NỮ THẦN ĐỤNG PHẢI NỮ THẦN KINH

Tiếng thét kinh hãi của Tôn Phỉ làm cho tất cả mọi người nghiêng đầu nhìn qua. Quý Ưu Trạch lập tức nghĩ đến một câu dưới ngòi bút của anh Tấn: “Phảng phất như một bàn tay vô hình, xách cổ vịt lên.”

Quý Ưu Trạch vội vứt cái hộp kia qua một bên, trong lòng thầm kêu quá xui xẻo, sau đó ngồi xổm xuống hỗ trợ nhặt pha lê. Pha lê lăn dưới đất, lăn lông lốc rải rác ở các ngóc ngách chỗ rẽ, chỉ có thể tìm đủ một số bộ phận. Những pha lê này đắt tiền nhưng thật ra cũng không quá đắt tiền, chỉ có điều đó là điểm nổi bật trêи áo, hơn nữa còn là chế tạo đặc biệt, số lượng không phải là không giới hạn. Nếu như thiếu, nhất định sẽ ảnh hưởng đến điểm số cuối cùng của nhóm Tôn Phỉ.

Hơn nữa có thể vì vậy mà tất cả mọi người sẽ cảm thấy là lỗi của Quý Ưu Trạch. Nghĩ đến những điều này, Quý Ưu Trạch ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Kỳ lạ, lúc cô cầm cái hộp kia, cũng không có làm gì cả, sao lại rơi ra? Cái hộp kia chế tạo có phần làm quá ẩu rồi!

Xung quanh có một số người cũng dừng công việc trong tay, nhặt những hạt pha lê lăn đến bên cạnh chân mình, giao cho Tôn Phỉ.

“Phải làm sao đây? Điểm nhấn của bộ đồ này chính là nó! Sự sáng tạo phân bố pha lê! Đúng là gặp quỷ sống!” Tính tình của nhà thiết kế Đường Hoa của Tôn Phỉ có chút nóng nảy, vừa nhặt vừa nói, giọng nói mang theo tức giận.

Khi anh ta liếc qua Quý Ưu Trạch, mặc dù có thể thấy anh ta đang cố gắng kiểm soát tâm tình của mình, nhưng sự thiếu kiên nhẫn và nóng nảy trong mắt lại lộ rõ ràng.

Lúc này, Từ Tài cũng nhặt những hạt đó lên. Đặt vào trong hộp sắt trêи bàn của nhóm Tôn Phỉ, cầm cái hộp gỗ lúc trước Quý Ưu Trạch đã cầm lật qua lật lại nhìn một chút.

Cái hộp này. Bán thành phẩm à? Vùng bên dưới không có keo dán cũng không có đinh, là kẹp dựa vào nhau, giống như ghép hình, có thể không hư à? Không đúng, có thể không rơi ra sao?

Từ Tài nhìn tất cả mọi người đang ngồi xổm xuống giúp đỡ nhặt đồ, chống gương mặt nhăn nhó, lấy điện thoại ra, chụp lại cái hộp kia, lại bỏ vào túi xách của mình.

Người với người đấu đá nhau, anh ta đã thấy rất nhiều. Pha lê của Tôn Phỉ lúc trước đặt trong một cái hộp hoàn hảo, rõ ràng đưa cái đó cho Quý Ưu Trạch, thì sẽ không xảy ra chuyện gì, tại sao lại đổi hộp? Có quỷ. Muốn nói Tôn Phỉ không cố ý, đánh chết anh ta cũng không tin.

Nếu như Tôn Phỉ cố ý, chuyện này hoàn toàn nói rõ được. Hơn nữa, chứng minh tiếp đó nhất định Tôn Phỉ sẽ giở mánh khóe gì.

Nhưng bản thân Từ Tài không thích xen vào chuyện của người khác, anh ta chỉ muốn im lặng so tài. Nhưng nếu như Tôn Phỉ bôi xấu danh tiếng người mình hợp tác, ảnh hưởng cuộc thi đấu, ảnh hưởng đến góc độ công chúng nhìn vào chuyện này, vậy anh ta sẽ không để yên.

Mắt thấy thời gian trôi qua từng phút từng giây, Từ Tài đi tới vỗ vỗ vai Quý Ưu Trạch, nói: “Cô đi thay đồ trang điểm trước đi, đỡ phải đợi đến khi đó lại thiếu thời gian.”

Quý Ưu Trạch nghe vậy, ngẩng đầu lên, phát hiện những nhóm khác đã tạo hình được một nửa. Khó xử quay đầu nhìn sang Tôn Phỉ. Tôn Phỉ nặn ra một nụ cười, nói: “Không sao đâu, bên em đã ổn rồi, với lại Đường Hoa còn có Plan B, chị đi làm việc của chị đi.”

Dù sao cũng đang hợp tác cùng người khác, Quý Ưu Trạch nhất định phải suy nghĩ đến tình huống bên Từ Tài.

Vì vậy, sau khi chân thành nói xin lỗi hết lần này đến lần khác, Quý Ưu Trạch cầm trang phục vào phòng thử đồ.

Sau khi thay quần áo xong, Quý Ưu Trạch vội vội vàng vàng đi ra. Có lẽ là vì vóc người Quý Ưu Trạch cao gầy, ngũ quan lập thể, nên bộ trang phục này mặt lên người cô vô cùng có phong cách quốc tế.

Trang phục thiết kế đúng là rất có cảm giác khoa học viễn tưởng, nhưng cũng không có cảm giác quá mức nổi bật. Hầu hết sử dụng các sợi tổng hợp màu trắng lưỡi liềm, bên ngoài phủ một lớp vải đay mỏng, đầy thanh lịch. Nhưng phần vai thiết kế rất khéo léo, không quá huyền huyễn, nhưng lại lập thể. Thiết kế này, mềm mại xen lẫn một ít cương nghị, thiết kế áօ ɭót cắt phần eo mặc lên người hiệu quả hỗ trợ phát huy đặc điểm nữ tính dịu dàng xinh đẹp vô cùng tinh tế. Nhưng mà lớp vải mỏng kia rõ ràng đưa tổng thể lên một tầm cao mới.

Hơn nữa, trêи bộ trang phục này có một số thiết kế đặc biệt, dùng ánh đèn chiếu rọi xuống, sẽ chiết xạ một số vầng sáng xinh đẹp. Nhưng những vầng sáng này đậm nhạt khác nhau, cũng không chói mắt.

Từ Tài là một thiên tài. Anh ta không chỉ bộc lộ tài năng vượt trội so với những người khác ở chốn thiết kế thời trang, mà còn là thiên tài ở phương diện vật lý toán học. Hiệu ứng vầng sáng của bộ trang phục này hoàn hảo như vậy cũng là nhờ vận dụng kiến thức khoa học tự nhiên của anh ta.

Mỗi một khối nguyên liệu sử dụng vào chỗ nào, may tốn bao nhiêu tấc và vân vân, đều thông qua thiết kế tinh vi và tính toán tỉ mỉ cẩn thận của anh ta mà ra.

