ÔNG XÃ THẦN BÍ

CHƯƠNG 784: GIỌNG NÓI NÀY, CÔ SẼ KHÔNG NGHE NHẦM

Bùi Chính Thành đứng phía sau An Hạ, nghe thấy lời này, anh ta nở nụ cười xấu xa.

An Hạ xoay đầu đá anh ta, trợn mắt nhìn anh ta, khẽ nói: “Có gì buồn cười chứ?”

Bùi Chính Thành bày ra vẻ mặt vô tội, xòe tay ra: Vốn dĩ rất buồn cười mà!

Nhưng anh ta vẫn nghiêm chỉnh lắc đầu.

Sau đó, anh ta xoay người đi đến ngồi xuống bên cạnh Trần Mộc Tây, bỗng phát hiện thằng bé này đã bắt đầu đảo mắt nhìn loạn rồi.

Bùi Chính Thành ôm thằng bé vào lòng, trêu chọc: “Cháu nhìn ba cháu đi, hung dữ như vậy, lại còn keo kiệt bủn xỉn. Cháu phải có khí phách một chút, không làm con trai cậu ấy nữa, về nhà cùng chú Bùi, chú Bùi nuôi cháu!”

Trần Mộc Tây xoay đầu nhìn thoáng qua anh ta, ôm hai tay, gương mặt nhỏ nhắn phồng lên: “Chú và ba cháu đều là một giuộc, nếu cháu muốn đi, mẹ chính là của một mình ba cháu rồi! Hừ!”

Bùi Chính Thành giựt giựt khóe môi, ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân mặt không biểu cảm liếc nhìn anh ta.

Bùi Chính Thành hơi lạnh sống lưng, anh nói sai gì ư?

An Hạ và Tô Ánh Nguyệt ở bên cạnh nói chuyện một lát, bỗng cảm thấy bầu không khí bên này hơi kỳ lạ.

“Các anh làm gì thế?” An Hạ đi đến, ôm Trần Mộc Tây vào lòng.

Trần Mộc Tây cười ngọt ngào: “Dì An.”

“Mộc Tây càng ngày càng đáng yêu nha.”

“Thế dì An cũng sinh một em bé đi.”

An Hạ suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình” “Cháu có biết cái gì gọi là sinh em bé không?”

“Ba nói, mẹ sẽ sinh cho cháu một em gái, nên dì An cũng sinh cho cháu một em gái, có được không?”

“Ha ha…”

An Hạ ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt vội vàng vẫy tay, kéo Trần Mộc Tây về phía mình: “Đi vẽ tranh đi được không con? Mẹ và dì An có chuyện cần nói.”

“Vâng ạ.” Trần Mộc Tây ngoan ngoãn quay về phòng mình.

Tô Ánh Nguyệt bảo nhân viên phục vụ mang trà và chút điểm tâm lên, mấy người họ chờ đợi, nói chuyện phiếm một lát, cũng không nhắc đến chuyện An Hạ bị bắt trước đây.

Buổi trưa họ cùng nhau ăn bữa trưa. An Hạ và Bùi Chính Thành nán lại một lát, định trở về nhà cổ của nhà họ Bùi.

Trước khi đi, Bùi Chính Thành nắm lấy vai An Hạ, hiếm khi xấu hổ, nói: “Bây giờ các cậu cũng không vội trở về, đợi uống rượu mừng của tôi và An Hạ đã rồi hãy trở về thành phố Vân Châu, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi.”

Tô Ánh Nguyệt là phụ nữ, suy nghĩ đương nhiên tinh tế hơn một chút, cô lập tức nói: “Đã định ngày rồi chứ?”

An Hạ mù mịt nhìn Bùi Chính Thành, từ khi nào mà họ muốn bày tiệc mời người đến uống rượu vậy chứ? Vì sao cô lại không biết thế?

Trần Minh Tân cũng theo sau Tô Ánh Nguyệt, nói một tiếng: “Được.”

Trên đường trở về, An Hạ do dự, mở miệng hỏi Bùi Chính Thành: “Từ khi nào chúng ta muốn mời người đến uống rượu mừng vậy chứ? Vì sao em lại không biết?”

Khóe miệng của Bùi Chính Thành vẫn còn mang theo ý cười, anh ta xoay đầu nhìn thoáng qua An Hạ, nói một câu: “Anh cũng không biết.”

An Hạ mím môi, không đợi cô nói chuyện, Bùi Chính Thành lại nói: “Nhà chúng ta không thể bày tiệc lớn thiết đãi, chỉ có thể mời một vài người bạn thân thiết, nếu như em thích náo nhiệt, trở về chúng ta vẫn có thể đi ra ngoài tổ chức hôn lễ một lần nữa…”

Trên mặt Bùi Chính Thành mang theo ý cười, hào hứng nói chuyện kết hôn với An Hạ.

