Ổ CHĂN CÔ ẤY THẬT ẤM ÁP



Ký túc xá của khu quân sự sáu người một phòng.  
Thời Nhụy không nghĩ đến sẽ ở chung phòng với Dụ Vi, cô gái mặc chiếc váy voan màu xanh chán ghét cô ở trên xe, tên là Khương Mẫn.

Họ và một cô gái khác tên Dương Liễu ở cùng ký túc xá là bạn học sơ trung, cả ba có mối quan hệ tốt, hơn nữa gia cảnh cũng tốt.  
Đây có lẽ gọi là vật hợp theo loài. 
May mắn thay, Đồng Giai Giai và Đàm Thiến ở cùng một ký túc xá, Thời Nhụy cũng không quá cô đơn.
Kết quả là ký túc xá ngầm chia thành hai phe, tiểu thư con nhà giàu và học bá bình dân.
"Thời Nhụy, tớ giúp cậu treo khăn mặt lên nhé?" Đồng Giai Giai nói.
Thời Nhụy nhanh chóng lau khóe mắt ẩm ướt, gật đầu: "Cảm ơn."
Lúc Tống Giai Giai đến lấy khăn mặt cho cô, nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, nhỏ giọng nói: "Huấn luyện viên Lôi cũng quá không hợp tình người."
Đàm Nhiên tiếp lời: "Lòng dạ cô ấy cũng quá cứng rắn, Thời Nhụy cầu xin cô ấy như vậy, cô ấy không châm chước được một chút." Đồng Giai Giai xoa xoa vai Thời Nhụy: "Đừng lo lắng, chú chắc chắn không sao đâu."
Thời Nhụy miễn cưỡng xốc lại tinh thần, kéo khóe môi: "Ừm, tớ cũng tin rằng bố tớ sẽ không sao."
Khương Mẫn đang ngồi ở giường đối diện liếc nhìn sang, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, cô ta lười biếng quạt gió và than thở.
"Trời đất, vậy mà không có máy điều hòa nhiệt độ, tớ nghi ngờ không biết có thể tồn tại ở đây trong bảy ngày hay không."
"Đúng vậy, thật là khắc nghiệt." Dương Liễu vỗ nhẹ vào chiếc giường: "Giường này cứng như vậy, làm sao tớ ngủ được."
Khương Mẫn ngửi ngửi cái mũi: "Các cậu có ngửi được mùi gì không, phòng này không biết đã bao lâu không có người ở?"
Dương Liễu đột nhiên khoanh tay: "Sẽ không có chuột, gián hoặc bất cứ con gì chứ? Tớ sợ nhất những con đó."
Dương Liễu và Khương Mẫn ngồi lại với nhau.
Đồng Giai Giai và Đàm Thiến liếc nhau, ánh mắt nhìn nhau một lời khó nói hết.
Thời Nhụy im ​​lặng dọn giường, sắp xếp đồ đạc, không nói gì.
Điều kiện ở đây kém hơn ký túc xá của trường một chút, nhưng không đến mức phóng đại như thế.

Đối với một người đã lớn lên trong một môi trường khó khăn từ khi cô còn là một đứa trẻ, cô không mắc bệnh công chúa như những cô gái khác.
Là một thành viên phe tiểu thư giàu có, Dụ Vi không tham gia vào những lời phàn nàn của họ, là người đầu tiên dọn giường nhanh nhất có thể, cất đồ đạc vào chỗ cũ và bắt đầu thay quần áo.
Khương Mẫn và Dương Liễu nói chuyện một lúc lâu, mới nhận ra Dụ Vi vẫn không hé môi nói một tiếng, bình thường cô ta không như thế.

Nghĩ đến việc Dụ Vi bị nữ huấn luyện viên khiển trách khi nãy, họ nhận ra điều gì đó.
Khương Mẫn nói: "Huấn luyện viên Lôi đó thực sự quá đáng, thậm chí còn không cho cậu giữ kem chống nắng.