Học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ. Hôm nay Quý Ưu Trạch mới thật sự tiếp thu được ý nghĩa sâu sắc của câu này.

Quý Ưu Trạch vừa ra ngoài, mọi người đều bị sốc.

Có nhà thiết kế bắt đầu thảo luận về bộ trang phục này với người mình hợp tác.

“Bộ não của Từ Tài đúng là không gì không làm được. Quá thần kỳ.”

“Không sao, tôi cảm thấy anh cũng không kém, tác phẩm của chúng ta lần này cũng rất tuyệt!”

“Tôi luôn cảm thấy Từ Tài sẽ giành được giải nhất. Từ trước tới nay tham gia thi đấu, hầu như tác phẩm của anh ta mỗi lần đều lấy được điểm tối đa.”

“Tôi chỉ cần lấy được ba vị trí đầu, đã hài lòng rồi.”

Tất nhiên, cũng có người tỏ vẻ khinh thường.

“Chút tài vặt.”

“Tôi thấy cũng chỉ có vậy, nào có tuyệt như bọn họ thổi phồng.”

Những nhận xét này, thảo luận rất nhỏ tiếng, nên Từ Tài và Quý Ưu Trạch đều không nghe được, chỉ tập trung làm việc trước mắt.

Từ Tài đứng bên cạnh chuyên viên trang điểm, vừa quan sát Quý Ưu Trạch, vừa nói rõ yêu cầu của mình: “Chỗ xương vùng lông mày, có thể quét một ít highlight, bóng mắt, dùng bóng mắt loại màu xanh đen đi, đừng dung kim tuyết, bỏ đi. Đừng bỏ gì trêи lông mi, đừng làm cái phụ lấn át cái chính, quét quét chút phấn lam đi. Đúng đúng, giống như ảnh này này, nhưng mà đừng làm quá, ánh mắt to một chút cũng không sao, ánh sáng sân khấu nuốt lớp trang điểm. Má đỏ dùng màu này đi, đúng đúng… tóc thì cột lên thành đuôi ngựa thấp, nhưng nhất định phải suôn thẳng, kẹp lên kẹp lên. Cố gắng trang điểm khuôn mặt trong trẻo một chút… son môi cũng đừng có đỏ thẫm, không được, phấn lót màu trắng, thêm chút phấn trắng hồng là được, diện tích che phủ hai phần ba, đừng nhiều…”

Sau đó, chuyên viên trang điểm vừa bắt đầu sử dụng sản phẩm giới thiệu quảng cáo, vừa trang điểm cho Quý Ưu Trạch.

Từ Tài thì khoanh hai tay đứng bên cạnh, ngón tay để dưới cằm nhìn hành động của chuyên viên trang điểm, thỉnh thoảng lại thêm một chút ý kiến nhỏ.

Lúc sau, Từ Tài loay hoay lựa chọn các phụ kiện trêи bàn làm việc một cách cẩn thận – một vòng đeo tay bạc rất có cảm giác hiện đại, quan sát tình hình chiến đấu của những người xung quanh. Có một nhóm bên cạnh đang thảo luận về việc có nên để ngôi sao đội lên đầu thêm một nơ bướm khổng lồ hay không và cuối cùng quyết định thêm vào. Vì vậy, Từ Tài lắc đầu, tiếp tục nhìn chuyên viên trang điểm đang cẩn thận tỉ mỉ trang điểm cho Quý Ưu Trạch.

Ngay từ đầu, anh ta đã muốn được hợp tác với Quý Ưu Trạch và đây là lời nói thật. Vì vậy, lúc chơi game, anh ta đã tính toán chính xác, cuối cùng giành được Quý Ưu Trạch.

Giữa những ngôi sao tham gia này, người có vị người mẫu nhất chỉ có Quý Ưu Trạch. Đồ tốt nhất, làm thế nào anh ta có thể bỏ qua được?

Sau khi làm xong tất cả, Từ Tài vỗ tay và nói: ” OK! Không tệ, Quý tiểu thư, đợi lát nữa cô cứ phô bày vẻ đẹp lộng lẫy!”

Quý Ưu Trạch nghe vậy mỉm cười, sau đó nhìn vào gương, vội vàng thu lại nụ cười. Trang điểm lạnh lùng, thích hợp với gương mặt lạnh lùng một chút.

Mẹ ơi, cảm giác như mình đã thay đổi thành siêu mẫu vậy! Từ trước đến nay Quý Ưu Trạch chưa bao giờ thấy mình qua bộ dáng này, nói thật, có một chút sốc không hề nhẹ.

Lúc sau, khi nhân viên và người phụ trách bước vào, đi qua góc một mảnh vải lớn lộn xộn và mô hình giả, đi đến trung tâm, nói với tất cả mọi người: “Bây giờ, mời mọi người ngừng tất cả công việc trong tay. Theo số đã ghi từ trước, số 1 lên sân khấu đầu tiên, những nhóm còn lại vào phòng chờ.”

Bên Tôn Phỉ chỉ vừa mới chuẩn bị xong. Vì thiếu pha lê, nên Đường Hoa thay đổi chiến lược kịp thời, dựa theo kế hoạch B đã chuẩn bị trước đó sửa đổi một chút. Nhưng đối với Đường Hoa mà nói, cái này rõ ràng không đặc sắc bằng kế hoạch gốc.

Tuy nhiên, anh ta cũng chỉ có thể chấp nhận.

Quay đầu lại thấy Quý Ưu Trạch và Từ Tài, một tay Đường Hoa chống nạnh, một tay lau trán. Sau đó, Đường Hoa chỉ chỉ nhân viên, chỉ chỉ làn váy của Tôn Phỉ, ý bảo nhân viên dắt làn váy lên, sau đó đi vào phòng nghỉ.

Người đầu tiên đi ra, nhận được vỗ tay khen ngợi của cả khán phòng. Một số giám khảo tỏ ra rất hài lòng. Từ việc chọn vải đến ý tưởng thiết kế và phong cách, đều hết lời khen ngợi. Hơn nữa điểm khởi đầu rất cao, 8.9 điểm.

Phải biết rằng, trong trận thi đấu trước kia của các nhà thiết kế, người có thể nhận được điểm số thế này không nhiều. Thế cho nên các nhóm khác đang chờ đều trợn to hai mắt.

Tuy nhiên, may mắn của nhóm thứ hai không quá tốt. Thiết kế của nhóm thứ hai tương đối bảo thủ, nhưng bọn họ cảm thấy mình làm rất tốt. Không ngờ cuối cùng chỉ có 7.1 điểm. Sau khi xuống, nhà thiết kế và ngôi sao hợp tác đều có vẻ chán nản. Nhưng khi nhóm thứ ba nhận được 6.5 điểm, nhóm thứ hai như thể nhìn thấy tia hy vọng trong cuộc sống, không còn quá thất vọng.

Ngay cả một vài nhóm, điểm số cũng không quá lý tưởng. Tuy nhiên đến nhóm thứ sáu, điểm số lại trở mình đi lên ghi được 9.2 điểm.

