ÔNG XÃ THẦN BÍ

CHƯƠNG 797: ANH BẢO VỆ EM

Giờ này, ngoại trừ cú mèo Lục Tử Uyên , cô cũng không nghĩ ra nên tìm ai đến đón Bùi Dục Ngôn, dù sao để anh về nhà một mình, cô cũng không yên tâm được.

Ai ngờ, Bùi Dục Ngôn vừa nghe thấy lời này thì lập tức cau mày: “Không về.”

“…”

Lục Thanh Du nhìn anh hơi buồn cười, Bùi Dục Ngôn uống rượu vào đúng là thật thú vị mà.

“Không về cũng phải về, anh đường đường là một người đàn ông, ở nhà em thật sự không hợp lý chút nào.”

Bùi Dục Ngôn cũng không biết có đang nghe Lục Thanh Du nói hay không, anh cúi đầu nhìn Lục Thanh Du, mặt mày thâm trầm: “Anh về rồi, em nhất định sẽ đi tìm tên nhóc thối tha Tịch Nhất kia.”

“Tên nhóc… thối tha ư?”

Cô thật sự không thể kết nối ba từ “nhóc thối tha” với Tịch Nhất vào làm một được.

“Tên nhóc thối tha đó có ý đồ ý anh đều biết hết, em đừng đi ra ngoài với cậu ta nữa.” Bùi Dục Ngôn hơi cau mày, đã không còn sự sắc bén ngày thường, ngược lại lộ ra mấy phần dịu dàng.

“Em cảm thấy anh ấy rất tốt mà!” Lục Thanh Du cảm thấy hai người đã gần nhau hơn, bèn lùi về sau một chút.

Cô cắn cắn môi, hỏi: “Anh để ý em và người đàn ông khác gặp nhau ư?”

Phản ứng của Bùi Dục Ngôn chậm hơn nửa nhịp so với bình thường, dường như đang suy nghĩ lời Lục Thanh Du nói, mấy giây sau, anh ta mới nghiêm túc nói: “Đừng gặp mặt người đàn ông khác nữa, bọn họ đều không có ai tốt đâu.”

Lục Thanh Du suýt nữa bật cười thành tiếng, cô kìm nén ý cười nơi khóe miệng, hỏi anh ta: “Vậy còn anh?”

“Anh bảo vệ em.” Lần này, Bùi Dục Ngôn trả lời rất nhanh.

Đáy lòng Lục Thanh Du khẽ run rẩy, đột nhiên rất muốn ôm lấy anh.

Trong lòng nghĩ vậy, cô cũng lập tức làm như vậy.

Cô đưa tay ra ôm lấy eo của Bùi Dục Ngôn, vùi đầu vào lòng anh ta.

Khi Lục Thanh Du thật sự cảm nhận được mình đang ở trong lòng Bùi Dục Ngôn, cô mới biết, bản thân rốt cuộc có bao nhiêu nhớ anh.

Cô đột nhiên nghĩ đến, nếu như sau này mình thật sự gả cho người khác, mà Bùi Dục Ngôn cũng sẽ cưới người phụ nữ khác, họ cũng không thể ôm nhau nói chuyện như này được nữa. Cô bỗng cảm thấy trái tim như bị tắc nghẽn, hơi khó thở.

Lục Thanh Du dựa vào lòng Bùi Dục Ngôn, lắng nghe nhịp tim khỏe mạnh, đầy sức sống của anh, khẽ nói: “Được, vậy em sẽ không đi gặp người đàn ông khác nữa, anh cũng đừng đi tìm người phụ nữ khác, được không?”

Đáp lại cô là tiếng hít thở dày đặc, trầm ổn của người đàn ông.

Sau đó, cô bỗng cảm thấy bả vai mình hơi nặng.

Bùi Dục Ngôn đã ngủ rồi.

Khi Bùi Dục Ngôn tỉnh lại, đầu hơi đau.

