Ổ CHĂN CÔ ẤY THẬT ẤM ÁP



Cơn mưa xối xả xua đi sự nóng bức của mấy ngày qua, gió thổi qua mang theo nước mưa cuốn lại đây, giống như một bàn tay phiền phức muốn kéo lấy cái ô che mưa của Thời Nhụy, cô phải giữ thật chặt để chiếc ô không bị gió cuốn đi.
Mặc dù cô đang cầm ô, cơn mưa cũng đã nhỏ đi nhiều, nhưng chân và cánh tay của cô vẫn không thể không bị ướt, cô cảm thấy hơi lạnh khi có gió thổi qua.
Thời Nhụy không khỏi rùng mình, theo bản năng giữ lấy cánh tay, cuốn sách trong tay càng được giữ chặt hơn.
Khi sang đường, cô đưa ô lên cao hơn để nhìn thấy rõ đường, nhưng lại thấy một bóng lưng quen thuộc ở trước mặt.
Là Trình Trì, cậu không mang theo ô.
Cô chạy nhanh vài bước đuổi theo cậu, đem chiếc ô hoa nhỏ che trên đỉnh đầu cậu.
Trình Trì dừng lại quay đầu, chỉ thấy cô đang cố gắng đưa ô cao hơn, đôi mắt to đen láy nhìn cậu, gương mặt trắng nõn cùng với cái mũi nhỏ ươn ướt, trên hai hàng lông mi dài còn đọng lại một vài giọt nước trong như những hạt châu.
"Trời mưa hơi to, cậu......!Sao lại không mang theo ô?" Cô thở hổn hển, chắc là vì chạy nhanh.
Cô không quên sự lạnh nhạt ngày hôm đó của cậu, nhưng vừa rồi thấy cậu dầm mưa, cô cũng quan tâm nhiều như vậy, liền đuổi theo, lúc này mới ý thức được mình hơi liều lĩnh.
Bắt gặp được sự lo lắng trong ánh mắt của cô, khoé môi Trình Trì nhếch lên, đang muốn nói cái gì đó, thì đột nhiên một cơn gió thổi qua, chiếc ô trong tay Thời Nhụy trong tay dù bị thổi tung lên, cô nhẹ nhàng "A" một tiếng, theo bản năng muốn nắm chặt, nhưng ngược lại bị gió cuốn đi theo.
Trình Trì nhanh chóng bắt lấy cán ô, đồng thời một tay khác tay khác giữ chặt cánh tay cô, kéo cô trở lại, khiến cả người cô trực tiếp nhào vào trong vòng tay cậu.
Sự mềm mại bất ngờ từ trong lòng ngực làm trái tim Trình Trì thắt chặt lại, cảm giác nhớp nháp quanh đầu tim, sống lưng tê dại.
Thời Nhụy hoảng sợ tới lụi ra thật nhanh từ trong lòng ngực cậu, xoa xoa chóp mũi đau nhức, trong đôi mắt hiện lên sự xấu hổ cũng mang theo một chút đáng thương.
Thấy cô đang đứng dưới mưa, Trình Trì tiến lên một bước, nghiêng ô về phía cô.
"Không phải cậu ghét tớ sao?" Cậu hỏi.
Thời Nhụy sửng sốt, ngay lập tức lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không, tớ không ghét."
"Không thích chính là ghét!"
"......"
Quả nhiên, cậu tức giận vì những lời này.
Cơn mưa nhỏ dần, tí tách tí tách, người cầm ô đi bộ trên đường cũng từ từ tăng lên.
"Trình Trì." Giọng nói Thời Nhụy ngập ngừng, một lúc sau, cô chậm rãi nâng đôi mắt đen láy lên, như lấy hết can đảm, "Trình Trì, có rất nhiều người sợ cậu, nhưng l tớ biết, cậu rất tốt bụng, tớ......"
Cô muốn nói rồi lại thôi, Trình Trì lại càng muốn nghe, cậu rũ mắt, nhàn nhạt nhìn nàng.
"Tớ không ghét cậu." Giọng nói Thời Nhụy nhẹ nhàng vang lên cùng tiếng mưa rơi.

