ÔNG XÃ THẦN BÍ

CHƯƠNG 798: KHÔNG DÁM CỬ ĐỘNG, KHÔNG DÁM QUAY ĐẦU LẠI.

“Đến đây, nếm thử chút.” Lục Thanh Du bưng một bát mì đi tới: “Anh tránh ra, nếu không canh có đổ lên người em cũng sẽ không quan tâm đâu.”

Cô ta bưng cho Bùi Dục Ngôn một tô mì lớn nhất, cô biết rằng Bùi Dục Ngôn ăn rất ngon miệng, đã ăn rất nhiều.

Một ít súp bị trào ra ngoài tràn vào tay cô.

Cô đau đớn xuỵt lên một tiếng, sau đó lấy khăn giấy lau rồi xoay người vào bếp dọn bát cho mình.

Mà Bùi Dục Ngôn cầm đũa lên, vẻ mặt vẫn hơi trầm xuống.

Trong cuộc sống không thể tránh khỏi va đập, bệnh nọ tật kia, đó đều là những điều bình thường, lúc anh làm nhiệm vụ cũng thường thương tích đầy mình.

Tuy nhiên, anh không thể nhìn được Lục Thanh Du bị thương, dù chỉ là một vết thương nhỏ.

Hồi nhỏ cô rất yếu ớt, bỏng một ngón tay hay rách một ít da đều có thể khóc rất lâu.

Sau đó, cô lớn hơn chút, nhìn thấy dáng vẻ anh bị thương nặng trong bệnh viện, trở nên bớt yếu ớt hơn.

“Mau nếm thử chút, hình như đây là lần đầu tiên em nấu cơm cho anh phải không?” Lục Thanh Du đã ngồi xuống trước mặt anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ hơi hưng phấn.

Từ trước đến nay, cô luôn muốn nấu một bữa cơm cho Bùi Dục Ngôn, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Không ngờ cuối cùng cô cũng có thể đợi cơ hội này.

Bùi Dục Ngôn cúi đầu, bắt đầu ăn mì.

Lục Thanh Du hỏi: “Thế nào?”

Bùi Dục Ngôn không ngẩng đầu lên: “Tạm được.”

Mặc dù Lục Thanh Du biết mình nấu ăn không ngon, nhưng khi nghe anh nói như vậy vẫn không tránh khỏi hơi phiền muộn.

Tuy nhiên, nhìn thấy Bùi Dục Ngôn cuối cùng cũng ăn hết không còn lại chút gì, trong lòng cô vẫn vui mừng.

Cô ăn chậm, cũng ăn ít hơn rất nhiều, ăn được một nửa thì đã đặt đũa xuống.

“Anh ăn no chưa? Có muốn em nấu thêm không?” Cô hơi lo lắng Bùi Dục Ngôn ăn không no.

Ánh mắt Bùi Dục Ngôn rơi vào bát mì trước mặt cô , hỏi: “Em không ăn à?”

“Em no rồi.” Lục Thanh Du cúi đầu nhìn xuống bát của mình, anh sẽ không nói cô lãng phí đồ ăn đấy chứ.

Giây tiếp theo, Bùi Dục Ngôn cầm thẳng bát của cô qua, chỉ hai ba miếng đã ăn hết sạch phần còn lại trong bát.

Anh lại uống thêm một nửa cốc nước, cầm áo khoác đứng dậy nhìn cô : “Chuẩn bị đi làm phải không? Anh đưa em đi.”

Lục Thanh Du nghĩ đến chuyện anh cũng phải đi làm, nhanh chóng cự tuyệt: “Không sao, không cần phiền phức như vậy, em cũng tự có xe.”

Phiền phức?

Cô vậy mà lại nói đến chuyện phiền phức với anh.

Bùi Dục Ngôn mang vẻ mặt lạnh lùng nói: “Từ nhỏ đến lớn đã làm phiền anh nhiều năm như thế, bây giờ lại nói đến phiền phức sao?”

