ÔNG XÃ THẦN BÍ

CHƯƠNG 824: VÌ YÊU EM

Ấn tượng của tối nay đối với Lục Thanh Du chính là, ban đầu rất đau, cuối cùng cô cũng không biết, vì cô đã bị ngất đi.

Lục Thanh Du trực tiếp ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau.

Lúc tỉnh lại, toàn thân đau đến không chịu được.

Chuyện tối hôm qua cô nhất thời không nhớ rõ, chỉ biết cô và Bùi Dục Ngôn ở cùng nhau.

Nương theo một tiếng “Kẹt kẹt” vang lên, cửa phòng bị đẩy ra.

Lục Thanh Du sửng sốt một chút, liền kéo chăn lên che lại, giả vờ ngủ.

Bùi Dục Ngôn vừa vào cửa đã nhìn thấy động tĩnh trên giường, anh đặt đồ ăn trong tay sang một bên, ngồi xuống bên giường, một lúc lâu sau mới nói: “Không đói bụng sao?”

Người trên giường không có động tĩnh.

Anh cũng không nói thêm, đứng dậy mở đồ ăn ra, mùi thơm của thức ăn tỏa ra khắp căn phòng, người trên giường rốt cục cũng có một chút động tĩnh.

Bùi Dục Ngôn cố nén cười, nói: “Dậy đi, anh biết em đã tỉnh, anh lấy quần áo tới cho em!”

Lúc này Lục Thanh Du rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, ôm chăn mềm ngồi dậy: “Anh đến nhà em?”

Bùi Dục Ngôn nhìn sắc mặt hồng hào của cô, cảm thấy yên tâm một chút, nhẹ giọng giải thích: “Anh đến chỗ của Giai Kỳ lấy cho em!”

Lúc này Lục Thanh Du mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy xấu hổ.

Cô ngẩng đầu nhìn Bùi Dục Ngôn một chút, sau đó nói: “Anh đi ra ngoài một chút.”

Bùi Dục Ngôn cũng không hề liếc mắt nhìn cô, làm như không nghe thấy, chỉ đưa túi xách trong tay đặt lên giường, sau đó quay lưng về phía cô và ngồi xuống ghế salon.

Lục Thanh Du cắn môi, trốn ở trong chăn cầm quần áo mặc vào, chậm chạp lề mề ngồi xuống phía đối diện anh.

“Ăn cơm.” Bùi Dục Ngôn đưa đổ ăn đã được mở ra đẩy đến trước mặt cô, lại đưa một bát canh cho cô: “Uống canh trước đi!”

Anh cũng không coi trọng việc uống canh trước khi ăn cơm, nhưng vì cô gái nhỏ nên vẫn chú ý hơn một chút.

Lục Thanh Du đưa tay nhận lấy, trong lòng đang có rất nhiều suy nghĩ muốn nói ra, nhưng vẫn ăn cơm trước đã.

Ăn uống xong cô mới nhận ra là đã gần đến xế chiều, Tịch Nhất đã gửi địa chỉ quán cà phê tới.

Bùi Dục Ngôn nhìn cô đã lén lút đọc tin nhắn, anh nói: “Muốn đi gặp Tịch Nhất đúng không, anh sẽ đưa em đi!”

Lục Thanh Du không tin anh lại có lòng tốt như vậy, liền nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ.

Bùi Dục Ngôn bị cô nhìn như vậy, trong lòng rất không thoải mái, nhưng vẫn giải thích một câu: “Em đi gặp anh ta, chỉ cho em năm phút, nói xong thì đi ra.”

Lục Thanh Du nghe anh mới là có quỷ.

Trong quán cà phê, Tịch Nhất dường như đã đợi từ rất lâu.

“Thật ngại quá, em tới chậm.” Lục Thanh Du áy náy nói.

“Không sao.”

Tịch Nhất dịu dàng lịch sự, cũng giống như lần đầu gặp mặt.

