NỮ THẦN ĐỤNG PHẢI NỮ THẦN KINH

Quý Ưu Trạch thật sự không ngờ Khang Tịch sẽ quay lại bất thình lình như vậy, lúc đỏ mặt thậm chí nói chuyện cũng trở nên không hề logic.

Có lẽ vì tất cả điều này phát triển thật sự quá nhanh, vì vậy khiến người ta mất cảnh giác không kịp chuẩn bị, nên Quý Ưu Trạch xấu hổ đến cực điểm.

“Sách gì, để mình xem thử.” Khang Tịch đi tới, duỗi ngón tay ra ngoắc ngoắc, ý bảo Quý Ưu Trạch đưa sách cho nàng.

Nhưng Quý Ưu Trạch nào chịu, ôm sách lạch bạch lạch bạch chạy đến phòng ngủ, hơn nữa còn nhét vào tủ két sắt, khóa lại.

Khang Tịch nhìn thấy thế trợn tròn mắt. Sau đó nàng cầm thẻ kẹp sách trong tay giơ lên trước mắt cẩn thận nhìn vào và thấy chữ ký tay và tên sách của tác giả, thì cười vui. Quý Ưu Trạch không cho xem cũng không sao, nàng có tay có đầu óc, không lẽ không tìm ra nó?

“Đúng rồi, sao cậu quay lại vậy?” Quý Ưu Trạch đi ra từ phòng ngủ, phất tóc dài hỏi Khang Tịch, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Chị Vân nói nhà tài trợ trang phục xảy ra chút vấn đề, bị kẹt, không thu xếp được, nên hủy bỏ kế hoạch. Chúng ta tiếp tục nói đến chủ đề trước đó đi.” Khang Tịch buông túi xách xuống, lại mở máy tính vừa đóng lại đặt trêи bàn trà lần nữa.

Vừa rồi, Tôn Phỉ đã nhắn tin trả lời lại.

“Thật sự ăn ngon sao ha ha không gạt em chứ?”

Khang Tịch xuôi theo chủ đề, nói: “Đúng vậy đó, lâu rồi chị không được ăn bánh pudding ngon như vậy, tay nghề của em thật khéo.”

“Chị khen làm em sắp đỏ cả mặt rồi! Em còn lo lắng mình làm không được ngon nữa chứ. Ừ để em tìm lại hướng dẫn.” Tôn Phỉ trả lời rất nhanh.

“Chị nói là sự thật.” Khang Tịch gửi xong, duỗi người.

“Oh my chúa, cậu thật biết tán gẫu mà.” Quý Ưu Trạch nhìn chằm chằm màn hình máy tính, quay đầu nhìn sang Khang Tịch.

Muốn cô và một người mình không ưa nói chuyện phiếm, thật sự còn khó chịu hơn so với mất đầu.

Sau một lát, Tôn Phỉ gửi đến website hướng dẫn làm.

Khang Tịch mở ra, lưu giữ.

“Cái này cũng không cần phải lưu giữ chứ? Dù sao cũng chỉ là xem cách cô ta nói chuyện bình thường là gì là được rồi, không phải sao?” Quý Ưu Trạch không hiểu nổi.

“Cái này gọi là thả dây dài bắt cá lớn.” Khang Tịch duỗi ngón tay ra chọc đầu Quý Ưu Trạch.

“Vừa rồi nhìn ra manh mối gì không?” Sau đó Khang Tịch lại hỏi Quý Ưu Trạch.

Quý Ưu Trạch gật đầu, nói: “Ngôn ngữ viết nói chuyện kia thật sự giống như đúc.”

Khang Tịch nói tiếp: “Đúng vậy, nhưng chỉ với những điểm này kết luận cô ta là người kia cũng không thích hợp. Dù sao, giác quan thứ sáu cũng có lúc sai lầm. Nên, vẫn phải tiếp tục điều tra thêm.”

“Tiếp tục như thế nào?”

Khang Tịch suy nghĩ một lúc, nói câu chờ một chút, sau đó lại mở khung chat lúc trước, suy nghĩ thêm, gửi một biểu tượng gào khóc.

Tôn Phỉ trả lời: “Làm sao vậy?”

“Quá khó, với sự thông minh của chị, cảm thấy rất khó!” Khang Tịch gửi xong, nhịn không được nở nụ cười.

“Cậu cười cái gì?” Quý Ưu Trạch làm vẻ mặt nghi ngờ. Sau đó nhìn chằm chằm câu nói trong khung chat kia một lúc, rốt cuộc giật mình nhận ra.