Dụ Vi, kỳ thật, cậu có thể nói với bố cậu không cần đến tham gia khóa huấn luyện quân sự."
Dụ Vi lấy quân phục mặc, nói: "Làm sao có thể, không thể đặc biệt như vậy được."
Khương Mẫn giúp cô kéo thẳng quần áo, nhìn kỹ hơn, cau mày nói: "Sao tớ thấy bộ quần áo không giống như áo quần mới? Nó sẽ không bị người khác mặc qua đúng không?"
Dương Liễu mở bộ đồ của mình khi nghe thấy những lời này, ngửi nó và nhìn kỹ lại: "Thực sự trông không giống như mới."
Đàm Thiến từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của họ, cảm thấy buồn cười, ho khan rồi nói: "Cái này chắc chắn không phải mới.

Tớ nghe nói đây cùng sau khi mặc xong, sẽ được giặt giũ và gửi nó cho người tiếp theo.

Hãy nghĩ xem, mỗi lớp có rất nhiều học sinh, mỗi năm chỉ có bảy ngày huấn luyện quân sự, thật lãng phí đúng không? "
Khương Mẫn trợn tròn mắt khi nghe thấy, cô ta nhìn quần áo của mình một cách kinh tởm, "Thật là quá kinh tởm, nếu như tớ bị bệnh ngoài da thì sao?"
Vốn đang định mặc quần áo giống như Dụ Vi, do dự một chút, chật vật nhìn chằm chằm quần áo.
Đối với những tiểu thư như họ, bắt họ mặc đồ của người khác là điều thực sự khó khăn.
Mà bên này, Đàm Thiến vừa thay quần áo vừa ngân nga, ánh mắt của cô ta đầy vè ghét bỏ.
Thời Nhụy đang đến kì kinh nguyệt, khi đi vệ sinh, thuận tiện ở trong đó thay quần áo.
Bên ngoài hành lang, học sinh từ các ký túc xá khác đã thay đồ và chạy xuống dưới tầng.
Có người đang mắng: "Nhanh lên, hai mươi phút nữa, đến muộn sẽ bị huấn luyện viên hung dữ dạy dỗ."
Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của Lôi Kinh, ba cô tiểu thư giãy giụa, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mà thay quần áo của họ.
"Chết rồi, thắt lưng của tớ đâu rồi? Tại sao thắt lưng của tớ lại không có?"
Khi Thời Nhụy từ trong nhà tắm đi ra, cô nhìn thấy Đồng Giai Giai đang hoảng hốt tìm đồ trong vali.
Dương Liễu liếc nhìn cô ấy xem kịch vui, kéo Dụ Vi và Khương Mẫn đi.
"Đi nhanh đi, đến muộn sẽ bị phạt." Ba cô tiểu thư rời đi trước, Thời Nhụy và Đàm Thiến không thể để cô ấy lại đi trước, hai người vội vàng giúp cô ấy tìm thắt lưng.
"Có phải cậu quên mang theo không?" Thời Nhụy hỏi.
Đồng Giai Giai lo lắng bắt đầu gãi tóc: "Không thể nào.


Tớ để chung với quân phục.

