NỮ THẦN ĐỤNG PHẢI NỮ THẦN KINH

Dương Tố Hoan cũng nghe nói đến chuyện có thể Khang Tịch sẽ ghi hình chương trình với Vu Đông.

Lúc đó cô đang bưng một bát ngũ cốc ngồi trước máy tính xem lướt qua những tin đồn đó.

Chân mày xinh xắn nhíu nhíu lại, không biết là ghét tin tức đó, hay là chê ngũ cốc khó ăn, chỉ chậm rãi bỏ bát ngũ cốc xuống bên cạnh máy tính.

Trong phòng đã thu dọn gần hết, sống ở đây đã nhiều năm, đột nhiên muốn dọn đi nơi khác, vẫn có chút không nỡ.

Tại sao lại đột nhiên muốn chuyển nhà ư? Bởi vì cô định tạm biệt mình của quá khứ.

Mỗi một lần đều sẽ như thế. Chỉ cần Dương Tố Hoan quyết tâm muốn nói tạm biệt với mình của quá khứ, sẽ bắt đầu chuyển nhà, sẽ lấy tất cả chăn đệm quần áo ra giặt sạch.

Có người nói kiểu như thế này, nói không chừng có thể đổi vận.

Lần trước khi làm những chuyện này, là vì người mình thích đến bên người khác. Mà lần này làm những chuyện này… tất nhiên là vì Quý Ưu Trạch.

Dương Tố Hoan không có thói quen bức bách chính mình. Khi thích một người, rất thích, sự hiện diện của người kia sẽ lấp kín trong đầu. Nhưng mà một khi không còn thích, có thể cưỡng ép bản thân không thích nữa, sẽ dùng đủ mọi loại cách để làm cho bản thân tránh được.

Khi phát hiện mình và người mình thích không có khả năng, có thể cô sẽ đau lòng khổ sở vài ngày. Nhưng mà cô sẽ không mãi chìm đắm trong đó, không thể gượng dậy nổi, không ngủ mơ mơ màng màng ở nhà đến ba ngày ba đêm.

Bề ngoài cô yếu đuối, nhưng khi gặp phải một đoạn thầm mến thất bại, sẽ cố gắng đặt bản thân đúng hướng để quản lý đúng hơn.

Buổi tối ngủ sớm, sáng sớm dậy sớm, khi ra ngoài sẽ nói vài câu với thím bán đồ ăn vặt cho chó ở dưới lầu. Sau đó sẽ chạy một vòng dọc xung quanh, đánh thái cực quyền trêи bờ sông, lúc về lại mua một cái bánh tiêu hai cái banh bao một ly sữa đậu nành.

Ban ngày tiếp tục làm việc, làm những món bánh ngọt mà mình thích, và tìm tòi sáng tạo ra các loại sản phẩm mới. Buổi tối đóng cửa tiệm đi xem phim một mình.

Nếu như khi Tiền Gia rảnh rỗi, cô sẽ đi cùng với Tiền Gia.

Một hai tháng ngắn ngủi, cô đọc khoảng mười cuốn sách, xem mười hai bộ phim. Đọc sách cô sẽ ngủ, nhưng xem phim thì trước giờ chưa từng ngủ.

Trong phòng đã xếp xong vài vali lớn, mỗi vali đều dùng keo dán trong suốt dán lại thật chặt chẽ.

Trêи bệ cửa sổ còn có một chậu lục thảo trổ. Dương Tố Hoan suy nghĩ một chút, vẫn lấy chúng bỏ vào một cái vali thu dọn xong.

Phòng mới là Tiền Gia tìm giúp, nói là tầm nhìn rộng rãi, mà đoạn đường cũng an tĩnh. Dương Tố Hoan nhìn hình nhà xong sau đó liền quyết định dọn đến. Chỉ là cô không biết, Tiền Gia chọn chỗ này cũng có ý riêng.

Khoảng cách chỗ này đến nơi ở của Tiền Gia ở thành phố này, chỉ cách nhau hai con đường. Rất gần, Dương Tố Hoan gọi đến lúc nào cô cũng có thể chạy tới đầu tiên.

