ÔNG XÃ THỰC TẬP



Chương 63: Đính hôn (thượng)
Bắc Đường Yên và Viêm Liệt đứng chờ ngoài cửa chính khách sạn, cha mẹ và em trai Viêm Liệt đă sớm có mặt trong bữa tiệc, c̣n cha mẹ Bắc Đường Yên mới vừa xuống phi cơ liền chạy đến nơi này.
Khoảng năm phút sau, một chiếc xe chậm răi dừng trước mặt Bắc Đường Yên và Viêm Liệt, Viêm Liệt có chút khẩn trương, một người đàn ông từ trong xe bước ra, khoảng bốn mươi tuổi, ẩn dấu bên trong vẻ thành thục chững chạc là tài hoa tao nhă, ông đi tới bên kia xe mở cửa, một phụ nữ đi xuống, thoạt nh́n cũng là bộ dáng bốn mươi tuổi, có bảy phần giống với Bắc Đường Yên, nhưng mà thành thục hơn một chút, trên gương mặt lộ ra một tia từ ái và thông minh.
“Hai vị có thể dành chút thời gian tới tham gia buổi lễ đính hôn của chúng tôi, thật là cực kỳ vinh hạnh, mời nhanh vào bên trong, buổi lễ này đang chờ hai vị đến.” Bắc Đường Yên đi lên nghênh đón, giọng nói kia làm cho hai vợ chồng đối diện lộ ra vẻ mặt lúng túng.
“Khụ khụ, Yên nhi, con không giới thiệu cho cha mẹ biết một chút về vị tiên sinh này sao?” Mẹ Bắc Đường Yên bất đắc dĩ nh́n con gái của ḿnh, đứa con này cái ǵ cũng tốt, chính là không quá tôn trọng bậc làm cha mẹ như bọn họ, mỗi lần gặp mặt phải nói một vài câu tổn thương bọn họ mới có thể bỏ qua.
“Viêm Liệt, đây là cha và mẹ em, đây là Viêm Liệt, chúng ta mau vào trong đi, tất cả mọi người đều đang chờ.” Bắc Đường Yên giới thiệu đơn giản, hai bên cũng chưa từng gặp mặt, nếu như giới thiệu đơn giản như vậy rất dễ tạo thành bất măn, nhưng cha Bắc Đường Yên là Bắc Đường Đức Văn và mẹ Thượng Lưu Vận đều nh́n Viêm Liệt bằng ánh mắt hài ḷng, c̣n có chút tươi cười.
“Bác trai, bác gái, chào hai người, con là Viêm Liệt.” Thái độ của Viêm Liệt hoàn toàn trái ngược với Bắc Đường Yên¸ nh́n cha mẹ Bắc Đường Yên đồng thời cũng cẩn thận quan sát vẻ mặt hai người, đây là lần đầu tiên con rể thấy cha vợ, anh rất khẩn trương.
“Chào con, bác là Thượng Lưu Vận, mẹ của Bắc Đường Yên, rất hân hạnh được biết con.” Thượng Lưu Vận cũng lấy ánh mắt kiểm tra nh́n Viêm Liệt, bọn họ cũng biết một chút về Viêm Liệt, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng trong tài liệu đă báo cáo tất cả mọi thứ về anh, người mà con gái bọn họ coi trọng, làm sao bọn họ có thể không coi trọng đây.
Bắc Đường Đức Vân ở bên cạnh gật đầu, chào hỏi Viêm Liệt.

