ÔNG XÃ THỰC TẬP



Chương 25: Vì anh. . .làm thêm giờ
Trước khi tan việc, điện thoại Viêm Liệt liền reo lên tiếng chuông đặc biệt, anh không cần nhìn cũng biết người gọi là Bắc Đường Yên.
“Yên?” Viêm Liệt vừa xử lý tài liệu trong tay vừa nhận điện thoại, hôm nay anh muốn làm thêm giờ.
“Hình như anh bề bộn nhiều việc, buổi tối muốn cùng đi ăn cơm không?” Bắc Đường Yên có thể nghe được âm thanh lật văn kiện ở đầu bên kia điện thoại.
“Anh muốn làm thêm giờ, thật ngại quá, chắc là không có cách nào đi cùng em.”
Trong giọng nói Viêm Liệt mang theo tia áy náy và có lỗi, theo lý mà nói Bắc Đường Yên sẽ bận rộn hơn anh nhiều, nhưng có thể bởi vì anh vừa mới tới làm, cho nên có rất nhiều việc cần phải quen thuộc.
“Không sao, làm việc cho giỏi.” Bắc Đường Yên cười cười, bộ dáng rất hiền lành rất dịu dàng.
“Ừm, vậy, bye bye.” Viêm Liệt không nỡ cúp điện thoại nhanh như vậy, nhưng anh hiểu ý tứ Bắc Đường Yên không muốn quấy rầy anh, cô từ góc độ bạn gái mà nghĩ cho anh, những ngày bọn họ chung sống làm anh cảm thấy rất thoải mái, cô thông minh hiểu rõ cảm nhận của anh, cũng tôn trọng quyết định của anh, thậm chí còn rất nhiều chuyện không cần anh phải giải thích rõ ràng, làm cho anh cảm thấy vô cùng thoã mãn, không có áp lực.

Tám giờ tối, đồng nghiệp làm thêm giờ đều đã về hết, cuối cùng Viêm Liệt cũng làm xong phần văn kiện trong tay, anh thở phào nhẹ nhõm chuyển động thân thể, rốt cuộc cũng có thể về nhà, nhưng mà trước khi về nhà phải ăn thật no cái đã, ngay cả cơm chiều anh còn chưa ăn, bây giờ cảm thấy thật đói.
Nhưng mà Viêm Liệt còn chưa rời khỏi phòng làm việc thì điện thoại di động đã reo lên, không phải là cuộc gọi tới mà là tin nhấn, tiếng chuông cài đặt dành cho riêng một người, Bắc Đường Yên.
Chờ em ba phút.
Viêm Liệt kinh ngạc, tin nhấn của cô là muốn anh chờ cô ở nơi này sao?
Suy nghĩ một chút, chắc là Bắc Đường Yên biết anh còn chưa tan làm cho nên muốn đi qua, Viêm Liệt cười cười, cảm giác khi được người mình thích chú ý thật tốt.
Buổi tối tĩnh mịch, âm thanh giày cao gót giẫm lên sàn vô cùng vang dội, Viêm Liệt đứng trước cửa phòng làm việc nhìn thấy Bắc Đường Yên đang đi tới, mỉm cười thật tươi.
“Đi thôi, anh chưa ăn cơm phải không, chúng ta cùng đi ăn cơm.” Bắc Đường Yên rất tự nhiên khoác lên cánh tay Viêm Liệt, nhìn Viêm Liệt cười cười.
“Em chờ anh đến bây giờ sao, làm sao em biết anh sắp về nhà?” Viêm Liệt hỏi ra nghi vấn trong lòng, mặc dù anh rất vui vẻ, nhưng anh vẫn không thích cô vì mình làm nhiều chuyện như vậy, hình như anh hơi đau lòng.
“Bảo vệ, em nói với bảo vệ khi nào anh muốn về thì gọi cho em, mà em vừa đúng lúc có văn kiện cần phải xử lý, không tính là cố ý chờ anh.” Thật sự là lời nói của Bắc Đường Yên có nửa thật nửa giả, nếu như không phải là vì chờ Viêm Liệt, cô cũng sẽ không làm thêm giờ, chẳng qua là không lãng phí thời gian làm thêm giờ mà thôi, như vậy công việc ngày mai có thể làm ít một chút.

“Chúng ta đi ăn cơm đi.” Đối với lời nói của Bắc Đường Yên, Viêm Liệt không có nghi ngờ gì, nhưng anh cũng biết Yên nói như vậy là sợ anh đau lòng, nếu không cũng sẽ không đợi đến lúc anh hoàn thành xong công việc thì cô cũng làm xong.
“Chúng ta ăn cơm ở đâu?” Đứng ở trước cửa công ty, Viêm Liệt do dự hỏi, thật ra thì anh ăn gì cũng được, cho dù chỉ là một gói mì đơn giản anh cũng có thể giải quyết, nhưng bây giờ anh ở chung một chỗ với Bắc Đường Yên, anh không muốn cô phải chịu uỷ khuất.
“Bình thường anh ăn cái gì thì mình đi ăn cái đó, em cũng không có món gì đặc biệt muốn ăn,” Bắc Đường Yên cảm thấy, muốn lấy được lòng Viêm Liệt thì cô phải hoà nhập vào cuộc sống của anh, sau đó giúp anh hoà nhập vào cuộc sống của cô, không thể làm quá đáng.
Đối với Viêm Liệt, Bắc Đường Yên hết sức để ý, cô phải thu nhập tài liệu về anh từ mọi mặt, tuyệt đối thành công không thể sai sót nhầm lẫn.
“Anh sợ em ăn không quen.” Viêm Liệt bất đắc dĩ nhưng cũng rất thành thật.
“Không phải là còn chưa ăn sao, anh lo nhiều quá, cẩn thận mau già đó.” Bắc Đường Yên không phục phản bác, ánh mắt hơi híp lại, vừa xinh đẹp lại nghịch ngợm, dễ thương lại tự tin.
Cô gái mâu thuẫn, Viêm Liệt cảm thấy mình bị ánh mắt này hấp dẫn.
“Em nói đó, đến lúc đó không thích ăn thì anh cũng cho em đói chết.” Viêm Liệt nói xong liền lôi kéo Bắc Đường Yên đến tiệm ăn đối diện công ty, thức ăn nhanh chính là sự lựa chọn tốt nhất cho ba bữa của anh, thật ra thì, không phải anh thích ăn những món đó, nhưng mà anh muốn cho Bắc Đường Yên biết cuộc sống của anh là như thế nào!