Mùi thơm bên trong chăn nói cho anh biết, anh không ở nhà, cũng không ở trong chung cư của mình.

Phản ứng đầu tiên chính là cảnh giác.

Nhưng… khi vừa quay đầu nhìn tấm ảnh trên đầu giường, anh lập tức buông lỏng.

Anh làm sao có thể đến chỗ của Lục Thanh Du vậy chứ?

Tối qua, anh bị Bùi Diệp Kỳ kéo đi uống rượu, đã rất muộn rồi.

Nếu biết anh đã uống rượu rồi đến tìm Lục Thanh Du, thì có đánh chết anh cũng sẽ không đến.

Anh ta đứng dậy đi vào trong phòng tắm, rửa mặt qua loa.

Đứng trước gương, ánh mắt của anh ta đảo qua chiếc khăn mặt có hình mèo con và chiếc bàn chải màu hồng, trong lòng bỗng xẹt qua cảm giác khác thường.

Sau khi Lục Thanh Du trưởng thành, anh giống như vô tình cũng giống như cố ý duy trì khoảng cách với cô, rất ít đi vào phòng cô nữa.

Cảm giác nơi đáy lòng hơi kỳ lạ.

Sau khi Bùi Dục Ngôn nhanh chóng rửa mặt qua loa xong, thì đẩy cửa đi ra ngoài.

Chung cư này không lớn, rất ít phòng.

Anh đi thẳng đến căn phòng bên cạnh, cũng không gõ cửa mà đẩy cửa muốn đi vào bên trong.

Vừa mở hé cửa, anhlập tức giật mình.

Cơ thể trắng ngần xinh đẹp của người con gái xuất hiện trước mắt anh, ánh mắt của anh nhìn từ cần cổ trắng nõn của cô đi xuống dưới, bèn nhìn thấy mắt cá chân mảnh khảnh, lúc này anh mới phản ứng lại, rốt cuộc bản thân đang làm gì vậy chứ? Vội vàng đóng cửa lại.

Anh không nhìn đường, xoay người rời đi, kết quả đụng phải ghế sofa.

Ghế sofa làm bằng gỗ thật, rất nặng, bị anh đụng vào như vậy, lập tức vang lên một tiếng “két”, hơi chói tai.

Âm thanh này kích thích đến mức anh cũng lập tức thanh tỉnh hơn một chút.

Nhìn thấy bên cạnh có máy lọc nước, anh đi qua đó, tự rót cho mình một cốc nước lạnh thật lớn, sau đó mới từ từ tỉnh táo lại một chút.

Anh không ngờ Lục Thanh Du lại vừa khéo đang thay quần áo.

Do nguyên do công việc, mỗi khi làm bất cứ chuyện gì, anh đều rất thận trọng và cẩn thận, cái này đã hình thành một thói quen.

Khi mở cửa, anh cũng không phát ra tiêng, cũng may Lục Thanh Du quay lưng lại, không nhìn thấy.

Mà phản ứng đầu tiên khi Bùi Dục Ngôn nhìn thấy cơ thể của Lục Thanh Du, không phải là lập tức đóng cửa lại, mà giống như một tên biến thái nhìn lén, nhìn đến mức trong lòng sục sôi.

Anh phiền não xoa mặt, lại xoay người đi vào phòng tắm.

Khi Lục Thanh Du đi ra, nhìn thấy trong phòng khách không có ai, thì đi vào phòng ngủ của mình.

Tối qua, sau khi Bùi Dục Ngôn ngủ, cô phải tốn rất nhiều sức lực mới kéo được Bùi Dục Ngôn đến phòng mình, mà cô cũng đành phải ngủ trong phòng của Trịnh Giai Kỳ.

Trên giường không có người, trong phòng tắm lại có tiếng nước, anh đang tắm ư?

Một lát nữa cô mới phải đi làm, bây giờ vẫn có thể làm bữa sáng được.

Cô nhìn tủ lạnh một hồi, thật sự là khả năng bếp núc của mình có hạn, nấu mỳ trứng gà là được rồi.

Từ trước đến nay ở nhà, cô chưa từng xuống bếp. Hồi còn là cô thiếu nữ đầy sức sống, sau khi nhìn những bí quyết tình yêu lộn xộn thì lập tức nhiệt huyết sôi trào đi học kỹ năng nấu ăn. Kết quả cuối cùng cũng không học được gì cả.

Ngược lại sau khi thực tập, ở chung với Trình Giai Kỳ, cô đã học được cách nấu mỳ.

Mặc dù mỳ cô nấu cũng rất bình thường, nhưng cũng có thể tạm chấp nhận ăn được.

Khi đang đun sôi nước trong nồi, cô bỗng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng mở cửa.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Dục Ngôn vừa cầm khăn mặt lau tóc, vừa đi về phía cô.

Sau khi đến gần, cô mới phát hiện sắc mặt của anh hơi trắng bệch, cô bèn đưa ta ra sờ lên trán anh ta, lo lắng hỏi: “Vì sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Có chỗ nào không thoải mái ư?”

Đầu ngón tay của Lục Thanh Du vừa mới chạm vào trán của Bùi Dục Ngôn, anh lập tức né tránh.

Nhưng Lục Thanh Du vẫn cảm nhận được trán anh rất lạnh.

Cô cau mày: “Vì sao lại lạnh như vậy chứ?”

Bùi Dục Ngôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng để che giấu vẻ không tự nhiên của chính mình.

Trong mùa đông lạnh lẽo, tắm nước lạnh, có thể không lạnh được ư?

“Không sao, sáng dậy cảm giác nóng, nên đi tắm nước lạnh.”

Anh bình tĩnh nói, khi ánh mắt chạm phải cần cổ trắng nõn, tinh tế của Lục Thanh Du, trong đầu bất giác hiện lên một màn khi nãy nhìn thấy ngoài cửa.

Cơ thể xinh đẹp trắng trẻo như ngọc của người con gái, vòng eo mảnh khảnh, đều đặn duyên dáng…

Cơ thể của anh ta đột nhiên khô nóng hẳn lên.

Vẻ mặt của anh ta vô cùng u ám, ngước mắt lên nhìn Lục Thanh Du, người đang sốc khi nghe thấy anh nói tắm nước lạnh, lạnh lùng lên tiếng: “Anh đi trước đây.”

Lúc này, Lục Thanh Du mới phản ứng trở lại, nói: “Ăn sáng xong rồi hãy đi, em nấu mỳ, cũng đã nhấc nồi xuống rồi, anh xem.”

Cô nói xong, còn lui sang một bên, ý bảo Bùi Dục Ngôn đến nhìn, cô thật sự đã nhấc nồi mỳ xuống rồi.

Bùi Dục Ngôn nhìn thoáng qua cô, thần sắc kỳ lạ: “Em biết nấu cơm?”

Không thể nói rõ là tư vị gì, rõ ràng là cô gái mà anh hiểu rõ nhất, nhưng ngay đến cả chuyện cô biết nấu ăn, anh cũng không biết.

Lục Thanh Du không biết suy nghĩ rối ren trong lòng Bùi Dục Ngôn, thẹn thùng vén tóc ra sau tai, nói: “Chỉ là học nấu mỳ cùng Trình Giai Kỳ mà thôi, những món khác em không biết nấu.”

Bùi Dục Ngôn nhìn gương mặt hơi ngây ngô của Lục Thanh Du, trong lúc bừng tỉnh mới ý thức được dường như cô đã thật sự lớn rồi, không còn là cô nhóc phá phách, nghịch ngợm luôn khiến anh lo lắng hồi nhỏ nữa.

Bùi Dục Ngôn ngồi xuống trước bàn ăn, ánh mắt thâm trầm rơi lên người Lục Thanh Du, không rời mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc