Ổ CHĂN CÔ ẤY THẬT ẤM ÁP



"Bà nội." Thời Nhụy ngây người.
Bà nội chậm rãi đi tới, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người Trình Trì, đánh giá hồi lâu.
Thời Nhụy không nghĩ tới sẽ bị bà nội bắt gặp, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý.

Nghĩ đến buổi sáng khi rời đã nói dối, vô cùng hổ thẹn.
"Bà nội, cháu......"
Lúc này, Trình Trì lại bình tĩnh mà cắt ngang lời nói của cô: "Thời Nhụy, đây là bà nội của cậu à?"
Anh lập tức lộ ra hai hàng răng trắng đều tăm tắp, lễ phép chào hỏi: "Xin chào bà nội, cháu là bạn học của Thời Nhụy, nhân dịp nghỉ hè tới đây du lịch, không nghĩ tới hôm nay vừa vặn gặp được Thời Nhụy, cậu ấy mời cháu đến nhà cậu ấy làm khách."
Thời Nhụy: "......"
Cô mời cậu về nhà làm khách khi nào?
Bà nội, người ngàn vạn lần không cần tin tưởng chuyện ma quỷ anh ấy nói.
Bà nội thấy cậu bé trước mắt anh tuấn đẹp trai như vậy, lại lễ phép như vậy, bộ dáng nói chuyện năm tốt, sắc mặt vốn nghi ngờ cũng nhu hòa hơn nhiều.
"Nghe giọng nói rất quen thuộc, cháu có phải là bạn học cho Nhụy Nhụy mượn điện thoại không?"
"Là cháu ạ."
Bà nội đã từng nói chuyện với cậu vài câu qua điện thoại, vừa nghe nói cậu là người cho mượn điện thoại, khoảng cách ngay lập tức giảm đi không ít: "Cảm ơn cháu đã chăm sóc Nhụy Nhụy, nếu bây giờ đã đến đây, thì hoan nghênh đến nhà chơi."
Bà nội là người khá hiếu khách, bố cô không thích giao tiếp, mọi mối quan hệ giữa gia đình cơ bản đều là bà nội chống đỡ.
Bà nội thỉnh thoảng sẽ cãi nhau với người khác, có chút cường thế, nhưng đó là cuộc sống ép ra, trong nhà không có đàn ông chống đỡ, không mạnh mẽ một chút sẽ bị người ta khi dễ.

Thật ra phần lớn thời gian bà còn rất hiền hòa, nhân duyên ở trấn nhỏ cũng khá tốt.
Từ nhỏ đến lớn, trong trí nhớ của Thời Nhụy, lần bà nội cãi nhau lớn nhất chắc là khi bất mãn với Diêu Thanh.
Nói Diêu Thanh là người bà nội hận nhất, chắc cũng không quá đâu.
Nếu bà nội biết mối quan hệ phức tạp của Trình Trì và Diêu Thanh......
Thời Nhụy giật mình, hoàn toàn không dám tưởng tượng đến tình huống như vậy.
Cứ như vậy, Trình Trì dựa vào lưỡi ba tấc không nát của mình, thành công được bà nội nhiệt tình nghênh đón vào cửa nhà, bà nội còn nói muốn đi mua chút đồ ăn về chiêu đãi cậu.
Bà nội chắc là cũng đã nhìn ra, Trình Trì là con nhà giàu, nếu là bạn học, đương nhiên cũng không hy vọng Thời Nhụy quá thua kém ở trước mặt bạn học.
Không nghĩ tới Trình Trì lại nói muốn cùng bà nội đi chợ, thuận tiện giúp bà xách đồ.
Đúng là đứa trẻ hiểu chuyện!

Thời Nhụy ở nhà nấu cơm, rửa rau, không tiện buông đồ trong tay ra đi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trình Trì đi theo bà nội ra cửa.
Cô vo gạo rồi bỏ vào trong nồi, vừa rửa rau vừa thấp thỏm bất an trong lòng.
Anh sẽ không nói gì với bà, đúng không?
Thời Hoài ở trong phòng không có động tĩnh gì, chắc là cũng nghe thấy trong nhà có khách, nhưng không đi ra, cũng không có hé răng.
Trước kia bố đã không thích nói chuyện, từ sau khi ông gặp chuyện không may, liền càng trở nên trầm mặc ít nói, giống như chuyện Tết Nguyên Đán cùng cô đi mua sắm tết rất ít khi xảy ra.
Lúc cơm sắp chín, Thời Nhụy ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng cười của bà nội từ xa, cô vội vàng chạy đến cửa phòng bếp, nhìn thấy bà nội xách đồ ăn trong tay bước vào, mà hai tay Trình Trì đi theo phía sau cũng xách đầy đồ đạc.
Một tay xách một hộp quà lớn, tay kia mang theo một bộ rượu hoàng kim.
Bà nội vừa nói vừa cười: "Nhụy Nhụy, Tiểu Trì thật sự là quá khách khí, nhất định phải đi siêu thị mua quà cho chúng ta, và thật sự ngăn cũng không được."
Tiểu Trì......
Lão đại thật là 666 (1), thủ đoạn mua chuộc thật cao siêu!
(1) 666: Trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/.

Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/.

Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ "trâu bò".
Trình Trì nhìn Thời Nhụy đeo tạp dề đứng ở cửa phòng bếp, thừa dịp bà nội không chú ý, nháy mắt với cô.
Thật là thông minh?
Nhưng mà đúng là Trình Trì rất thông minh, tiếp xúc không lâu, cậu cũng đã nhìn ra bà nội là người như thế nào, biết làm thế nào cho bà vui.
Thừa dịp bà nội rời đi một lát, Trình Trì đi về phía phòng bếp.
"Vốn anh muốn mua một chai rượu ngon, nhưng rượu ngon nhất trong siêu thị trấn chính là cái kia."
Thời Nhụy vén tóc ra sau tai, cúi đầu nhặt rau: "Thật ra, không cần khách sáo như vậy, anh chỉ là một học sinh mà thôi."
Trình Trì nhìn chằm chằm vành tai đỏ ửng của cô, giọng nói trầm khàn có một chút ái muội: "Đương nhiên là cần, anh không chỉ là học sinh mà thôi, mà còn là......"
"Đừng nói nữa, anh, anh có thể im lặng một chút được không?"
Thời Nhụy duỗi tay muốn lấp kín miệng cậu, nhưng đưa lên giữa chừng, cố kỵ tay mình ướt, mới dừng lại.
Cô thật sự sợ cậu nói ra nào đó lời nói tới làm bà nội và bố nghe thấy.
Trình Trì nắm lấy bàn tay ướt đẫm của cô, kéo ra một nụ cười xấu xa: "Có thể."
Thời Nhụy vội vàng rút tay lại, lùi về phía sau một bước, lại là loảng xoảng một tiếng, làm đổ chậu inox đầy nước trên bếp.
Trên mặt đất phòng bếp ướt đẫm, giống như vừa có trận lũ, trên đùi hai người cũng bọt nước bắn lên.

Trình Trì không nghĩ tới sẽ dọa cô thành bộ dạng này, trong lúc nhất thời còn hơi luống cuống tay chân.
"Anh, anh đi ra ngoài nhanh đi." Thời Nhụy dùng sức đẩy cậu ra bên ngoài.
Bà nội nghe được tiếng động chạy tới: "Làm sao vậy?"
Thời Nhụy đã cầm cây lau nhà tới lau: "Là cháu không cẩn thận là đổ nước."
"Sao lại không cẩn thận như vậy, Tiểu Trì ra bên ngoài ngồi đi, Nhụy Nhụy nhà ta ngày thường rất đảm đang, việc nhà nào cũng làm được, hôm nay này xem như sơ suất.

Đợi một lát con bé nấu hai món cho cháu nếm thử, tay nghề nấu cơm của con bé cũng khá tốt......"
Bà nội vừa nói vừa kéo Trình Trì đi ra ngoài.
Thời Nhụy:......
Tiểu Trì:......
Tình huống này hơi có vấn đề đúng không?
Không được, ăn xong này bữa cơm, cô phải bảo Trình Trì về thành phố B, anh mà ở lại, sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh, cô không thể khống chế được.
Bà nội và Trình Trì ngồi nói chuyện ở trong sân, thật ra Trình Trì ngày thường là một người không thích nói chuyện, hơn nữa không thích nói nhảm.

Nhưng trước mặt bà nội lại có vẻ nói rất nhiều, cho dù bà nội nói đề tài gì, cậu đều có thể tiếp lời, vô cùng lễ phép, còn có vẻ tri thức uyên bác.
Lúc ăn cơm, bà nội đặt một cái bàn nhỏ ở trong sân, sau khi Thời Nhụy bưng thức ăn ra, nhìn thoáng qua phòng của bố.
Một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức không ai biết bên trong còn có một người lớn sống.
Cô suy nghĩ một lúc, vẫn đi qua.
Thời Hoài cũng không ngủ, ông ngồi ở trên xe lăn, không nhúc nhích.
"Bố, ra ăn cơm! Con có bạn học cao trung đến đây du lịch, tới nhà chúng ta làm khách."
Từ khi Thời Hoài chỉ có thể ngồi trên xe lăn, về sau sinh hoạt không thể tự mình gánh vác, anh càng trở nên trầm mặc ít nói, ông đặc biệt không thích tiếp xúc với người xa lạ, sợ nhìn thấy ánh mắt khác thường, khinh thường của người khác.
Mặc dù chân không đi được, nhưng lỗ tai còn rất tính, ông biết, người tới là một nam sinh.

