Ổ CHĂN CÔ ẤY THẬT ẤM ÁP



Thời Nhụy ngơ ngác nhìn Trình Trì, nhìn cậu đứng ở lối đi trong tàu, cười ngây ngô với cô, chỉ cảm thấy giống như nằm mơ vậy.
Thiếu niên của cô, đẹp trai xúc động như vậy, liều lĩnh không mang tất cả như vậy.
Cậu như vậy, làm người khác chống đỡ được sao?
Cuối cùng cô chỉ hỏi một câu: "Anh điên rồi sao?"
Trình Trì đi tới, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cô, nhịn không được kéo cô vào trong lòng ngực: "Nếu vừa rồi không làm như vậy, anh mới thật sự điên rồi!"
Giây phút này, trong lòng cậu thấy thật sự rất may mắn vì một giây mình xúc động đó, nếu không phải xúc động, bây giờ cậu có thể ôm cô vào lòng sao? Chỉ có thể tùy ý để nỗi nhớ chảy thành sông, chậm rãi nhấn chìm chính mình trong đó mà thôi.
Trình Trì mua bổ sung vé ở trên tàu, nhân viên hàng vẫn không nhịn được giáo dục một trận, bởi vì hành động vừa rồi của cậu thật sự rất nguy hiểm, làm nhân viên trân tàu sợ hãi, mà Thời Nhụy cũng sợ hãi.
Trình Trì bị mắng nhưng một chút tức giận cũng không có, vô cùng ngoan ngoãn, vẫn luôn gật đầu nhận sai, tỏ vẻ lần sau nhất định sẽ không như vậy.

Nhân viên tàu thấy thái độ nhận sai của cậu, lại tự giác mua vé tàu bổ sung, lúc này mới buông tha cho cậu.
Trình Trì nắm tay Thời Nhụy trong lòng bàn tay, cứ nhìn cô rồi cười ngây ngô như vậy, chẳng sợ cô trừng mắt mình, cậu cũng chỉ cười.
Bây giờ còn có thể ở bên cạnh cô, nắm tay cô, bảo bối nhỏ của cậu gần trong gang tấc.

Tốt đẹp như thế, thì cậu còn tức giận cái gì chứ?
"Anh muốn làm gì vậy?"
Cô không có khả năng dẫn cậu về nhà, cô còn nhỏ như vậy, sao có thể dẫn theo con trai về nhà gặp người lớn? Huống chi, thân phận của chàng trai này còn rất đặc biệt, trong lòng cô vẫn luôn trốn tránh vấn đề này, tóm lại là cô vẫn rất sợ hãi.
Sợ một ngày nào đó có quả bom ẩn hình bom sẽ phát nổ rất mạnh!
Thông minh như Trình Trì, đương nhiên biết cô băn khoăn cái gì: "Yên tâm đi, anh sẽ tìm khách sạn ở lại, tự giấu mình thật tốt, không để cho người nhà em phát hiện ta."
"Ở chỗ của em không có khách sạn."
"Vậy khách sạn, nhà nghỉ, nhà trọ thì sao? Chỗ em không phải có rất nhiều nhà trọ sao sao? Thật xin lỗi, anh chỉ là muốn ở gần chỗ của em, lúc nào cũng có thể nhìn thấy em."
Cậu nâng bàn tay cô lên, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay cô, xúc động nói: "Bằng không, anh sợ anh sẽ mắc bệnh tương tư."
Thời Nhụy đỏ mặt rút về tay: "Nói cái gì vậy."
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn đoàn tàu chạy qua dãy núi, khóe môi hơi nhếch lên có ý cười.


Thật ra, tưởng tượng đến sau khi về nhà, cậu vẫn ở gần cô như trước, lúc nào cũng có thể gặp mặt, cô cũng cảm thấy rất kích động, thật tốt.
Một lúc sau, Thời Nhụy đột nhiên quay đầu lại: "Anh có mang bài tập hè theo không?"
Khuôn mặt tuấn tú của Trình Trì dài ra.
Trong lúc đang dịu dàng tình cảm như vậy, mà nghĩ đến có mang theo bài tập hè bên người, chắc cũng chỉ có bạn gái học bá của cậu.
Cậu nghiêm túc đưa tay lên: "Đến lúc đó chúng ta trở về trước hai ngày, anh bảo đảm sẽ làm xong bài tập, làm suốt đêm cũng phải làm xong."
Thời Nhụy ngẩn ra: "Anh muốn trở về cùng em? Ý anh là muốn ở đây nghỉ hè?"
"Ừm."
"Nhưng mà anh cũng không mang quần áo tắm rửa."
"Mua."
"......"
Trình Trì mặt dày mày dạn nắm lấy tay cô, giống như chú chó con trên vai cô: "Ngoan nào, em không cần phải quan tâm đến nhiều vấn đề như vậy."
Thời Nhụy không có biện pháp nào với anh: "Được rồi, lần sau không thể như vậy nha."
"Ừm."

Mùa hè ở quê còn khá thoải mái, so với một số lò sưởi ở thành phố, sẽ không quá nóng bức, có một vài người cũng sẽ lựa chọn đến đây nghỉ hè du lịch tránh nóng.
Đây không phải là lần đầu tiên Trình Trì tới nơi này.
Vừa bước lên con đường đá xanh quanh năm bị nước mưa rửa sạch, đi vào những con hẻm gạch ngói xanh tường trắng, trong nháy mắt dung nhập vào sự nhu hòa và yên tĩnh độc đáo của trấn nhỏ phương nam.
Bước vào trấn, Thời Nhụy và Trình Trì tách ra đi riêng.

Mỗi lần Trình Trì muốn nhích lại đây, cô đều dùng ánh mắt cảnh cáo cậu, cậu đành phải bất đắc dĩ mà cười cười, giữ khoảng cách với cô.
Chờ tới khi cô đến cửa nhà, gửi tin nhắn cho Trình Trì, cậu báo nhà trọ mình ở cho cô biết, Thời Nhụy biết nhà trọ kia, cách nhà cô rất gần, đi bộ cũng chỉ khoảng mười phút.
Cô đang định gọi cho anh, đột nhiên cửa nhà mở ra, cô sợ tới mức tay run lên, giả vờ bình tĩnh cất điện thoại.
"Bà nội, cháu đã về rồi!"

Trước khi Nhụy trở về đã nói với trong nhà trước, bà nội nhìn thấy cô cũng không kinh ngạc, nhưng vô cùng vui mừng: "Nhụy nhụy, đến đây, để cho bà nội nhìn kỹ, ai da, lại cao lên có phải không?"
"Bà nội, con đã bao lớn rồi, sẽ không cao nữa."
"Đúng không? Bà lại thấy con cao hơn, không chỉ có cao hơn, còn xinh đẹp hơn nữa.

Nào, đem hành lý vào, chúng ta ăn cơm trước, bà nội đã nấu cơm xong rồi, chỉ chờ cháu trở về.

Đói bụng chưa? Bà biết, trên đường chắc chắn ăn không ngon, mau vào, bà nội làm toàn món cháu thích ăn......"
Trên bàn ăn đã sớm chuẩn bị đồ ăn phong phú, Thời Hoài ngồi trên xe lăn ở bàn ăn, nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại.
"Bố, con đã trở về."
Lúc Thời Nhụy gọi bố, âm thanh rõ ràng thấp hơn một chút, mang theo sự thật cẩn thận, không giống như khi nói chuyện cùng bà nội nhẹ nhàng tùy ý như vậy.
Cô còn nhớ rõ sau Tết Âm Lịch một ngày, bố cũng chưa nói chuyện với cô, có lẽ là luyến tiếc cô, cũng có lẽ là nguyên nhân khác, tóm lại làm cô bây giờ khi đối mặt với ông, liền có vẻ cẩn thận tỉ mỉ.
Thời Hoài gật gật đầu: "Ăn cơm trước đi, đồ ăn đều nguội cả rồi."
Bà nội làm đồ ăn mặc dù không thể tinh xảo bằng Diêu Thanh, nhưng có hương vị quê nhà, cô đã ăn từ nhỏ ăn đến lớn, đã biến thành một loại tình cảm, lâu ngày lại được ăn loại hương vị như vậy, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô ăn đồ ăn ở nhà, nghĩ tới Trình Trì, cậu là một đại thiếu gia, đi ngồi tàu lửa cùng cô, dọc theo đường đi không ăn được cũng không ngủ được, lăn lộn cũng nhiều.