Đó là một cái váy có thể mặc hai mặt. Tháo gỡ làn váy có thể lẫn vào trong câu lạc bộ đêm ở thành phố, làm một cô gái xinh đẹp đầy hoang dã. Gắn thêm làn váy, cũng có thể đi đến bãi biển giết mọi người với một cái nháy mắt.

Bộ này, có nhà thiết kế bày tỏ thái độ khinh thị. Vì họ nghĩ, kiểu mặc hai mặt, trêи thực tế, thật ra khá Low. Nhưng vậy mà giám khảo lại thích, thật sự khó tin.

Tuy nhiên, ý kiến của giám khảo là, bộ váy này thực sự rất rực rỡ, không có làn váy là nóng bỏng, thêm làn váy lại đầy hơi thở thần tiên, cho dù đi đến đâu, đều là tâm điểm, đều có thể làm ánh sáng rực rỡ, vì vậy nó hoàn toàn phù hợp với chủ đề, vậy có lý do nào để không cho điểm cao?

Trong một vài nhóm tiếp theo, hầu như đều quanh quẩn giữa 8 điểm và 9 điểm.

Cuối cùng chỉ còn lại hai nhóm. Một nhóm Tôn Phỉ, một nhóm Quý Ưu Trạch. Tôn Phỉ lên trước, Quý Ưu Trạch ở phía sau.

Hiệu quả mở màn của nhóm Tôn Phỉ làm cũng không tệ lắm. Ánh sáng, vũ đạo và âm nhạc, tất cả kết hợp vô cùng hoàn hảo.

Chỉ là Tôn Phỉ không cao lắm, nên giẫm trêи đôi cao gót chống thấm nước cao mười bốn phân, cộng với chỗ thiết kế làn váy có vấn đề nhỏ, nên đi bộ thường không thuận tiện, tốc độ khá chậm, nửa chừng thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.

Nó cũng là một cái váy, màu tím nhạt là át chủ bài. Các hạt pha lê rải rác trêи người ban đầu đổi thành đặt bên cạnh váy, nhưng vẫn rất lấp lánh.

Mái tóc của Tôn Phỉ được chải ra phía sau, lại dùng keo xịt tóc giữ lại.

Lúc lên sân khấu, Tôn Phỉ lộ ra một nụ cười tươi quyến rũ. Trang điểm rất trong trẻo, cảm giác tổng thể cũng rất đẹp.

Vì hiệu ứng sân khấu quá mơ mộng, nên sau khi kết thúc sàn catwalk, tốc độ vỗ tay của khán giả chậm một hai giây.

Sau đó, Tôn Phỉ và nhà thiết kế được mời đến trung tâm sân khấu.

Sau khi ban giám khảo trao đổi ý kiến với nhau, thảo luận một lúc lâu, rồi cho điểm.

7 điểm.

Tạo thành điểm thấp mới.

Thoạt nhìn vẻ mặt Đường Hoa không rõ ràng. Bỗng di chuyển hai chân trêи mặt đất, hai tay phía sau lưng cũng ngắt nhéo, anh ta ɭϊếʍ môi, sau đó đưa tay về phía trước, giữ micro và hỏi: “Tôi có thể hỏi, quan điểm của mọi người với tác phẩm của tôi là gì không?”

“Điểm sáng duy nhất ở bộ váy này là phần ʍôиɠ. Pha lê rất đẹp, nhưng đặt ở vị trí không hợp lý, không hấp dẫn. Ngoài ra, tôi không hiểu tại sao ở trêи cổ chân phải đeo vòng Elizabeth. Anh nghĩ rằng cái vòng nằm lỏng lẻo bên ngoài váy là đẹp? Tôi không cảm thấy vậy, tôi chỉ cảm thấy dường như tôi thấy một con cá chết không nhắm mắt, chiếc vòng đó trông giống như cá chết mở miệng. Cảm giác giống như là một xiềng xích khổng lồ, khóa Tôn Phỉ ở bên trong. Để một phái nữ mặc như thế, nhất định là đang giày vò phái nữ.” Giám khảo lên tiếng đầu tiên là một người phụ nữ, cũng là một biên tập viên tạp chí thời trang nổi tiếng.

Sau khi Đường Hoa nghe xong, trị số tức giận lại tăng thêm một phần trăm.

“Vị trí của pha lê vốn không phải như vậy, nhưng vì trong quá trình thiết kế xuất hiện một việc nhỏ xen vào. Đó là có người lật đổ một hộp pha lê của tôi, pha lê rơi xuống quá nhiều không có cách nào nhặt hết, vì vậy tôi không thể khảm đầy đủ hoa văn trước ngực, nên mới…”

“Vấn đề lớn nhất của anh là ở bước chân, như thế rõ ràng không? Tôi đồng ý với quan điểm vừa rồi của biên tập Shophie. Bộ váy này của anh có vấn đề rất lớn, đó là một dụng cụ tra tấn, nên nó không thể làm cho phụ nữ trông rực rỡ lộng lẫy được, ngược lại sẽ làm cho phụ nữ trông giống như một động vật dị dạng bị nhốt lại, anh nhìn xem bước đi của Tôn tiểu thư suýt nữa là ngã…” Có giám khảo kịp thời cắt ngang Đường Hoa.

Tôn Phỉ nói: “Cũng có lẽ là vì giày cao gót? Bởi vì, bình thường tôi chỉ mang gót thấp, chưa bao giờ mang cao như vậy.”

“Vậy cô cởi giày ra đi thử xem.” Một giám khảo làm cử chỉ xin mời.

Vì vậy, Tôn Phỉ cởi giày ra, sau khi đặt sang một bên, nhìn Đường Hoa, sau đó bắt đầu bước đi.

Kết quả cô thấy rằng, vấn đề giám khảo nói là đúng. Ngay cả khi cô cởi giày ra, đi chân trần, nhưng bước chân lại không có cách nào bước đi tự nhiên.

Dáng vẻ như vậy, nếu bước chân nhanh hơn một chút, vẫn rất dễ bị trật chân vấp té.

Shophie mở hai tay, hỏi: “Vậy, anh có bất kỳ nghi ngờ gì về điểm số này nữa không?”

Đường Hoa không nói gì. Vì vậy, Đường Hoa và Tôn Phỉ đã được người dẫn chương trình mời xuống.

Cuối cùng, rốt cuộc đến lượt nhóm của Quý Ưu Trạch.

Quý Ưu Trạch hơi lo lắng, nhưng Từ Tài trông có vẻ tốt hơn.

Chưa bao giờ đi qua sân khấu chữ T, trước khi Quý Ưu Trạch tham gia chương trình còn đào ra rất nhiều bộ sưu tập video siêu mẫu đi sàn catwalk ra xem, châu Á, châu Âu và Mỹ đều xem. Biểu hiện phong cách và khí chất của những người mẫu kia quá mạnh mẽ, Quý Ưu Trạch cũng có áp lực rất lớn.

