[PHẦN 1] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!



Cũng không biết có phải vì Không Gian Bao Vây quá mức kinh hãi hay không, trong phút chốc Đường Quốc Phi không những không sợ hãi, mà còn dâng lên một chút kích động.

Chẳng lẽ sau này hắn cũng có thể có được năng lực thần kỳ này sao?
Hạ Nhạc Thiên thấy thế liền tiếp tục nói: "Kỳ thật, nếu nhìn từ một góc độ khác, trở thành người chơi cũng không phải là chuyện xấu hoàn toàn, không phải tớ an ủi cậu, mà đang nghiêm túc nói sự thật."
Đường Quốc Phi sửng sốt, có chút khó hiểu, "Lão tam, cậu nói vậy là sao?"
Một khi bị trò chơi này quấn lên, không phải sẽ tiến vào thế giới trò chơi đáng sợ, không ngừng giãy giụa tìm đường sống à...!
Đường Quốc Phi chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại nói đây cũng không phải chuyện xấu, chẳng lẽ......! Trở thành người chơi trò chơi, ngược lại là một chuyện tốt?
Vẻ mặt khó tin của Đường Quốc Phi quá mức rõ ràng, Hạ Nhạc Thiên gật đầu, nói: "Cậu có phát hiện gần đây sự kiện thần quái xuất hiện nhiều hơn không, không chỉ đơn giản là các bài viết trên mạng, mà ngay cả sự kiện thần quái ở xung quanh cũng tăng lên."
Đường Quốc Phi nghiêm túc nhớ lại, biểu tình dần dần trở nên kinh ngạc, "Hình như đúng vậy thật, tớ nhớ lúc trước còn càu nhàu với cậu, nói sao gần đây trên mạng bỗng nhiên xuất hiện nhiều bài viết liên quan đến ma quỷ như thế."
Hạ Nhạc Thiên tiếp tục: "Đúng vậy, cậu còn nhớ Quỷ Tân Nương lúc trước chúng ta gặp phải không, cậu cảm thấy người thường có thể sống sót qua sự kiện thần quái đáng sợ như vậy sao?"
Đường Quốc Phi sợ hãi lắc đầu, hiện tại chỉ cần nhớ tới Quỷ Tân Nương, hắn lại nhịn không được phát hoảng, "Cho nên...!Chỉ cần trở thành, trở thành Người Chơi Tử Vong thì có thể giải quyết được lệ quỷ...!Giống như cậu sao?"
Hạ Nhạc Thiên lập tức sửa lời Đường Quốc Phi, "Trở thành Người Chơi Tử Vong không có nghĩa là có thể giết chết lệ quỷ, có những loại quỷ không thể giết chết, nhưng nếu trở thành Người Chơi Tử Vong, sẽ có năng lực tự bảo vệ mình."
Đường Quốc Phi hiểu được một chút ý tứ của Hạ Nhạc Thiên.

Cậu không đợi Đường Quốc Phi tiêu hóa xong nội dung vừa rồi, lại nói tiếp: "Trong tương lai, sự kiện thần quái sẽ càng lúc càng nhiều, tới lúc đó, cậu nghĩ có bao nhiêu người bình thường có thể sống nổi trong tay lệ quỷ?"
Cho nên, đây cũng là nguyên nhân vì sao trò chơi không ngừng chọn thêm người chơi, tiến vào Trò Chơi Tử Vong để huấn luyện thực lực của bản thân.

Sau đó lại giải quyết sự kiện thần quái ngoài thế giới Hiện Thực, tránh để nhiều người vô tội bị liên lụy vào.

Tuy rằng, chuyện này đối với những người trở thành Người Chơi Tử Vong rất không công bằng, một khi tiến vào Trò Chơi Tử Vong, có nghĩa là sẽ phải bỏ mạng bất kỳ lúc nào.


Nhưng ít ra, trò chơi luôn chừa một cơ hội để người chơi trở nên mạnh mẽ, có thể hoàn thành trò chơi.