“Được lắm, Khang Tịch, cậu nói mình chỉ số thông minh thấp!” Quý Ưu Trạch thở hồng hộc ôm hai tay.

“Mình không nói nha, rõ ràng là cậu nói.”

“Cậu gửi câu kia trong khung chat rõ ràng là chứng cứ!”

“Nào có, mình đang câu cá.” Khang Tịch cười tránh né bàn tay vươn ra của Quý Ưu Trạch.

“Đồ lừa đảo!”

“Đừng thọt lét, có ai không cứu mạng, ha ha, nhìn kia, có tin nhắn gửi tới.” Trong quá trình Khang Tịch giãy giụa, nghe thấy tiếng tích tích của số chim cánh cụt, vậy nên Quý Ưu Trạch mới thu tay về.

“Vậy bây giờ làm sao đây?” Tôn Phỉ gửi một biểu tượng thắc mắc.

“Không bằng thì, khi nào em rảnh rỗi, tự tay dạy chị là được nhỉ.”

“Ha ha nhưng mà, em cũng không phải đầu bếp. Tuy rằng em rất sẵn lòng nhưng em sợ dạy không tốt.”

Có hy vọng. Khang Tịch mỉm cười.

“Với cô ta? Học làm đồ ăn?” Quý Ưu Trạch hết sức kinh ngạc.

“Đừng lo, còn mình mà.” Khang Tịch mím môi cười, tiếp tục đánh chữ: “Vậy cứ như thế nhé? Với lại làm cùng với Khang Tịch được chứ? Ba người vui hơn.”

Tôn Phỉ nhìn thấy có Khang Tịch, do dự một chút, nhưng vẫn đồng ý rất nhanh.

Cũng được, diễn trò thì làm cho trót. Nói không chừng còn có thể mượn cơ hội này dựa hơi Khang Tịch. Tiếp xúc công việc và cá nhân không giống nhau. Làm việc ghi hình chương trình thực tế với nhau, tuy rằng mỗi ngày đều tiếp xúc, nhưng thật ra cũng không hẳn là như vậy. Vì công việc, nên tất cả mọi người sẽ có chút phòng bị dù ít hoặc nhiều.

Nhưng mà nếu như tiếp xúc thân quen cá nhân, ngược lại có thể sẽ buông phòng bị, trở thành bạn cũng không biết chừng.

Nếu như có thể kéo Quý Ưu Trạch xuống ngựa, cùng Khang Tịch trở thành bạn, đó là chuyện không thể nào tốt hơn.

Nên Tôn Phỉ chủ động tìm thời gian rảnh của bản thân.

“Vậy, đến lúc đó chúng ta cùng làm ở đâu?” Khang Tịch gửi xong, lại nhanh chóng nói một câu: “Ở nhà em, hoặc là nhà chị, hay là nhà Khang Tịch? Nhà Khang Tịch có chó, hơi dữ, khá khó trị với những người chưa từng thấy. Như vậy đi, không bằng tới nhà của chị là được rồi.”

“Không thành vấn đề!”

Sau khi kết thúc trò chuyện. Quý Ưu Trạch nhìn Khang Tịch tắt khung chat, suy tư một lúc, bỗng vỗ tay một cái, sau đó nói: “Mình hiểu sơ sơ ý cậu rồi. Vốn là địch trong tối ta ngoài sáng, nhưng bây giờ làm như vậy, có thể thay đổi tình thế, biến thành địch ngoài sáng ta trong tối, đúng không?”

Khang Tịch gật đầu: “Đúng rồi.”

Quý Ưu Trạch bắt đầu khâm phục trí thông minh của mình.

Thật ra Khang Tịch cũng không phải là thần, cũng không thể nắm tất cả trong tay. Nhưng mà làm chút gì đó tốt hơn nhiều so với không làm gì.

“Siêu cấp bạn cùng phòng” phát sóng vẫn hot như cũ. Người xem chương trình ngoại trừ Quý Ưu Trạch và Khang Tịch, còn có Dương Tố Hoan và Tôn Phỉ, cộng với Dương Tố Hoan và Tiền Gia.

Thật ra fan Dương Tố Hoan còn xa mới hơn Tôn Phỉ, nhưng fan Tiền Gia cũng dần dần nổi lên không ngừng. Trong một hai tháng ngắn ngủi, từ mấy trăm ngàn tăng đến hơn sáu triệu, thật sự làm người ta chặc lưỡi. Tôn Phỉ lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, fan trêи weibo cũng chỉ hơn ba triệu.