Quý Ưu Trạch lên sàn diễn được hiệu ứng sân khấu hỗ trợ. Sắc thái đơn giản nhưng rất có tinh thần, thậm chí có loại như sắc thái thần bí từ một không gian xa xôi. Hiệu ứng trêи màn hình, đầu tiên là vũ trụ tối đen, dần dần có vầng sáng sáng lên, ngay sau đó đột nhiên bột phấn va chạm bùng nổ.

Màn hình hiển thị sắc nét cho thấy toàn bộ quá trình rất phong phú rung động. Đầy yếu tố khoa học kỹ thuật. Ngay sau đó âm nhạc vang lên.

Linh hoạt kỳ ảo, lúc ẩn lúc hiện, dần dần ra khỏi nhịp trống.

Quý Ưu Trạch bước trêи giai điệu, lên sàn.

Mu bàn chân mịn màng hơi cong, voan mỏng lướt nhẹ lại tản ra, đôi giày cao gót màu bạc trắng với dáng người của cô thoạt nhìn duyên dáng lại thướt tha.

Hai ta buông thõng tự nhiên, Quý Ưu Trạch đi đến trung tâm sàn diễn, xoay người, mắt nhìn phía trước, không dừng lại, trong ánh mắt xen lẫn một chút lười biếng.

Mái tóc mượt mà trông như gấm vóc cao cấp, hòa vào bộ trang phục hoàn mỹ trêи người. Bóng mắt màu xanh đen làm cho hốc mắt thoạt nhìn sâu như đáy biển, nhưng cũng giống như tia sáng trong vũ trụ.

Khi đi lại, váy lụa mỏng tung bay phất phới. Thay đổi theo vầng sáng sân khấu, ánh sáng mờ nhạt ánh xạ lên cơ thể.

Cô như vậy, giống như sứ giả bí ẩn đặt chân xuống thế giới này. Yên tĩnh, tao nhã, lại rạng rỡ.

Chân dài lười biếng bước về phía trước, thân trêи hơi nghiêng về phía sau, đi đến đầu sân khấu chữ T, cô đặt một tay vào hông của mình, phô bày trang phục. Sau đó xoay người, tóc dài mềm mại lướt trong không khí, phía sau đơn giản sáng lên như trước người.

Sau khi biểu diễn kết thúc, Quý Ưu Trạch nhận được tiếng vỗ tay như sấm.

Thậm chí có giám khảo ngồi không yên, vừa sửa sang lại quần áo, vừa giơ tay ra chỉnh micro, dường như đang chuẩn bị giành lên tiếng trước khi có thể.

Sau đó, Từ Tài được mời ra.

Người dẫn chương trình đứng bên cạnh Quý Ưu Trạch, cảm thán: “Wow, thật tươi đẹp khí phách!”

Quý Ưu Trạch quay đầu lại mỉm cười: “Cảm ơn.”

Lúc này, có giám khảo bắt đầu trêu chọc người dẫn chương trình: “Người dẫn chương trình, đó là lý do mà cậu viết trêи Wikipedia là một mét bảy mươi bốn đúng không…”

Người dẫn chương trình sửng sốt vài giây, nói: “Chị bắt nạt tôi, hừ!”

Sau khi Quý Ưu Trạch lấy micro trong tay người dẫn chương trình, lại vội vàng nhấc lên một chân, chỉ vào giày nói: “Do giày thôi, giày tôi khá cao.”

“Em đúng là người tốt mà! Người tốt!” Người dẫn chương trình thấy Quý Ưu Trạch cố gắng, thậm chí không tiếc đứng một chân cũng muốn chỉ vào giày nói giúp mình, ngay lập tức phát ra cảm thán.

Sau đó, các giám khảo bắt đầu vào chính đề.

Tất cả mọi người đều cảm thấy rất hứng thú với bộ trang phục mặc trêи người Quý Ưu Trạch, hơn nữa còn muốn lên kiểm tra vải vóc.

Sau khi nghe ý tưởng thiết kế và điểm quan trọng trong quá trình chế tạo, các giám khảo đều lộ ra ánh mắt khen thưởng, còn gật đầu.

Cuối cùng, trước khi đánh giá, Shophie chỉnh lại góc độ micro, đến gần, hơi khựng lại, cuối cùng nói: “Quý Ưu Trạch tiểu thư. Đêm nay em thật đẹp.”

Một câu khen ngợi vô cùng đơn giản, lại vô tình lôi kéo bầu không khí toàn trường quay, các quần chúng ở đây đều thét chói tai vỗ tay.

“Lời này nghe thật là…” Quý Ưu Trạch cầm micro nhìn Shophie, im lặng hai giây, sau đó đột nhiên nói: “Sao lại thích vậy chứ?! Chị Shophie, chị cũng rất rất đẹp!”

Cuối cùng đến đoạn đánh giá, không có bất kỳ hồi hộp nào, nhóm của Quý Ưu Trạch và Từ Tài nhận được điểm số cao nhất, 9.6 điểm!

Điểm vừa đưa ra, cảm giác không ít khán giả tại chỗ còn kϊƈɦ động hơn so với Quý Ưu Trạch và Từ Tài đứng trêи sân khấu. Tiếng vỗ tay sôi nổi đến đinh tai nhức óc.

Vì vậy, điều này cũng phản ánh từ một khía cạnh khác, Quý Ưu Trạch và Từ Tài nhận được điểm số cao nhất, không chỉ có giám khảo lựa chọn, mà còn là hy vọng của mọi người.

Sau khi tất cả mọi người biểu diễn xong, sẽ bắt đầu loại bỏ.

Năm nhóm có số điểm thấp nhất bị kéo ra đứng thành một hàng.

Sau khi các giám khảo nhắc lại một số ý kiến sau cùng, nói một câu: “Thật ngại, mọi người không thể tiếp tục đứng ở đây dự thi. Nhưng xin đừng nản chí đừng tức giận, sau này phải tiếp tục cố gắng hơn.”

Kiểu khích lệ theo thủ tục đối với người bị loại mà nói, thật ra muốn chấp nhận muốn tiêu hóa rất khó, dù sao cũng cần một khoảng thời gian để yên tĩnh lại.Ghi hình xong, rời khỏi sân khấu. Quý Ưu Trạch đi đến trước mặt Tôn Phỉ, muốn nói lại thôi.

Tôn Phỉ cười nói không sao, thế nhưng nụ cười kia có hơi miễn cưỡng.

Cô có điểm thấp nhất. Quý Ưu Trạch có điểm cao nhất. Lúc này chạy tới đây để làm gì? Giả mù sa mưa, muốn chê cười cô?!

Tôn Phỉ đã không thể dùng lối tư duy như người bình thường để nhìn sự việc.

Chẳng qua là, cho dù sai hướng, cô ta cảm thấy cũng không có vấn đề gì. Tổ chương trình đều làm việc theo lợi ích. Có mấy ai có lương tâm? Lần này lúc tạo trang phục xảy ra những chuyện kia, tổ chương trình nhất định sẽ cắt nối biên tập để phát sóng.