“Tốt lắm, đi vào thôi.” Bắc Đường Yên nh́n vẻ mặt của cha mẹ cũng biết Viêm Liệt đă được bọn họ đồng ý, thật ra th́ không cần làm điều thừa như vậy, chỉ cần nh́n thấy buổi lễ đính hôn này có thể tổ chức được là hiểu, hai người làm cha mẹ này mặc dù chu du khắp thế giới, nhưng tai mắt cũng không ít.
Bốn người tiến vào hội trường bữa tiệc, mọi người rối rít đến chào hỏi, cuối cùng bốn người đi tới trước mặt cha mẹ Viêm Liệt, bây giờ người lớn hai nhà mới có thể gặp mặt nhau.
Cha Viêm và mẹ Viêm vẫn có chút mất tự nhiên, cha mẹ Bắc Đường Yên rất dễ gần, cũng không có lộ ra vẻ mặt khinh thường, mặc dù đối phương không có thân phận hay là địa vị ǵ, nhưng mà chỉ cần Bắc Đường Yên thích là được rồi, những thứ khác không phải là vấn đề quan trọng, nhà Bắc Đường không cần lợi dụng việc cưới xin của con gái để đạt được lợi ích, ở trong ḷng cha mẹ Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất, nhưng mà, bọn họ cũng có chút lo lắng, tuổi của Viêm Liệt nhỏ hơn Bắc Đường Yên, h́nh như không được chững chạc cho lắm, không biết Bắc Đường Yên có chịu cực khổ hay không, nhưng mà khi bọn họ nh́n thấy nụ cười hạnh phúc của Bắc Đường Yên th́ liền yên tâm, con gái bọn họ không phải là người có thể làm cho bản thân ḿnh khó chịu.
Cha mẹ hai bên có thể coi như là hoà thuận, Viêm Liệt cũng thở phào nhẹ nhơm, đi tiếp đăi những người khác, chủ yếu là anh đi theo bên cạnh Bắc Đường Yên nên cũng biết những người bạn của Bắc Đường Yên, lúc này đây anh mới chính thức thấy được giao tiếp của Bắc Đường Yên rộng răi như thế nào, quyền thế lớn như thế nào, mỗi nhân vật trong buổi tiệc này đều là nhân vật lớn, trước kia anh chỉ có thể thấy trong TV, bây giờ lại xuất hiện ở trước mặt, cùng cười cười nói nói với Bắc Đường Yên, làm cho anh không khỏi cảm thán.
Mặc dù anh chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa và quyền thế của Bắc Đường Yên để làm chút chuyện cho bản thân ḿnh, nhưng mà, anh đă đứng ở nơi này, như vậy, sẽ không thoát khỏi.
“Đang suy nghĩ ǵ, sao tôi lại cảm thấy anh đang đau khổ đây.” Người nói chuyện là Tư Đồ Tử Nhiên, nữ luật sư nổi danh độc mồm độc miệng trong giới tư pháp, cũng là bạn thật là tốt của Bắc Đường Yên, thành viên hội độc thân có hại.
“Không có, chỉ là cảm thấy sao ở đây lại có nhiều nhân vật lớn như vậy, làm cho người ta có chút cảm thán.” Cô ấy là bạn tốt của Bắc Đường Yên, cho nên Viêm Liệt cũng lấy thái độ cẩn thận mà đối đăi, anh không có quên Bắc Đường Yên đă từng cảnh cáo, . . . .những cô gái này đều rất kinh khủng.
“Nhân vật lớn? Ha ha, Viêm Liệt, bây giờ anh cũng được coi là nhân vật lớn mà, có một số việc cũng nên hiểu một chút.” Tư Đồ Tử Nhiên như đang suy nghĩ điều ǵ đó, ý tứ trong lời nói làm cho người ta nghiền ngẫm.
“Có ư ǵ?” Viêm Liệt không rơ.

“Ha ha, anh nói thử xem, Bắc Đường Yên có được coi là nhân vật lớn hay không?” Tư Đồ Tử Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên.” Nữ vương trên thương trường, sợ rằng người trong giới thượng lưu không ai là không biết tên Bắc Đường Yên, ở trong mắt người b́nh thường cô có thể được xưng là thần tượng, như thế nào không phải là nhân vật lớn đây.
“Như vậy, bây giờ anh là vị hôn phu của cô ấy, cũng là tiêu điểm chú ý, anh nói anh không được coi như là nhân vật lớn sao?”
“Này không giống!” Viêm Liệt phản bác, thành tựu của Bắc Đường Yên là do cô tự ḿnh cố gắng, mà anh cũng muốn tự ḿnh cố gắng để có thể đứng bên cạnh cô, anh không muốn dựa vào cô để đạt được danh tiếng hay thành tựu nào.
“Thế nào, chẳng lẽ anh cảm thấy dựa vào con gái để thành công là có chút mất mặt?” Tư Đồ Tử Nhiên lộ ra nụ cười hiểu rơ, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt.
Con người, có đôi lúc chính là không suy nghĩ thông suốt.
“Tôi không cảm thấy mất mặt, chỉ là muốn tự ḿnh cố gắng mà thôi, nếu không, Yên cũng sẽ xem thường tôi!” Viêm Liệt bị Tư Đồ Tử Nhiên cười làm cho có chút ăo năo, cái loại ánh mắt đó như nh́n thấu tất cả của anh, c̣n có vẻ mặt giễu cợt chợt loé lên rồi biến mất đó nữa, không phải là anh sợ mất mặt, chẳng qua là anh không muốn Bắc Đường Yên xem thường anh mà thôi!
“Hắc hắc, tôi rất nghi ngờ. . . . .” Tư Đồ Tử Nhiên hết sức khoa trương lắc đầu một cái, lộ ra vẻ mặt đáng tiếc.

“Nghi ngờ ǵ?” Biết rơ Tư Đồ Tử Nhiên là cố ư nói chậm để cho anh ṭ ṃ, nhưng chuyện liên quan đến Bắc Đường Yên, Viêm Liệt thật đúng là không nhịn được.
“Nghi ngờ tại sao Bắc Đường Yên lại coi trọng cái người ngu ngốc như anh!”
“Cô! Hừ!” Viêm Liệt tức giận, lại chỉ có thể oán hận nh́n chằm chằm Tư Đồ Tử Nhiên, không có biện pháp, cô gái này là bạn tốt của Bắc Đường Yên, hơn nữa cho dù cô ấy không phải bạn tốt của cô, anh cũng đấu không lại Tư Đồ Tử Nhiên.
“Thế nào, tức giận, Viêm Liệt, là bạn tốt của Bắc Đường Yên nên có câu này tôi cảm thấy ḿnh có nghĩa vụ phải nói cho anh biết.” Tư Đồ Tử Nhiên thu hồi vẻ mặt cười giỡn, trở nên nghiêm túc khác thường.
“Nói cái ǵ?” Trong ḷng Viêm Liệt nặng nề theo, không biết cô gái vừa nh́n đă thấy giảo hoạt gian trá này sẽ nói cái ǵ.
“Sự nghiệp của Bắc Đường Yên rất lớn, cậu ấy cũng là người, cũng cần giúp đỡ, anh là người yêu của cậu ấy, anh nên học cách chia sẻ những cực khổ của cô ấy, chứ không phải đi nghi ngờ ḷng tự ái nhàm chán kia.” Giọng nói của Tư Đồ Tử Nhiên có chút lạnh lùng.
“Không phải là bởi v́ ḷng tự ái, tôi chỉ không hy vọng cô ấy hiểu lầm, không hy vọng cô ấy nghĩ tôi muốn dựa vào cô ấy để phát triển.” Viêm Liệt nhíu chặc mày, lời của Tư Đồ Tử Nhiên làm cho anh lâm vào suy nghĩ của chính ḿnh, trước kia về những chuyện như thế này anh chỉ không muốn người khác sẽ hiểu lầm, cũng không muốn Bắc Đường Yên hiểu lầm, nhưng không có nghĩ tới Tư Đồ Tử Nhiên sẽ nói như vậy. . . . .
Chợt nhớ lại anh mới thấy, lúc Bắc Đường Yên đợi anh th́ luôn nh́n văn kiện, có lúc sẽ làm thêm giờ đến rất khuya, lúc ở nhà cũng xử lư công việc, lúc nghỉ ngơi lại rất ít, luôn chạy đua với thời gian, tất cả mọi chuyện trong công ty đều cần Bắc Đường Yên xử lư, không khổ cực th́ không được, người b́nh thường chỉ có thể thấy được thành công và vinh quang của cô, lại quên phía sau đó cần bao nhiêu mồ hôi và sự cố gắng!
Không có ai tự nhiên là có thể thành công, thành tựu mà Bắc Đường Yên có được như ngày hôm nay cũng đă bỏ ra rất nhiều cố gắng, trong lúc bất chợt, Viêm Liệt có chút xúc động muốn lập tức nh́n thấy Bắc Đường Yên, muốn ôm cô vào trong ḷng, muốn an ủi tất cả mệt mỏi và cực khổ của cô.
“Nếu như anh chỉ v́ danh dự của ḿnh, v́ tâm t́nh của ḿnh mà sống với cậu ấy, tôi cảm thấy anh không xứng đứng bên cạnh Bắc Đường Yên, cô gái kia mạnh mẽ nhưng lại thiếu đi thủ đoạn mềm mỏng, có lẽ cậu ấy sẽ bảo vệ cuộc sống của anh, nhưng nhất định không làm chuyện gây khó dễ cho anh, có lẽ chính cậu ấy cũng không nghĩ tới vấn đề này, Viêm Liệt, yêu cậu ấy th́ anh phải đứng ở góc độ của cậu ấy mà suy nghĩ, hơn nữa nhất định phải đứng ở đối diện, không được tự cho là ḿnh làm đúng, muốn làm chuyện ǵ cũng phải nghĩ xem đối với cậu ấy có tốt hay không, biết không? Tốt lắm, tự ḿnh suy nghĩ đi.”
Tư Đồ Tử Nhiên không hổ là làm luật sư, những lời này làm cho Viêm Liệt có chút choáng váng, trong lời nói có ư tứ khác thường, Tư Đồ Tử Nhiên cũng đă bỏ đi, nhưng Viêm Liệt vẫn c̣n đứng ngây ngốc tại chỗ suy nghĩ những lời cô ấy vừa mới nói. . . . .

Không được tự cho là ḿnh làm đúng, muốn làm chuyện ǵ cũng phải nghĩ xem đối với cậu ấy có tốt hay không. . . . . .
“Viêm Liệt, tôi cảm thấy lời nói của cô gái kia anh nghe th́ được nhưng đừng tin hoàn toàn, nhiều lắm th́ chỉ có thể tin năm phần.” Diệu Thu Thu cầm một ly rượu trong tay đi qua bên cạnh Viêm Liệt, động tác nhanh gọn làm cho người ta không khỏi cảm thán, quả nhiên không hổ danh thần trộm.
Viêm Liệt sửng sốt, lộ ra một chút cười khổ.
“Người đàn ông, cười khúc khích ǵ vậy, nói cho anh biết, phải đối xử với Yên cho tốt, nếu không tôi liền đem anh bán sang Nam Phi làm người rừng, hừ!” Hoả Viêm cũng tới tham gia náo nhiệt, không khách khí nói ra lời uy hiếp.
“Làm người rừng cũng được, thịt người nướng, tôi thích ăn.” Quan Uyển U cũng đi theo sau lưng Hoả Viêm bỏ xuống một câu như vậy mới vừa ḷng rời đi.
Lần này Viêm Liệt hoàn toàn bất đắc dĩ, anh biết bạn tốt của Bắc Đường Yên ít nhiều ǵ cũng có ư kiến với ḿnh, nhưng mà bây giờ xem ra ư kiến không phải là chút ít, mà là rất nhiều, muốn đem anh làm thành thịt người nướng, có thể không nhiều không!
“Liệt, các cô ấy nói với anh cái ǵ vậy?” Rốt cuộc Bắc Đường Yên cũng chạy tới, có chút nghi ngờ hỏi thăm Viêm Liệt, ánh mắt nh́n về một đám bạn tốt đang nh́n cô cười gian, có chút bất đắc dĩ.
“Các cô ấy nói chúc chúng ta sớm ngày lập gia đ́nh, ân ân ái ái.” Viêm Liệt không có nói thật, lời của những cô gái kia toàn là nửa thật nửa giả, anh phải suy nghĩ thêm mới được.
“. . . . . . .” Bắc Đường Yên biết rơ Viêm Liệt không nói thật nhưng cũng không vạch trần, chẳng qua là tặng cho những cô gái kia mấy ánh mắt cảnh cáo, không phải là cô trọng sắc khinh bạn, mà là cô quá hiểu cá tính mấy người kia, Viêm Liệt ở trong tay các cô ấy nhất định không tốt đẹp ǵì!


Bình luận

Truyện đang đọc