[PHẦN 1] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!



Trong vũ trụ thần bí, Thần ngồi im lặng trầm tư, đêm tối vĩnh hằng sau lưng như hòa vào làm một, giống như từ lúc sinh ra đã mang trong mình năng lượng thần bí.

Vô số sao trời đang ở nhảy lên, vận hành theo quy tắc, lộ ra vẻ huyền diệu khó lòng giải thích.

Nhưng trong thế giới lập lòe mộng ảo này, vị Thần duy nhất lại không yên lòng, nhíu mày tự hỏi gì đó, nửa ngày sau mới nhẹ nhàng bắt lấy một quả cầu sáng gần nhất.

Mỗi quả cầu sáng màu xanh lục đều ẩn chứa một thế giới Trò Chơi.

Mà thế giới trong quả cầu này đang tiến hành Thi Đấu Xếp Hạng.

Hắn nhẹ nhàng đụng vào quả cầu, tất cả thông tin liên quan đến thế giới liền hiện lên.

Thế giới này có tên là: [Quan Tài]
Khi tiếng chiêng vang lên, người chơi phải dùng khả năng để thoát khỏi Quan Tài.

Hắn cụp mi mắt, lại ấn vào cầu sáng hai lần, trực tiếp mượn quy tắc của thế giới này, lấy phương thức màn hình ảo để tái hiện nội dung trong trò chơi.

Trong hư không, một màn hình phẳng nửa trong suốt thình lình hiện lên góc nhìn của tất cả người chơi, trong năm ô vuông thì có hai ô đã tối đen, dư lại ba ô trên màn hình, bên trên mỗi ô đều có ID từng người chơi.

Hắn thở chậm vài giây, trực tiếp nhấn vào màn hình của ID [Da Da Hạ], đem góc nhìn của người chơi này phóng to chiếm hết màn hình lớn.

Trong màn ảnh, một gương mặt xám ngoét như than chì đang nở nụ cười dữ tợn, hai tròng mắt lộ ra sắc xanh quỷ dị.

Vô số cầu sáng thấy vậy thì đều điên cuồng lập loè, giống như đang hốt hoảng tụm lại bàn tán.

Ánh sáng lấp lánh như pháo hoa, rực rỡ mà mê ly.

Sắc mặt của vị Thần tối cao vẫn không chút biến đổi, nhưng hơi thở quanh người lại trở nên khủng bố, vô số cầu sáng thét chói tai lướt ra xa: Đáng sợ quá!! Thần nổi giận!!
Thần khẽ phất tay, một cơn lốc không nhìn thấy nổi lên, cuốn vô số cầu sáng xoay tròn lên xuống, khiến đầu váng mắt hoa đến nỗi ánh sáng cũng trở nên ảm đạm.

Thần xụ mặt xuống, nhìn những quả cầu vừa mới nảy sinh thần trí, nói: "Tụm ba tụm bảy làm gì, còn không nhanh chóng làm việc? Không muốn làm nữa?"
Vô số ánh sao run run lập loè, như đang thề thốt đảm bảo gì đó với Thần, ngay sau đó lại nhanh chóng lao đầu vào làm việc, thái độ vô cùng đoan chính.

Trên mặt Thần khó che giấu được vẻ nôn nóng, hắn nhìn chằm chằm màn hình ảo, đến khi thấy lệ quỷ mặt than chì càng lúc càng gần, rốt cuộc không thể ngồi yên nữa.

Hắn vung tay tạo ra một cánh cửa, xoay người đi vào.

Nhóm sao trời thấy vậy thì đồng loạt lóe lên, như đang trộm tám nhảm về lão sếp nhà mình làm ra chuyện vi phạm quy tắc.


Trong trò chơi [Quan Tài], lúc này Hạ Nhạc Thiên đang gặp phải nguy hiểm, cậu lại đụng phải một con quỷ Bug.

Màu xanh lục này không khác gì virus máy tính, làm lệ quỷ không cần tuân thủ quy tắc trò chơi, có thể thẳng tay đại khai sát giới.

Trong lòng Hạ Nhạc Thiên tuyệt vọng, nhưng lại không muốn ngồi chờ chết, cậu chậm rãi lùi ra sau, đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ đằng sau.

Hạ Nhạc Thiên lập tức quay đầu, vẻ mặt càng trở nên khó coi.

Là con quỷ em, nó cũng lại đây.

Vị trí hiện tại của Hạ Nhạc Thiên chỉ có hai con đường có thể đi, nhưng cố tình cả hai con đường đều bị lệ quỷ ngăn chặn.