Trình Trì nâng cằm, khóe môi gợi lên một tia giễu cợt.
Hoá ra, chẳng qua là không ghét mà thôi.
Lại một cơn gió thổi qua, Thời Nhụy lại rùng mình.
Trong lòng Trình Trì đột nhiên sinh ra tức giận mà không thể nào hiểu được, cậu đem cán ô nhét vào tay cô, đổi tay liền bước vào trong màn mưa.
"Trình Trì." Thời Nhụy gọi cậu từ phía sau.
Cậu lại tức giận sao?
Trình Trì không quay đầu lại, đứng ở ven đường bắt một chiếc xe taxi, mở cửa xe, quay đầu lại gọi cô: "Cả Đường đã ngập nước rồi, cậu muốn đi bộ về sao?"
Thấy cô do dự, cậu cười lạnh: "Nghĩ cái gì vậy? Tiện đường thôi."
Cuối cùng Thời Nhụy vẫn lên xe, cô ngồi gần cửa sổ bên kia, Trình Trì ngồi ở bên này, ngồi cách nhau một người, ai cũng không nói chuyện, không khí có chút gượng gạo.
Trình Trì liếc nhìn cô một cái, bởi vì vừa rồi trời mưa, áo sơ mi trắng của cô hơi trong suốt, dường như có thể nhìn thấy hình dáng của nội y bên trong.
Phản ứng theo bản năng, một luồng hơi nóng dâng lên trong cơ thể, trong nhất thời miệng lưỡi cậu trở nên khô khốc.
"Ngồi xa như vậy, tó có thể ăn được cậu sao?"
"Không, không phải, là tớ hơi say xe."
Trình Trì đột nhiên đưa tay lên, Thời Nhụy sợ tới mức rụt người lại.
"......"
Tay Trình Trì khựng lại trong không trung, sau đó dừng lại ở một bên cửa xe, ấn mở cửa sổ.
Mưa đã tạnh, gió lạnh lạnh thổi vào khiên sự ngột ngạt ở trong xe được giảm bớt.
Sau khi Thời Nhụy xuống xe ở trường trung học trực thuộc, nghe thấy Trình Trì nói với tài xế: "Lam Đậu Loan."
Xe taxi quay đầu lại, rồi chạy đi xa.
Tài xế khoảng 40 tới tuổi, ông ta liếc nhìn qua gương mặt của cậu thiếu niên thông qua kính chiếu hậu, cười cười: "Nhóc con, một người ở thành nam, một cái ở thành bắc, nhưng không tiện đường đâu."
Tâm trạng Trình Trì khó chịu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ: "Tôi cũng không phải không trả tiền."
Tài xế cười ha hả nói: "Ý tôi nói không phải chuyện đó, cậu đi một vòng lớn như vậy đưa một cô bé về, vẫn rất quan tâm đến người ta, nhưng mà cô bé hình như có hơi sợ cậu, đối với con gái, phải dịu dàng một chút, tôi cũng là người từng trải."
Trình Trì mở cửa sổ xe ra, trong lòng không khỏi tức giận.
Đối xử với cô dịu dàng như thế, đổi lại người khác, cậu đã sớm không thèm để ý tới.

Lúc Dụ Vi làm xong bảng tin ra đến cổng, mưa đã tạnh, cô ta đứng ở ven đường chờ xe, vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe taxi dừng ở trước mặt chờ đèn xanh đèn đỏ.
Cửa sổ xe mở ra, cô ta liếc mắt một cái nhìn thấy Trình Trì ngồi ở bên trong.
"Trình Trì?" Cô ta cầm ô trong tay đi đến, mỉm cười hỏi, "Trình Trì, cậu trở về Lam Đậu Loan sao? Cùng nhau đi về nhé? Hôm nay mẹ tớ bận họp, tài xế cũng không có thời gian gần đây."
Trình Trì nhàn nhạt liếc cô ta một cái: "Xin lỗi, tôi không về, không tiện đường."
Dụ Vi hơi thất vọng, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ nụ cười: "Ừm, vậy được rồi, tớ tự mình gọi xe vậy."
Nhìn xe taxi nghênh ngang rời đi, gương mặt tươi cười của cô ta cuối cùng cũng sụp đổ.
Tuy rằng đã sớm hiểu rõ, nhưng cô ta vẫn không thể tin được, lời Nguyên Lượng nói "người mà Trình Trì thích" thật sự không phải là cô ta.
Nhưng con chim sẻ nhỏ kia có gì tốt? Cậu thích cô ta điểm nào chứ? Cô ta có gì xứng đôi với cậu?