Có lẽ bởi vì mặc dù Tiền Gia có tiền, nhưng chưa bao giờ thích thể hiện, cộng với lớn lên trông rất đẹp trai và lời nói rất chọc cười. Bây giờ rất nhiều người trong xã hội này dính 'thính' kiểu này. Cảm thấy Tiền Gia có cuộc sống mình muốn, nhưng gần gũi với người bình dân, thì thú vị hơn.

Nhưng tất cả mọi người có thể thấy rằng mối quan hệ giữa Tiền Gia và Tôn Phỉ không tốt lắm, vì vậy có một số người hướng về phía Tiền Gia thấy quan hệ của Dương Tố Hoan và Tôn Phỉ không ra sao, đến nỗi cảm thán rằng hai người này đúng là cặp phụ xướng phu tùy, xứng đôi đến không thể xứng hơn.

Một vài ngày sau đó, Tôn Phỉ đến nhà Quý Ưu Trạch đúng như hẹn.

Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đã chuẩn bị xong một số nguyên liệu.

Sau khi Tôn Phỉ vào nhà, thấy nơi ở của Quý Ưu Trạch không trang trí sang trọng bao nhiêu, thậm chí thoạt nhìn khá bình thường, có chút giật mình.

Dù sao, trong suy nghĩ của cô ta, lăn lộn trong ngành giải trí đến vị trí như bây giờ, suy cho cùng cũng nên mua một căn biệt thự xa hoa thưởng cho bản thân mình mới đúng.

Hơn nữa, ở bên trong còn bày đặt một số thứ gì gì đó? Ghế sô pha ếch còn chưa tính, trêи bàn còn đặt một con rắn giả đen lánh, muốn thể hiện kiểu gì?

Ối, một đống shit giả ở ti vi trêи tường là thứ quỷ gì?

Sau khi chê hết một lượt, trêи mặt Tôn Phỉ nở một nụ cười chọc chiếc gối ôm xốp hình chú cún, nói với Quý Ưu Trạch: “Nhà của chị bố trí rất độc đáo, rất thú vị đó.”

Quý Ưu Trạch nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một lúc, không biết nên nói gì, chỉ có thể nhíu nhíu lông mày cười cười.

Ba người chung chỗ, thật ra vẫn còn lúng túng. Mặc dù Quý Ưu Trạch không muốn qua lại với Tôn Phỉ, nhưng vì kế hoạch của Khang Tịch, vẫn ngụy trang rất hoàn hảo.

Dù sao cô cũng là một nữ diễn viên, mà còn là một diễn viên diễn xuất tốt.

Mọi người nói chuyện một lúc, sau đó Quý Ưu Trạch mở nhạc, ba người bắt đầu bắt tay chuẩn bị làm đồ ăn.

Giữa chừng Tôn Phỉ không tìm thấy đường, vì vậy quay đầu hỏi Quý Ưu Trạch: “Nhà chị có chuẩn bị đường cát trắng chứ?”

Sau khi Quý Ưu Trạch được cô ta hỏi, nhanh chóng buông việc trong tay, bắt đầu lục lọi. Tuy nhiên, tìm thế nào, cũng không tìm thấy.

Cuối cùng, Quý Ưu Trạch cầm một bao muối, nói: “Ngại ghê, hình như chị mua nhầm muối thành đường cát trắng về rồi. Đừng lo, chị đi mua về ngay đây!”

Khang Tịch đang khuấy hỗn hợp trứng mỉm cười nói: “Đi sớm về sớm nha.”

Sau khi Quý Ưu Trạch đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Tôn Phỉ và Khang Tịch.

Hai người không nói gì với nhau, chủ yếu là tự làm việc của mình.

Qua khoảng gần mười phút, điện thoại của Khang Tịch vang lên. Khang Tịch rửa tay, lau sạch sẽ xong sau đó nhận điện thoại.

“Ừm? Quên mang đồ à? Cậu đến đâu rồi? Được rồi, mình lấy xuống cho cậu.” Khang Tịch nói rồi cúp điện thoại. Khang Tịch lấy đồ dưới ngăn kéo bàn trà, vừa đi ra cửa vừa quay đầu lại nói với Tôn Phỉ: “Có đồ cậu ấy quên đem theo, chị đem xuống cho cậu ấy.”

“Vậy à, được rồi, em chờ hai chị ở đây ha.”

“Ừm, chắc khoảng nửa tiếng sau hai bọn chị sẽ về.” Sau khi Khang Tịch nói xong thì đi ra cửa.