Suy nghĩ của Bắc Đường Yên và Viêm Liệt rất giống nhau, một người muốn hoà nhập với cuộc sống của đối phương mà tự động đi vào, một người nguyện ý tiếp nhận đối phương, nhưng mà Bắc Đường Yên kiên trì là có kế hoạch, còn Viêm Liệt là đi theo tiếng gọi của lòng mình.
Viêm Liệt nói rất dễ dàng, nhưng thực tế trong lòng anh rất nặng nề, cuộc sống của anh và Bắc Đường Yên chênh lệch nhau quá nhiều, mặc dù hai người lựa chọn ở chung một chỗ, nhưng cũng không có nghĩa là cuộc sống của anh sẽ thay đổi, ít nhất những thứ liên quan đến vật chất anh sẽ không dựa vào Bắc Đường Yên, cho nên, anh muốn cô hiểu, cuộc sống của anh chính là như vậy, khác biệt so với cô, sau đó để cô tự mình lựa chọn, có còn muốn ở chung một chỗ với anh nữa hay không.
“Trước kia em từng cùng với mấy người bạn tốt đánh cược, quét sạch bên trong tất cả các quán hàng rong.” Bắc Đường Yên rất là kiêu ngạo nói ra, đây chính là sự thật, lúc còn đi học cô ở chung một chỗ với đám bạn độc ác đó, chuyện gì mà chưa từng làm.
Viêm Liệt sửng sốt, cười trêu ghẹo, “Ăn vậy mà chưa đau bụng sao?”
“Bụng em chưa từng đau, nhưng mà mỗi người lại mập lên ít nhất ba ký.” Bắc Đường Yên bật cười khi nghĩ đến hoàn cảnh lúc đó.
Viêm Liệt nhìn thấy Bắc Đường Yên cười vui như vậy, ánh mắt thay đổi trở nên thâm sâu, bàn tay nắm tay Bắc Đường Yên liền siết chặt, chỉ chung sống một ngày, anh đã không thể buông tay.
Hai người cười cười nói nói đi đến tiệm ăn, nơi này anh đã đi vào rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy ngọt ngào như lúc này.
Gọi hai phần thức ăn nhanh, Bắc Đường Yên ăn rất vui vẻ, mặc dù thức ăn không có gì đặc sắc, nhưng có người mình thích ăn cùng, ăn cái gì cũng thấy ngon, mà Viêm Liệt thấy Bắc Đường Yên ăn vui như vậy, tâm tình cũng không tệ, hơn nữa hai người đều chưa có ăn cơm chiều cho nên hai phần thức ăn nhanh rất nhanh liền bị dọn dẹp sạch sẽ.
. . . . . .
“Anh đưa em về.” Đối với điểm này Viêm Liệt rất kiên trì, hai lần trước anh đều để Bắc Đường Yên đưa về nhà là bởi vì cô lái xe, nhưng lần này hai người cùng đi bộ, anh nhất định phải đưa cô về nhà.

“Được.”
Hai người nắm tay nhau đi trên đường, không khí xung quanh có chút trầm mặc, không có ai mở miệng nói chuyện trước, nhưng lại không cảm thấy lúng túng.
Bắc Đường Yên cảm giác được bàn tay đang nắm tay cô rất lớn và ấm áp, tay hai người dán vào nhau làm cô có thể cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay anh, trong tài liệu đã nói lúc học đại học Viêm Liệt đã làm rất nhiều công việc và chịu nhiều cực khổ, điều này làm Bắc Đường Yên rất cảm động, cô cảm thấy bàn tay này đủ làm cho cô an tâm mà dựa vào.
Mà Viêm Liệt cũng cảm nhận được bàn tay cô thật nhỏ nhắn, hình như bàn tay của anh có thể nắm lấy toàn bộ bàn tay của cô, làm anh cảm giác cô cũng cần bảo vệ.
Bất tri bất giác hai người đã đi đến chung cư của Bắc Đường Yên, cô dắt tay Viêm Liệt đi đến chỗ bảo vệ.
“Tổng tài, buổi tối tốt lành.” Chung cư này và ký túc xá của Viêm Liệt đều là sản nghiệp của tập đoàn Bắc Đường, nhưng mà nơi này lại là nơi lãnh đạo cao nhất của tập đoàn Bắc Đường ở, cho nên bảo vệ hết sức nghiêm mật.
“Bác cũng vậy, đây là bạn trai con.” Bắc Đường Yên giới thiệu Viêm Liệt cho bảo vệ biết, tránh cho sau này anh đến tìm cô lại bị chặn ở bên ngoài.
Bảo vệ kinh ngạc nhìn hai người.
Bắc Đường Yên cười cười dẫn Viêm Liệt đi vào chung cư.


Bình luận

Truyện đang đọc