[PHẦN 1] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!



Trần Đỉnh cũng không biết nên làm gì bây giờ, nhưng hắn ẩn ẩn ý thức được đường sống rất có thể liên quan chặt chẽ đến đồ vật dưới đế giường kia.

Trần Đỉnh cắn răng nói với Đường Quốc Phi: "Cậu ở chỗ này chặn lại, đừng để nó tiến vào.

"
Đường Quốc Phi gật đầu.

Trần Đỉnh lập tức bước nhanh đến bên cạnh Hạ Nhạc Thiên, ngồi xổm xuống nhìn đế giường, rất nhanh phát hiện vết bẩn hình người này có vẻ đang khoa tay múa chân muốn truyền đạt tin tức.

Quả nhiên đường sống có liên quan đến nó!
Trần Đỉnh tập trung quan sát.

Chẳng qua tốc độ quơ tay của vết bẩn hình người quá nhanh, hơn nữa thịt khối dính liền với nhau khiến đường nét không đủ rõ ràng, Trần Đỉnh bất đắc dĩ không đoán được cái gì.

Chỉ có thể đem hy vọng đặt lên người Hạ Nhạc Thiên.

Chỉ mong Vương Tiểu Minh —— không đúng, chỉ mong Hạ Nhạc Thiên có thể đoán được đáp án chính xác.

Thấy tình hình như vậy, Trần Đỉnh biết mình ngồi đây cũng không có ý nghĩa gì, lập tức đứng lên chạy về cửa, giúp đỡ Đường Quốc Phi dùng thân thể chống cửa.

Có lẽ là bởi vì lệ quỷ bám vào người thường, nên con quỷ này không thể đi xuyên tường, hoặc là chen vào từ khe cửa linh tinh gì đó, chuyện này ít nhiều gì cũng làm Trần Đỉnh nhẹ nhõm hơn.

Nhưng không bao lâu, lực độ va chạm ngoài cửa càng lúc càng lớn, mặc dù hai người dùng hết sức lực chặn cửa, nhưng ngăn tủ vẫn chậm rãi bị đẩy về phía trước, dưới sự va chạm không ngừng, cửa cũng lộ ra một khe hở thật lớn, một gương mặt lạnh lẽo trắng bệch từ khe cửa hiện ra.

Trần Đỉnh biến sắc, liều mạng đẩy ngăn tủ, muốn khép kín cửa.

Nhưng một bàn tay nháy mắt vói vào trong, tái nhợt đến không chút huyết sắc, dưới ánh đèn huỳnh quang cành có vẻ quỷ dị.

Đường Quốc Phi bị doạ thiếu chút nữa buông tay, cũng may lập tức phản ứng lại, cắn răng cắn cổ ra sức chống cửa cùng Trần Đỉnh, gân xanh trên trán Trần Đỉnh nổi lên, mặt cũng đỏ gay, "Chống đỡ! Tuyệt đối không thể để nó vào!"
Đường Quốc Phi gân cổ gào lên: "Tôi sắp chịu không nổi ——"
Bùi Anh đứng một bên vội vàng đẩy Triệu Thần Húc, "Anh mau qua hỗ trợ đi, một khi quỷ tiến vào, người đầu tiên bị giết chắc chắn là anh!"
Nói xong nàng cũng chạy tới, giúp Trần Đỉnh chống cửa.

Lúc này Trần Đỉnh không nói Bùi Anh lùi ra sau nữa, mà dùng ánh mắt quan tâm nhìn Bùi Anh.

Mà cuối cùng Triệu Thần Húc cũng phục hồi tinh thần, khẽ cắn môi vội vàng chạy tới hỗ trợ.


Sức lực của bốn người tạm thời ngang tay với lệ quỷ, tuy rằng toàn bộ cánh tay của lệ quỷ đã vói vào, nhưng không thể tiến thêm một bước.

Bốn người không dám phân tâm, cũng không dám lơ là, sợ vừa sơ ý thì lệ quỷ sẽ nhân cơ hội xông vào.

Triệu Thần Húc hoảng sợ: "Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, sớm muộn gì nó cũng sẽ xông vào, không phải các người là chuyên gia xử lý chuyện này sao, sao không nhanh nghĩ cách đi?!!!"
Chẳng lẽ đám người này giả mạo chuyên gia?
Trần Đỉnh cũng không lo lắng người bên mình sẽ bị lệ quỷ theo dõi, bởi vì người thứ nhất chết chính là Triệu Thần Húc, nguyên nhân hắn nguyện ý giúp Triệu Thần Húc giải quyết chuyện này, chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ có được điểm Sinh Tồn.

