ÔNG XÃ THỰC TẬP



Chương 31: Trước giờ giông bão
Khi Viêm Liệt rời khỏi tập đoàn Bắc Đường thì đã là chín giờ tối, lúc đó Bắc Đường Yên đang ngủ rất say, Viêm Liệt không nỡ đánh thức cô dậy, anh nhìn đồng hồ thấy đã trễ liền một mình âm thầm rời đi.
Từ công ty đi ra Viêm Liệt cảm thấy hơi đóng bụng, suy nghĩ một chút liền đi đến quán ăn mình thường ăn giải quyết bữa tối, lúc này trên đường cũng không có mấy người, khác biệt với sự tấp nập ban ngày, bây giờ đường phố có vẻ vắng lặng.
Viêm Liệt đi về phía nhà trọ của mình, thỉnh thoảng đụng phải vài người đi đường đang rất vội vã, Viêm Liệt cũng bước nhanh hơn.

Vừa vào khu ký túc xá, Viêm Liệt cảm thấy có gì đó là lạ, giống như là anh bị người ta theo dõi, anh bất thình lình quay đầu lại và thấy hình như có bóng người nhảy lên, điều này làm cho Viêm Liệt hơi bất an, anh nhíu chặt mày và bước nhanh hơn.
Khi Viêm Liệt vừa bước vào toà nhà khu ký túc xá thì đột nhiên một người đàn ông từ trong đó đi ra, từ phía sau bịt kín miệng anh, Viêm Liệt chỉ cảm thấy mình ngửi được một hương thơm bất thường, liền rơi vào trong bóng tối. . . . .
Khi Viêm Liệt tỉnh dậy thì kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trước cửa nhà trọ, anh giãy giụa đứng lên, đầu tiên anh kiểm tra đồ vật trên người, điện thoại di động không thấy, nhưng ví tiền vẫn còn nguyên, lấy ví tiền ra, Viêm Liệt phát hiện bên trong trừ tiền mặt ra tất cả mọi thứ vẫn còn như cũ, anh liền thở phào nhẹ nhõm, anh nhớ hình như mình đụng phải cướp bóc, nhưng vẫn đáng ăn mừng, cái bị thiệt hại chỉ có tiền bạc.
Nhưng mà Viêm Liệt vẫn cảm thấy có chuyện gì đó kỳ lạ, nhưng lại nghĩ không ra nó lạ ở chỗ nào. Anh lấy chìa khoá mở cửa phòng trọ.
Phòng trọ này gồm ba phòng ngủ và một phòng khách, ở ba người, mỗi người một phòng, bây giờ chắc là nửa đêm, lúc anh rời khỏi tiệm ăn có nhìn đồng hồ, là mười giờ, nhưng mà nhìn bầu trời như bây giờ, hình như đã mười hai giờ, anh đoán bọn cướp đó cướp tiền xong ném anh ở nơi này, mà anh hôn mê đến bây giờ mới tỉnh lại!
Viêm Liệt cẩn thận suy nghĩ chuyện mới vừa rồi, sau đó bất chợt một đổ mồ hôi lạnh, bởi vì anh đã nghĩ được điểm mà mình cảm thấy kỳ lạ, anh rõ ràng bị đánh thuốc mê ở dưới khu ký túc xá, tại sao lại tỉnh lại trước cửa phòng trọ?!
Viêm Liệt bắt đầu hốt hoảng, sau đó từ từ bình tĩnh lại, chuyện này rất là kỳ lạ, nhưng từ kết quả sẽ biết người làm chuyện này là người quen với anh, nếu không anh cũng sẽ không tỉnh lại trước cửa phòng trọ của mình, nhưng mà cũng có thể anh ở trước cửa gặp được người quen, sau đó người đó mang anh lên đây, nhưng mà nếu như vậy thì họ sẽ đem anh vào trong nhà chứ không phải để anh nằm bên ngoài.
Trong lúc bất chợt rất nhiều ý tưởng thoáng qua trong đầu Viêm Liệt, anh cũng không biết nên suy luận cái gì mới chính xác nhất, bây giờ anh không có bất cứ đầu mối nào, trừ một chút điểm khả nghi, phương pháp này hoàn toàn là thủ đoạn của bọn cướp bóc, anh mất điện thoại di động và tiền trong ví, có lẽ anh nên đi báo án, nhưng trên thực tế loại chuyện này rất khó có kết quả, cảnh sát cũng không phải là vô địch.

Viêm Liệt ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, hình như thuốc mê còn chưa hết tác dụng, anh lắc lắc đầu, từ trên ghế sa lon đứng lên trở về phòng, những chuyện đã xảy ra coi như bây giờ anh có cảm thấy khả nghi nhưng cũng không thể làm gì được, cho nên, nghỉ ngơi thật tốt thì ổn hơn, có lẽ ngày mai sẽ nghỉ ra được cái gì đó.
Ngày thứ hai, Viêm Liệt thức dậy cảm thấy đầu vẫn lờ mờ, cảm thấy mình cần phải nghỉ ngơi thêm một chút nữa mới đủ, chờ tỉnh ngủ có lẽ có thể đi xuống lầu gọi điện thoại, ừm, còn phải mua điện thoại mới nữa.
Nghĩ như vậy, Viêm Liệt nằm trở về trên giường.
. . . . .
Khi Bắc Đường Yên tỉnh dậy đã sắp năm giờ sáng, nhìn đồng hồ đeo tay cô liền cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới người luôn ăn ngủ theo đồng hồ sinh hoạt như cô lại ngủ lâu như vậy.
Bắc Đường Yên cảm thấy hơi khát nước vì vậy đứng dậy đi rót ly nước, sau đó thấy được tờ giấy Viêm Liệt đặt trên bàn: Thấy em ngủ ngon quá nên anh không đánh thức em dậy, anh đi trước, tạm biệt.

Bắc Đường Yên cười cười cất tờ giấy, hôm nay là chủ nhật ngày hai mươi ba, còn một tuần nữa là tới thời gian hội độc thân có hại gặp mặt, mỗi tháng các cô đều sẽ tụ tập ở chung một chỗ bồi dưỡng tình cảm, có lẽ cô cũng nên mang Viêm Liệt đi gặp mặt một chút, giới thiệu anh cho các bạn tốt của mình.
Đối với hội độc thân có hại mà nói, những người trong đó đều rất giống nhau, rất thận trọng trong chuyện tình cảm, như vậy có thể thấy được Bắc Đường Yên đã nhận định Viêm Liệt, mười hai người trong hội độc thân có hại đều dám yêu dám hận cho nên mới tồn tại cho đến bây giờ, các cô ưu tú nhưng hiểu được thế nào là cố gắng, càng thêm hiểu rõ cái gì mới gọi là cuộc sống, mỗi người các cô sẽ cố gắng sống theo hướng mình muốn đi tới mà không bị mọi thứ bên ngoài ảnh hưởng đến quyết định của mình, đây chính là sự kiêu ngạo của các cô!
Nhưng mà, ẩn nấp trong những cô gái này là sự điên cuồng, bởi vì bọn họ quá mức kiêu ngạo, không thích có chuyện gì vượt ra ngoài dự đoán của mình, nhưng mà, trên thế giới này những chuyện ngoài ý muốn thỉnh thoảng sẽ tồn tại, nếu không cuộc đời mỗi người sẽ rất buồn chán, cho nên mới nói trải qua mưa gió mới có thể thấy được cầu vồng, trả qua rèn luyện mới có thể có tình yêu tốt đẹp. . . .


Bình luận

Truyện đang đọc