Nói không chừng tổ chương trình còn có thể cầm đầu khiến chủ đề này siêu hot đấy chứ. Đến lúc đó, Chỉ với chuyện pha lê kia, xem Quý Ưu Trạch có bị chửi rủa chết không.

Để Quý Ưu Trạch nếm thử cái gì gọi là trèo càng cao té càng đau.

Nghĩ đến những điều này, trái tim Tôn Phỉ đột nhiên không còn buồn.

Dù sao, cô ta đã chuẩn bị tốt để sau này nhìn Quý Ưu Trạch bị chửi rủa. Nhìn người đáng ghét bị rủa sả, đó là chuyện tuyệt vời cỡ nào chứ.

Chương trình ghi hình hoàn tất, thay đồ của mình, thu dọn đồ đạc xong, Quý Ưu Trạch cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện đã hơn mười giờ đêm.

Ngồi vào xe cùng với Nghiên Nghiên, Quý Ưu Trạch lướt lướt vòng bạn bè, thấy một số bạn ngoài ngành chụp ảnh du lịch, cũng có đôi chút hâm mộ.

Có đôi khi, cô thật sự muốn ôm ấp tự do.

Một công việc bình thường, có thể tự nắm giữ thu nhập, sau đó cùng người yêu ra ngoài dạo chơi mỗi lúc rảnh rỗi, tốt biết bao?

Nhưng hiện thực lại không cho phép cô mơ mộng. Vừa qua một hành trình, lại phát hiện mai phải quay phim, ngày mốt phải quay phim đêm khuya, ngày kia phải quay cảnh nhảy lầu… cô đành bất lực.

Hạ đi thu đến, một năm này cứ trôi qua bận bận rộn rộn như vậy sao? Được rồi hình như cũng không nhanh như vậy, mới tám tháng à.

Không đúng, cảm giác không phải mới qua lễ năm mới không bao lâu sao?

Quý Ưu Trạch vừa nghĩ đến vấn đề thời gian, lại không nhịn được lấy cái gương ra kiểm tra nếp nhăn nhỏ dưới mắt mình có tăng nhiều hay không.

Soi vào gương, Quý Ưu Trạch đột nhiên nghe được tiếng cười của Nghiên Nghiên ngồi bên cạnh.

Quý Ưu Trạch hỏi: “Em cười gì vậy?”

“Bạn trai em, anh ấy muốn dẫn em về nhà gặp cha mẹ anh ấy. Em nói em sợ, anh ấy nói không sao, cho dù là trời sập, anh ấy cũng sẽ giúp em chống đỡ.”

Quý Ưu Trạch cảm thán một câu trong lòng, nhiều lời yêu thương cũ rích thật, sau đó lại ngơ ngẩn. Nhưng mà có chút ước ao.

Cô cũng muốn dẫn Khang Tịch về nhà, thoải mái giới thiệu với cha mẹ: “Khang Tịch là bạn gái của con, đời này con chỉ có mình cậu ấy!”

Nhưng mà cô không dám.

Cô cũng muốn khi mình và Khang Tịch nói chuyện phiếm, nếu như có người hỏi đang nói chuyện với ai, cô có thể không chút lo lắng như Nghiên Nghiên, thoải mái nói: “Với bạn gái của tôi.”

Nhưng mà cô không thể.

Mở điện thoại lên lên trang tin tức hệ thống, bên trêи xuất hiện một tin tức.

Với nội dung là, ngày hôm nay một đôi đồng tính nữ ở địa phương C đã kết hôn. Rất nhiều người thân bạn bè có mặt, đều bày tỏ chúc phúc.

Mở hình ảnh tin tức, thấy bên trong có hai cô gái mặc áo cưới, cười vô cùng xán lạn. Trong đó có một bức, hai người hôn môi nồng nàn. Bạn bè cha mẹ của các cô ở xung quanh, vỗ tay trong nước mắt.

Tuổi tác như hoa, hành động dũng cảm, áo cưới xinh đẹp, nụ cười tươi sáng. Điều đó thật đẹp, rất đẹp.

Bên dưới tin tức còn viết đoạn phóng viên phỏng vấn cha mẹ hai bên, trong đó có một người cha nói: “Tôi ủng hộ lựa chọn của con gái. Đối tượng là nam hay nữ đều không quan trọng, quan trọng là… hai đứa bên nhau, hạnh phúc vui vẻ, vậy là đủ rồi. Cả đời người, hà tất phải sống trong nhiều khuôn sáo vậy chứ? Cũng hy vọng Trung Quốc có thể chấp nhận hôn nhân đồng tính. Đồng tính luyến ái, không kỳ lạ, các con thật sự yêu nhau. Làm một người cha, tôi hiểu.”

Xem đến đây, Quý Ưu Trạch cảm thấy bên cạnh mũi như có đường gân khẽ động, ê ẩm, nước mắt lưng tròng.

Cô đặt điện thoại lên đùi, giơ tay lên phủi xuống, lại siết chặt quả đấm, thì thầm: “Cố gắng lên, phải hạnh phúc!”

Nghiên Nghiên nghe vậy, quay đầu, nói: “Vâng! Nhờ lời chúc của chị Ưu Trạch, em và bạn trai em nhất định sẽ hạnh phúc!”

Quý Ưu Trạch nghe vậy, vội cất điện thoại, gật đầu, mỉm cười, nói: “Đúng vậy. Em là một cô gái đáng yêu, nếu anh ta đối xử không tốt với em, chị sẽ không bao giờ tha thứ.”

Nghiên Nghiên nghe vậy, có hơi kϊƈɦ động, để điện thoại xuống, nhào tới ôm vai Quý Ưu Trạch, vùi đầu vào bả vai của Quý Ưu Trạch: “Chị Ưu Trạch, chị là người rất tốt!”

“Chị Ưu Trạch, em cảm thấy em có thể quen biết chị, đó là tích phúc từ đời trước.”

Quý Ưu Trạch nghe nói như thế, lại cảm động. Cô là một người rất dễ bị cảm động. Trong mắt hàm chứa nước mắt, cô mím môi nở nụ cười, vỗ vỗ đầu Nghiên Nghiên.

Lúc sau, tiếp tục xem tin tức kia, kéo xuống phía dưới, mở bình luận ra, Quý Ưu Trạch thấy không ít trai thẳng ung thư gái thẳng ung thư đăng bình luận gai mắt.

“Mấy cô đều là nữ với nữ lại quan hệ một đôi, đàn ông chúng tôi phải làm sao? Ha ha, cứ phát triển theo tình hình này, nhân loại có thể phải diệt vong đó!”

“Con người bây giờ thật là, đồng tính luyến ái còn lý luận? Vậy mà còn làm quang minh chính đại như thế, không sợ làm hư con nhà người ta, một chút đạo đức ý thức cũng không có!”

“Tôi không hiểu, hai người phụ nữ thì làm thế nào? Tình yêu tinh thần à?”

“Các cô chắc là chưa thử lên giường với trai thẳng nhỉ, nên tinh thần mới vặn vẹo.”

“Cái này có bệnh, phải trị.”