Cho nên tuy hắn có chút hoảng loạn, nhưng vẫn còn có thể duy trì một phần lý trí cảnh cáo Triệu Thần Húc: "Chuyên tâm một chút, tuyệt đối không thể để nó vào, chúng tôi có thể giải quyết chuyện này.

"
Triệu Thần Húc rất muốn hét âm lên hỏi rốt cuộc các người giải quyết chuyện này kiểu gì, nhưng lực va đập ngoài cửa bỗng nhiên lớn hơn, làm hắn không thể phân tâm nói chuyện, chỉ có thể gồng mình chặn cửa.

Qua mấy chục giây, Trần Đỉnh phát hiện sức lực lệ quỷ hình như mạnh lên rất nhiều, mỗi lần nó va chạm đều khiến cửa hé ra một khoảng cách, nửa người trên của nó đã thò vào được.

Trần Đỉnh nôn nóng hô to với Hạ Nhạc Thiên: "Vương Tiểu Minh, chỗ cậu xong chưa?!! Bên tôi sắp không chống cự được nữa.

"
Trán Hạ Nhạc Thiên toát ra mồ hôi mỏng, không trả lời Trần Đỉnh.

Bởi vì tốc độ quơ tay của vết bẩn hình người càng lúc càng nhanh, khiến cậu không thể dời lực chú ý trả lời Trần Đỉnh.

Trần Đỉnh thấy thế chỉ có thể tiếp tục cắn răng kiên trì.

Mã Văn Siêu đã thò nửa thân trên vào, nó nhìn chằm chằm đế giường, biểu tình trở nên dữ tợn vặn vẹo.

Mấy người dùng hết sức lực chặn cửa, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện cửa đang bị Mã Văn Siêu thong thả đẩy ra ——!!!
Không kịp nữa rồi!
Tay Mã Văn Siêu chống lên vách tường, chợt dùng một lực lớn đẩy cửa, bốn người Trần Đỉnh lập tức bị sức mạnh kia đẩy ngược ngã ra sau, cửa hoàn toàn mở ra.

Trần Đỉnh bất chấp đau đớn, theo bản năng bảo vệ Bùi Anh, kinh hoàng nói: "Bùi Anh, em có sao không?"
Bùi Anh tái nhợt lắc đầu, "Em không sao, đừng để ý em!"
Trần Đỉnh vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Mã Văn Siêu, hét to với Triệu Thần Húc: "Mau tránh ra!"
Sau khi Mã Văn Siêu tiến vào rất có khả năng sẽ ưu tiên giết chết Triệu Thần Húc.

Nhưng không đợi Triệu Thần Húc phản ứng lại, Mã Văn Siêu đã bước nhanh về phía Hạ Nhạc Thiên, chậm rãi vươn tay.

Giờ phút này Hạ Nhạc Thiên như không hề phát hiện động tĩnh phía sau, đem tất cả sự chú ý đặt lên vết bẩn hình người dưới đế giường kia.


"Lão tam ——!!" Mà Đường Quốc Phi thấy thế, cũng không biết lấy can đảm từ đâu ra, nhanh chóng bò dậy cầm lấy chân ghế bên cạnh, hung hăng đập vào đầu Mã Văn Siêu, rống giận: "Không được động vào lão tam!"
Ghế đập xuống nháy mắt chia năm xẻ bảy, trong tay Đường Quốc Phi cầm nửa chân ghế còn sót lại, kinh hãi nhìn Mã Văn Siêu chậm rãi quay đầu, biểu tình vặn vẹo trừng Đường Quốc Phi.

Đường Quốc Phi hốt hoảng lùi về sau một bước.

Mã Văn Siêu lại quay đầu, vung tay túm cổ Hạ Nhạc Thiên, còn chưa kịp dùng sức vứt người ra sau, Hạ Nhạc Thiên đã trở tay bắt lấy cổ tay Mã Văn Siêu, dùng sức vật xuống.

Cả người Mã Văn Siêu bị vật ra đất, phát ra tiếng động thật lớn, sàn nhà cũng bị chấn động đến thủng một lỗ to, nhưng lê quỷ không biết đau đớn, Mã Văn Siêu vặn vẹo phát ra tiếng cười âm lãnh, chậm rãi bò dậy.

Vết bẩn hình người thấy Mã Văn Siêu tới gần thì không hề nhúc nhích nữa.

Hạ Nhạc Thiên thấy thế, lập tức đè đầu Mã Văn Siêu lại, Mã Văn Siêu dùng sức vùng vẫy vẫn không thể đứng dậy.

Hạ Nhạc Thiên tăng lớn sức lực ấn đầu lệ quỷ, đồng thời thúc giục vết bẩn hình người: "Mau tiếp tục viết ——!"
Vết bẩn hơi cựa quậy, tựa hồ mang theo chút chần chờ và khiếp sợ khó hiểu, cẩn thận khoa tay múa chân tiếp tục viết.

Đường Quốc Phi đứng một chỗ không nhúc nhích.

Trên mặt mù mịt viết tôi là ai, đây là đâu, lúc nãy mình sợ hãi như vậy làm gì?
Rốt cuộc là vì sao?
Trần Đỉnh và Bùi Anh cũng không tốt hơn bao nhiêu, đặc biệt là Trần Đỉnh, đã hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh ngày xưa, khiếp sợ nhìn Hạ Nhạc Thiên, biểu tình phức tạp không thể nói rõ.

Lúc đầu hắn cũng đã ý thức được người này có vẻ không giống những người chơi khác.

Năng lực phân tích và phản ứng của cậu ta rất mạnh.

Nhưng Trần Đỉnh chưa bao giờ nghĩ tới! !
Hạ Nhạc Thiên so với tưởng tượng của hắn, còn muốn khủng bố hơn.

Sức của hắn và đám Đường Quốc Phi cũng không thể ngăn cản con quỷ này tiến vào, nhưng Hạ Nhạc Thiên chỉ dùng một tay vật xuống, đã nhẹ nhàng giải quyết nguy cơ.

Không đúng.

Sau khi Trần Đỉnh kinh ngạc cảm thán thì phát hiện sắc mặt Hạ Nhạc Thiên có hơi tái nhợt, hình như cũng không nhẹ nhàng bâng quơ như vẻ ngoài.


Hắn lập tức đi qua giúp Hạ Nhạc Thiên khống chế lệ quỷ, Đường Quốc Phi thấy thế cũng nhào qua hỗ trợ, không thể để Hạ Nhạc Thiên một người làm tất cả mọi chuyện được.

Còn Triệu Thần Húc đã bị dọa ngu người.

Mã Văn Siêu liều mạng vùng vẫy, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vật thể dưới đế giường, hận không thể lập tức xông qua lau sạch vết bẩn hình người này!
Mười giây trôi qua.

Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên càng lúc càng tái nhợt, Đường Quốc Phi vội vàng hô lên, "Không xong, sắc mặt lão tam không thích hợp!"
Trần Đỉnh thầm nghĩ giờ cậu mới phát hiện sao, nhưng ngoài miệng lại không nói gì, chỉ cắn răng tiếp tục đè Mã Văn Siêu xuống, giúp Hạ Nhạc Thiên chia sẻ áp lực.

Mã Văn Siêu giãy giụa vài cái, sức lực mơ hồ trở nên mạnh hơn, tay chân vùng vẫy làm Trần Đỉnh cùng Đường Quốc Phi sắp không đè lại được.

Mà lúc này, vết bẩn hình người đã viết xong chữ cuối cùng, lập tức yên lặng không động đậy.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng đem tất cả chữ viết xâu chuỗi lại với nhau, xếp ra dòng chữ mà vết bẩn hình người muốn biểu đạt.

[Đi mau, Mã Văn Siêu là quỷ, tôi là Mã Văn Siêu, cứu tôi với.

]
Những lời này lời ít ý nhiều, hiển nhiên là vết bẩn hình người này lo lắng thời gian không đủ, bỏ đi một ít trợ từ, chỉ viết ra tin tức quan trọng.

Hạ Nhạc Thiên xem xong hàng chữ này, lại liên kết với nhắc nhở trong trò chơi, lập tức đoán đường sống là cái gì.

Đáp án rất đơn giản.

Hạ Nhạc Thiên vội vàng đứng dậy, nói với mấy người: "Đi, mau giúp tôi kéo Mã Văn Siêu về phòng hắn!"
Trần Đỉnh và Đường Quốc Phi cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp làm theo.

Bùi Anh dẫn đầu chạy qua mở sẵn cửa phòng cách vách, đem tất cả chướng ngại vật trong phòng dịch qua một bên.

Toàn bộ quá trình, Triệu Thần Húc chỉ biết run rẩy ngồi một chỗ.