Cậu bé vừa nói chuyện với mẹ mình bên ngoài, ông đều nghe thấy.
Dường như ấn tượng của mẹ ông với cậu bé kia cũng khá tốt, ông cũng muốn xem cậu bé thực sự là loại người như thế nào.
Khi Thời Nhụy đẩy bố từ trong phòng ra, bà nội đã dọn xong chén đũa.
Trình Trì còn chưa ngồi, nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn, trên mặt không có lộ ra chút gì là kinh ngạc, vô cùng lễ phép tự giới thiệu.

"Cháu chào chú, cháu là bạn học của Thời Nhụy, tên là Trình Trì, hôm nay đã làm làm phiền rồi ạ."
Thời Hoài đánh giá bộ dạng thiếu niên anh tuấn trước mặt, ông tươi cười ôn hòa lễ độ, đem mình đặt ở vị trí hậu bối, làm cho ông cảm nhận được sự tôn trọng.
Điều này làm cho tâm lý phong bị trong lòng ông buông xuống một chút.
"Con xem, đứa nhỏ này tới một chuyến còn tiêu pha không ít, mua rượu cho con nữa.

Mẹ ngăn cản thẳng bé đừng mua, nhưng nó nói tới không tay sẽ rất
ngượng ngùng."
Ngoài miệng bà nội nói tốn kém, nhưng thật ra trong lòng rất vui vẻ, còn lau ghế sau đó bảo Trình Trì ngồi.
Thời Hoài nhìn thấy bình rượu hoàng kim kia, biết rượu kia không rẻ, lại nhìn cách ăn mặc và khí chất của Trình Trì, đoán chừng đoán gia thế cậu chắc là không tồi.
"Không có gì ngon chiêu đãi, chỉ là bữa cơm bình thường thôi."
Từ khi Trình Trì vào trong nhà, đây là câu đầu tiên Thời Hoài nói với cậu.
"Chú đừng khách sáo, hiếm khi được ăn cơm nhà ở đây, vừa thấy đã rất muốn ăn." Trình Trì đối đáp tự nhiên.
Thời Nhụy chưa bao giờ biết, cậu cũng có một mặt linh hoạt như vậy.
Bốn người vây quanh một cái bàn vuông nhỏ.
Bà nội liên tục gắp đồ ăn cho Trình Trì, đối đãi giống như khách quý.
"Tiểu Trì, nhà cháu ở đâu?"
"Bà nội, cháu là người thành phố B."
Người thành phố B, là người có địa vị.
Bà nội vừa nghe, nụ cười càng sâu hơn "Vậy bố mẹ cháu làm gì vậy?"
Trong lòng Thời Nhụy căng thẳng, tay cầm đũa chọc cơm cũng dừng lại.
Chỉ nghe thấy Trình Trì nói: "Bọn họ kinh doanh ạ."
"Kinh doanh gì vậy?" Bà nội truy hỏi kỹ càng.
Thời Nhụy rốt cuộc nhịn không được nói một câu: "Bà nội, đang ăn cơm, hỏi cái này làm gì?"
"À, đúng đúng, nhanh ăn cơm, cháu nhìn bà xem, vừa thấy đứa trẻ ngoan liền nhịn không được nói nhiều."
Thời Nhụy:......
Đột nhiên yên tĩnh lại, không khí cũng hơi xấu hổ.
Một lát sau, bà nội lại nhịn không được hỏi: "Cháu có anh chị em gì không?"
Trình Trì không lập tức trả lời, mà liếc mắt nhìn Thời Nhụy một cái.
Thời Nhụy nghĩ đến lần đầu tiên Diêu Thanh dẫn về nhà, cảnh tượng chỉ vào cậu bắt cô gọi là anh trai.
Lúc này Trình Trì đột nhiên không nói lời nào, làm cô hơi căng thẳng.

Cô sợ cậu nói ra một vài chuyện, bà nội và bố không thể tiếp nhận được.

"Bà nội, cháu là con một."
"Ồ, con một à." Thoạt nhìn bà nội rất là hài lòng, còn cố ý liếc mắt nhìn bố cô một cái.
Nhưng mặt bố không có cảm xúc gì, vẫn luôn không nói gì, rất trầm mặc.
Trong thực tế, những người nghèo đôi khi có giá trị quan rất mâu thuẫn, có thể vừa xem thường người khác để leo lên sự giàu có, vừa khao khát cơ hội như vậy.
Hành động rõ ràng như vậy của bà nội, thật sự làm cho ông không ngẩng đầu lên nổi.
"Tiểu Trì, vậy cháu đến đây, tính toán chơi mấy ngày thế?"
"Bà nội, cháu cảm thấy nhiệt độ ở đây vô cùng thoải mái, chắc là cháu sẽ ở đây một thời gian."
"Vậy thì tốt, đến lúc đó để Nhụy Nhụy dẫn cháu đi dạo khắp nơi, tuy rằng chỗ chúng ta ở đây không phồn hoa bằng thành phố B, nhưng hoàn cảnh tốt, ở lại quả thật rất thoải mái."
Trình Trì nhìn Thời Nhụy, gần như không thể phát hiện mà cong lên môi: "Vâng ạ, đúng lúc ở đây cháu cũng không quen thuộc, cũng muốn mời bạn học Thời Nhụy làm hướng dẫn viên du lịch cho tớ."
Thời Nhụy: "......"
Xong việc Thời Nhụy vẫn luôn cảm thấy rất thần kỳ, vốn sợ nhất chính là bà nội và bố nhìn thấy Trình Trì, nhưng không nghĩ tới, Trình Trì chẳng những bị phát hiện, mà còn vào nhà cô, còn ngồi ăn cơm cùng bọn họ.
Thật rất giống nằm mơ, không thể tưởng tượng được.
Khoảng thời gian sau đó, theo lời hứa của bà nội, Thời Nhụy trở thành hướng dẫn viên du lịch, dẫn Trình Trì đi chơi xung quanh khu thắng cảnh.
Mỗi ngày Trình Trì ra vào nhà bọn họ, ngay cả hàng xóm cũng chú ý tới, thậm chí có hàng xóm bên cạnh nói đùa: "Nhụy Nhụy dẫn bạn trai về à? Thằng bé thật đẹp trai."
Mỗi lần Thời Nhụy đỏ mặt giải thích nói không phải, bọn họ đều chỉ cười, làm như đã nhìn thấu tất cả.
Lúc này sẽ giải thích giúp: "Nhụy Nhụy nhà tôi còn nhỏ, các người đừng nói bậy, đây là bạn học Nhụy Nhụy, là người thành phố B, đến đây du lịch.

Chỉ là đứa nhỏ này rất lễ phép, lại hiểu chuyện, mua quà tặng chúng tôi."
Tuy nói là giải thích, như sao Thời Nhụy lại nghe ra một chút kiêu ngạo trong đó nhỉ?
Có dì hàng xóm cùng tuổi với Diêu Thanh tên là Triệu Hồng, con gái của bà ta và Thời Nhụy là bạn học sơ trung, hai phụ huynh bằng tuổi nhau, đứa nhỏ cũng vậy, giữa hai người khó tránh khỏi bị so sánh.
Chuyện Diêu Thanh vẫn luôn nghẹn ở trong lòng bà nội, không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt hàng xóm, cho nên bà vẫn luôn trông cậy vào Thời Nhụy có thể cạnh tranh một chút.
Thời Nhụy quả thật cũng tranh đua, từ nhỏ đã xinh đẹp, đặc biệt là sau 15-16 tuổi bắt đầu dậy thì, càng là trổ mã duyên dáng yêu kiều hơn, mà cô rất giống mẹ mình, dáng người không cao lắm, có vẻ hơi vụng về.

Hơn nữa thành tích Thời Nhụy vẫn luôn ưu tú, thậm chí còn thi đậu trường trung học trực thuộc đại học B, không thể so sánh với những đứa trẻ khác được.
Nếu tương lai có thể gả cho một người trong sạch, như vậy nhà bọn họ cũng coi như nở mày nở mặt.
Tuy rằng hiện tại đã không nói con gái còn trinh mới là người có đức hạnh, nhưng với tư tưởng của các thế hệ, con gái cho dù có học giỏi bao nhiêu, chung quy vẫn là phải lấy chồng.
Điều khiến Thời Nhị bất an chính là, rõ ràng chuyện này của Trình Trì đều bị cô và bà nội phủ nhận, nhưng phiên bản lưu truyền giữa mọi người lại là, khuê nữ Thời gia nghỉ hè dẫn theo bạn trai về?
Vẻ mặt Thời Nhụy ngơ ngác, trong lòng hoảng sợ.
Bọn họ chẳng những bị vạch trần ở rõ như ban ngày dưới, còn bị truyền đi, mọi người đều biết.
Dường như càng muốn cố ý che giấu thứ gì đó, thì lại càng không che giấu được.
_Hết chương 45_.


Bình luận

Truyện đang đọc