“Tại sao nếp sống xã hội bây giờ lại như vậy?”

Thấy bình luận như vậy, xém chút nữa là Quý Ưu Trạch đã lôi tổ tông của mấy người này ra hỏi thăm một lần!

Nhưng vẫn còn may là, không thiếu người đang nói giúp cặp đôi cô dâu này, giúp cặp đôi cô dâu đốp chát lại những người mặt mày ác độc đó. Quý Ưu Trạch cũng giúp mắng lại.

Hai tay cô gần như là run rẩy soạn một đống bình luận. Từ phổ cập khoa học đồng tính đến ủng hộ cặp đôi cô dâu.

Sau khi xong, cô cảm thấy có chút mệt. Dù là người thường, trêи tin tức kết hôn cũng bị gánh chịu công kϊƈɦ như vậy, huống chi cô và Khang Tịch…

Về đến nhà, Quý Ưu Trạch ngã xuống giường.

Tỉ mỉ tính lại, năm nay cô và Khang Tịch bên nhau đường đường chính chính có bao nhiêu ngày chứ? Hình như không có bao nhiêu ngày. Mặc dù cả hai đều ở sát vách, nhưng mà cũng không thường xuyên gặp mặt được.

Bình thường đều là cậu rảnh nhưng mình có việc, mình rảnh nhưng cậu lại có việc, nếu không thì cả hai đều bận.

Thường xuyên còn là cậu ở thành phố này, mình ở thành phố kia, mặc dù cùng ngày đó cả hai kết thúc công việc rất sớm, nhưng vẫn không có cách nào gặp mặt, chỉ có thể dựa vào điện thoại video giọng nói.

Đứng dậy mở tủ lạnh ra, thấy bên trong có mấy món đơn giản Khang Tịch đã làm.

Bên trêи từng món đều dán giấy ghi chép. Nội dung giấy ghi chép viết trong hộp có món gì, hâm lò vi ba bao lâu có thể ăn. Cái nào phải ăn sớm, cái nào có thể ăn trễ.

Chữ viết của Khang Tịch đầy ý nghĩa, đẹp vô cùng.

Lúc Quý Ưu Trạch lấy một món trong đó ra, khi đóng cửa tủ lạnh thì khóe miệng đều mang nụ cười.

Cô tưởng tượng ra dáng vẻ Khang Tịch cúi đầu viết những thứ này. Nhất định là chăm chú lại xinh đẹp.

“Cho cậu những món này, không cho phép ăn những thực phẩm bậy bạ.” Tưởng tượng bộ dáng Khang Tịch đứng trước mặt, giơ tay đưa đồ ăn qua, Quý Ưu Trạch lại tựa vào lò vi ba bên cạnh mỉm cười.

Hâm xong bưng ra, mở nắp, cơm nước bên trong rất phong phú. Trêи nắp bị hơi nước xông lên thành những giọt nước nhỏ li ti. Quý Ưu Trạch để nắp sang một bên, cúi đầu xuống ngửi ngửi, sau đó hít thở thật sâu, gắp miếng gà, bỏ vào miệng.

Cảm giác mềm mềm, thơm!

Kết quả lau miệng một cái, mới ý thức được mình còn chưa tẩy trang.

Vì vậy vội vàng tẩy lớp trang điểm ngoài miệng, lại ngồi xuống tiếp tục ăn.

Phòng khách rộng lớn, ánh đèn sáng ngời. Bóng đêm bên ngoài thâm trầm đen như mực, yên lặng như tờ.

Một mình Quý Ưu Trạch ngồi bên cạnh khay trà, ăn như hổ đói. Mở ti vi lên, nhưng chỉ nghe âm thanh, không hề liếc mắt xem. Vét xong một miếng cơm cuối cùng, cô cầm điện thoại lên, bày hộp không trước mắt, dáng vẻ nghiêm chỉnh chụp một tấm.

Lúc cô gửi cho Khang Tịch, bổ sung thêm lời nhắn: “Đầu bếp nhìn đi, mình ăn hết sạch rồi! Rất ngon! Món ăn ngon! Like!”

Khang Tịch ở bên kia còn đang làm tóc. Có một nước ngoài phổ biến đại giang nam bắc muốn kết hợp quay MV, nàng phải tham gia đóng MV. Vừa mới chạy tới trường quay, mặc dù là đêm khuya, nhưng vẫn đang quay.

Xem xong tin nhắn của Quý Ưu Trạch gửi tới, Khang Tịch không nhịn được hé miệng cười, trả lời: “Thật ngoan, sờ đầu.”

Quý Ưu Trạch trả lời lại rất nhanh: “Nói giống như mình là cún con kia nhà cậu vậy.”

Khang Tịch vừa nghĩ đến vẻ mặt của Quý Ưu Trạch lúc nói lời này, lại không nhịn được cười đến toàn thân run run.

Kết quả, anh trai còn đang giúp nàng làm tóc vì không đoán trước được nụ cười này, vì vậy tóc Khang Tịch bị kéo một chút, Khang Tịch bị đau nheo hai mắt lại.

Thái Vân làm bạn bên cạnh bỗng rống lên một tiếng: “Em cười cái quỷ gì vậy? Khang Tịch, em muốn kéo da đầu trực tiếp làm ni cô à?!”

Khang Tịch nghe tiếng nhìn sang, cười nói: “Em mới không phải ni cô.”

Thái Vân liếc nàng một cái. Cảm giác năm nay Khang Tịch không đúng lắm, thường thường xem điện thoại rồi cười. Giống như là kẻ ngu si thần kinh không bình thường.

Đến khi tạo hình xong, Khang Tịch gửi nụ hôn ngủ ngon cho Quý Ưu Trạch xong, phải đi ghi hình MV.

Sau khi Quý Ưu Trạch không nỡ mà để điện thoại xuống, mới đi tẩy trang rửa mặt, khi đầu vừa vùi vào chăn đã ngủ say như chết.

Nhưng ngày hôm sau, Quý Ưu Trạch bó tay nói rồi.

Lại giống như trước đó.

Trang đầu của các cổng thông tin chính, tất cả đều là về tin tức Quý Ưu Trạch ghi hình “Fashion Idea” làm rơi pha lên của Tôn Phỉ.

Thật ra chương trình vẫn chưa phát sóng, mọi người hẳn là không biết. Nhưng mà luôn có kẻ tò mò thích không phân biệt trắng đen gì cả đã bắt đầu tùy tiện bóc phốt. Hơn nữa cũng chỉ có người cam tâm tình nguyện nghe, cam tâm tình nguyện tranh luận.

Sự thật đến cùng là thế nào, đối với một số người hình như vốn không quan trọng như vậy.

Lại có người nghi ngờ nói, có thể là tổ chương trình đang PR.

Dù sao đầu năm nay, đài truyền hình nào mà không thích thu hút truyền thông? Chỉ cần làm một chương trình, tất phải bôi xấu người. Thậm chí có thời gian không phải bôi xấu một người, mà là lấy ra khách mời A B C D bên trong thay phiên một lần. Qua mấy tập bôi xấu một người. Còn luôn chơi đảo ngược.