Có lẽ Mã Văn Siêu đã ý thức được nguy hiểm, sức lực giãy giụa càng mạnh hơn, Hạ Nhạc Thiên phải dùng hết sức bình sinh mới có thể miễn cưỡng túm Mã Văn Siêu kéo đi.

Cậu có thể cảm giác được sức lực của mình đang nhanh chóng trôi đi, cũng may lệ quỷ này không quá mạnh, hơn nữa thực lực của Hạ Nhạc Thiên hiện giờ đã cao hơn nhiều so với lúc trước, lúc này mới miễn cưỡng kiên trì đến bây giờ.

Khoảng cách chỉ ngắn ngủn mấy mét, mà ba người Hạ Nhạc Thiên từng bước gian nan, gân xanh trên cổ đều nhảy lên, thở cũng khó khăn, nhưng mọi người đều cắn răng kiên trì.

Lại đi về phía trước một mét, cuối cùng cũng kéo Mã Văn Siêu tới mép giường, Mã Văn Siêu gào rống vùng vẫy, Đường Quốc Phi và Trần Đỉnh không giữ được, trực tiếp bị Mã Văn Siêu đá văng ra, đụng vào vách tường, nôn ra một ngụm máu.

Bùi Anh hốt hoảng hô: "Trần Đỉnh!"
Trần Đỉnh gian nan ngẩng đầu nhìn Bùi Anh, ngay cả nói chuyện cũng không có sức.


Nhưng Bùi Anh xem hiểu ánh mắt Trần Đỉnh, cắn răng chạy đến cạnh Hạ Nhạc Thiên, giúp Hạ Nhạc Thiên cùng kéo Mã Văn Siêu.

Nhưng sức của Bùi Anh vốn đã yếu hơn phụ nữ bình thường, hơn nữa còn bị thương, nên tác dụng của nàng nhỏ đến không đáng kể.

Bùi Anh mím môi đỏ hốc mắt, cảm thấy vô căm ghét bản thân yếu đuối vô dụng.

Một chút cũng không có ích!
Thật sự là quá vô dụng.

Thương thế của Đường Quốc Phi cũng không nghiêm trọng bằng Trần Đỉnh, hắn gian nan bò dậy giúp Hạ Nhạc Thiên, cả người lung lay như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Hạ Nhạc Thiên gắt gao kiềm chế Mã Văn Siêu, đột nhiên gầm một tiếng, mắt cũng muốn tóe lửa: "Cút vào ——!!!"
Sức mạnh toàn thân nháy mắt bộc phát.

Biểu tình Mã Văn Siêu trở nên hoảng sợ, liều mạng bò ra ngoài, nhưng lại bị Hạ Nhạc Thiên đẩy mạnh vào dưới đế giường ——
Thân thể Mã Văn Siêu vừa bị đẩy vào đế giường, nháy mắt đã bị hoà tan, biến thành một bãi thịt nát màu xanh lục, không ngừng toát ra bọt khí, cuối cùng tan thành một vũng máu loãng.

Mà điện thoại mọi người đột nhiên truyền đến tiếng đinh thanh thúy.

Sau khi Hạ Nhạc Thiên hoàn thành nhiệm vụ, cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, cậu ngã xuống sàn nhà, ngay cả mở to mắt cũng không làm nổi.

Quá mệt mỏi.

Đường Quốc Phi cũng bùm một tiếng quỳ phịch xuống đất, đang muốn bò qua xem Hạ Nhạc Thiên có chuyện gì không, thì Bùi Anh đã chạy tới đẩy vai Hạ Nhạc Thiên, hoang mang rối loạn sờ động mạch cổ của cậu, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, "Cậu ấy không sao, còn sống.

"
Đường Quốc Phi cũng thở phào theo, phì phò lẩm bẩm: "May là không có việc gì.

"
Bằng không, cả đời này hắn sẽ không tha thứ cho mình.

Lão tam không thể chết được.

Xác nhận Hạ Nhạc Thiên không có việc gì, Bùi Anh mới chạy nhanh đến cạnh Trần Đỉnh, đỏ mắt nói: "Trần, Trần Đỉnh, anh chịu đựng, em gọi xe cấp cứu lại đây.

"
Trần Đỉnh cười cười.

Rõ ràng cả người vô cùng đau đớn, nhưng hắn lại cảm thấy rất vui, giống như chỉ cần biết trong mắt Bùi Anh chỉ có chính mình, hắn liền cảm thấy mình có được toàn bộ thế giới.

***
Editor: Cái mùi yêu đương chua lét:)))


Bình luận

Truyện đang đọc