Sau khi đi ra ngoài, Khang Tịch hít một hơi thật sâu, cuối cùng nhìn thoáng qua cánh cửa, sau đó xoay người đi về phía nhà mình, mở rộng cửa sau đó đi vào.

“Hello.” Quý Ưu Trạch đang ở trong nhà Khang Tịch. Cô không có đi mua đường, tất nhiên cũng không có quên đồ gì cần mang theo.

Đường cát trắng đã mua từ lâu. Vừa rồi hai người họ chỉ diễn một vở kịch, cố gắng để lại mình Tôn Phỉ trong nhà Quý Ưu Trạch.

“Đồ cần dọn dẹp đã dọn dẹp khóa lại chưa?” Khang Tịch vừa hỏi Quý Ưu Trạch vừa ngồi xổm xuống vuốt ve chú cún con, đồng thời làm động tác không được lên tiếng.

Chú cún con kia như là có thể nghe hiểu tiếng người, sau khi được Khang Tịch vuốt ve nhẹ thật sự không kêu tiếng nào ngoắc ngoắc đuôi ngồi xuống.

“Dọn dẹp hết rồi.”

Sau khi Khang Tịch nghe vậy thì gật đầu, sau đó mở máy tính lên. Bên trong máy vi tính. Chỉ thấy Khang Tịch cầm con chuột lia lia di chuyển bên trêи, lúc thì ở đây lúc thì ở kia, không bao lâu, trêи đó xuất hiện một cửa sổ nhỏ, bên trong có vài ô vuông hình ảnh, nội dung hiện lên trong những khung ảnh kia vừa khớp là nhà của Quý Ưu Trạch, bao gồm cả Tôn Phỉ.

Máy theo dõi là do Khang Tịch tìm người lắp đặt từ hôm qua. Vì chính giờ khắc này.

Khang Tịch muốn xem thử, một thân một mình Tôn Phỉ ở trong nhà Quý Ưu Trạch sẽ làm những gì.

Nếu như giác quan thứ sáu của mình sai, Tôn Phỉ vô tội, vậy thì với tình huống bình thường, có lẽ Tôn Phỉ chỉ an phận làm công tác chuẩn bị đồ ngọt. Hoặc có lẽ thỉnh thoảng dạo xung quanh một lát, tò mò đánh giá mọi thứ bên trong.

Nhưng nếu Tôn Phỉ thật sự là người chỉnh Quý Ưu Trạch, như vậy, nếu đứng trong nhà Quý Ưu Trạch một mình, chắc chắn cô ta không thể không làm gì cả.

Xét cho cùng, nếu bạn muốn chỉnh chết một người, mà đúng lúc bạn lại ở trong nhà người đó, bạn có thể không làm gì? Ít nhất cũng vắt hết óc để tìm cách có thể chỉnh chết người này chứ.

Đúng như dự đoán, sau khi Tôn Phỉ nhìn chằm chằm vào cửa một lúc, thì đặt mọi việc trong tay xuống, bắt đầu đi loanh quanh trong ngôi nhà.

Từ phòng khách đến phòng ngủ thậm chí đến ban công, đều thay đổi, lật lật cái này tìm tìm cái kia. Hình như, chắc là muốn moi ra chút gì đó Quý Ưu Trạch không muốn người biết.

Thấy dáng vẻ Tôn Phỉ trở mình tìm gì đó rất điên cuồng. Ngăn kéo nhỏ trong giường cũng bị cô ta kéo ra, tìm được một cái máy tính xách tay bên trong, sau đó mở lên bắt đầu để xem.

Đột nhiên nhớ đến khi còn bé, đôi khi mẹ cô sẽ lặng lẽ vào phòng cô để lật nhật ký của cô. Nếu trêи nhật ký viết một điều gì đó kỳ lạ, mẹ cô sẽ cầm cuốn sổ tìm mình tính sổ, hoặc là cho ăn giáo ɖu͙ƈ.

Ngoài ra, có đôi khi mặc kệ mình có bao nhiêu thứ giấu kín đến đâu đi nữa, luôn luôn bị lục ra.

Khang Tịch thấy sắc mặt Quý Ưu Trạch có hơi lo lắng, vì vậy không nhịn được lại hỏi một lần nữa: “Những thứ quan trọng đều khóa lại rồi đúng không?”

Quý Ưu Trạch gật đầu, rồi nói: “Yên tâm, tất cả đều đã khóa lại, chỉ là, cậu nói cô ta sẽ không trực tiếp cạy khóa à?”

“Cô ta không ngu ngốc đến vậy. Làm hư khóa chính là phạm pháp lộ liễu trắng trợn. Làm sao cô ta có thể để mình vướng vào được? Đúng không?” Khang Tịch khẽ nói xong, sự chú ý lại tập trung vào những hình ảnh trêи màn hình máy tính.

Tôn Phỉ lục lọi toàn bộ mọi thứ bên trong nhà Quý Ưu Trạch, nhưng đồng thời cô ta cũng rất cẩn thận, mọi thứ sau khi di chuyển sẽ được để lại chỗ cũ.

“Lục hết mọi thứ rồi lại khôi phục vị trí như cũ, hành động này gọi là gì? Hình như trước đây mình có nhìn thấy qua giải thích tâm lý cho hành động này ở trêи sách. Nhớ không ra, dù sao thì đã chứng minh cô ta rất sợ bị mình biết cô ta động vào đồ của mình. Trong lòng cô ta… khoan, cô ta, cho nên, Khang Tịch, có thể cô ta, thật sự là kẻ đằng sau chơi mình!” Đầu óc Quý Ưu Trạch nhanh chóng hoạt động, đột nhiên nghĩ lại mà sợ.

Tuy nói quan hệ của cô và Tôn Phỉ chưa bao giờ tốt, nhưng cô không hề nghĩ đến Tôn Phỉ sẽ hận mình đến nỗi chơi bẩn chỉnh mình đến mức này.

Ngón tay Khang Tịch hơi gõ gõ trêи bàn, nàng cầm điện thoại lên, lấy dãy số Tôn Phỉ ra. Bắt đầu soạn tin nhắn.

“Vẫn muốn tiếp tục chỉnh Quý Ưu Trạch chứ? Chúng ta có thể nói đến chuyện hợp tác.” Sau khi Khang Tịch soạn xong, chuẩn bị gửi đi.

“Cậu muốn gửi cho cô ta tin nhắn này?” Quý Ưu Trạch không hiểu hành động này.

“Phải, mình nhằm vào lời của cô ta.”

“Nhưng đây là dãy số của cậu, gửi đi không phải sẽ lộ sao?”

“Cậu không cần lo lắng điều này. Học được dùng phần mềm, đi khắp thiên hạ cũng không sợ. Mình cài đặt, tin nhắn này không khác gì gửi bằng phần mềm, cô ta không thấy được dãy số của mình.” Khang Tịch nói xong thì gửi đi.

Rất nhanh, hình ảnh màn hình điện thoại của Tôn Phỉ sáng lên trong máy tính quan sát.

Nhưng sau khi Tôn Phỉ nhìn thoáng qua, thì bị kinh hãi.

Tôn Phỉ không trả lời tin nhắn, chỉ vứt điện thoại xuống một bên.

“Cô ta không trả lời lại.” Quý Ưu Trạch lẩm bẩm một câu.

“Không sao. Từ dáng vẻ sau khi cô ta nhận được tin nhắn, xem ra có thể kết luận kẻ đằng sau chính là cô ta.”

Thật sự, nhìn từ biểu cảm hành động của Tôn Phỉ trong màn hình, trong lòng Tôn Phỉ thật sự có quỷ.

Lúc sau, Khang Tịch tắt máy tính, đứng dậy cùng Quý Ưu Trạch đi ra ngoài.

Cầm theo đường cát trắng đã chuẩn bị xong, còn chút đồ ăn vặt, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Những thứ này thoạt nhìn làm các cô giống như thật sự đi ra ngoài dạo siêu thị. Tôn Phỉ không có chút nghi ngờ nào.

Tuy rằng vẫn không có cách nào lấy được chứng cứ xác thực Tôn Phỉ là kẻ đứng sau màn, không có cách giao cô ta cho pháp luật trừng trị, nhưng biết Tôn Phỉ không có ý tốt thì cũng tốt để phòng bị.

Buổi tối trước khi nghỉ ngơi, Khang Tịch đắp mặt nạ nói: “Mình nghĩ sau này Tôn Phỉ nhất định sẽ còn hành động, cậu cũng đừng lơ là.”

Quý Ưu Trạch gật đầu.

Khang Tịch giơ tay lên ấn mép ngoài của lớp mặt nạ, vốn còn muốn bàn bạc lại cách xử lý chuyện của Tôn Phỉ, nhưng vừa quay đầu lại, thấy tấm thẻ kẹp sách mình vừa kéo trong túi xách ra, sự chú ý của Khang Tịch đã bị kéo đến chuyện lúc sáng.