Trước khi đi tớ đã kiểm tra kỹ càng, tớ có ấn tượng, không thể không mang theo."
Đàm Thiến tìm trên giường Đồng Giai Giai, phát hiện không có gì.
"Làm sao bây giờ? Quân phục huấn luyện đã phát thêm một bộ để thay, nhưng chỉ có một thắt lưng và mũ, cũng không có nhiều."
Bên ngoài hành lang không còn tiếng chạy nữa, có lẽ là các học sinh khác đã đi.
Đồng Giai Giai bực bội ngồi bệt xuống đất, suýt chút nữa bật khóc.
"Các cậu đi trước đi, đừng lo lắng cho tớ, đừng để đến muộn."
Thời Nhụy bình tĩnh nói, "Đừng lo lắng, vì cậu có ấn tượng, chắc là đã mang theo, vali vẫn giữa chừng cũng không mở ra, cẩn thận kiểm tra lại thêm một lần nữa xem."
Bây giờ không còn cách nào khác ngoại trừ đi tìm.
Cô giúp cô ấy lật lại các ngăn của vali, Đàm Thiến thậm chí còn nằm trên sàn để giúp cô ấy xem có bị rơi xuống gầm giường hay không.
Đồng Giai Giai thấy bọn họ rất tận tình giúp cô tìm kiếm, vì vậy cô phải xốc lại tinh thần để đi tìm tiếp.
Thời Nhụy định đến lấy vali ra tìm, nhưng khi đóng nắp vali lại, thoáng nhìn thấy chiếc thắt lưng nằm trên mặt đất.
"Đây này." Cô ngạc nhiên nhặt nó lên.
Hóa ra chiếc thắt lưng đã bị nắp vali che mất.
"Tớ nói là tớ đã cầm đi mà, làm tớ gấp muốn chết."
Đồng Giai Giai vội vàng cầm lấy, mặc vào người, chưa kịp thắt thắt lưng đã đứng dậy chạy, vừa chạy vừa thắt.
Đến nơi thì cả lớp đã đứng vào hàng ngũ hết rồi nên chỉ còn ba người.
Lôi Kinh nhìn đồng hồ đeo tay: "Cho các cô hai mươi phút đã là khoan dung lắm rồi, còn có người đến muộn?"
"Huấn luyện viên, không liên quan đến bọn họ, là em..."
Đồng Giai Giai đang muốn giải thích lại bị Lôi Kinh nghiêm khắc cắt ngang: "Báo cáo trước khi nói."
"Báo cáo!"
"Nói đi."
"Báo cáo huấn luyện viên, vừa rồi tôi không tìm thấy thắt lưng, cho nên..."

"Tại sao không đánh mất mình luôn đi?"
Lời này Lôi Kinh vừa nói ra, trong đội ngũ có một người trộm cười.
Đó là Khương Mẫn.
Nhìn biểu hiện của cô ta, thấy họ bị huấn luyện mắng, cô ta cảm thấy thoải mái hơn so với uống một chai nước đá vào ngày nắng nóng.
Ba cô gái đều đạt điểm xuất sắc, bị huấn luyện viên biến thành trò cười trước mặt cả lớp, đã đỏ mặt cúi đầu.
Trình Trì ngẩng đầu lên, nhìn vành mũ đang hạ xuống, quét mắt nhìn Thời Nhụy từ đầu đến chân.
Chiếc thắt lưng ôm chặt lấy bộ quân phục khiến vòng eo của cô trở nên thon gọn hơn, đồng thời vòng một của cô cũng nổi bật hơn bình thường.

Không lớn lắm, nhưng rất vừa vặn.
Trình Trì thè đầu lưỡi, liếm môi khô khốc, vén vành mũ lên, lộ ra khuôn mặt khí khái.
Lôi Kình lạnh lùng nói: "Toàn bộ phạt chạy ba vòng."
Đồng Giai Giai đột nhiên ngẩng đầu: "Huấn luyện viên, nếu muốn phạt thì nên phạt em, bọn họ là vì giúp em tìm..."
"Trong quân đội, chúng tôi chỉ nhìn vào kết quả và không nghe bất cứ lý do gì.

