ÔNG XÃ THẦN BÍ

Trần Úc Xuyên ngồi bên phía bàn ăn, Trần Minh Tân không có biểu cảm gì ngồi bên phải của Trần Úc Xuyên, người bên cạnh vẫn đang nhiệt tình nói cái gì đó với anh.

Kết thúc cuộc nói chuyện, người ngồi bên cạnh anh cẩn thận hỏi anh: “Anh Trần, cậu cảm thấy thế nào?”

“Ông vừa nói cái gì?” Trần Minh Tân nghiêng đầu, liếc nhìn người kia, khẽ cau mày hỏi anh ta.

Người kia bị ánh mắt sâu thẳm nhìn đến mức cứng đờ, vội vàng phủ nhận: “Không có gì, không có….”

Trần Minh Tân thu hồi lại ánh mắt của mình, liếc nhìn đồng hồ trên tay, khẽ cau mày, trong tay cầm một ly rượu, nhấp một ngụm rượu, vẫn không nói gì.

Trần Úc Xuyên ngồi bên cạnh anh đã thu hết vào mắt, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Bởi vì sắc mặt của Trần Tân Minh có gì đó không đúng, vẻ mặt của Trần Úc Xuyên cũng rất khó coi, khiến những người khác ở trên bàn không dám thở.

Vì vậy, bữa ăn đã nhanh chóng kết thúc.

Đợi đến khi mọi người đã đi hết, Trần Úc Xuyên mới tức giận hét lên: “Cháu có gì bất mãn với ta, bây giờ hãy nói ra đi! Bữa tối hôm nay sắc mặt cháu như vậy là có ý gì! Cháu cho là ta làm những điều này là vì ai!”

Tất cả sự tức giận dồn nén trong khoảng thời gian này, lúc này liền bùng lên.

Vẻ mặt Trần Minh Tân bình tĩnh lắng nghe tiếng gầm lên giận dữ của Trần Úc Xuyên, cho đến khi Trần Úc Xuyên nói không ra hơi phải dừng lại, Trần Minh Tân mới khẽ lên tiếng: “Còn gì muốn nói không?”

Anh vừa nói vừa cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay.

Đã 9h rồi, trước đó anh nói sẽ về sớm, bây giờ đã qua lâu như vậy rồi…

Nghĩ đến điều này, Trần Minh Tân nhíu mày hiện lên sự lo lắng.

“Cháu….”

Trần Úc Xuyên nói không nên lời.

Vẻ mặt Trần Minh Tân thờ ơ: “Ông có thể ở trong nhà Mogwynn để dưỡng lão, lựa chọn một người thừa kế trong số con cháu của mình, ông không cần phải trở lại tìm tôi để làm người thừa kế, đây đều là những suy nghĩ viển vông của ông mà thôi.”

“Trần Minh Tân! Sao cháu có thể nói như vậy!” Trần Úc Xuyên cầm một chiếc cốc ở trên bàn, ném thẳng xuống.

“Bang” một tiếng, chiếc ly vỡ tan tành.

Vẻ mặt Trần Minh Tân cũng trở nên khó chịu hơn: “Chuyện đã hứa với ông, tôi sẽ làm được, sau này, chuyện của tôi, ông không cần phải nhúng tay vào! Nhất là Tô Ánh Nguyệt.”

“Hừ!”

Trần Úc Xuyên nghe thấy Trần Minh Tân nhắc đến Tô Ánh Nguyệt, lạnh lùng cười một tiếng: “Cháu yên tâm, ta lấy cái phẩm chất cũ này của ta ra để đảm bảo, một chút chính trực này vẫn còn tồn tại.”

Cho dù ông ta không nhúng tay vào, chuyện đến bây giờ, cũng khó có thể đảm bảo sẽ không có những biến số khác.

Ông ta đã sống hơn nửa đời người, tâm tư của một cô gái trẻ như Tô Ánh Nguyệt, cũng xem như có thể tìm ra một con đường nhỏ.

Thân phận của Trần Minh Tân bày ra ở đó, anh đã được định sẵn phải là một người đứng ở nơi cao.

Trần Úc Xuyên cố tình nhắc đến khiến thân phận của Trần Minh Tân bị lộ ra, chính là muốn Tô Ánh Nguyệt nhận thức được thân phận của Trần Minh Tân lớn đến mức nào, để cô nhận ra cô và Trần Minh Tân giống như bùn và mây.

Sau đó từng bước ăn mòn sự tự tin của Tô Ánh Nguyệt, căn bản không cần ông ta ra tay, Tô Ánh Nguyệt sẽ tự mình rời đi.

“Tôi đi trước.”

Trần Minh Tân không nói nhiều, đứng dậy đi ra ngoài.

“Bá tước….” Trần Chính thấy vậy, thận trọng bước lên phía trước, gọi Trần Úc Xuyên một tiếng.

Trần Úc Xuyên xua tay: “Không cần quan tâm đến nó, người trẻ tuổi, cần phải trải nghiệm nhiều hơn.”

Trần Minh Tân vừa đi ra khỏi phòng bao, liền gọi điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt, đúng như dự đoán, điện thoại không có người nhận.

Tức giận rồi?

Trần Minh Tân mím chặt môi, khuôn mặt không vui bước vào thang máy.

Một giây sau, điện thoại của anh lại vang lên, trên khuôn mặt anh lại hiện lên sự vui mừng vì nghĩ là Tô Ánh Nguyệt gọi điện thoại đến.

Lấy điện thoại ra, phát hiện là Cố Hàm Yên gọi điện đến, ánh mắt có chút lạnh lùng, nhưng vẫn nhận điện thoại.

Giọng nói của Cố Hàm Yên rất lo lắng: “Minh Tân, anh đang ở đâu, ông ngoại, ông ấy đột nhiên ngất xỉu….”

“Anh qua ngay.”

Trần Minh Tân bỏ lại một câu, sau đó liền cúp điện thoại.

….

Lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại, cả người đều cảm thấy mê man khóc chịu.

Cả người kiệt sức không thể đứng dậy được, ngay cả lật người qua, cũng mệt đến mức thở không ra hơi.

Cô quan sát xung quanh, một căn phòng rất xa lạ, mượn ánh đèn trên đầu giường cô mới có thể nhìn rõ, căn phòng này rất lớn.

Nhưng ánh sáng từ đèn ngủ quá yếu, phía bên kia căn phòng vẫn rất tối.

“Tỉnh rồi?”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc từ một góc tối của căn phòng truyền đến.

Tô Ánh Nguyệt vội vàng định thần lại, ký ức cũng trở lại.

Cô nhìn phía bên kia của căn phòng sau đó hét lên: “Huỳnh Tiến Dương!”

Căn phòng rất lớn, cô không thể nhìn thấy lúc này Huỳnh Tiến Dương đang ở đâu, chỉ có thể gọi tên anh ta một cách bừa bãi.

“Không cần lo lắng.”

Giọng nói của Huỳnh Tiến Dương to hơn, giống như đang đi về phía này.

Tô Ánh Nguyệt nheo mắt lại, lúc này mới nhìn ra một bóng dáng màu đen, cùng một đốm lửa nhỏ trên tay anh ta

“Tên khốn khiếp này! Tại sao anh lại làm như vậy”

Sau khi Huỳnh Tiến Dương đến gần hơn, Tô Ánh Nguyệt nhìn rõ khuôn mặt anh ta, liền lấy một chiếc gối đập mạnh vào anh ta.

Huỳnh Tiến Dương không trốn tránh, để mặc cô dùng gối đập vào người anh ta.

Trên khuôn mặt anh ta cũng không lộ ra vẻ tức giận, vẻ mặt anh ta thờ ơ nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Lúc trước em chưa ăn cái gì, có đói không? Muốn ăn cái gì không? Anh kêu người làm.”

“Tôi không muốn ăn cái gì cả! Bây giờ anh đưa tôi về đi.” Tô Ánh Nguyệt giận dữ nhìn Huỳnh Tiến Dương, mím chặt môi, tức giận đến mức muốn xé xác Huỳnh Tiến Dương.

Cô nghĩ rằng Huỳnh Tiến Dương thật sự kiêng nể đến tình cảm nhiều năm quen biết của bọn họ, thật sự muốn nói với cô ba cô đang ở đâu.

Nhưng, Huỳnh Tiến Dương vẫn lừa cô.

Trên thực tế mà nói, cũng là lỗi của cô.

Cô quá muốn biết về tin tức của ba, cũng muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nên, lúc đó dù cô vẫn nghi ngờ Huỳnh Tiến Dương nhưng vẫn đi theo anh ta.

Suy cho cùng cũng là do cô quá ngu ngốc.

“Quay về?” Huỳnh Tiến Dương tiến lại mấy bước, gần đến mức Tô Ánh Nguyệt có thể nhìn rõ sự tức giận đang bùng cháy trên khuôn mặt của anh ta.

“Để em quay lại bên cạnh Trần Minh Tân?” Giọng nói của Huỳnh Tiến Dương có chút kỳ lạ, giọng cao hơn: “Nằm mơ!”

“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì!” Lúc này Tô Ánh Nguyệt đã bình tĩnh lại một chút.

Lần trước, lúc gặp Huỳnh Tiến Dương ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, những lời anh ta nói, khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cô vẫn ngu ngốc như vậy, bị anh ta dùng chuyện của ba cô để dụ dỗ, nói đi theo liền đi theo.

“Không phải em muốn biết chuyện của ba em sao?”

Huỳnh Tiêu Dương đột nhiên lùi về sau nửa bước, nhìn chằm chằm vào cô.

“Ha! Anh lại muốn dùng chuyện của ba tôi để lừa tôi cái gì nữa?” Tô Ánh Nguyệt bây giờ đã không còn tin tưởng anh ta thật sự biết chuyện của ba cô.

Huỳnh Tiến Dương nhướng mày, giọng nói nhè nhẹ: “Ông ấy chết rồi.”

Biểu cảm trên khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt cứng đờ, sững sờ hỏi: “Anh nói…cái gì?”

“Tôi nói, ba em đã chết rồi.” Trên khuôn mặt của Huỳnh Tiến Dương nở một nụ cười tàn nhẫn: “Lần này, anh không có lừa em.”

Bình luận

Truyện đang đọc