Vì vậy, thừa dịp Quý Ưu Trạch mê mệt cắt tỉa tóc, Khang Tịch mở điện thoại tra cứu.

Soạn lại tên sách được ký trêи tấm thẻ kia, tìm kiếm.

Không tìm không biết, tìm rồi thì bị dọa đến giật mình.

“Xin chương một trăm hai mươi!”

“Có ai có chương một trăm hai mươi không? Gấp gấp gấp! Tôi mua rồi, nhưng mà bị khóa không xem được, nhưng mà đợi ba ngày rồi mà tác giả vẫn chưa gửi cho tôi, đoán chắc là không thấy bình luận, ai có thể gửi cho tôi được không? Một đời bình an!”

“Tác giả tạo Cloud, mật mã là tên ghép vần của nữ chính, mọi người nhanh xem đi!”

“Quỳ xin liên kết Cloud!”

“Tác giả ghim trêи đầu weibo đó, weibo là 'Cá muối bị điên'!”

Do từ tò mò, Khang Tịch đi tìm xem. Sau khi tìm được còn tải xuống.

Quay đầu lại, phát hiện Quý Ưu Trạch đã đổi tư thế, vẫn cắt tỉa tóc như trước. Cắt tỉa tóc là chuyện thần kỳ, vốn Quý Ưu Trạch còn đang lo lắng, Tôn Phỉ sẽ làm gì mình tiếp theo, có thể đi trêи đường bay ra một con dao chém chết mình. Nhưng mà cắt tỉa tóc xong, cắt cắt rồi cô ném luôn chuyện kia sang một bên.

Thấy Quý Ưu Trạch không chú ý mình bên này, Khang Tịch tiếp tục chuyện của mình, mở văn bản đã tải xuống.

Không xem nội dung phía trước, cũng không biết cụ thể sách này nói chuyện gì, mà bắt đầu xem chương này, Khang Tịch nhìn câu đầu tiên đã mở to hai mắt.

Wow.

Thật đặc sắc.

Wow. Play phòng tắm à. Wow oh, đến sàn nhà. Ờ nha, lăn lên giường. À rồi, lại đổi tư thế lăn xuống sàn nhà.

Đúng là kịch liệt mà.

Hả? Còn có tình tiết phản công? Ồ, xem ra còn là màn kịch quan trọng, thật nhiều mà. Một chương này chắc là có mười ngàn chữ.

Khang Tịch quay đầu lại, thấy Quý Ưu Trạch bỏ kéo nhỏ xuống, hai cánh tay duỗi lên không ngáp một cái. Vì vậy, áo ngủ rộng thùng thình cũng bị kéo lên theo, bên eo lộ ra một phần da trắng nõn bóng loáng.

Bỏ mặt nạ xuống, Khang Tịch phủi dịch thể của mặt nạ dưỡng da đã hấp thu xong, vươn tay cầm điện thoại lên.

“Vương Tử ɭϊếʍ môi, nơi mà vẫn còn một phần còn sót lại hương vị đẹp đẽ thuộc về Dư Yên….”

Lỗ tai Quý Ưu Trạch giật giật, nghe được tên hai nữ chính quen thuộc, cô từ từ quay đầu lại, nhìn lại Khang Tịch với gương mặt kinh khủng.

Không đúng không đúng, chắc là cô không để Khang Tịch thấy sách chứ!

“Từ lầu một đùng đến lầu hai, lại từ lầu hai đùng đến lầu ba, nữ chính đầy tinh lực mà. Thì ra cậu thích khẩu vị nặng như vậy à, chắc chúng ta nên đổi một căn phòng lớn hơn nhỉ?” Khang Tịch trượt điện thoại, liên tục khen ngợi.

Hơn nữa, vừa nói chuyện khóe mắt vừa liếc qua Quý Ưu Trạch.

Sắc mặt, trở nên nóng ran.

“Không được xem!” Quý Ưu Trạch giống như là cá nhảy ra khỏi vũng bùn, nhào tới chỗ Khang Tịch, giãy giụa một cái, đoạt lấy điện thoại của Khang Tịch.

“Này này, sao cậu có thể như vậy chứ? Chẳng tốt bụng gì cả, đồ tốt nên chia sẻ cùng mọi người chứ, sao có thể chỉ cho phép mình cậu xem, lại không cho mình xem chứ? Đúng không?” Khang Tịch cầm điện thoại, chết cũng không buông tay.

