Chương 7: Bữa tiệc trong công ty
“Tin tức lớn, tuyệt đối là thật, tổng bộ công ty lập tức sẽ cử hành một bữa tiệc, nghe nói là vì cảm tạ công nhân ba tháng vất vả, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy lý do này có chút kỳ quái, nghỉ đông chấm dứt không lâu, còn có vất vả gì đáng nói, nhưng mà có thể chơi thì tốt rồi, hơn nữa là bữa tiệc như vậy, nhất định sẽ có nhiều soái ca, mỹ nữ (nam anh tuấn, nữ xinh đẹp) đi, còn có rất nhiều thức ăn ngon….”
Liễu tỷ từ bên ngoài tiến vào liền hô to ồn ào.
“Thật sao? Liễu tỷ, công ty muốn mở bữa tiệc?” Tiểu Mông, nhân viên nữ trẻ tuổi nhất phòng thị trưởng, một tiểu muội muội thật đáng yêu, hai mươi bốn tuổi
“Tiểu Mông, vui vẻ đi, như vậy liền có thể gặp được soái ca nha!” Liễu tỷ trêu ghẹo Tiểu Mông.
“Liễu tỷ, không cần chọc người ta, mục tiêu là người kia được rồi, không thèm soái ca gì.” Tiểu Mộng ở bên tôii Liễu tỷ nhỏ giọng nói, lúc nói chuyện ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về phía Viêm Liệt.
“Tiểu Mông, Tiểu Viêm là đàn ông tốt, tuy rằng tốt nghiệp cương, nhưng thật có năng lực, là đối tượng tốt, nhưng mà, sức cạnh tranh quá lớn, Âu Nhược Nhã là thiên kim tiểu thư nhưng vẫn theo đuổi Tiểu Viêm, em nếu như muốn, thì phải cố gắng.” Muốn mình trẻ lại 3 tuổi, nhưng cô cũng sẽ coi trọng tiểu Viêm, không, cô hiện tại rất thích tiểu Viêm, nhưng dù sao lớn hơn tiểu Viêm 3 tuổi, cô ngẫm lại, nhưng mà, tiểu Viêm vào công ty nửa tháng, người theo đuổi cậu ấy càng nhiều..
“Em biết, nhưng mà, em không sợ, có khiêu chiến mới có động lực a, Liễu tỷ, không nói với chị, em tính theo đuổi hạnh phúc của em.” Nói xong, tiểu Mông nghĩ ngợi đi đến bên Viêm Liệt.
“Viêm Liệt, lời Liễu tỷ cậu đã nghe chưa?”
“Tiểu Mông, cô nói chuyện bữa tiệc?” Viêm Liệt buông công việc trong tay, mỉm cười nhìn Tiểu Mông.
“Đúng vậy, bữa tiệc với công ty mà nói là đãi ngộ tốt nhất rồi, chúng tôi nhất định phải chuẩn bị tốt, tiểu Viêm, cậu không có bạn gái đi, tôi cũng không có bạn trai, chúng tôi cặp đôi được không?” Giống như câu hỏi tùy ý, nhưng tiểu Mông lại cảm giác tim mình đập tăng tốc, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Viêm Liệt là một người đàn ông hết sức rực rỡ, dương quang anh tuấn, đến công ty nửa tháng đã có rất nhiều con gái theo đuổi, cậu ấy là người lạc quan, tốt bụng và rất hay giúp đỡ mọi người, trong công ty ai có chuyện đều đến nhờ cậu, bình thường cậu sẽ không cự tuyệt, nhưng mà, cái này không đại biểu cậu sẽ không cự tuyệt.
“Tiểu Mông, tôi không có tham gia bữa tiệc của công ty, nhưng mà, tôi nghĩ lần này nhất định là bữa tiệc tốt đi, cô đáng yêu như thế, tôi không dám làm bạn nhảy của cô, tôi sợ quần ẩu a.”
“Viêm Liệt, cậu…..”
“Tiểu Mông, tôi đây có phần văn kiện muốn đưa cho phòng tài vụ, các người trò chuyện đi, tôi ra ngoài trước.”
Mặc dù không có cự tuyệt rõ ràng, nhưng lại từng chút nâng cô lên hạ xuống, cự tuyệt chính là cự tuyệt, nhưng mà, nàng đã sớm biết đây không phải là một chuyện dễ dàng, cũng không còn nhiều nổi giận, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa!
….
“Tiểu Viêm, bữa tiệc của công ty, cậu làm bạn nhảy tôi đi.” Âu Nhược Nhã đã tìm Viêm Liệt trước rồi.
“Tiểu Nhã, đây không phải là bữa tiệc trong vườn trường, chúng tôi cùng ra ngoài sẽ làm người khác hiểu lầm đấy, cậu xinh đẹp như vậy, tôi cũng không hy vọng bởi vì tôi mà làm trễ nãi cô, tôi có phần văn kiện muốn đi đưa, chờ có thời gian chúng tôi sẽ cùng tán gẫu.
Nói xong Viêm Liệt muốn rời đi, nhưng bị gọi lại.
“Đợi một chút, Viêm Liệt, cậu là có bạn gái sao ? Cậu cũng biết, tôi căn bản không quan tâm cái gì hiểu lầm không hiểu lầm.” Âu Nhược Nhã không nghĩ tới Viêm Liệt sẽ cự tuyệt mình, mặc dù Viêm Liệt vẫn không có tiếp nhận cô, nhưng chỉ cần không phải nguyên tắc ** vấn đề, cậu ấy cũng không có cự tuyệt qua mình.
Nói xong, Viêm Liệt rời đi, Âu Nhược Nhã muốn nói điều gì, nhưng lại cuối cùng không có mở miệng, tính tình của cậu ấy cô hiểu, cự tuyệt chính là cự tuyệt, Âu Nhược Nhã cau mày, cô cảm giác Viêm Liệt đi tới Bắc Đường tập đoàn, hình như có chút bất đồng, cười càng thêm đáng yêu sáng sủa hơn rồi, trong ánh mắt thần thái càng thêm làm cho người tôi mê huyễn rồi, giống như toàn thân cao thấp cũng tràn đầy sức sống, cậu ấy mới đầu là cho là đây là vì giấc mộng của cậu ấy, nhưng vì không biết gì, mấy ngày nay thời điểm cô nhìn đến cậu, cũng cảm thấy ánh mắt của hắn càng thêm trở nên nhu hòa, cùng theo đuổi mơ ước so sánh, càng giống như là nói yêu thương. . . . . . Nhất là thái độ của cậu ấy cũng có một chút biến hóa, trước kia ở trong sân trường, cậu ấy sẽ cùng cô gái thích cậu làm bạn bè, mặc dù cự tuyệt, nhưng không hề giống hiện tại như vậy, cự ly cũng kéo ra, hơn nữa lúc trước hắn không sợ hiểu lầm, nhưng bây giờ cố kỵ nhiều như vậy. . . . . .
Âu Nhược Nhã cảm thấy người đàn ông này cách mệnh của nàng cô ngày càng xa, nếu như cô thật đủ thông minh, nên có chừng có mực lựa chọn buông tha, nhưng là, theo đuổi Viêm Liệt ba năm có thừa, nói buông tha lại nói dễ dàng sao, nếu như Viêm Liệt thật sự có người trong lòng như lời nói, cô buông tha còn có chút đáng giá, nhưng lại chưa từng thấy qua cậu ấy thích qua người nào, muốn cô thế nào buông tha, mà cô từng vì nguyên nhân gì mà buông tha.
. . . . . .
“Tổng giám đốc, hai phần tài liệu này cần ngài ký tên.”
Bắc Đường Yên nhìn tài liệu, không có vấn đề gì liền ký tên, một bên Văn Mẫn tiếp tục báo cáo.
“Bữa tiệc công ty cũng chuẩn bị không sai lắm, ba ngày sau cử hành tuyệt đối không có vấn đề, mà tổng giám đốc công ty Thiên Lôi – Lôi tiên sinh cũng gọi điện thoại tới đây, hy vọng có thể làm bạn trai tổng giám đốc ngài, đã nghe nói công ty muốn cử hành bữa tiệc, sau thỉnh cầu khi ngài bạn trai là vị tiên sinh thứ bảy. . . . . .”
“Lắm mồm.” Bắc Đường Yên cười mắng một câu.
“Tổng giám đốc, tôi chỉ là tốt kỳ a, cũng không biết này lần này là vị hoàng tử may mắn nào có thể được ngài bổ nhiệm a, ngài có muốn hay không trước tiết lộ một chút.” Văn Mẫn nói xong mở to hai mắt.
“Văn Mẫn, có đôi khi không nên bị thói quen hoặc là ánh mắt đại chúng mê hoặc, rất nhiều chuyện có lẽ mọi người không thể lý giải, giống như là cùng ** yêu cũng rất nhiều người không cách nào tiếp nhận, nhưng trên thực tế bọn họ chỉ là ** thủ hướng bất đồng mà thôi, sống cùng chúng tôi trên công tác đều là giống nhau , tình cảm là không có định luật , vì sao cô lâu như vậy còn không có phát hiện tôi rốt cuộc đang suy nghĩ gì đấy. . . . . .”
Bắc Đường Yên nói xong lắc đầu một cái, mặt ra vẻ đáng tiếc.
Văn Mẫn bị Bắc Đường Yên nói một phen liền chóng mặt, cảm giác giống như mình thật làm cái gì khiến tổng giám đốc thất vọng . . . . . .
“Ha ha ha, Văn Mẫn, đi làm việc đi, không nghĩ ra cũng không cần suy nghĩ, không lâu sau cô sẽ hiểu.” Bắc Đường Yên khoát tay áo, ý bảo Văn Mẫn đi ra ngoài.
“Dạ, tổng giám đốc.” Văn Mẫn gương mặt khổ rời đi phòng làm việc tổng giám đốc.
Nhìn Văn Mẫn rời đi, Bắc Đường Yên bỏ tài liệu trong tay ra, nở nụ cười vui vẻ, Văn Mẫn hẳn là bị cô làm hồ đồ đi, không sao, làm theo lời cô, Văn Mẫn sẽ rất nhanh hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
Bữa tiệc, cô thật rất tò mò đợi đấy. . . . . .