Không biết bây giờ cậu có ăn không, có thể ăn đồ ăn ở các tiệm ở đây sao? Hay là vừa đặt đầu xuống liền ngủ bù?
Ăn cơm xong, Thời Nhụy kéo vali về phòng.
Phòng cô đã được bà nội dọn dẹp sạch sẽ, còn thay chiếu cho cô, chăn mỏng cũng sạch sẽ, có mùi hương của nắng, chắc là mới được mang ra phơi.
Cô đóng cửa lại, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trình Trì.
—— đang làm gì vậy?
Trình Trì rất nhanh đã nhắn lại.
—— suy nghĩ về em.

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, gương mặt Thời Nhụy nóng lên.
—— đứng đắn một chút được không?
—— được chứ, vừa ngủ vừa nhớ em.
——......
Anh quả nhiên là mệt mỏi, ngủ bù.
—— không quấy rầy anh nữa, ngủ đi.
—— có phải em cũng nhớ anh không? Muốn gặp đến anh sao? Trong vòng năm phút anh có thể xuất hiện trước mặt em.
—— không cần! Không cần!
Thời Nhụy vô cùng lo lắng.
Bởi vì Trình Trì sẽ không làm như người bình thường, cô thật sợ cậu sẽ sống đến nhà ga tàu, xúc động chạy đến nhà cô.
Trình Trì nằm trên giường sạch sẽ ở nhà trọ, nghe tiếng nước chảy róc rách ở phía sau, trước phòng có bóng cây che nắng, ánh mặt trời loang lổ xuyên thấu qua cửa sổ dừng ở trên khuôn anh tuấn.
Cậu nhìn chằm chằm tin nhắn trong điện thoại của Thời Nhuỵ, cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ lo lắng của tiểu nha đầu kia, khóe môi hiện lên ý cười ôn nhu.
"Được rồi, không trêu em nữa, hôm nay là ngày đầu tiên em về nhà, buông tha cho em, cứ ở bên cạnh người nhà vui vẻ đi, ngày mai ở bên anh."
Thời Nhụy nhẹ nhàng thở ra, trong lòng có một tia ngọt ngào.
Thật ra cô biết, mặc dù Trình Trì có đôi khi hơi xúc động, nhưng có nhiều lúc anh là người rất tinh tế, anh thực sự luôn suy nghĩ cho cô.

Ủng hộ chính chủ vào ngay { trùmtr uуệЛ.VN }

Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng.
Thời Nhụy đeo balo nhỏ ra ngoài, nói với bố và bà nội là muốn ra ngoài chơi một ngày.

Bọn họ cũng không nghi ngờ, dù sao trước kia cô đi học ở nhà, cũng có một vài bạn học, hiếm khi trở về, tụ tập cũng rất bình thường, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn, trở về sớm.
Trên trấn khắp nơi đều là người quen, Thời Nhụy ra khỏi cổng thôn nhìn thấy Trình Trì đứng dưới tàng cây lớn, trong tay cầm một điếu thuốc.
Cách đó không xa có vài cô gái nhỏ đi ngang qua, lén lút nhìn cậu.
Trấn nhỏ này không thuộc về trung tâm danh lam thắng cảnh, người đi du lịch bình thường sẽ không đi tới nơi này, trừ phi là người đến đây nghỉ ngơi, mới có thể tới nơi này.

Cho nên các cô gái đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên xa lạ, còn đẹp trai như vậy, đương nhiên là vô cùng kỳ lạ, nhịn không được đỏ mặt nhưng vẫn nhìn.

Từ nhỏ đến lớn Trình Trì đã quen với ánh mắt chăm chú của người khác, vô cùng bình tĩnh dựa vào cây, không có cảm xúc gì, cho đến khi nhìn thấy Thời Nhụy xuất hiện, rốt cuộc mới lộ ra ý cười.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, quần năm phân màu đen qua đầu gối, giày thể thao màu đen trắng, tóc cũng được chải gọn gàng, cả người dưới ánh mặt trời càng đẹp trai hơn, trách không được mấy dì đi ngang qua đều nhịn không được phải nhìn cậu vài lần.
Thời Nhụy không dám chào hỏi với cậu, sợ bị người khác nhìn ra manh mối gì đó, nhưng cậu chỉ nhìn một cái, sau đó cứ đi về phía trước.
Trình Trì nhìn chằm chằm bóng lưng giống như đi ăn trộm của cô, thầm cảm thấy buồn cười, ném thuốc lá chậm rãi đi theo.
Đi đến trên đường lớn, Thời Nhụy đang chuẩn bị thật cẩn thận quay đầu lại xem cậu có theo kịp không, lại không nghĩ rằng cậu đã đến bên cạnh cô, cũng trực tiếp nắm lấy tay cô.
"Buông ra, lơ là một chút là sẽ bị người khác nhìn thấy đó." Thời Nhụy căng thẳng chịu không nổi.
Trình Trì không buông, bắt một chiếc xe taxi rồi đẩy cô vào.
"Đi đâu?"
Trình Trì ngồi vào, nhếch môi nói: "Không phải em sợ bị người khác nhìn thấy sao? Đi xa một chút là được, đúng không?"
Cậu không cần hai người thật vất vả hẹn hò một lần, còn phải lén lút, giống như đang làm chuyện gì xấu vậy.
Bọn họ đi taxi đến khu thắng cảnh trong thành, khu thắng cảnh này đương nhiên là quen thuộc với Thời Nhụy, Trình Trì cũng không phải là lần đầu tiên đến, nhưng bởi vì người bên cạnh không giống nhau, nên vẫn cảm thấy rất mới mẻ.
Chơi ở đâu, chơi gì không quan trọng, quan trọng là người đi cùng mình là ai.
Giờ này khắc này, hai người đều có trải nghiệm sâu sắc như vậy, tuy rằng đều là cảnh trí cũng không có gì đáng kinh ngạc, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng.
Lúc mới bắt đầu Thời Nhụy rất không quen khi nắm tay cậu trước mặt nhiều người như vậy, luôn có chút chột dạ, nhưng Trình Trì vẫn không buông cô ra, cô cũng đành phải để anh dắt, sau đó cô mới từ từ buông xuống sự căng thẳng của mình.
Thật là thần kỳ, cô thế mà có thể cùng anh tay trong tay đi trên đường lớn ở quê mình, rất hạnh phúc, lại rất kích thích.
Cô làm chủ nhà, dân theo cậu đi ăn các món ăn vặt cô cho là đặc sắc nhất có đặc sắc quê.
"Em tò mò, nếu anh không ngồi trên tàu, thì bây giờ đang làm cái gì?"
Khóe mắt Trình Trì hơi cong: "Chắc là ở trên đường."
Hai tháng không gặp nhau, sao cậu có thể chịu được, cho dù lúc ấy không xông lên tàu, thì sau đó cậu cũng sẽ không chút do dự chạy đến đây.
"Anh cảm thấy đây là quyết định chính xác nhất mà anh đã làm."
Hôm đó bọn họ chơi đến bốn giờ chiều, Thời Nhụy kiên trì muốn trở về, lúc đi bà nội dặn dò cô phải trở về sớm một chút, cô cũng không muốn ngày đầu tiên trở về liền làm cho bọn họ nghi ngờ.
Mặc dù Trình Trì không nỡ, nhưng vẫn không muốn mang đến phiền toái cho cô, đành phải trở về cùng cô.
Bọn họ xuống xe ở bên ngoài đường lớn của trấn nhỏ, xe taxi chạy đi, khi hai người vừa xoay người, nụ cười trên mặt của Thời Nhụy cứng đờ.
Người đeo giỏ đi tới, thế mà lại là bà nội.
Bước chân của bà nội dừng lại, nhìn bọn họ.
_Hết chương 44_.


Bình luận

Truyện đang đọc