“Mình mặc kệ, tóm lại, con nít như cậu không được xem!” Quý Ưu Trạch cầm tay của Khang Tịch, muốn bẻ từng ngón ra.

Lúc này Khang Tịch lại nở nụ cười, đột nhiên phát một tiếng cảm thán: “Wow, đúng là cảnh xuân vô hạn thật.”

Quý Ưu Trạch cúi đầu mới phát hiện, vì áo ngủ quá rộng thùng thình, với lại cộng thêm tắm rửa xong không mặc áօ ɭót, nên lúc cô hơi cúi người, áo rũ xuống, nên cái gì cũng lộ trước mắt Khang Tịch.

“Mềm mềm.” Khang Tịch cười híp mắt, dứt khoát vứt điện thoại, vươn hai nanh vuốt ma quỷ, giơ lên trêи, lại ấn một cái!

Giống như bắt được hai chú thỏ con mềm mềm tung tăng tung tẩy. Khang Tịch chuyển động cổ tay, giống như sờ đầu thỏ con, ngón tay của nàng co duỗi xoa xoa.

Tay Khang Tịch vừa chạm vào, Quý Ưu Trạch cảm thấy như có một luồng điện tập kϊƈɦ đến cửa, toàn thân đều căng cứng.

A không! Vô lại!

Quý Ưu Trạch thề, lúc này cô sẽ không tiếp tục để Khang Tịch nắm quyền chủ đạo. Ha ha, cô phải tóm được Khang Tịch, ăn Khang Tịch, đến mảnh vụn cũng không buông tha!

Vì vậy, Quý Ưu Trạch nhảy bật lên, đứng dậy, hai tay vẽ trước ngực, bày ra tư thế xem chiêu.

“Yêu tinh trốn chỗ nào!” Giọng nói Quý Ưu Trạch đầy mạnh mẽ rống lên một tiếng.

“Mình nào trốn, mình dây dưa cậu chính là vì hưởng thụ vị đạo trêи người cậu thật tốt, nên sao lại trốn được? Đúng không?” Khang Tịch hoàn toàn không bị kinh sợ, còn tung một nụ hôn gió cho Quý Ưu Trạch.

“Ha! Xem ta thu phục ngươi! Keng! Keng keng keng keng!” Quý Ưu Trạch đá chân, giống như bậc thầy diễn trò, ôm cánh tay quay một vòng trong phòng.

Thật ra Quý Ưu Trạch đang hồi hộp, nên mới không sửa sang những thứ này.

Tuy xem rất nhiều sách phản công, nhưng dù sao vẫn chưa từng thật sự phản công.

Đó là một loại cảm thụ gì. Tư duy của Quý Ưu Trạch xoay chuyển nhanh như chớp, tròng mắt cứ xoay tròn.

Ngực Khang Tịch thật to, thoạt nhìn cũng rất, rất mềm nha.

Làn da Khang Tịch rất trắng, trắng như tuyết, giống như kẹo bông, ngậm trong miệng có tan không nhỉ.

Thân hình Khang Tịch thật thơm, có một loại hương vị dễ chịu, nhàn nhạt, cảm giác rất ngon miệng ha.

Khang Tịch rất…

“Ha!” Quý Ưu Trạch thay đổi mấy chiêu thức, hét lên: “Ta đến đây!”

Kết quả là, Khang Tịch ngồi đó, không thể nhịn được cười đến co rút.

“Quý Ưu Trạch cậu là Siêu Nhân Điện Quang bám vào người muốn đi đánh quái sao? Ha ha ha ha cười chết mình rồi!”

Khang Tịch cười đến nỗi bắp đùi bắt đầu co lại.

Khuôn mặt của Quý Ưu Trạch bị bao phủ bởi vẻ lo lắng.

Sau đó, Quý Ưu Trạch buông cánh tay xuống, mím chặt môi, đột nhiên bước chân ra, nhanh chóng bước vài bước về phía trước, đột nhiên nắm lấy hai cánh tay Khang Tịch đè cô nằm lên ghế sô pha.

Khang Tịch vốn còn đang cười điên cuồng không dứt từ từ dừng tiếng cười.

Giống như là có một vẻ đẹp kèm theo tác dụng tương tự, làn da Khang Tịch trông rất tuyệt vời, sữa bắp thịt hàng thật giá thật.

Váy ngủ che phủ thắt lưng nổi bật lên hàng xương quai xanh nơi vai xinh đẹp của nàng, nhẹ nhàng hơn so với bình thường. Hương thơm sửa tắm lưu lại trêи tóc trêи da thịt một loại hương mơ hồ nhàn nhạt.

Tỷ lệ cơ thể của Khang Tịch vô cùng hoàn hảo, khiến ít người đến nằm mơ cũng muốn có thể có được thân hình như vậy. Bộ ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn.

Tâm trí của Quý Ưu Trạch có hơi lộn xộn. Những câu chuyện không thể nói những thứ linh tinh đó bình thường đều dâng tràn. Cô muốn có được Khang Tịch, không biết trong đầu tưởng tượng bao nhiêu lần người con gái này vì mình mà phát ra từng tiếng than nhẹ với dáng vẻ đáng yêu.

Muốn nhìn thấy dáng vẻ động tình của cậu ấy, muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu ấy xụi lơ trong lòng ngực mình.

Khang Tịch không thể động đậy dưới đè ép của Quý Ưu Trạch.

Quý Ưu Trạch từ từ cúi người xuống, Khang Tịch có thể thấy rõ ràng, một tia ɖu͙ƈ vọng mai phục dưới đáy mắt Quý Ưu Trạch.

Tim đập dần dần tăng nhanh, máu dường như cũng chảy xuôi nhanh hơn, lòng bàn tay của Quý Ưu Trạch có hơi nóng lên.

Đầu óc trống rỗng, đột nhiên cô không biết rốt cuộc mình phải làm gì, chỉ cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi cô gái mình yêu.

Đôi môi kia, mềm như đóa hoa đang lúc nở rộ giữa tháng ba. Chỉ một động chạm nhẹ như vậy Quý Ưu Trạch cũng đã trầm mê bên trong.

Nhưng đúng lúc này, Quý Ưu Trạch phát hiện một chuyện rất khủng khϊế͙p͙!

Cô! Vậy mà quên cắt móng tay!

Quý Ưu Trạch cứng đờ người, chậm rãi giơ tay lên, nhìn một lúc, lại nhìn thêm một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ ngồi dậy. Sau khi ngồi dậy, Quý Ưu Trạch bắt đầu tìm kiếm bấm móng tay. Mới bao lâu không cắt chứ, vậy mà đã rất dài! Quá thần kỳ!

Kết quả vào lúc đó, Khang Tịch ngồi dậy, ôm lấy cô từ phía sau.

Ngay sau đó, Khang Tịch vươn một tay đè lại cổ tay của Quý Ưu Trạch.

“Nếu ông trời cũng khiến kế hoạch của cậu thất bại, vậy không bằng ngoan ngoãn để mình là được rồi.” Giọng nói nhịp nhàng mềm mại của Khang Tịch phát ra, Quý Ưu Trạch lập tức cảm thấy từng khớp xương trêи lưng đều trở nên mềm nhũn rã rời.

“Không!” Quý Ưu Trạch tiếp tục tìm bấm móng tay.

Khang Tịch lại tiếp tục phá rối ở phía sau, một đôi tay trắng vẫn không an phận sờ tới sờ lui.

Quý Ưu Trạch xoay người, kéo tay Khang Tịch xuống, vững tâm tìm bấm móng tay. Nhưng Khang Tịch thoáng qua lúc đó lại quấn lên.

Quý Ưu Trạch không cam lòng, trở tay cào thọt lét Khang Tịch.

Một tới hai đi, hai người lại uốn éo với nhau, giống như bánh rán xoắn quẩy, bắt đầu thọt lét đối phương, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười và tiếng thét chói tai.

Lúc Quý Ưu Trạch rốt cuộc cầm được bấm móng tay, trong lúc vô tình, hai người lăn xuống đất cái bịch!

Đầu ngón tay đau đớn bứt rứt một hồi lan ra, mặt mũi Quý Ưu Trạch trắng bệch.

Rút tay ra giơ lên trước mắt, Quý Ưu Trạch thấy có hai móng tay vì vừa rồi không cẩn thận trực tiếp đâm xuống mặt đất gãy mất.

Với lại quan trọng hơn là, giữa đoạn gãy! Còn đổ máu!

“Ôi trời, mình tìm thuốc cho cậu!” Khang Tịch quá sợ hãi đứng dậy chạy đến hướng đặt hòm thuốc.

Lúc chạy trở lại, Khang Tịch thấy Quý Ưu Trạch ngồi trêи mặt đất, vẻ mặt u oán hát: “Số tôi thật là khổ thật cay đắng, cả cuộc đời không ăn được dê béo nhỏ…”

Bình luận

Truyện đang đọc