng.
“Có khác gì không?” Khang Tịch tiếp tục hỏi.
Quý Ưu Trạch nghiêng mặt sang bên, cầm khăn tay lau môi, trả lời: “Đều ngọt như nhau.”
Qua mấy giây, lỗ tai Quý Ưu Trạch đỏ đến không thể đỏ hơn.
Cô ho khan hai tiếng, nói: “Chắc cậu khỏe hơn rồi nhỉ? Vậy về thôi.”
“Không.” Khang Tịch từ chối rõ ràng.
“Tôi mệt, phải về nhà ngủ.” Quý Ưu Trạch không để ý tới nàng.
“Ngủ nhiều sẽ biến thành kẻ ngu si.” Khang Tịch trả lời.
“Bản tiểu thư cũng sẽ không.” Quý Ưu Trạch hừ lạnh.
“Ngày mai cậu phải cùng với vài người được chọn ra thử vai với nhau phải không?” Khang Tịch đột nhiên hỏi.
“Ừ.” Quý Ưu Trạch gật đầu một cái mới nhớ tới, đặc thù nữ chính chính là Khang Tịch!
“Cầm kịch bản trêи tay chưa?” Khang Tịch lại hỏi.
“Oh.” Trông Quý Ưu Trạch tựa hồ không muốn đợi ở đây nữa, trả lời thờ ơ.
“Chúng ta về thôi.” Khang Tịch đột nhiên chống hai tay lên bàn, đứng dậy.
Quý Ưu Trạch cũng đứng lên, hai tay lại tiếp tục cắm trong túi áo.
“Vậy chúng ta chỉ cần đến cửa hàng nào đó, mua chút thức ăn gói về, sau đó đối chiếu lời thoại.” Khang Tịch vắt túi lên vai.
“Hơ?” Quý Ưu Trạch nhíu chặt chân mày.