Không đến mức bó tay bó chân như người thường, khi đối mặt với sự kiện khủng bố chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi tử vong buông xuống, trong khi đó, người chơi còn có thể thay đổi cuộc đời của họ.

Chẳng qua, phải xem bạn có bắt được cơ hội này hay không.

Đường Quốc Phi nghe xong thì trầm mặc, nhịn không được hỏi: "Như vậy, nói cách khác......!Mỗi tháng một lần tớ đều phải tham gia trò chơi, cứ như vậy đến hết đời sao?"
Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy cả người như chìm vào nước biển, vì hít thở không thông mà thống khổ, tuyệt vọng nhìn ánh sáng càng lúc càng xa trên đỉnh đầu.

Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời: "Trò chơi này đã nói, chỉ cần vượt ải trò chơi sẽ có được những gì mình muốn, tớ nghĩ trong đó cũng bao gồm tự do, có thể thoát khỏi trò chơi khủng bố này."
Lúc này Đường Quốc Phi mới chậm rãi gật đầu, miễn cưỡng cười cười, nói: "Ít nhất vẫn còn hy vọng, tuy rằng nó thật xa vời."
Hạ Nhạc Thiên vỗ vai Đường Quốc Phi, "Thế giới đang thay đổi, lệ quỷ càng thường xuyên xuất hiện, nghĩ thoáng ra một chút, nếu cậu không trở thành người chơi, sẽ không có năng lực bảo vệ chính mình, bảo vệ người nhà của cậu."
Đường Quốc Phi nghe thấy câu cuối cùng, biểu tình đã không còn uể oải như lúc trước, cắn răng gật đầu, "Đúng vậy, tớ còn phải bảo vệ người nhà, tớ không thể ngã xuống như vậy được."
Dù không muốn tin tưởng, hay có căm hận trò chơi này như thế nào, cũng chẳng thay đổi được điều gì.

Hắn vẫn phải trở thành Người Chơi Tử Vong.

Cho nên, hắn cần phải vực dậy tinh thần, nỗ lực sống sót.

Đây mới là điều quan trọng nhất.

Hạ Nhạc Thiên tất nhiên là vui mừng, cậu biết Đường Quốc Phi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị chuyện này đánh gục, tuy rằng phải trải qua giai đoạn tuyệt vọng và thống khổ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đứng lên, tích cực đối mặt với trò chơi, nỗ lực sống sót.

Sau đó, Hạ Nhạc Thiên bắt đầu giảng giải về những điểm giống và khác nhau giữa Trò Chơi Tử Vong và sự kiện thần quái.


"Cách một tháng nhất định phải tham gia Trò Chơi Tử Vong một lần, chúng ta cần phải tìm được đường sống trong trò chơi mới có thể sống sót, nhưng nhiệm vụ ngoài thế giới Hiện Thực không giống nhau, đa số nhiệm vụ sẽ yêu cầu chúng ta đi cứu người, cũng không bắt buộc chúng ta tiêu diệt lệ quỷ."
Đường Quốc Phi ngẩn người, "Bởi vì chúng ta không thể giết chết lệ quỷ sao?"
Hắn nhớ tới hai sự kiện thần quái lúc trước cùng Hạ Nhạc Thiên trải qua, một cái là Quỷ Tân Nương với đám Người Giấy khủng bố, cái còn lại là Quỷ Nhảy Lầu dùng tóc giết người.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Phải, nên chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, về chuyện tiêu diệt lệ quỷ linh tinh gì đó, không phải vấn đề chúng ta có thể suy xét."
Đường Quốc Phi nghiêm túc nhớ kỹ chuyện này, gương mặt vốn dĩ tái nhợt cũng hòa hoãn hơn nhiều, có chút xấu hổ nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Lão tam, lần này cũng may có cậu an ủi tớ, bằng không tớ cũng không biết nên vượt qua kiểu gì nữa."
Hạ Nhạc Thiên cười nói: "Cậu có thể hiểu ra là tốt rồi, còn cảm ơn thì miễn đi."
Đường Quốc Phi nhịn không được cười hai tiếng, sau đó lại nhớ tới cái gì đó, có chút khẩn trương hỏi: "Lão tam, cậu nói xem bây giờ tớ có nên tiến vào trò chơi hay không?"
Nghĩ đến mặt quỷ âm hồn bất tán luôn xuất hiện mỗi khi mình ăn cơm, hắn vẫn có chút nao nao.