“Không cần phải áy náy với anh, thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy anh Bùi, anh đã biết anh ta thích em, chỉ là không biết vì sao hai người lại không ở bên nhau!” Tịch Nhất mang theo nụ cười trên mặt: “Nhưng bây giờ xem ra, anh ta hình như đã tỉnh ngộ!”

“A?” Lục Thanh Du có chút mờ mịt.

Tịch Nhất vẫn cười: “Anh sẽ kể cho em một câu chuyện cũ!”

Lục Thanh Du gật đầu, yên lặng nghe.

Tịch Nhất có một người bạn gái thanh mai trúc mã, anh vốn là một người gò bó theo khuôn phép, nhưng vào năm tốt nghiệp cấp hai lại lén lút yêu sớm, hai người cùng nhau lên học cấp ba, cùng ra nước ngoài du học, mãi đến năm thứ hai thì có một vụ tai nạn ô tô, khiến anh ta và người bạn gái đầu tiên âm dương cách biệt.

Loại chuyện cũ thế này, từ nhỏ đến lớn Lục Thanh Dung đều xem vô số lần trên TV, cũng không ly kỳ hay mới lạ.

Nhưng chuyện này lại xảy ra trên người của người mà cô quen biết, khiến tâm trạng của cô rất nặng nề.

“Năm đó bọn anh chuẩn bị về nước đính hôn, ngay cả việc sau khi tốt nghiệp đại học chuẩn bị tổ chức hôn lễ ở đâu, thậm chí quyết định muốn sinh bao nhiêu đứa con, những chuyện này đều đã được lên kế hoạch.” Tịch Nhất rốt cục cũng không còn cười nữa, trên mặt của anh còn có chút đau buồn nhàn nhạt.

“Tính cách của em rất giống cô ấy, nhưng cũng không phải vì em giống cô ấy nên anh mới muốn thử ở bên em, anh biết rõ hơn bất cứ ai rằng cô ấy đã không còn ở đây nữa, anh muốn có một cơ hội để bắt đầu lại lần nữa, dù sao người sống thì vẫn phải sống!”

Chỉ với vài câu rất đơn giản, Lục Thanh Du đã khóc không thành tiếng.

Tịch Nhất cầm giấy khăn đưa cho cô: “Anh nói những điều này, không phải vì muốn em khóc, trở về anh Bùi có thể sẽ đánh anh!”

Lục Thanh Du nhận tờ khăn giấy, chỉ lắc đầu.

Ngày đó lúc Lục Tử Uyên nói muốn giới thiệu bạn gái cho anh ta, anh ta đã muốn từ chối, nhưng nghĩ đến sự mong đợi của ba mẹ, anh ta vẫn đồng ý.

May mắn là, Lục Thanh Du và cô ấy có chút giống nhau, tính cách giống, nhưng anh lại biết rất rõ ràng Lục Thanh Du không phải cô ấy.

Giữa đường lại bị Bùi Dục Ngôn cắt đứt.

Anh ta biết Bùi Dục Ngôn, tuổi trẻ tài cao, rất ưu tú.

Bùi Dục Ngôn thích Lục Thanh Du, anh ta liếc mặt một cái là có thể nhận ra được, vậy nên lúc đó cũng không dây dưa quá nhiều, sau đó Lục Tử Uyên bị thương, anh ta phát hiện Lục Thanh Du không còn ở bên Bùi Dục Ngôn nữa, mặc dù không biết nguyên nhân trong đó là gì, nhưng anh ta quyết định thử một lần.

Anh ta tự nhủ, không thử một lần làm sao biết bản thân không thể bắt đầu lại một đoạn tình cảm mới?

Nhưng anh ta vẫn chưa kịp bắt đầu, Bùi Dục Ngôn đã cắt ngang giữa chừng.

Hôm qua sau khi đi xem phim một mình, anh ta lại đến trước phần mộ của cô ấy đợi đến đêm khuya mới về nhà.

Xây dựng gia đình, kết hôn sinh con chuyện bình thường của cuộc sống, mà anh ta, có thể không chọn loại cuộc sống bình thường này.