Kể từ trận mưa lớn ngày hôm đó, thời tiết nóng bức dường như kết thúc ngay lập tức, thời tiết vào cuối hè đầu thu, không nóng không lạnh, là khoảng thời gian thoải mái nhất.
Cả buổi sáng Thời Nhụy hắt hơi liên tục, đầu cũng hơi choáng váng.

Ngày đó sau khi bị mắc mưa, cô đã có chút cảm cúm, nhưng cảm thấy cũng không nghiêm trọng lắm, cho nên không đi ra ngoài mua thuốc.
"Thời Nhụy, cậu xem này." Đồng Giai Giai khều khều cánh tay cô, hất cằm về phía bục giảng.
Thời Nhụy ngẩng đầu lên, thấy Khương Mẫn đi ngang qua bục giảng, ra khỏi lớp.
Hôm nay cô ta có chút khác thường, trên người mặc một cái áo liền váy lại còn xịt thêm nước hoa, làm cho khí chất của cô ta khác hẳn ngày thường, cảm giác như một cô gái ngoan hiền.
"Thời gian nghỉ giải lao giữa mỗi tiết học hầu như cậu ta đều đi vệ sinh, lại còn đi tới đi lui lui vài lần, tớ đã cố ý đếm, lần này là lần thứ tám cậu ta đi ngang qua bục giảng."
Đàm Thiến nghe được những lời Đồng Giai Giai nói, quay đầu che miệng cười: "Cậu ta dễ mắc tiểu vậy sao?"
Đúng lúc này, Khương Mẫn vừa đi ra ngoài đã trở về, cô ta chạy về chỗ ngồi của mình như một con bướm, cầm lấy cái ly đi qua bục giảng rồi lại ra ngoài.
Đồng Giai Giai và Đàm Thiến nhìn nhau, đồng thanh nói: "Đã là lần thứ mười rồi."
Thật ra tất cả tâm tư của Khương Mẫn đều đã viết hết trên mặt, cô ta chỉ là sợ người khác không nhìn thấy vẻ đẹp của mình.


Điều này phản ánh sự tự ti từ sâu thẳm trong con người cô ta, bởi vì càng tự ti lại càng thích thể hiện sự vượt trội của mình.
Buổi chiều có một bài kiểm tra tháng, đây cũng là bài kiểm tra đầu tiên của bọn họ từ khi bước vào cao trung.

Trường học cũng làm cho bọn họ hiểu rõ, thành tích nhập học đều đã dĩ vãng, bài kiểm tra lần này là khảo sát chất lượng ra đề của trường, tất cả các môn đều nằm trong một tờ giấy, chắc chắn sẽ rất khó, do đó trường học cũng có thể thấy được trình độ thật sự của bọn họ.
Giáo viên giám thị ôm bài thi đi vào, các học sinh đều im lặng.

Bởi vì đây là bài kiểm tra đầu tiên của cao trung, cho nên các học bá cũng hơi căng thẳng.
Bài thi được phát ra, tất cả mọi người bắt đầu vùi đầu vào làm bài, ngay cả những người không thường xuyên làm bài thi nghiêm túc vẫn đang cắn bút nhìn vào tờ giấy thi dưới sự tác động của bầu không khí căng thẳng này, không thể không biết xấu hổ mà làm ảnh hưởng đến kỳ thi nghiêm túc như vậy.
Trong phòng học, chỉ có tiếng bút sột soạt viết trên bài thi.
Hắt xì!
Bởi vì phòng học quá yên tĩnh, cho nên tiếng hắt hơi của Thời Nhụy dường như rất lớn.