An Hạ cảm thấy, lúc này Bùi Chính Thành nhìn có vẻ mới giống một cô dâu đang đợi được gả đi, ngược lại cô cảm thấy hơi bình tĩnh.

Nhưng, trong lòng cô rất cảm động.

Mặc dù Bùi Chính Thành không nói ra miệng, nhưng đáy lòng anh ta đã nhớ kỹ chuyện hôn lễ rồi.

Những lời Bùi Diệp Kỳ nói ngày hôm qua, đã dấy lên những gợn sóng lớn trong lòng người nhà họ Bùi. Trải qua hai đời hôn lễ không hạnh phúc, ông cụ Bùi và Bùi Minh Huyền đại khái cũng không có tâm trạng nào nhúng tay vào chuyện của Bùi Chính Thành và An Hạ nữa.

Cho nên, Bùi Chính Thành đã lên kế hoạch chuẩn bị cho hôn lễ của hai người rồi.

Mấy ngày tiếp theo, Bùi Chính Thành vội vội vàng vàng chuẩn bị hôn lễ.

An Hạ nghĩ đến chuyện Bùi Diệp Kỳ vừa mới ly hôn với Thư Nhã Niệm, mà cô và Bùi Chính Thành lại vội vội vàng vàng chuẩn bị kết hôn, cô bỗng cảm thấy không hay lắm.

Nhưng Bùi Chính Thành lại không hề để ý, nói: “Người cũng ba mươi mấy tuổi đầu rồi, anh ấy ngay đến cả vợ cũng không còn nữa, thì còn để ý chuyện nhỏ nhặt này làm gì chứ?”

An Hạ chọc bả vai anh ta: “Ngụy biện.”

Bùi Chính Thành nắm lấy tay An Hạ, kéo cô ấy vào trong lòng. Sau đó cúi đầu xuống kề sát mặt cô ấy, thấp giọng nói: “Mấy ngày nay mệt lắm luôn, không thưởng một chút ư?”

An Hạ nhón chân lên hôn một cái vào mặt anh: “Được rồi, mau đi làm việc đi.”

Bùi Chính Thành giống như vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, anh ta nâng mặt cô lên, mạnh mẽ hôn cô, sau khi hôn xong, anh ta ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Đây là món khai vị, phần còn lại để đến tối anh sẽ quay lại lấy nốt.”

An Hạ hiểu ý trong câu nói này của anh là gì, nhưng không đợi cô ấy tức giận, Bùi Chính Thành đã chạy đi.

Điện thoại của cô ấy có thông báo tin nhắn mới.

An Hạ lấy ra xem qua, vừa nhìn thì phát hiện là tin nhắn Tô Ánh Nguyệt gửi cho cô ấy.

Tin nhắn Tô Ánh Nguyệt gửi cho cô ấy chính là số điện thoại của Tô Yến Nhi mà cô ấy hỏi trước đây.

Ngày đó, cô ấy không quan tâm đến việc cảm ơn Tô Yến Nhi, trở về rồi mới phát hiện, cô ấy không có cách nào liên lạc với Tô Yến Nhi được nữa, cho nên mới tìm đến Tô Ánh Nguyệt.

Cái này đối với chị em họ mà nói cũng hơi kỳ lạ. Nửa đời trước, hai người, cô chơi tôi, tôi hận cô. Ngược lại bây giờ quan hệ lại tốt đẹp lên, Tô Ánh Nguyệt dường như vẫn luôn giữ liên lạc với Tô Yến Nhi.

Dù sao Tô Yến Nhi cũng từng giúp cô ấy, cho dù nói như thế nào, cô ấy cũng nên đứng trước mặt Tô Yến Nhi để nói một câu cảm ơn.

Cô ấy và Tô Yến Nhi hẹn nhau uống trà chiều trong một nhà hàng.

Khi An Hạ đến, Tô Yến Nhi đã đợi ở đó sẵn rồi.

Tô Yến Nhi mặc chiếc áo lông trắng kiểu dáng rất đơn giản, phối hợp với một chiếc quần jean, tóc tết đuôi ngựa, buộc ở phía sau. Khuôn mặt cô ta thuần khiết, mộc mạc, không còn dáng vẻ vênh váo và sang trọng đẹp đẽ của cô cả nhà họ Tô ngày trước nữa.

Khi nhìn thấy An Hạ đến, Tô Yến Nhi giơ tay về phía cô ấy, gọi một tiếng: “An Hạ.”

“Mới đến ư?” An Hạ ngồi xuống, chỉ có điều vẫn còn chút chưa thích ứng được với Tô Yến Nhi.

“Ừm.” Tô Yến Nhi mỉm cười, đưa menu đến trước mặt cô ấy: “Tôi vừa tự gọi cho mình một cốc trà xanh, cô tự xem xem muốn gọi gì.”

Tô Yến Nhi như thế này cũng quá dễ gần đi. Mặc dù An Hạ không quá quen, nhưng lại thích ứng rất nhanh.

Hai người tán gẫu một vài chủ để không quan trọng lắm, nói câu được câu không.

Giữa chừng, An Hạ đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, Tô Yến Nhi lấy điện thoại ra chơi.

Tô Yến Nhi mở album ảnh ra, nhìn ảnh của con trai.

Cô ra nước ngoài cũng gần hai năm rồi, vẫn muốn về nước, nhưng cô lại không muốn trở lại thành phố Vân Châu mà muốn đến Cảnh Thành. Con trai vẫn còn quá nhỏ, cô chỉ có thể nhờ vả người chăm sóc, để mình trở về trước. Nhưng không ngờ môi giới mà cô tìm trên mạng lại là kẻ lừa đảo, do nhầm lẫn nên đã cứu An Hạ.

Cũng coi như là duyên phận đi, vốn dĩ vừa bắt đầu đã không muốn phiền phức Tô Ánh Nguyệt, nhưng không ngờ quanh đi quẩn lại một vòng, vẫn là bị Tô Ánh Nguyệt biết được.

Thật sự hơi nhớ bánh bao nhỏ kia mà.

Đột nhiên, một bóng đen đổ xuống trước mặt Tô Yến Nhi.

Cô ta cho rằng là An Hạ trở lại, cho nên nụ cười trên mặt chưa kịp thu lại, đã ngẩng đầu lên.

Nhưng đập vào mắt cô ta lại là một người đàn ông sắc mặt trắng bệch.

Thân hình người đàn ông thon dài, sắc mặt trắng đến nỗi dọa người, thật ra trông cũng rất khôi ngô, hơi gầy, tỏ ra hơi dịu dàng.

Tô Yến Nhi thấy anh ta đánh giá mình, trong lòng hơi kỳ lạ, nhưng vẫn rất lịch sự lên tiếng: “Xin chào, anh có chuyện gì sao?”

Lúc này, An Hạ vừa khéo quay lại, cô ấy nhìn thấy Bùi Diệp Kỳ, kinh ngạc gọi một tiếng: “Anh hai?”

Bùi Diệp Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy An Hạ, ánh mắt lóe lên, gật đầu với cô ấy, hỏi: “Bạn em à?”

An Hạ hơi do dự, gật đầu.

“Không ngại nếu tôi cũng ngồi ở đây chứ?” Anh ta nói xong, lập tức ngồi xuống.

An Hạ há hốc miệng, cảm thấy Bùi Diệp Kỳ hơi kỳ lạ.

Tô Yến Nhi không ngờ người đàn ông này và An Hạ lại quen biết nhau, hơn nữa giọng nói của người đàn ông này vì sao lại nghe hơi quen thuộc như vậy chứ?

An Hạ và Tô Yến Nhi vốn dĩ không quá thân quen, chủ đề có thể tán gẫu cũng ít, họ cũng định trở về, bây giờ lại có thêm Bùi Diệp Kỳ, càng cảm thấy không thoải mái.

Vẫn là Tô Yến Nhi lên tiếng trước: “Cũng không còn sớm nữa, tôi muốn trở về trước.”

Bùi Diệp Kỳ đứng dậy, cúi đầu nhìn Tô Yến Nhi, hỏi nhẹ nhàng và lịch sự: “Cô Tô ở đâu? Tôi đưa cô về.”

An Hạ: “…”

Bùi Diệp Kỳ nhìn trúng Tô Yến Nhi rồi ư?

Tô Yến Nhi cũng cảm thấy hơi ù ù cạc cạc.

“Không cần đâu, tôi gọi xe về cũng rất tiện.”

“Hay là tôi đưa cô về nhé.”

Trong đầu Tô Yến Nhi đột nhiên xẹt qua một giọng nói quen thuộc.

… Hay là tôi giúp cô nhé.

… Ở đây, rất mơ hồ. Người…

Giọng nói quen thuộc nhưng lại xa xôi ấy đang hiện lên vô cùng rõ nét trong đầu cô.

Sắc mặt của Tô Yến Nhi bỗng chốc trở nên tái xanh.

Là anh ấy! Là người đàn ông cùng cô trải qua một đêm trong CLB Ngọc Hoàng Cung.

Là ba của con cô!

Mặc dù khi đó ý thức của cô không rõ ràng nhưng đối với giọng nói này, cô rất ấn tượng, giọng nói này cô sẽ không nghe nhầm được.

Tô Yến Nhi mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn Bùi Diệp Kỳ, phát hiện Bùi Diệp Kỳ cũng đang thâm trầm nhìn cô.

Bình luận

Truyện đang đọc