Trăm năm sau, anh ta vẫn có thể sạch sẽ bình thản xuống dưới gặp cô ấy, cả đời gặp được một người có tình cảm chân thành với mình, anh ta đã rất mãn nguyện rồi!

Bùi Dục Ngôn chờ ở bên ngoài vô cùng sốt ruột, khi anh nhịn không được muốn xông vào quán cà phê thì đã thấy Tịch Nhất đi ra.

Tên nhóc này, coi như anh ta biết điều.

Tịch Nhất gật đầu với anh, sau đó mỉm cười rời đi.

Anh đi vào, lúc này mới nhận ra Lục Thanh Du đang gục xuống bàn khóc, còn khóc rất thương tâm.

Chết tiệt! Vừa rồi anh nên đánh cho tên Tịch Nhất đáng chết kia một trận.

Anh nhịn sự thô bạo trong lòng xuống, đi qua kéo cô vào trong ngực, khẽ hỏi cô: “Sao vậy? Sao Tịch Nhất lại bắt nạt em rồi?”

Lục Thanh Du kéo quần áo của anh thút tha thút thít nói: “Tịch Nhất thật đáng thương… U u u…”

Bùi Dục Ngôn nắm chặt nắm đấm, anh vẫn muốn đánh Tịch Nhất.

Quay lại xe, cảm xúc của Lục Thanh Du đã dần ổn định lại, Bùi Dục Ngôn vửa khởi động xe ở bên cạnh, vừa không yên tâm thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái.

Đột nhiên, Lục Thanh Du hỏi anh: “Em rất thích anh, anh có thích em không?”

“Cái … Cái gì?” Bùi Dục Ngôn rất hiếm khi nói lắp bắp.

Bị thổ lộ một cách đột ngột, anh là một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, vậy mà lại căng thẳng giống như một thanh niên.

Cô chậm rãi kể lại chuyện cũ của Tịch Nhất cho Bùi Dục Ngôn, cuối cùng, cô hỏi: “Em cảm thấy Tịch Nhất thật đáng thương, bây giờ đến ngay cả việc muốn gặp bạn gái của anh ấy một chút mà anh ấy cũng không gặp được!”

Bùi Dục Ngôn liếc cô một cái, khởi động xe, lái về phía quân khu.

“Không phải anh nghỉ làm sao?” Lục Thanh Du khó hiểu hỏi anh.

Bùi Dục Ngôn đưa một tay ra, chụp lấy cái đầu nhỏ của cô hôn một cái, nói: “Đi viết báo cáo, xin kết hôn.”

Lục Thanh Du mờ hồ: “Kết hôn với ai?”

“Đương nhiên là với em, cô nhóc ngốc nghếch!” Bùi Dục Ngôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ một cái vào trán cô.

“Anh…”

Lục Thanh Du còn muốn nói gì nữa, đã bị Bùi Dục Ngôn ngắt lời.

“Lục Thanh Du, em nghe đây, những lời này anh chỉ nói một lần, thân phận của anh rất đặc biệt, trước kia đã từng quen mấy người bạn gái, nhưng đều nhanh chóng chia tay, sau này lại bận rộn rất nhiều công việc, không có tâm trạng yêu đương, chúng ta đã hiểu rõ nhau đủ nhiều, anh cảm thấy kết hôn việc kết hôn bây giờ cũng không phải kích động, anh lớn hơn em mười một tuổi, nhìn em lớn lên, hiểu rõ em hơn so với cả ba mẹ em, trước kia anh quả thật chỉ coi em là em gái, nhưng muốn anh giao em cho một người đàn ông khác, vậy cũng không thể nào, vì anh muốn ở bên em, vì yêu em, muốn cùng em sống thật lâu dài bên nhau!”

Lục Thanh Du chỉ chỉ vào mình: “Anh yêu em?”

Bùi Dục Ngôn lặng lẽ đảo mắt qua, lạnh lùng nói: “Không yêu.”

“Em đều nghe được, anh nói yêu em!” Lục Thanh Du trực tiếp nhào tới.

“Làm gì vậy, anh đang lái xe!”

Bình luận

Truyện đang đọc