Bận rộn hơn nửa ngày, sau khi Dương Tố Hoan dọn đến nhà mới, đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra thế giới bên ngoài.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ngàn dặm không mây, trời xanh quang đãng, trong veo không gì sánh được.

Tiền Gia đứng bên cạnh Dương Tố Hoan, vẻ mặt đắc ý hỏi: “Thế nào, thích ở đây không?”

Nghe vậy Dương Tố Hoan gật đầu, nói: “Số thẻ của cậu là bao nhiêu? Mình chuyển cho cậu, số tiền này, mình vẫn nên trả cậu mới được.”

Tiền Gia nghe xong, nhăn nhăn nhó nhó quay đầu, nhỏ giọng nói: “Thật ra… không trả cũng không sao…”

Dương Tố Hoan hỏi: “Tại sao?”

“Vì mình nghĩ… cái đó, dù sao… không phải chúng ta là bạn sao?”

“Nếu cậu không nói, mình không ở, mình có thể đi tìm nơi khác.” Dương Tố Hoan nói xong, xoay người làm bộ muốn đi.

Tiền Gia vội ngăn cô lại, sau đó lấy ví tiền ra, từ từ lấy tấm thẻ ra.

Vì vậy, Dương Tố Hoan mở điện thoại lên hệ thống Internet Banking, bắt đầu đăng nhập.

Gần đây cô mới học được sử dụng Internet Banking, cảm giác bản thân quá giỏi. Có lẽ là bởi vì cảm thấy rất thần kỳ, thật sự mặc kệ cô làm gì, đều nói với người ta: “Số thẻ ngân hàng của anh chị là bao nhiêu? Tôi chuyển cho anh chị.”

Ừm cho dù là ra ngoài ăn bún qua cầu với người ta. Nếu như đối phương trả tiền, cô cũng sẽ nhìn chằm chằm đối phương bằng đôi mắt lấp lánh hỏi số tài khoản ngân hàng.

Giống như là cô bạn nhỏ bất ngờ mua được một món đồ chơi mới, nhất định phải chơi đến khi nào thỏa thích bằng lòng mới thôi.

Tiền Gia cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Bây giờ cậu biết mua đồ trêи mạng sao?”

Dương Tố Hoan nghe xong, kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi: “Mua đồ trêи mạng?”

Bộ dáng kia, thoạt nhìn dường như là lại phát hiện ra một thế giới mới.

“Đúng vậy, là sau khi xem đồ bên trong các shop online rồi mới mua. Không cần bước chân ra khỏi nhà, chuyển phát nhanh là có thể đưa đồ tới cửa nhà cho cậu.”

“Mình chưa từng dùng.” Sau khi Dương Tố Hoan trả nợ xong cho Tiền Gia, tìm kiếm trêи ứng dụng Internet Banking nửa ngày, nói: “Mua trong này à?”

Tiền Gia lại hỏi: “Tất nhiên không phải rồi. Cậu từng nghe tới trang web mua sắm Xiaobao chưa?”

“Bình thường mình chỉ lên mạng xem truyền hình, dùng một số phương tiện thông tin, còn có… dùng baidu tìm đồ. Nhưng mà đào tiểu bảo gì đó… vậy dùng thế nào?” Thật ra Dương Tố Hoan cũng từng đi nhầm vào đó nhiều lần, nhưng mỗi lần đều ghét cái đó quá phiền phức, không có đăng ký.

“Đến đây mình chỉ cho cậu. Laptop của cậu đâu? Lấy ra đây, mình chỉ trêи laptop cho cậu, tiện hơn trêи điện thoại nhiều.”

Nghe Tiền Gia nói xong, Dương Tố Hoan lấy laptop của mình ra mở lên.

Khi Tiền Gia tìm kiếm trang web kia, đăng ký tài khoản giúp Dương Tố Hoan.

Tiền Gia hỏi: “Cậu muốn lấy nickname gì?”

Dương Tố Hoan nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ tới một chương trình nào đó, vậy nên thuận miệng nói: “Ngày hội vui vẻ đi.” (Hoan nhạc gia niên hoa)

Nhưng mà Tiền Gia vừa nghe, toàn bộ đầu óc lập tức giống như nước sôi bốc lên liên đới khiến ngón tay cũng hơi cứng nhắc.

Hoan nhạc, là nói Dương Tố Hoan sao? Gia niên hoa… vừa vặn bản thân tên Tiền Gia nữa. Tên ID mua sắm ghép tên hai người, tại sao lại vậy?

Lẽ nào… ha ha ha…

Đăng ký ID xong, khi nhập xong tất cả kiểm chứng, Tiền Gia bắt đầu giải thích cho Dương Tố Hoan làm sao tìm sản phẩm mình thích mua.

Dương Tố Hoan vừa nghe vừa gật đầu như gà mổ thóc.

Đột nhiên Dương Tố Hoan hỏi: “Cậu cũng mua đồ trêи này sao?”

“Ừ, rất vạn năng đó, rất nhiều thứ không mua được ở bên ngoài, nhưng mà ở trêи đây có hết. Quan trọng là không cần tốn thời gian ra ngoài tìm.” Tiền Gia đăng nhập vào trang web này, thỉnh thoảng sẽ mua một số thứ rất ít được quan tâm rất cổ quái kỳ lạ. Lần trước có sinh nhật người bạn, cô mua một bộ xương khô mô phỏng thực ở trêи này. Lúc người bạn nhận được, xém chút nữa là hôn mê.

Dương Tố Hoan nghe xong, lại gật đầu, sau đó bắt đầu tự tìm kiếm bên trong.

Dương Tố Hoan nhấn vào khối trang sức, một tay chống cằm, hai mắt sáng lên: “Tiện lợi quá nhỉ.”

“Những thứ này, có thể chất lượng không ra hồn. Nhấn chỗ kia, nhấn chỗ kia, cái chỗ Tmall, bên trong nhiều hàng chính hãng hơn. Mình thấy, bình thường có thời gian, có một số thứ vẫn nên cố gắng đến tiệm thật mà mua. Khi không có thời gian, thì có thể chơi trêи trang web này.”

Sau khi Dương Tố Hoan nghe Tiền Gia nói xong, chỉ ngoan ngoãn nhấn vào trong Tmall đó.

“Dương Tố Hoan mím mím môi: “Đồ bên trong này hơi đắt nhỉ.”

Dương Tố Hoan chỉ vào một cái váy viền ren màu trắng hỏi: “Nếu mình muốn mua cái váy này, thì mua sao vậy?”

“Là thế này, trước tiên là thêm vào giỏ mua sắm… sau đó thanh toán…”

Tiền Gia ngồi trêи nửa cái ghế sát bên cạnh Dương Tố Hoan. Hướng về phía trước chỉ Dương Tố Hoan làm thế nào, khoảng cách hai người sẽ ngày càng gần hơn.

Tiền Gia vừa giải thích chơi thế nào để chuyển những thứ kia vừa không nhịn được len lén quan sát Dương Tố Hoan.

“Thì ra là vậy. Vậy, mình chỉ cần ngồi đây, bọn họ sẽ giao đồ tới cho mình đúng không?”

“Đúng vậy!”

Dương Tố Hoan cảm thán: “Internet Banking đúng là rất tốt.”

“Đúng rồi, thật ra còn có một cái dễ hơn. Gọi là Alipay.” Sau khi nhắc tới cái này xong, Tiền Gia lại bắt đầu chỉ Dương Tố Hoan sử dụng chức năng trong Alipay thế nào.

Sau khi liên kết tất cả xong, Dương Tố Hoan chơi như điên.

Ngay cả buổi tối khi ăn cơm, Dương Tố Hoan cũng vừa không làm gì là cầm điện thoại lên lướt lướt lướt.

Sau khi cơm nước xong Tiền Gia vừa thanh toán xong, điện thoại lại tít tít vang lên.

Cầm lên nhìn, thì thấy bên trêи nhận được một thông báo: *Tố Hoan đã chuyển khoảng 97.00*

Lúc đó Tiền Gia còn không cảm thấy gì.

Vài ngày sau, Tiền Gia đã chết lặng.

Đi uống trà sữa.

Tít tít… *Tố Hoan đã chuyển 28.00 đến tài khoản của quý khách.*

Ăn sáng.

Tít tít… *Tố Hoan đã chuyển 45.00 đến tài khoản của quý khách.*

Xem phim.

Tít tít… *Tố Hoan đã chuyển 35.00 đến tài khoản của quý khách.*

Sau đó Dương Tố Hoan bắt đầu giành trả tiền với Tiền Gia.

Bởi vì Dương Tố Hoan phát hiện, rất nhiều nơi còn có thể trực tiếp thanh toán bằng Alipay. Sau khi chấm mã hai chiều, cái máy kia sẽ quẹt qua là xong. Dương Tố Hoan cảm thấy, thế giới thật kỳ diệu.

Vậy nên, đến một nhà hàng nào đó, Dương Tố Hoan sẽ cầm điện thoại nói: “Ông chủ, có thể dùng Alipay không?”

Đi dạo siêu thị, Dương Tố Hoan sẽ giơ điện thoại nói với nhân viên thu ngân: “Tiểu thư, có thể dùng Alipay không?”



Hơn nữa, Tiền Gia còn phát hiện ra, Dương Tố Hoan đã biến thành một cuồng ma mua sắm trêи mạng.

Đi dạo thì nói đồ tẩy rửa hết rồi.

Nhìn thấy phía trước có một siêu thị, Dương Tố Hoan không đi. Cầm điện thoại nói: “Để mình tìm mua.”

Muốn mua quần áo mới, gần đó có trung tâm thương mại, Dương Tố Hoan không đi. Cầm điện thoại nói: “Để mình tìm mua.”

Sau đó Dương Tố Hoan mua một cái iPad. Nguyên nhân là màn hình điện thoại quá nhỏ, nhìn khó chịu. Laptop thì quá cồng kềnh, không thể đến tối ôm lên giường tìm mua trước khi ngủ.

Ứng dụng mua sắm mà Dương Tố Hoan tải về ngày càng nhiều. Như Suning, Dogdong…

Còn có ứng dụng giao hàng.

Đột nhiên Tiền Gia cảm thấy, mình đã tính sai.

Nhưng mà vẫn rất vui. Có lẽ cũng là vì Dương Tố Hoan đồng ý đi cùng với mình. Tiền Gia cảm thấy, mỗi ngày không suôn sẻ thế nào đi nữa, nhưng chỉ cần thấy được Dương Tố Hoan, những sương mù kia như kỳ tích trở thành hư không.

Mà ở một mặt khác, Khang Cẩm Hoa đi tới nhà Quý Ưu Trạch. Nói đúng hơn, là đi tới nhà cha mẹ Quý Ưu Trạch.

Khang Cẩm Hoa ngồi phía đối diện, mẹ Quý và ba Quý ngồi ở ghế sô pha bên này.

Khang Cẩm Hoa không hề chuyển đến ly nước trước mắt, mà nói thẳng vào vấn đề: “Tôi đến đây, là có chuyện muốn nói với hai người. Nếu như chuyện này không xử lý tốt, hậu quả rất nghiêm trọng.”

“Chuyện gì thì anh cứ nói đi.” Quý Trường Tồn nhìn Khang Cẩm Hoa, sau đó rút ra một điều thuốc trong hộp.

“Tôi nghi ngờ con gái nhà anh chị cùng với Khang Tịch nhà chúng tôi, có quan hệ không đứng đắn.”

Một câu nói này thiếu chút nữa khiến Quý Trường Tồn bị điếu thuốc kia làm sặc chết.

Quý Trường Tồn híp mắt giơ tay khẩy khẩy gương mặt: “Anh nói gì, đùa kiểu gì gì gì thế? Quan hệ không đứng đắn? Hai con bé? Chẳng lẽ có thể cấu kết với nhau làm chuyện xấu gây họa cho xã hội?”