Có phải các cô đều đến muộn không?"
"Huấn luyện viên, không phải họ..."
"Cô chỉ cần trả lời có hoặc không!" Lôi Kinh lớn tiếng.
Đồng Giai Giai muốn giải thích gì đó, Thời Nhụy đã nắm lấy tay cô ấy, trả lời trước: "Có!"
Nói xong, cô ấy kéo Đồng Giai Giai và Đàm Nhiên đến đường chạy.
Khi đi qua hàng ghế sau của đội, cô nhận thấy ánh mắt của Trình Trì, cô vội vàng cúi đầu chạy nhanh lướt qua cậu.
Đường chạy rất rộng, với ánh nắng mặt trời lúc này, ba vòng chạy thực sự khá gian nan.
"Thời Nhụy, Đàm Nhiên, tớ xin lỗi, tớ gây phiền phức cho các cậu rồi." Đồng Giai Giai liên tục xin lỗi trong suốt thời gian chạy.
Cô ấy cũng biết hôm nay Thời Nhụy đang trong kỳ kinh, cô không được khỏe nên trong lòng cô ấy cảm thấy rất có lỗi.
"Nếu huấn luyện viên cho phép, tớ thực sự muốn chạy phần của các cậu."
Thời Nhụy an ủi cô ấy: "Không có gì đâu, ba vòng cũng không nhiều lắm mà."
Đàm Nhiên cười, nói: "Giai Giai, nếu cậu thấy có lỗi, thì về sau cậu giúp bọn tớ gấp nội vụ."
"Không thành vấn đề."
"Giúp chúng tớ lấy nước rửa chân."
"OK!"
"Giúp tớ rửa chân."

"Mẹ kiếp, mẹ tớ còn chưa bao giờ hưởng được đãi ngộ này."
Đàm nhiên đương nhiên là đang nói đùa, cô ấy thực sự rất lạc quan.
"Không phải chỉ là ba vòng sao, bọn họ đứng ngược ánh mặt trời cũng không tốt hơn chúng ta là bao."
Đồng Giai Giai tức giận nói: "Rõ ràng Lôi Kinh chính là đang giết gà dọa khỉ (1), chúng ta chính là gà."
(1) Giết gà dọa khỉ: Câu này dùng để biểu dương công khai việc trừng trị người sai phạm để răn đe người vô tội noi gương, không phạm sai lầm.
"Cậu mới là gà!" Đàm Nhiên phản bác lại.  
Hai người nói chuyện cười nói, tâm tình cũng tốt lên, cảm giác bị phạt cũng bớt đau khổ.  
Sau đó, họ phát hiện ra Thời Nhụy không nói một lời nào, họ nhận thấy khuôn mặt của cô rất nhợt nhạt cô, vừa đang chạy vừa thở hổn hển. 
Hai người giảm tốc độ, Đàm Nhiên nói: "Thời Nhụy, đừng lo, dù sao chúng ta cũng chạy từ từ, chỉ cần chạy ba vòng là xong."  
Thời Nhụy gật đầu, lau mồ hôi trên trán.  
Kỳ thật, cô cũng không thể chạy nhanh được, nếu có thể hoàn thành ba vòng này là tốt rồi.
Sau một thời gian dài, sau khi tập luyện các bạn cùng lớp quay lại trước, bọn họ có thể được nhìn thấy được các cô.
Tốc độ của Thời Nhụy càng lúc càng chậm, những giọt mồ hôi lớn chảy dài trên trán.  
"Thời Nhụy, có phải cậu đặc biệt không thoải mái không?" Đồng Giai Giai nhận thấy sự khó chịu của cô.  
Thời Nhụy thở hổn hển: "Tớ thở không nổi."  
"Chúng ta đi nói chuyện với huấn luyện viên đi, đừng cố chấp, tớ sợ cậu không chịu được." Đồng Giai Giai lo lắng nói.  
Thời Nhụy lắc đầu: "Không được, chỉ ba vòng thôi mà, dù như thế nào cũng phải kiên trì."
Trong đội, Nguyên Lượng chọc chọc cánh tay Trình Trì: "Có vẻ thể chất của nha đầu kia không được tốt lắm."  
Trình Trì nhìn về phía đường chạy, không nói gì.  
Cậu để ý cô hết lần này đến lần khác ôm bụng chạy, thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau mồ hôi, rõ ràng là khó chịu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra một loại kiên trì.  
"Đau lòng?"
"Thương mẹ nó!"  
"..., cái này không được, lão tử không đồng ý."  
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nguyên Lượng: Anh Trì, anh đừng vì một người phụ nữ mà đâm anh em hai dao!
Trình Trì: Được! Vậy ba dao.
Nguyên Lượng:.............
_Hết chương 6_.


Bình luận

Truyện đang đọc