Hạ Nhạc Thiên trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Trước mắt đừng vào vội, khoảng cách lệ quỷ ra tay còn mấy chục giờ đồng hồ, trong khoảng thời gian này cậu không cần sợ hãi mặt quỷ kia, trước tiên phải tranh thủ nhận nhiệm vụ Hiện Thực kiếm điểm Sinh Tồn để mua đạo cụ."
Tuy cậu có thể đưa đạo cụ của mình cho Đường Quốc Phi, nhưng không thể bảo đảm Đường Quốc Phi có thể sống sót trong Trò Chơi Tử Vong.

Tỉ lệ sống sót của tân nhân thật sự là quá thấp, lệ quỷ luôn chọn tân nhân là đối tượng ưu tiên giết chết, một khi gặp được người chơi tâm địa ác độc, vô cùng có khả năng sẽ cố ý đẩy tân nhân ra làm mồi nhử, mượn chuyện này để tìm kiếm đường sống.

Nghe Hạ Nhạc Thiên nói về vấn đề tiêu cực mà tân nhân hay gặp phải, Đường Quốc Phi lập tức rùng mình, vẻ mặt đưa đám nắm tay Hạ Nhạc Thiên, "Trò chơi này đối với tân nhân thật không tốt, chẳng lẽ tân nhân không có quyền lợi bảo vệ gì ngay lần đầu tham gia sao?"
Hạ Nhạc Thiên thở dài, "Cho nên chúng ta cần phải giúp cậu tích cóp điểm Sinh Tồn, tăng tỉ lệ sống sót của cậu."
Đường Quốc Phi vội vàng gật đầu, "Tớ nghe theo cậu, cậu bảo làm gì cũng được."
Hạ Nhạc Thiên tiếp tục, "Về phần điểm số thì tớ đã có ý tưởng đại khái rồi, việc cần làm bây giờ chính là mau đi ăn cơm, bảo đảm thể lực sung túc."
Nhắc đến ăn cơm......!
Vẻ mặt Đường Quốc Phi cứng đờ, "Ăn, ăn cơm à......"

Hạ Nhạc Thiên lập tức trở nên nghiêm túc, dùng giọng điệu cảnh cáo nói với Đường Quốc Phi: "Chỉ cần không tới giây cuối cùng, con quỷ kia sẽ không giết cậu, nếu ngay cả mặt quỷ mà cậu còn không thể đối mặt, đến khi cậu tiến vào trò chơi thì phải làm sao?"
Đường Quốc Phi á khẩu không trả lời được.

"Nguyên nhân dẫn đến cái chết của tân nhân, đa số đều là vì không đủ bình tĩnh, quá sợ hãi lệ quỷ, cho nên thường sẽ manh động kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ."
Hạ Nhạc Thiên ôm bả vai Đường Quốc Phi, nghiêm túc nói: " Lúc này chính là cơ hội tốt để cậu mài dũa tâm lý và năng lực thừa nhận.

Lão ngũ, nếu cậu không muốn chết, nhất định phải học cách bình tĩnh, tuyệt đối không thể hoảng loạn khi đối mặt với lệ quỷ!"
Mặt Đường Quốc Phi tái nhợt, sau một hồi mới gian nan gật đầu, "Tớ biết rồi."
Hắn muốn sống sót ra ngoài.

Muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ người nhà, còn có bạn bè.