Mẹ Quý cũng tức giận: “Đúng vậy, anh nói cho rõ ràng!”

“Tôi nghi ngờ hai đứa nó đang yêu đương.”

“Xì… yêu đương thì yêu đương chứ sao. Đây đây đây hai đứa nó đã lớn cả rồi không còn nhỏ gì, yêu đương thì có gì? Không phải nên vui vẻ à? Chẳng lẽ anh hy vọng Khang Tịch nhà anh làm ni cô à?” Quý Trường Tồn nói xong lại xì một tiếng.

“Là do tôi chưa nói rõ ràng sao? Tôi nói, hai đứa, ở cùng nhau, yêu đương.”

Quý Trường Tồn tiếp tục cười: “Ở cùng nhau rất tốt đó chứ, anh xem, đến lúc đó hôn lễ đều có thể làm cùng nơi, việc đáng mừng vui biết bao nhiêu anh nói đúng không?”

Đột nhiên Khang Cẩm Hoa tức giận: “Tôi nói, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đang yêu đương với nhau!”

Khắp nhà dường như yên tĩnh đi vài giây.

Sau một lát, mẹ Quý mới phản ứng được, bộ dáng gần như là muốn té xỉu.

“Ba A Trạch à, đây, ý của anh Khang là, con gái mình đang yêu đương với con gái?!”

“Bà, bà làm gì mà phản ứng lớn vậy, đúng là…” Quý Trường Tồn vừa nói vừa đỡ vợ mình.

“Dù sao tôi cũng có lời phải nói rõ. Chuyện thế này, nhà họ Khang chúng tôi, tôi tuyệt đối không cho phép xảy ra! Cho nên, mời hai người quản con gái mình cho tốt. Đừng dây đưa con gái chúng tôi!”

Lời nói như vậy, Quý Trường Tồn ngẫm nghĩ, thế nào cũng cảm thấy quá đâm tai, quá đáng.

“Nói cứ như chuyện này tát một cái là có thể thành tiếng vang vậy. Nói xong rồi? Nói xong vậy thì mời.” Quý Trường Tồn nói, duỗi tay ra, chỉ về phía cửa lớn.

Cả người Khang Cẩm Hoa tức muốn chết, chỉ thiếu chưa phun máu.

Ông phủi người đứng dậy, chỉnh sửa vạt áo, hai mắt như đao xẻo liếc Quý Trường Tồn, đi ra ngoài.

Quý Trường Tồn không xoay người sang, chỉ ngồi như vậy, vươn tay ra quơ quơ với phía sau: “Không tiễn.”

“Ba con bé à, tên họ Khang này, nói thật hay giả? Tôi, tôi…” Mẹ Quý nói nói, rồi che miệng muốn khóc lên.

“Bà khóc gì chứ. Chuyện đến cùng ra sao chúng ta còn chưa hiểu rõ mà.” Quý Trường Tồn nắm tay mình, những cũng lo âu đến nỗi nếp nhăn trêи trán đều xuất hiện.

“Nhưng mà ông nghĩ kỹ lại đi, hai đứa nó, có phải là thân quá mức bình thường rồi không?!” Mẹ Quý nói, nước mắt che kín mắt.

Quý Trường Tồn lại đi sang ngồi xuống, vươn tay ôm vợ mình: “Được rồi, như vậy đi. Đợi lát nữa tôi gọi điện cho con gái, bảo nó dẫn theo Khang Tịch, khi nào rảnh rỗi về một chuyến. Đến lúc đó bà nấu chút đồ ăn ngon, chúng ta muốn nói gì, thì hỏi ra tất cả. Đến lúc đó nhìn lại xem giải quyết thế nào. Khang Cẩm Hoa này từ trước đến nay rất đa nghi, trời mới biết anh ta nói đúng sự thật hay không, đúng không?”

Nhưng mà, Quý Trường Tồn cũng âm thầm than thở một hơi.

Bởi vì đột nhiên ông nhớ đến một câu nói mà lần trước Quý Ưu Trạch hỏi mình.

“Nếu như con thích một cô gái, ba sẽ làm sao?”