Hơn nữa, trên người con quỷ bệnh lao lại có Bug, chỉ sợ năng lực và mức độ nguy hiểm càng vượt xa con quỷ chết chìm kia.

Hạ Nhạc Thiên bắt đầu tính toán thực lực của mình, có thể trực tiếp nhảy lên nóc nhà cao 3 mét được hay không.

Đây là biện pháp chạy trốn duy nhất.

Nhưng dù cậu có thể nhảy lên, thì nhất định động tác của hai con quỷ kia sẽ càng nhanh hơn, đến lúc đó chỉ sợ cậu chết càng mau.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Hạ Nhạc Thiên liều mạng tự hỏi, cố gắng giữ chút lý trí vào thời điểm này, nếu cậu mất bình tĩnh tự rối loạn trận tuyến, khi đó cậu chắc chắn sẽ chết.

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi lùi lại, vì so với quỷ bệnh lao có Bug, cậu thà đối mặt với quỷ chết chìm sau lưng.

Nhưng mà đúng lúc này, vẻ mặt quỷ bệnh lao có hơi thay đổi, Hạ Nhạc Thiên cũng không biết vì sao mình lại thấy được cảm xúc nôn nóng trên mặt của nó.

Xảy ra chuyện gì?
Trong đầu Hạ Nhạc Thiên vừa hiện suy nghĩ này, chỉ thấy quỷ bệnh lao đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh xông tới, móng vuốt sắc bén nhắm thẳng vào tim Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên kinh hãi, trở tay lấy đinh ba(*) từ Không Gian Bao Vây ra, vũ khí này dùng chất liệu kiên cố nhất để chế tạo, tốn của cậu không ít tiền.

Cậu biết đinh ba không tổn thương được con quỷ này, nhưng lúc này cậu cần phải nắm vũ khí trong tay mới có dũng khí chống lại con quỷ trước mặt.

Tuy rằng kết quả cuối cùng vẫn không có gì thay đổi, cậu sẽ bị lệ quỷ giết chết.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên không muốn ngồi chờ tử vong đến gần, cậu siết chặt vũ khí, tự mình lẩm bẩm: "Đến đây đi, chết cũng muốn kéo mày làm đệm lưng.

"
Lệ quỷ rống giận, trong nháy mắt vọt tới trước mặt Hạ Nhạc Thiên, móng vuốt loé lên tia sáng sắc bén, Hạ Nhạc Thiên dựa vào năng lực mạnh mẽ và phản ứng cực nhanh tránh thoát này một đòn, lập tức giơ đinh ba lên chuẩn bị phản kích.


Đúng lúc này, một dòng chữ đỏ như máu đột nhiên xuất hiện trước mắt Hạ Nhạc Thiên: [↓ Đâm vào mắt nó!!!]
Tay Hạ Nhạc Thiên hơi khựng lại giữa không trung, sau đó không chút do dự chuyển đinh ba cắm xuống đôi mắt lệ quỷ.

Nhưng nó đã sớm đề phòng, trực tiếp giữ chặt đinh ba, nở nụ cười cay độc, như đang muốn nói: Dựa vào ngươi mà muốn giết ta? Buồn cười --
Giữa không trung, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, hắn hơi rũ mắt nhìn xuống, nhẹ nhàng búng tay một cái.

Tại thời khắc nguy cấp này, đột nhiên Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mình như có thần trợ công, sức mạnh trong người tăng lên, không đúng, phải nói là lệ quỷ trở nên yếu đi, Hạ Nhạc Thiên có thể phá tan chống đỡ của nó, dễ như trở bàn tay cắm đinh ba vào đôi mắt lệ quỷ.

Trong nháy mắt lệ quỷ ở cảm giác được mình yếu đi, nó đã ý thức được gì đó, biểu tình trở nên hoảng sợ vô cùng!
Lệ quỷ buông ra tay, cuộn tròn trên mặt đất run bần bật.

Tuy Hạ Nhạc Thiên không rõ vì sao nó lại sợ thành như vậy, nhưng lúc này phải nắm chặt cơ hội, giết chết con quỷ bệnh lao này!
Quỷ chết chìm phía sau thấy thế, lập tức muốn xông lên giúp người anh, lại bị một cổ lực lượng đóng cứng ngắc.

Hạ Nhạc Thiên không có thời gian để ý biến hóa phía sau, cậu phải tiêu diệt Bug ngay lập tức, mà lúc cậu giơ đinh ba để tấn công lệ quỷ thì Báo Động Phía Trước Năng Lượng Cao lại xuất hiện: [→Đào mắt của nó!!!!!]
Dấu chấm than còn to hơn cả chữ, tràn ngập cảm giác sốt ruột.

Mặt Hạ Nhạc Thiên hơi giật giật, nhưng vẫn lựa chọn làm theo, lợi dụng đinh ba đào mắt lệ quỷ ra.

Hai tròng mắt bị đào ra bỗng chốc biến thành một điểm sáng lớn như đậu xanh lớn, nhanh chóng tan vào cơ thể Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên không kịp tránh né, hoảng sợ, cúi đầu sờ soạng thân thể mình, sợ xuất hiện ngoài ý muốn.

Nhưng cậu lại vi diệu cảm thấy năng lực của mình lại có tăng lên.

Cậu đây là! ! Hấp thu Bug?
Hạ Nhạc Thiên mờ mịt vài giây.

Lệ quỷ bị đào đôi mắt vẫn đang run rẩy không ngừng, không dám bò dậy tiếp tục tấn công Hạ Nhạc Thiên.

Trên bầu trời, trong chớp mắt khi Bug vừa bị tiêu diệt, có vẻ như quy tắc đã nhận ra lệ quỷ này không thích hợp, lập tức mở to đôi mắt khổng lồ để tìm kiếm.

Hạ Nhạc Thiên đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

Chết rồi, cậu sẽ không bị quy tắc phát hiện chứ?
Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt khổng lồ trên không trung bỗng nhiên nhắm lại, sau đó hoàn toàn biến mất.


Hạ Nhạc Thiên không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn là thở phào một hơi, lúc này cậu mới nhớ đến phía sau còn một lệ quỷ vẫn chưa giải quyết.

Một giây khi Hạ Nhạc Thiên quay đầu, lệ quỷ đã hoạt động trở lại, nó như không biết mình đã từng bị đông cứng, tiếp tục xông lên tấn công Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên vội vàng quay đầu chạy về hướng cổng ra của trấn nhỏ.

Lệ quỷ lập tức đuổi theo.

Chạy không bao lâu, Hạ Nhạc Thiên đã phát hiện cổng ra của trấn nhỏ ở đằng trước, cùng lúc đó, từ con đường nhỏ kế bên bỗng nhiên chạy ra một bóng người màu trắng, cả người đều là máu, trên đùi có một vết thương lớn đang chạy khập khiễng.

Là Bạch Tử Thu.

Bạch Tử Thu cũng như thấy Hạ Nhạc Thiên, thấy sau lưng Hạ Nhạc Thiên có lệ quỷ đuổi theo, đôi mắt tĩnh mịch hiện lên một chút kinh ngạc cùng nôn nóng.

Hạ Nhạc Thiên phát hiện Bạch Tử Thu cũng bị hai lệ quỷ đang bám theo phía sau, vội vàng nói: "Cô mau tiếp tục chạy về phía trước.

"
Bạch Tử Thu nghe vậy, càng thêm cố gắng chạy về phía cổng ra của trấn nhỏ, Hạ Nhạc Thiên cố ý chậm lại vài giây, thẳng đến khi nhìn Bạch Tử Thu thoát khỏi trấn nhỏ rồi biến thành một tia sáng, Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh bốn phía, xác nhận Mi Xuyên không xuất hiện mới chạy ra ngoài cổng, cũng hóa thành một tia sáng rồi biến mất.

Sau khi tất cả người chơi thoát khỏi Quan Tài thật sự, nhóm lệ quỷ bỗng nhiên đứng lại, run bần bật quỳ gối trên mặt đất.

Thần ẩn mình trên bầu trời nhìn chằm chằm quỷ bệnh lao một hồi lâu, cuối cùng mới hừ lạnh một tiếng, xoay người biến mất khỏi thế giới này.

Tuy rằng hắn rất khó chịu lệ quỷ này, nhưng là quy tắc là quy tắc, trước khi lệ quỷ chưa hoàn toàn mắc sai lầm, hắn không thể vô duyên vô xoá bỏ nó.

Nhưng trừng phạt một chút vẫn được.

Quỷ bệnh lao phát ra một tiếng hét thảm, cả người mờ nhạt không ít.

*
Sau khi Hạ Nhạc Thiên chạy ra đi khỏi trấn nhỏ, trước mắt cậu lại tối sầm, phát hiện mình lại nằm trong Quan Tài.

Hạ Nhạc Thiên sửng sốt, bên tai chợt vang lên tiếng khua chiêng gõ trống, cùng với tiếng khóc kêu.

Sao vẫn nằm trong Quan Tài?
Hạ Nhạc Thiên khó hiểu mở điện thoại lên, phía trên có dòng chữ nhắc nhở [Đã hoàn thành], đồng thời cũng nói trò chơi đang tính toán điểm tích lũy, xin người chơi rời rời khỏi trò chơi rồi xem lại.