Hắn biết mình đã may mắn hơn rất nhiều người chơi, bởi vì có người chơi lâu năm như Hạ Nhạc Thiên dạy hắn làm cách nào để sống sót.

Hắn nhất định không thể lãng phí tấm lòng của Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên vui mừng gật đầu, "Đi thôi, tìm một chỗ ăn cơm."
Đường Quốc Phi nghe được lời này, chợt nhớ tới cái gì, vô cùng đau đớn nói: "Cậu mời tớ ăn bữa ngon như vậy, tớ lại không ăn được miếng nào, lãng phí nhiều tiền của cậu rồi."
Hắn càng nghĩ càng áy náy.

"Không được, lần này đến lượt tớ mời cậu, chọn quán ngon hơn, không đi tiệm cơm kia nữa." Đường Quốc Phi lập tức nói.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn ngại quay lại đó.

Phản ứng lúc đó của hắn không khác gì bệnh nhân tâm thần......!
Càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt.


Hạ Nhạc Thiên nhịn không được mỉm cười: "Không phải tớ đã nói rồi sao, lúc trước tớ kiếm được một số tiền."
Đường Quốc Phi không đồng ý nói: "Một ít tiền có thể nhiều cỡ nào chứ, tình huống của cậu tớ còn không biết sao, bữa cơm này tớ mời, cậu cứ tiết kiệm đi đã."
Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh trả lời: "Không nhiều lắm, cũng được 500 vạn."
Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Đường Quốc Phi bỗng chốc trừng to mắt, không thể tin được nhìn Hạ Nhạc Thiên, cứ như thấy được một con trâu bay trên trời, lại còn cất tiếng kêu vang dội.

Nhưng hắn hiểu Hạ Nhạc Thiên, biết Hạ Nhạc Thiên không giống như mấy nam sinh khác, cứ thích thổi phồng bản thân, thậm chí là bịa đặt nói dối.

Đường Quốc Phi lắp bắp nói: "Không thể nào?!!!"
Thật sự kiếm được 500 vạn?
Đáy mắt Nhạc Thiên hiện lên chút ý cười, nói: "Là thật, cậu nhìn thấy những tin tức trên Kênh Thế Giới trong trò chơi rồi chứ?"
Đường Quốc Phi lập tức hiểu ra, nhưng vẫn kinh ngạc vô cùng: "Giúp người khác hoàn thành nhiệm vụ có thể kiếm nhiều như vậy sao?!!"
Cảm giác còn dễ dàng hơn trúng vé số.

Đường Quốc Phi lập tức động lòng, nhưng ngay sau đó nghĩ đến mình chỉ nhìn thấy quỷ thôi cũng bị dọa thành như vậy, hắn thở dài một hơi, tiền nhiều nhưng không phải ai cũng kiếm được.

Làm không xong còn góp luôn mạng vào.

Có đôi khi Hạ Nhạc Thiên cảm thấy Đường Quốc Phi hơi nhát gan, nhưng không sao, gặp nhiều rồi cũng quen thôi, "Đi thôi, tớ mời cơm."
Đường Quốc Phi lấy lại tinh thần, lập tức ôm vai Hạ Nhạc Thiên, trưng vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên là cậu mời cơm, lần này tớ nhất định ăn đến rỗng túi cậu!"
Hạ Nhạc Thiên khẽ mỉm cười, không đáp lời.

Hai người nhanh chóng chọn một tiệm cơm, chờ thức ăn đều được đem lên, Đường Quốc Phi lại nhịn không được khẩn trương, nuốt nước miếng nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Lão tam, tớ ăn đây."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, ăn trước một miếng, "Ăn đi, câu cứ coi đây là cơ hội để cậu rèn luyện, duy trì bình tĩnh, đừng giống lần trước sợ tới mức nhảy lên."
Đường Quốc Phi đỏ mặt, chém đinh chặt sắt nói: "Không có nữa đâu!".


Bình luận

Truyện đang đọc