Nhớ đến câu hỏi đó, trong lòng Quý Trường Tồn có chút nặng nề.

Nhưng có lẽ là vì một năm gần đây luôn lăn lộn trêи mạng, trong lúc vô tình cũng biết được rất nhiều thứ. Còn hiểu rõ những từ ngữ đầy ý nghĩa sâu xa như bách hợp, lôi ty (les) và vân vân.

Thậm chí, cái lần tin tức hai cô gái kết hôn kia, ông cũng từng nhấn thích.

Thế nhưng thật sự đặt loại chuyện này vào nhà mình, ông phát hiện, bản thân vẫn có chút không chấp nhận được.

Mà lúc này, Thái Vân và Khang Tịch đang cùng nhau ngồi trêи một chiếc xe.

Sau khi trầm mặc nửa ngày, Thái Vân hỏi: “À đúng rồi, chuyện đó, em đã suy nghĩ thế nào rồi?”

“Chuyện tham gia chương trình với Vu Đông à?”

“Ừ.”

Khang Tịch suy nghĩ một hồi, trả lời: “Luôn ràng buộc với lăng xê, đối với em mà nói, không có ý nghĩa gì. Em không muốn nhận.”

Thái Vân nghe xong, nhưng muốn nói lại thôi: “Nhưng mà…”

“Thế nào?” Khang Tịch quay đầu nhìn cô.

Chuyện này, Thái Vân đã nói qua trước mặt nàng vài lần, Khang Tịch vẫn còn khó hiểu.

Đáng ra Thái Vân không thể không hiểu tính mình chứ.

Rốt cuộc Thái Vân vẫn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn đành khai ra Khang Cẩm Hoa: “Thật ra chuyện này, là cha em nhờ cậy.”

Khang Tịch thấy kinh ngạc: “Ông ấy?”

Nhớ đến chuyện lần trước Khang Cẩm Hoa ôm một đống hồ sơ xem mắt tới tìm mình, Khang Tịch rơi vào trầm mặc.

Gần đây rốt cuộc Khang Cẩm Hoa suy nghĩ điều gì?

Sao lại cảm thấy ngày càng khó nắm bắt rồi? Hơn nữa mấy hôm trước còn nói vừa ý một gian nhà ở nơi nào đó, muốn mua cho nàng, bảo nàng dọn đến chỗ đó, không nên ở nơi nhỏ này.

Lúc đó, Khang Tịch nói là sẽ suy nghĩ lại, nhưng bởi vì vẫn không có câu trả lời thuyết phục, hôm nay Khang Cẩm Hoa còn hối thúc nàng.

Chỉ là lúc này, điện thoại Quý Ưu Trạch gọi tới.

Khang Tịch đặt điện thoại bên tai: “Alo? Làm sao vậy?”

Thỉnh thoảng Thái Vân quay đầu lại đánh giá Khang Tịch.

Luôn cảm thấy, Khang Tịch và Quý Ưu Trạch, có hơi liên lạc quá thường xuyên.

“Ăn? Đến nhà cậu? Khi nào vậy?”

“Cậu đợi lát, để mình xem lại… Ừm, thứ năm tuần sau có rảnh. Sao đột nhiên ba mẹ cậu lại nghĩ đến gọi về ăn cơm vậy?” Khang Tịch nói xong, nở nụ cười.

“Bọn họ nói là lâu rồi không gặp cậu, nên muốn gặp một lần.”

“Vậy được. Đúng rồi, ba cậu thích ăn hải sản nhỉ? Hải sản bên đây béo, đến lúc đó hai chúng ta mua vài hộp mang đi.” Lúc sau nói thêm vài câu Khang Tịch mới cúp điện thoại.

Sau khi thấy Khang Tịch cúp điện thoại, Thái Vân mới lên tiếng hỏi: “Vừa rồi là Quý tiểu thư à?”

“Đúng vậy. Cậu ấy nói ba mẹ cậu ấy bảo em có thời gian thì cùng cậu ấy về nhà ăn bữa cơm.” Khang Tịch mỉm cười.

Thái Vân không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thở ra một hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc