NỮ THẦN ĐỤNG PHẢI NỮ THẦN KINH

“Sorry!” Sau khi Quý Ưu Trạch được Hanna nhắc nhở, đi đến trước mặt Laura, hít sâu một hơi, đột nhiên cúi người nói xin lỗi.

Laura thấy thế, tay chân có chút luống cuống, lắc đầu, vội vàng đỡ Quý Ưu Trạch dậy, nhưng trong đôi mắt to như viên thủy tinh ấy, giống như đang cố nhịn cười.

“Vì bày tỏ sự áy náy của tôi, hôm nay mọi người cứ ăn nhậu chơi bời, tôi bao hết!” Quý Ưu Trạch vung tay lên, đặc biệt hào phóng. Đồng thời quay đầu ý bảo Khang Tịch nhanh phiên dịch giúp mình.

Cũng may hôm nay là ngày làm việc, nên tuy nói trêи thương mại Thảm cỏ xanh người đi đường du khách qua lại nếu so với chỗ khác ít hơn nhiều, nhưng so với ngày vẫn tốt hơn nhiều.

Nếu không, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch có bọc mình thành người Ả Rập, có lẽ cũng không dám ra ngoài lang thang.

Sau khi Laura nghe Khang Tịch nói xong, ngay lập tức vươn tay che miệng, hai mắt phát sáng.

Quý Ưu Trạch nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô bé, hài lòng gật đầu. Cô muốn để bạn bè của Khang Tịch biết, mình là một đối tượng tốt tương đối hào phóng có phong phạm.

Chỉ có điều Laura và Hanna cũng không làm ra chuyện gì quá điên cuồng với Quý Ưu Trạch, dù sao dạ dày của hai người cũng chỉ lớn một chút, không phải không đáy. Với lại thân là người mẫu, các cô vẫn luôn vô tình hay cố ý kiểm soát lượng calo.

Vì hai người Hanna và Laura đều là người Mỹ, nên trêи đường lúc nào cũng bị người chụp ảnh.

Thậm chí, Quý Ưu Trạch còn thính tai mà nghe được có người nhỏ giọng nói với người bên cạnh, bàn tán Hanna là trai hay gái. Hanna và Laura đến cùng có phải một đôi hay không.

Thật ra cũng không kỳ quái. Bản thân khuôn mặt của Hanna thiên về đẹp trai, với lại khung xương người phương Tây nếu so với phần lớn người phương Đông lớn hơn, Hanna còn cắt một đầu tóc ngắn, trông thật sự làm cho người ta tạo ra rào cản giới tính.

Còn Laura, tuy nói cũng không mập thế nào, nhưng cũng không có gầy đến cực kỳ khủng bố, trêи người mặc đồ rất đơn giản quần jean bó sát và áo sơ mi trắng, bên ngoài phủ một áo len, mặt lớn bằng bàn tay, mắt giống như mèo, tóc như rong biển, trông như thần tiên bức người.

Hai người lại tay trong đứng cùng nhau, đúng là sẽ làm cho người ta hiểu lầm. Tuy hai người kia vốn thẳng đến không thể thẳng hơn.

Còn Quý Ưu Trạch và Khang Tịch, hai người đều che mặt cực kỳ kín, hoàn toàn không có cách nào so sánh với hai người kia, cảm giác hào quang thông thường tại lúc này vỡ đầy đất, nhưng không có cách nào nhặt lên hợp lại.

Chơi một ngày đêm, thấm thoát thì đến buổi tối. Từ phố Thảm cỏ xanh chuyển đến phố cụt Long Phượng, từ phố cụt Long Phượng chuyển tới cổng vòm Ngọc. Laura mua tiền xu có văn hóa lịch sử trong máy bán hàng tự động làm kỷ niệm, còn chụp một đống hình dưới cổng vòm Ngọc. Sau cùng đến Hồ Taupo.

Lúc này đã là mười giờ tối. Thành phố này vào giờ này về cơ bản thì ở bên ngoài không có bao nhiêu người, cộng thêm nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, ban ngày có thể mặc ít một chút, nhưng đến buổi tối sẽ rất lạnh, nên phần lớn mọi người đều về nhà.

Trêи đường phố ngoại trừ đèn đường mờ nhạt phát sáng còn có đèn lồng bên ngoài, chỉ còn lại tiếng gió thổi mỏng manh gào nhẹ. Thỉnh thoảng là do người đi đường đi ngang qua, cũng không nhiều.

Đi rồi đi, thì đi tới một cửa hàng trang trí rất khác biệt độc đáo, phong cách cổ xưa thanh lịch. Trêи bảng hiệu cửa hàng viết thật to bốn chữ vàng cửa hàng đồng tâm. Hai đầu bảng hiệu chữ vàng còn treo hai cái chuông gió gốm sứ, nhìn kỹ, thì thấy là búp bê nguyệt lão, treo dây bện đỏ, phía dưới có một chuông cổ màu đồng, bên trong chuông đeo một băng rua màu đỏ.

Laura chỉ vào cửa hàng nhỏ hỏi đó là nơi nào. Hanna lập tức giải thích. Nói xong, Hanna còn cảm thán một chút đoạn tình cảm đơn phương của mình lúc trước chưa bắt đầu đã kết thúc. Khi đó, Hanna vốn đang ảo tưởng sau khi mình và Chiêm Thiên Tường bên nhau, nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng, cô cũng không có cơ hội.

Laura nghe xong, như có điều suy nghĩ rồi gật đầu, sau đó nói muốn vào xem một chút. Quý Ưu Trạch nghe vậy, vươn tay, móc vào ngón út của Khang Tịch. Vừa ho khan vừa ngước nhìn sao trời.

Tay của Quý Ưu Trạch âm ấm, rất ấm áp.

Lúc bốn người cùng nhau đi vào, phát hiện bên trong không còn du khách khác, với lại bà chủ đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đóng cửa.

Cũng là sau khi đi vào, Khang Tịch và Quý Ưu Trạch mới phát hiện, bên trong rất lớn. Đồ bán bên trong chủ yếu đều là đồ tình nhân. Khăn quàng cổ, bao tay, mũ, áo thun, cùng với một ít đồ dùng hàng ngày, toàn bộ đều là kiểu tình nhân.

Thế nhưng theo lời bà chủ, mua bán những thứ này không phải là mục đích khai trương của tiệm này.

Bà chủ vừa nói, vừa dẫn các cô đi đến một bộ bàn ghế tạo hình đặc biệt. Bộ bàn ghế kia, làm từ gỗ lim, lưng ghế dựa vào bên cạnh bàn, điêu khắc hoa văn tinh tế phức tạp. Mà giữa bàn, buông xuống một màn tua rua màu đỏ. Tua rua xâu một sợi dây màu đỏ, khóa bên cạnh tinh xảo, tơ vàng ngân tuyến khảm nạm, tua rua dày đặc rậm rạp, nếu như không dùng tay đẩy ra, có thể hoàn toàn ngăn cách tầm mắt hai người ngồi trêи bàn.

Hai bên màn tua rua, còn phân biệt đặt một cái hộp nhỏ vào.

Dạng ghế ngồi này, bên trong tiệm có hai bộ.

“Đây có nghĩa là gì?” Quý Ưu Trạch nhìn không hiểu.

“Đây chính là bàn kiểm tra độ ăn ý. Tua rua ngăn cách hai bên, chia ra đặt hai cái hộp đúng không? Bên trong hộp đó, đặt mười tờ giấy nhỏ, viết mười vấn đề, hai hộp hai bên đều có mười vấn đề như nhau, sau khi người yêu tự mình trả lời xong, nếu như số phần trăm tỷ lệ giống nhau, sẽ được một khóa đồng tâm và chín trăm chín mươi chín nhân dân tệ, tượng trưng cho vĩnh kết đồng tâm, thiên trường địa cửu. Nếu như số phần trăm không chính xác, như vậy mỗi người sẽ đưa cho tôi mười lăm đồng.”

Quý Ưu Trạch đề nghị muốn xem trước bên trong là vấn đề gì, kết quả bà chủ không cho, nói như vậy là ăn gian, đối với bà không công bằng.

Không thể không nói, đành phải chơi.

“Tôi sẽ chơi một lần.” Lúc này, Khang Tịch đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Bà chủ cũng không có vẻ gì rất kinh ngạc, nghĩ đến có thể bà cũng thấy qua vô số cô gái và cô gái đến chơi cái này là kiểm tra độ ăn ý tình bạn. Cho rằng Quý Ưu Trạch và Khang Tịch hai người cũng như vậy.

“Các cô thì sao?” Bà chủ lại quay đầu hỏi Hanna và Laura, Laura vừa mới được Hanna giải thích hiểu được ý nghĩa cụ thể ở đây.

“Không cần, tôi không hiểu tiếng Trung.” Laura lắp ba lắp bắp nói, tiện thể xua tay.

“Không sao.” Bà chủ cười ha ha, lấy ra hai hộp đỏ trong ngăn kéo, nói: “Tôi có tiếng Anh.”

Lúc này, bà chủ sợ các cô nghe không hiểu, còn cố gắng bổ sung nhấn mạnh một chút: “English!”

Sau đó, bà chủ lại vỗ vỗ ngăn kéo khác sau lưng, nói: “Ở chỗ tôi cái gì cũng có, tiếng Nhật, tiếng Hàn, có cả!”

Quý Ưu Trạch bên cạnh nhìn, cảm thấy bà chủ này thật lòng lợi hại, ngay cả làm ăn với người nước ngoài cũng không tha!

Hanna nghe vậy, hỏi Laura thấy thế nào. Sau khi Laura nghe nói có phiên bản tiếng Anh, lập tức gật đầu.

Sau khi Quý Ưu Trạch ngồi vào chỗ mình, dời cái hộp tới trước mặt mình, mở ra phát hiện bên trong có mười tấm thẻ nhỏ. Mỗi tấm thẻ gần như đều dài tám centimet, chiều rộng năm centimet. Quý Ưu Trạch đột nhiên nghĩ đến, tiệm này từng nổi tiếng trêи mạng một thời gian.

Theo không ít người nói, những đôi tình nhân đến chỗ này làm kiểm tra độ ăn ý, có không ít người sau khi nhìn đáp án của đối phương, chủ yếu là đòi đánh nhân viên, xong rồi sau đó gần như là tan vỡ.

Nghĩ đến vậy, nhất thời Quý Ưu Trạch cảm thấy vô cùng sởn cả gai ốc. Cô run rẩy lật mười tấm thẻ nhỏ.

Vấn đề đầu tiên là: Bạn nghĩ bánh chưng mặn hay bánh chưng ngọt ăn ngon hơn? Mời lựa chọn…

Đáp án A: Bánh chưng mặn. Đáp án B: Bánh chưng ngọt.

Vấn đề thứ hai là: Bạn nghĩ đậu hủ não mặn hay đậu hủ não ngọt ăn ngon hơn? Mời lựa chọn…

Đáp án A: Đậu hủ não mặn. Đáp án B: Đậu hủ não ngọt.

Vấn đề thứ ba là: Bạn nghĩ miền Nam hay phương Bắc tốt hơn? Mời lựa chọn…

Đáp án A: Miền Nam tốt hơn. Đáp án B: Phương bắc tốt hơn.

Vấn đề thứ tư: Bạn nghĩ cái váy này là xanh đen hay là vàng trắng? (Kèm hình ảnh) Mời lựa chọn…

Vấn đề thứ năm: Bạn nghĩ ăn quả đào gọt vỏ tốt hơn hay không gọt vỏ tốt hơn? Mời lựa chọn…



Tất cả vấn đề, đều như thế. Làm người ta không nói được lời nào.

Quý Ưu Trạch ôm vai trầm tư trong chốc lát, một đáp án cũng không chọn, đứng lên.

Sau một lát, Khang Tịch cũng đứng lên.

Bà chủ đi đến, ho hai tiếng, cầm hai hộp lên. Sau khi lấy toàn bộ thẻ trong hộp bày ra, bà sửng sốt.

Không có tấm thẻ nào trả lời lại. Cho dù là Khang Tịch hay là Quý Ưu Trạch. Trêи những tấm thẻ đó, không cần nói là A hay B, không có người viết lên.

“Tôi cảm thấy hai người bên nhau, cho dù quan điểm không giống nhau, chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh hoạt, cũng không có gì cần phải rối rắm lắm. Nếu như hai bên có thể dung hợp, như vậy thì cố gắng dung hợp là được. Nếu như dung hợp không được, thì ném qua một bên đi. Hai người bên nhau, ăn ý mười phần nơi ấy, thì gặp phải nơi có tư tưởng khác nhau, tại sao phải rối rắm nhiều như vậy?” Hai tay Quý Ưu Trạch nhét trong túi, nói ra cảm tưởng của mình.

“Tôi và cậu ấy nghĩ như nhau, nên tôi cũng từ chối trả lời.” Khang Tịch nói xong, móc ra năm mươi đồng trong ví tiền, đưa cho bà chủ nói nói: “Làm phiền thối lại.”

Biểu hiện của bà chủ dường như đã sắp sụp đổ.

Sau một lát, hai người Hanna và Laura cũng đứng lên.

Hai người trái lại trả lời rất nghiêm túc. Kết quả đáp án của hai người, giống nhau chỉ có hai câu.

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch nắm tay nhau thật chặt.

“Trả lời vấn đề, vốn chả có ý nghĩa gì!” Quý Ưu Trạch ngẩng đầu nói.

Khang Tịch gật đầu.

“Nhưng mà hai chúng ta ăn ý nhỉ!” Quý Ưu Trạch lại nói.

Khang Tịch lại gật đầu lần nữa.

“Sau này hai chúng ta phải kết hôn! Mới không bị những vấn đề của người khác chia rẽ!” Quý Ưu Trạch tiếp tục thở phì phò nói.

Khang Tịch gật đầu nhìn cô.

Quý Ưu Trạch ý thức được hình như mình nói điều gì đó khó xảy ra, không khỏi cúi đầu ho khan hai tiếng.

“Đi thôi, chúng ta đi hát! Đi quán karaoke Đại Dương kia, bên trong cực kỳ nhiều bài hát tiếng Anh, Hanna và Laura cũng có thể hát!” Quý Ưu Trạch quyết định, đi ca hát để thay đổi tâm tình.

Bốn người ăn nhịp với nhau, cùng đi karaoke.

Nửa giờ sau, Quý Ưu Trạch ôm micro vừa lắc lắc vai vừa hát: “Là ánh mắt ai đang dõi theo em, nhưng lại sợ không dám cắn miếng táo này, trong khu rừng đô thị này, vạn vật đều đang săn đuổi tình yêu…”

Khang Tịch cầm micro, vốn muốn cùng cô hát “Mỹ nhân kế” của Thái Y Lâm, kết quả Quý Ưu Trạch vừa mở đầu liền hát câu “Là ánh mắt ai đang dõi theo em”, ngay lập tức nát mộng.

Quý Ưu Trạch cũng ý thức được mình hát sai rồi, vậy nên làm bộ vô tình chuyển bài khác, tiếp tục cầm micro lên bắt đầu hát: “Nhẹ vén lên chiếc khăn voan của em, để tôi nhìn kỹ đôi mày em, đôi mày vừa mỏng vừa dài, giống như vầng trăng lưỡi liềm trêи trêи ngọn cây…”

Thiếu chút nữa Khang Tịch đột tử trong quán karaoke.

Bình luận

Truyện đang đọc