Cô cũng không muốn làm phiền mọi người, cho nên mỗi lần hắt hơi đều lấy tay che miệng, cố gắng chịu đựng, nhưng lần này cô thật sự không thể nhịn được nữa.
Hắt xì! Hắt xì!
Trong ngăn kéo đã bị cô nhét đầy khăn giấy, mũi cô đỏ bừng cả lên, nước mắt cũng chảy ra.
Cô lại muốn hắt hơi nữa!
Trình Trì đặt cây bút trong tay xuống bàn, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Thời Nhụy chằm chằm Thời Nhụy bởi vì cố gắng giảm bớt tiếng ồn mà lấy tay che miệng, cặp lông mày nhíu chặt lại.
Thời gian trôi qua hơn một nửa, Thời Nhụy đúng là đã làm ảnh hưởng đến một vài bạn học xung quanh, lấy bài thi lật qua lật lại ào ào để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Trong lòng Thời Nhụy thực sự cảm thấy rất có lỗi, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, cố gắng hoàn thành bài thi mới là chuyện quan trọng nhất.
Không biết khi cô hắt hơi lần thứ bao nhiêu, đột nhiên Trình Trì đặt bút xuống rồi đứng dậy.
"Trình Trì, em làm gì vậy?" Giáo viên giám thị ngồi trên bục giảng nhìn cậu.
Trình Trì cầm bài thi lên đi đến phía trước: "Nộp bài."
Hành động này của cậu khiến cho phòng học vốn đang yên tĩnh lại trở nên ồn ào.
Có người thấp giọng nói: "Lão đại đúng là tùy hứng quá mà, muốn nộp bài là nộp ngay, không phải là nộp giấy trắng đó chứ?"
"Yên lặng." Giáo viên đẩy kính, nhìn lướt qua bài thi của cậu, cũng chưa kịp nói gì, mà Trình Trì đã nghênh ngang đi ra khỏi phòng học.
Vài phút sau, cậu lại quay về, lập tức đi đến chỗ ngồi của mình.
Lúc cậu đi ngang qua người Thời Nhụy, trên bàn cô có thêm một cái ly giấy, vẫn còn nóng, có mùi thuốc nhàn nhạt bay ra.
Trong lòng Thời Nhụy nóng lên, không thể không quay đầu lại nhìn.


Trình Trì nhìn cô, vài giây sau rũ mắt xuống, đeo tai nghe lên.
Mọi người đều vùi đầu vào làm bài, một màn này cũng không có ai chú ý tới, nhưng Dụ Vi lại nhìn thấy.

Bởi vì ở từ lúc Trình Trì bước vào, cô ta đã ngẩng đầu lên nhìn.
Uống xong ly thuốc trị cảm kia, cả người cô nóng lên.

Mặc dù biết rõ thuốc có thể sẽ không có tác dụng nhanh như vậy, nhưng Thời Nhụy vẫn cảm thấy dường như đã khỏe hơn rất nhiều.
Cô ngồi thẳng người, lấy lại tinh thần rồi tiếp tục làm bài.

Bởi bì bị cảm nên làm cho đầu óc cô suy nghĩ chậm hơn, có những bài vốn rất nhanh có thể giải ra thế mà cô lại tốn không ít thời gian, nhưng tốt xấu gì thì cô cũng đã làm xong được bài cuối cùng.
Nộp bài thi xong, nhóm người Trình Trì ôm bóng rổ chạy đi rất nhanh.
Thời Nhụy nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, thật ra, cô muốn nói lời cảm ơn với cậu.
Trong phòng học có rất nhiều bạn học bắt đầu đối chiếu đáp án.
"Câu đó cậu chọn C, tớ chọn B, xong rồi, tớ lại sai rồi."
"Các cậu đều sai rồi, câu có có thể chọn nhiều đáp án, chắc là chọn cả B và C."
Bầu không khí học tập của trường trung học trực thuộc vẫn luôn nghiêm túc, mọi người đều khá coi trọng kỳ thi lần này.
"Thời Nhụy, cậu làm bài thế nào?" Đàm Thiến thu dọn sách vở, rồi quay đầu hỏi cô.
Thời Nhụy nói: "Tớ cũng không biết nữa, bởi vì có vài câu tớ không chắc chắn lắm."
Đàm Thiến than vãn: "Đề thi trường ra đúng là biến thái mà, có rất nhiều đề từ trước đến nay tớ cũng chưa từng gặp."
Các cô vừa ôm sách vở đi ra người, vừa mới đi đến cửa phòng học, đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở phía trước, đụng trúng người Thời Nhụy.
Bang một tiếng, chiếc điện thoại di động được trang trí xinh xắn rơi xuống mặt đất, màn hình vỡ vụn.
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Nhụy: Tớ biết, cậu là người tốt, tớ......
Trong lòng Trình Trì gào thét: Mau, mau nói thích tớ.
_Hết chương 15_.


Bình luận

Truyện đang đọc