Hoàn thành trò chơi rồi?
Vậy Quan Tài này là thế nào?
Hạ Nhạc Thiên đẩy đẩy Quan Tài, tiếng khua chiêng gõ trống bên ngoài lập tức im bặt, cậu tiếp tục đẩy nắp Quan Tài qua một bên, từ bên trong ngồi dậy.

Những người xung quanh hoảng sợ nhìn Hạ Nhạc Thiên, chiêng đồng trong tay nháy mắt rơi xuống đất, phát ra tiếng vang.

"Người chết! Người chết sống lại!!!" Một thôn dân trong đó hét lên, các thôn dân khác lập tức kinh hãi giải tán, chân nam đá chân chiêu chạy tán loạn.

Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh bốn phía, phát hiện ngoài Quan Tài mình đang nằm, còn bốn cái Quan Tài khác đang bày ở bên cạnh.


Hạ Nhạc Thiên lập tức nhảy ra khỏi Quan Tài, đi qua mở nắp tất cả Quan Tài còn lại.

Vương Thúy Phân, Tôn Đông Khang, còn có -- Mi Xuyên, cả ba người đều nằm trong Quan Tài, nhưng không còn tiếng hít thở, đã hoàn toàn chết đi.

Tâm trạng Hạ Nhạc Thiên trầm xuống, không ngờ Mi Xuyên vẫn không thể chạy ra khỏi trò chơi lần này.

Cậu lại bước qua mở Quan Tài cuối cùng, Bạch Tử Thu ngẩn người, sau đó chậm rãi bò dậy, đơn giản gật đầu với Hạ Nhạc Thiên: "Cảm ơn.

"
Hạ Nhạc Thiên kéo khóe miệng miễn cưỡng cười cười.

Bạch Tử Thu mở điện thoại xác nhận trò chơi đã hoàn thành, bèn nhấn nút thoát khỏi trò chơi, từ đầu tới cuối đều không nhìn Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên đứng yên một hồi, chậm rãi đóng nắp của ba Quan Tài, những người chơi sau tử vong sẽ hoàn toàn biến mất ở thế giới Hiện Thực.

Ít nhất, trò chơi lần này có chỗ để thi thể bọn họ ngủ yên.

Hạ Nhạc Thiên xử lý xong cảm xúc của mình, quay đầu đánh giá Quan Tài mình nằm, tự mình lẩm bẩm: "Không lẽ nói chạy khỏi Quan Tài là chỉ Quan Tài này sao.

"
Lúc ấy cậu nghĩ rằng phải chạy khỏi trấn nhỏ mới xem như thoát khỏi, nhưng kỳ thật cậu vẫn nằm trong Quan Tài, người chơi không thể chạy thoát sẽ vĩnh viễn nằm ở đây.

Mà những người chạy ra trấn nhỏ sẽ tỉnh dậy từ trong Quan Tài.

Còn những thôn dân khua chiêng gõ trống! !
Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới biết vì sao tiếng chiêng đồng lại xuất hiện trên bầu trời, bởi vì đó là tiếng khua chiêng gõ trống của thôn dân bên ngoài Quan Tài.

Lần này cậu suýt nữa chết trong trò chơi, cảm giác thấy Thi Đấu Xếp Hạng cũng không quá khó khăn, nhưng nếu gặp phải Bug thì không thể dựa theo cách bình thường để tìm đường sống.

Chỉ có thể bó tay chịu chết.

Nhưng mà! !
Hạ Nhạc Thiên nhớ lúc trước lệ quỷ bỗng nhiên yếu đi, cảm thấy hơi quái dị.

Rất không thích hợp.

Ngoài chuyện ra, còn có một chỗ không đúng.

Đó là bàn tay vàng [Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao], vì sao nó có thể cắn nuốt Bug trong trò chơi?
Nếu như bàn tay vàng có khả năng này, vậy trước kia vì sao không giúp mình vượt qua nguy cơ, ngược lại còn cần Thích Lệ Phi liên tục ra tay cứu?
Ngay sau đó, một phỏng đoán dần dần hiện lên trong lòng Hạ Nhạc Thiên, làm tim cậu đập nhanh hơn một chút, chẳng lẽ là bởi vì bàn tay vàng của mình sợ Thích Lệ Phi phát hiện mới luôn yên lặng không dám hó hé?
Mà lúc này, vì Thích Lệ Phi không có ở đây, bàn tay vàng mới khẽ vươn móng vuốt nhỏ, khuyến khích mình trực tiếp nuốt chửng Bug?
Vậy thì, bàn tay vàng của mình! Trâu bò cỡ nào?.


Bình luận

Truyện đang đọc