Các fan nhà Quý đang kêu gọi mọi người không nên căn cứ vào tin đồn mà bắt đầu tùy tiện chối bỏ nhân phẩm một người, khi chương trình vẫn chưa phát sóng. Bởi vì, có đôi khi cho dù phát sóng, thì nhiều lần cắt nối biên tập, cũng có thể làm đến chỉnh chết một người như giết người không thấy máu. Huống chi bây giờ chương trình đó còn chưa phát sóng.

Có người còn cảm thán nói, hai người Quý Ưu Trạch và Tôn Phỉ, nhất định là đối tác vàng của bộ phim lật ngược tình thế. Dựa theo tình hình phát triển ngày trước mà nói, vẫn lựa chọn không nói lời nào, chờ xem tình hình. Dù sao, ai biết sau này có lật ngược tình thế nữa hay không đâu?

Lúc này đây, Tôn Phỉ đã có kinh nghiệm. Lúc Quý Ưu Trạch bị người khác nghi ngờ chỉnh Tôn Phỉ, Tôn Phỉ đứng ra nói: “Mọi người đều là bạn bè, không tồn tại những vấn đề bóc phốt như người ta nói. Buổi tối thứ năm chương trình phát sóng, mọi người nhớ đón xem nha.”

Sau đó lại có người hỏi Tôn Phỉ có phải thật là vì chuyện của pha lê, khiến nhà thiết kế tạm thời sửa thiết kế, vậy cho nên mới nhận được điểm thấp sau đó bị loại hay không.

Có kinh nghiệm từ ngày trước, lúc này Tôn Phỉ không tùy tiện trả lời mù quáng.

Nhưng mà, vì Tôn Phỉ là người trong cuộc đã lên tiếng, nên người bám chặt Quý Ưu Trạch lại giảm xuống rất nhanh.

Tôn Phỉ tính toán thủ đoạn thật hay. Bây giờ cô ta giúp Quý Ưu Trạch kết thúc, chính là để về sau Quý Ưu Trạch rơi thảm hại hơn. Dù sao đợi chương trình phát sóng, mọi người nhìn cắt nối biên tập kia, thì sẽ biết Quý Ưu Trạch thật sự làm đổ hộp pha lê kia. Nếu như Quý Ưu Trạch chỉ là nhân viên bình thường, mọi người nhất định sẽ nghĩ là tay run không cẩn thận, sẽ không cảm thấy có ẩn tình khác.

Nhưng vì quan hệ giữa Quý Ưu Trạch và Tôn Phỉ tế nhị như vậy, nên chắc chắn mọi người sẽ nghĩ sai lệch, cố ý muốn nghĩ thành vốn thời gian rất khẩn cấp, nhưng Quý Ưu Trạch lại làm ra chuyện rắc rối đó, có phải cố ý hay không.

Nghĩ đến những thứ này, Tôn Phỉ rất hưng phấn.

Đảo mắt tới thứ năm. Quý Ưu Trạch và Khang Tịch cũng khó có được tụ tập cùng nhau.

Bởi vì chương trình còn chưa bắt đầu chiếu, nên Khang Tịch cầm điện thoại nói chuyện với người ta.

Chuyện trước đó của Quý Ưu Trạch, Khang Tịch cũng có chú ý. Dù sao chết nàng cũng không tin, Quý Ưu Trạch lật đổ hộp pha lê của Tôn Phỉ không có liên quan gì với Tôn Phỉ.

Nên mấy ngày nay, mặc dù đang bận rộn bên ngoài, nhưng nàng vẫn điều tra tất cả về Tôn Phỉ.

Làm việc chăm chỉ sẽ được đền đáp, không ngờ nàng tra ra không ít thứ.

Chương trình bắt đầu đúng giờ, vì vậy Khang Tịch bỏ điện thoại xuống.

Có thể nói chương trình chia làm hai phần. Phần đầu, phát quá trình mọi người chơi trò chia tổ và thiết kế trang phục. Phần sau mới phát biểu diễn sàn T.

Ngay nửa tập trước, giây phút thấy Quý Ưu Trạch lật đổ hộp pha lê của Tôn Phỉ, Khang Tịch nhíu chân mày lại.

Quá kỳ quái. Không có khả năng. Lúc đó Quý Ưu Trạch chỉ nhận đồ, cũng không có động tác khác, đồ đã rơi xuống.

Nhưng không thể phủ nhận là, phần sau tập Quý Ưu Trạch lên sân khấu T đúng là rất đẹp rất khí phách.

Giống như dự đoán của Tôn Phỉ, rất nhiều người sau khi xem xong chương trình lại bùng nổ.

“Trời ạ, không phải Quý Ưu Trạch cố ý đấy chứ! Lúc đó Tôn Phỉ nói chỉ còn có hai giờ, Quý Ưu Trạch còn lật đổ hộp pha lê…”

“Tôi cảm thấy tám phần mười là cố ý, có phải Quý Ưu Trạch hận lần trước xảy ra chuyện Tôn Phỉ không giúp đỡ còn đăng weibo giới thiệu phim không?”

“Mặt mấy người ghê gớm thật, Quý Ưu Trạch sẽ để ý loại chuyện đó à?”

“Lạy mấy người, nhóm Tôn Phỉ là bị đánh rớt, rõ ràng không liên quan đến chuyện pha lê? Rõ ràng giống như giám khảo nói, là vấn đề ở nhà thiết kế mà, có phải các người mắt mù không vậy? Cần nhìn kỹ lần nữa không?”

“Tôi cảm thấy Quý Ưu Trạch là cố ý!”

“Vốn quan hệ hai người bọn họ đã không tốt rồi. “Siêu cấp bạn cùng phòng” ghi hình đến tập cuối, cũng không thấy quan hệ tốt lên bao nhiêu, hơn nữa mặc dù coi như là khá hơn một chút, nhưng nhìn sơ qua cũng không tự nhiên, chắc là chỉ diễn trò. Cho nên, nói không chừng Quý Ưu Trạch thật sự đang mượn cớ chỉnh Tôn Phỉ đó.”

“Đúng vậy, hơn nữa các người xem đi, sau khi Quý Ưu Trạch lật đổ, cũng không xin lỗi, chỉ chuyên tâm thay đổi trang phục thay đổi trang điểm của mình, thật sự rất quá đáng!”

“Nói không chừng chỉ là ngoài ý muốn, khi đáy hộp kia đến trong tay Quý Ưu Trạch đúng lúc hư nên rơi xuống đúng không?”

“Mặc dù nói có thể là cái hộp kia có vấn đề, nhưng mà vừa nghĩ đến quan hệ của hai người bọn họ từ lúc bắt đầu đã căng thẳng, tôi cảm thấy… vẫn rất kỳ quái, nói không chừng cái hộp kia, vốn không phải hư thật, Quý Ưu Trạch cầm trong tay cố sức móc mới móc hư đó…”

“Đúng, không bài trừ là Quý Ưu Trạch móc hư…”

“Thật sự muốn chỉnh Tôn Phỉ cần thiết phải móc ra sao? Trực tiếp làm bộ không cẩn thận té xuống mặt đấy một cái là được. Dù sao cũng diễn trò, diễn thành không cẩn thận té thì được rồi…”

“Đồ điên, nếu như móc, camera không quay lại được à?! Với lại tôi xin cô đó là hộp gỗ? Gỗ hay là cao su? Thấy không rõ, tóm lại, dùng bao nhiêu sức mới móc ra chứ, trừ khi bản thân nó có vấn đề.”

“Vấn đề chính là hình ảnh phát sóng bóng lưng Quý Ưu Trạch mà, những hạt pha lê đó cứ vậy mà lăn cộc cộc xuống, chúng ta chỉ có thể thấy cái này! Cho nên theo cách nói Quý Ưu Trạch cố ý tôi còn tin!”

“Vậy tổ chương trình ra mặt nói chuyện đi!”

“Các người nghĩ tổ chương trình sẽ ra mặt nói à? Ngây thơ!”



Những trí tưởng tượng này thật thần kỳ.

Nhưng mà, mãi đến khi nhìn bình luận của dân mạng, Quý Ưu Trạch mới ý thức được một việc. Đúng vậy, rõ ràng mình không làm gì. Tại sao cái đáy hộp kia lại lạch cạch rơi xuống? Chẳng lẽ là cái hộp kia có vấn đề, hơn nữa vấn đề này là Tôn Phỉ làm ra?

Nghĩ đến như vậy, Quý Ưu Trạch toát mồ hôi lạnh. Quả nhiên mình vẫn quá ngây thơ rồi sao? Nhưng mà, ai sẽ nghĩ đến Tôn Phỉ dùng cách này để chỉnh người chứ?

Khang Tịch nhìn nội dung đám dân mạng bàn tán sôi nổi, thở dài một tiếng.

Mặc niệm trong lòng một câu, Tôn Phỉ, cô bất nhân, vậy đừng trách tôi bất nghĩa. Khang Tịch mở điện thoại lên, gửi một tin nhắn weibo cho một người bạn. Nội dung là: “Gửi đi đi.”

Lúc này, nàng đang chuẩn bị cho Tôn Phỉ một món quà lớn.

Ban đầu, nếu như Tôn Phỉ không nhảy tưng tưng khắp nơi như thế, có thể nàng sẽ không làm đến tuyệt tình như vậy. Nhưng thấy Tôn Phỉ hết hy vọng không thay đổi, rất sợ thổi không tắt lửa ngoài rừng, gió xuân thổi tới lại tái sinh, Khang Tịch cũng chỉ đành ra tay độc ác.

Sau khi người bạn nhận được, trả lời một câu 'biết rồi'.

Nửa tiếng sau, weibo Tôn Phỉ đã bị nổ tung.

Vốn Tôn Phỉ còn đang cười, nhưng mà người đến chửi mình bên ngoài tâm cơ, giả bộ dấy lên ngày càng nhiều, Tôn Phỉ hoảng loạn.

“Pha lê vốn đặt ở một chiếc hộp khác, ừm, cái hộp kia còn có logo của pha lên này, tại sao cô lại muốn bỏ vào trong một chiếc hộp hư chứ? Là vì hãm hại Quý Ưu Trạch thật sao?”

“Xem ra lời Dương Tố Hoan nói trước đây là thật không phải giả mà, mệt cho tôi lúc đầu còn giúp cô chửi cô ấy, bây giờ tôi thật sự không còn mặt mũi nào vào trang chủ của cô ấy!”

“Ha ha, cho nên sự việc nói người tốt người xấu lần trước, vốn không phải là đơn thuần giới thiệu phim như vậy rồi nhỉ?”

“Tại sao lại đổi hộp?”

“Tại sao đổi một cái hộp không có keo dán, chỉ hơi hơi mượn phần đáy kẹp lại đưa hộp cho Quý Ưu Trạch?”



Tôn Phỉ hoảng hốt, theo nghi ngờ của mọi người, cô ta lướt đến weibo của Từ Tài.

Từ Tài đăng hai tấm hình. Một tấm là hộp hư, một tấm là pha lê gốc, kèm theo hộp có logo.

Hình ảnh chụp rất rõ.

Từ Tài còn gửi một đoạn văn: “Những viên pha lê này vốn để trong một cái hộp lành lặn, nhưng không biết tại sao Tôn tiểu thư lại phải bỏ vào một cái hộp bán thành phẩm. Dưới đáy cái hộp bán thành phẩm không có keo dán không có đinh không có vật gì có thể cố định, các người có thể phóng lớn hình ảnh lên xem. Thứ như vậy giao vào tay Quý tiểu thư, sẽ rơi xuống không có gì lạ. Không biết Tôn tiểu thư là cố tình hay vô tình, tóm lại, sau này nên làm việc cẩn thận một chút.”

Sau khi thấy Từ Tài lên tiếng, Tôn Phỉ càng hoảng.

Ép buộc cho mình bình tĩnh lại, cô ta bắt đầu dệt chuyện định tẩy trắng mình.

“Thật xin lỗi mọi người, tôi thật sự không biết cái hộp kia là như vậy, lúc đó tôi đổ vào trong hộp kia, thật ra là vì tôi muốn chia đồ làm hai nửa, Quý Ưu Trạch một nửa tôi một nửa cùng nhau hoàn thành. Nhưng mà tôi thật sự không ngờ sẽ như vậy thật sự xin lỗi.”

Đánh xong, Tôn Phỉ vội vàng đăng lên.

Sau đó người mắng chửi cô ta ngày càng nhiều, hơn nữa, phương hướng bình luận dần dần trở nên quỷ dị.

“Cô còn giả bộ làm người vô tội gì chứ? Đủ rồi đó! Có người vừa đăng chứng cứ, mẹ nó thì ra cô vẫn luôn đang chỉnh Quý Ưu Trạch à, bôi xấu người đúng là giỏi thật mà! Diễn kịch truyền hình cái gì?!”

“Không thể tin được, trời ạ, lần trước Khang Tịch giúp Quý Ưu Trạch chắn nước bẩn, thứ nước bẩn đó vậy mà cũng là… cô bày kế? OMG!”

“Ôi trời ơi cô quá xấu, trông cô trong sáng như vậy mà vì sao cô lại xấu xa như vậy?”

“Má tôi ơi mới đi xem weibo chứng cứ kia, không thể tin nổi mà, vụ việc Viên Oánh Oánh xảy ra đêm hôm đó, là cô thông báo với phóng viên à?”

Nhìn những bình luận liên tục không ngừng tuôn ra, hai mắt Tôn Phỉ tối sầm, đông cứng ngồi trêи ghế. Sau đó cô ta nhanh chóng lên khóa bình luận, một mình rúc trêи ghế sô pha.

Sợ sệt, hoảng hốt, giống như thủy triều dâng trào tối đen không thấy bờ bến, cuốn cô ta vào trong đó.

Bình luận

Truyện đang đọc