Lục Thanh Du hơi nghiêm mặt, không hiểu ý của anh .

“Cái gì cơ?”

Bùi Dục Ngôn biết rằng giọng điệu của mình không đúng, hít sâu một hơi, dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: “Anh sẽ đưa em đi làm. Bây giờ, anh sẽ xuống lầu chờ em.”

Đừng cho rằng anh không biết rằng Tịch Nhất không chỉ đưa cô đi làm mà còn đón cô tan làm.

Lục Thanh Du hơi không hiểu, vừa mới vẫn còn tốt, Bùi Dục Ngôn lại đang tức giận cái gì.

Bùi Dục Ngôn đưa Lục Thanh Du đến công ty, nhưng không rời đi ngay.

Anh ngồi trong xe, châm một điếu thuốc, lúc này Bùi Diệp Kỳ mới gọi điện tới .

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, Bùi Diệp Kỳ đã hỏi: “Đang ở đâu?”

Điếu thuốc lá trong tay Bùi Dục Ngôn trong tỏa khói, giọng nói ẩn chứa tức giận: “Bùi Diệp Kỳ, tối hôm qua cậu cố ý phải không?”

Cố ý gọi anh đi uống rượu, cố ý chuốc say anh , sau đó xúi giục anh đi tìm Lục Thanh Du.

Dù đêm qua anh đã uống quá nhiều nhưng anh không quên chuyện gì cả.

Anh nhớ rõ rất nhiều chuyện.

Bùi Diệp Kỳ hoàn toàn không coi sự tức giận của Bùi Dục Ngôn ra gì, ung dung bình tĩnh nói: “Em có phải là cố ý hay không có quan trọng sao? Nếu tự trong lòng anh không muốn tìm Thanh Du thì em có thể xúi anh đi tìm cô ta không? Tự mình nhìn kỹ lòng mình đi.”

Bên kia điện thoại, Bùi Dục Ngôn cau mày khi nghe những gì anh nói.

Bùi Diệp Kỳ ngồi trong xe, thuận tay giụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Yến Nhi từ cửa hàng ăn sáng đi ra, cũng không biết Bùi Dục Ngôn muốn nói gì, chỉ nói thẳng: “Em có chút chuyện, có gì nói sau đi.”

Tô Yến Nhi ăn sáng xong chuẩn bị bắt taxi đến trung tâm môi giới xem nhà.

Căn nhà cô đang ở vẫn đang cho thuê, cô muốn mua nhà.

Cô phải ổn định cuộc sống ở đây rồi mới có thể đưa con trai về.

Thực ra, cô rất muốn quay lại thành phố Vân Châu, dù sao đó cũng là thành phố nơi cô sinh ra và lớn lên.

Tuy nhiên, những gì xảy ra năm đó đã để lại trong lòng cô bóng ma tâm lý, cô không thể quay trở lại nữa.

Cuộc sống ở nước ngoài không tệ mà cô cũng đã quen với cuộc sống ở quốc gia Z, nhưng cô vẫn quyết định về nước lập nghiệp.

Lúc gặp Bùi Diệp Kỳ, trong lòng cô đã nghi ngờ, nhưng trừ lúc gặp mặt An Hạ lần đó tình cờ gặp Bùi Diệc Kỳ, cô cũng không bao giờ gặp lại Bùi Diệp Kỳ nữa.

Tình huống lúc đó, Bùi Diệp Kỳ dường như đã nhận ra cô, nhưng sau chuyện đó lại không tìm cô.

Nghĩ lại cũng đúng, Bùi Diệp Kỳ là người của nhà họ Bùi, dù sinh ra là con ngoài giá thú nhưng cô của hiện tại vẫn không thể với cao tới được.

Cô bây giờ không có quá nhiều kỳ vọng vào tình yêu hay hôn nhân, cô chỉ muốn chăm sóc con trai của mình thật tốt.

Bùi Diệp Kỳ đã không đến tìm cô, vì để cho con trai mình một cuộc sống tốt hơn, cuối cùng cô vẫn quyết định ở lại Cảnh Thành, nơi có nhiều không gian phát triển hơn.

Cô lại đến chỗ môi giới xem xét thêm vài căn nhà, lúc quay về luôn cảm thấy sau lưng có người theo dõi mình.

Cô hơi dừng bước, dùng một tay cầm chặt túi xách, cô không dám cử động, cũng không dám quay đầu lại.

Cô sợ rằng khi cô quay đầu lại, sau lưng thực sự có một kẻ bám đuôi khốn nạn nào đó theo sau cô.

Cô lặng lẽ đút tay vào túi, chạm vào điện thoại rồi chạy thật nhanh về phía cửa chung cư.

Chỉ cần cô chạy đến phòng bảo vệ của chung cư là cô đã an toàn.

Tuy nhiên, cô vẫn còn cách cổng chung cư một khoảng cách xa, cũng phải mất bảy hoặc tám phút để chạy đến đó.

Cô vừa chạy thì người phía sau cũng chạy theo, tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Cô cảm thấy hơi thở nguy hiểm đang đến gần, không thể không quay đầu lại, người theo dõi phía sau đã kéo tóc cô.

Tóc cô rất dài, kẻ theo dõi dễ dàng kéo được tóc cô.

Người đó đội mũ, cô không thể nhìn rõ mặt hắn ta, hắn ta chọc con dao găm vào eo cô, kéo cô thật chặt, hung ác nói: “Đi theo tôi, nếu không tôi sẽ lấy mạng cô.”

Vừa nói, hắn ta vừa dùng lực ấn con dao găm vào eo cô sâu hơn một chút.

Con dao găm rất sắc bén, có thể dễ dàng cắt đứt lớp áo khoác, Tô Yến Nhi đã có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Cái mạng nhỏ bé này của cô còn chuyện gì mà chưa trải qua sao?

Cô đã từng trải qua quá nhiều chuyện còn tồi tệ hơn thế này.

Cảm giác lo lắng nhanh chóng biến mất, cô bình tĩnh lại: “Được rồi, tôi đi với anh, nếu anh muốn tiền thì ở trong túi của tôi, tôi có thể đưa tất cả cho anh. Hơn nữa tôi còn không thấy mặt anh, anh cầm tiền là có thể rời đi, tôi sẽ không gọi cảnh sát ”.

Cô cố gắng thương lượng với tên côn đồ.

Người này động tác rất thuần thục, nhất định phải là dân chuyên nghiệp.

Cô vẫn phải chăm sóc con trai mình, không thể xảy ra chuyện gì.

Tên côn đồ đang giữ cô do dự một lúc, rồi thô bạo kéo cô đến khu rừng gần đó.

Khu rừng gần chung cư rất xanh tốt, ban ngày ít người qua lại.

Tô Yến Nhi căng thẳng, hoàn toàn không dám trái lời hắn.

Vào đến rừng, tên côn đồ lập tức giật túi xách.

Tô Yến Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây tiếp theo, không biết từ đâu có người nhảy ra, đá tên côn đồ ngã xuống đất.

Cô sững sờ một lúc, sau khi phản ứng lại, cô nhanh chóng chạy sang một bên.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Bùi Diệp Kỳ.

Cảnh Thành rất lạnh, những người như Bùi Diệp Kỳ mặc vest quanh năm, khi trời lạnh, chỉ cần khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài là đã đủ ấm.

Trong nhà họ Bùi không có kẻ nào là yếu đuối, anh ta chỉ hai ba cước là đã đánh tên côn đồ kêu oai oái, đá con dao găm trong tay hắn sang một bên, sau đó mới lấy lại cái túi của Tô Yến Nhi.

Bình luận

Truyện đang đọc