[PHẦN 1] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!



Hạ Nhạc Thiên đuổi theo Lý Hiểu Dương, “Đợi đã...”
Lý Hiểu Dương dừng bước, quay đầu, có chút bất an hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Mặc dù trong lòng hắn rất sốt ruột tìm Triệu Hòa Hạo, nhưng cũng không dám đắc tội người này.

“Tôi biết Triệu Hòa Hạo ở đâu.” Hạ Nhạc Thiên nói.

Lý Hiểu Dương vội vàng hỏi: “Hắn ở đâu?”
Hạ Nhạc Thiên nói: “Tôi có thể dẫn anh đi, nhưng anh phải nói cho tôi biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.”
Lý Hiểu Dương không chút do dự gật đầu: “Được, tôi đáp ứng cậu.”
Mạng chỉ có một cái, Lý Hiểu Dương biết mình phải chọn cái gì, huống chi, Vương Tiểu Minh này sức lực lớn phi thường, Lý Hiểu Dương sợ chọc giận đối phương mà mất mạng nhỏ.

Lý Hiểu Dương nhanh chóng kể lại kế hoạch ba người bọn họ để nữ sinh dụ dỗ đầu bếp Trương như thế nào, sau đó lẻn vào phòng bếp tìm kiếm nguyên liệu ra sao, nhưng hắn lại khéo léo bỏ qua chuyện về tủ đông.

“Chúng tôi vốn dĩ định rời đi, nhưng không ngờ trong tủ quần áo đột nhiên bò ra một……” Lý Hiểu Dương hô hấp dồn dập, gian nan sắp xếp ngôn ngữ để hình dung sinh vật kia, “Bò ra một con quái vật rất giống đầu bếp, nó cầm dao phay chém chết Lý Đại Tráng, Khổng Thiến Lệ...!Khổng Thiến Lệ cũng là bị nó giết chết!”
Hạ Nhạc Thiên nghe đến đây, hơi nhíu mày lại.

Quái vật rất giống đầu bếp?
Vì sao Lý Hiểu Dương cho rằng con quái vật này giống đầu bếp?
Có phải vì…… trên người quái vật có đặc điểm liên quan tới đầu bếp hay không?
Lý Hiểu Dương nhìn Vương Tiểu Minh, đối phương vẫn luôn cau mày, giống như phát hiện sơ hở trong lời nói của mình, Lý Hiểu Dương vốn đang chột dạ lập tức trở nên khẩn trương, bả vai không tự giác căng cứng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: “Sao, sao vậy?
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, hỏi: “Anh nhìn thấy con quái vật kia đeo tạp dề hay đội mũ đầu bếp à? Hơn nữa còn là một đầu bếp nam?”
Lý Hiểu Dương giật mình: “Sao cậu biết được, cậu nhìn thấy nó rồi sao?”
Hạ Nhạc Thiên nhìn Lý Hiểu Dương, cố ý để lộ tin tức: “Trong trường học này có hai đầu bếp họ Trương, một người phụ trách làm thịt kho tàu là cô gái nhỏ, một người là cha của cô ấy.”
Cha của cô ấy?
Lý Hiểu Dương hốt hoảng nói: “Chẳng lẽ con quái vật kia chính là cha của đầu bếp Trương?”
Não hắn đột nhiên loạn cả lên.

Thì ra quái vật kia là cha của đầu bếp Trương, thảo nào nó vẫn luôn trốn trong tủ quần áo của cô gái nhỏ.

Lý Hiểu Dương mơ hồ bắt được manh mối, đột nhiên nói: “Tôi biết rồi! Cô gái kia vốn không phải quỷ, cha của cô ấy mới là quỷ thật sự!”
Hạ Nhạc Thiên đã biết đại khái chuyện xảy ra, cậu tốt bụng nhắc nhở Lý Hiểu Dương, “Bởi vì thịt kho tàu chỉ là một cái bẫy, đáp án thật sự là thịt heo, đúng không?”
Lý Hiểu Dương mặt mũi trắng bệch nhìn Hạ Nhạc Thiên, không nói chuyện.


Tựa hồ là cam chịu.

Hạ Nhạc Thiên nói những lời này, kỳ thật chỉ nắm chắc 80%, nhưng hiện tại, đã chắc trăm phần trăm.

Trên thực tế, câu hỏi vốn không phức tạp như vậy, thịt heo chính là đáp án đúng.

Nhưng cô gái nhỏ họ Trương kia dùng lời nói mập mờ dắt mũi tất cả người chơi, làm người chơi tự cảm thấy câu hỏi thịt kho tàu không hề đơn giản như vậy.

Hơn nữa, ngày hôm sau đầu bếp Trương lập tức mờ mịt tỏ vẻ trong phòng bếp đã có nguyên liệu nấu thịt kho tàu, trong tình huống bình thường, các người chơi sẽ vì vẻ bề ngoài nhu nhược của đầu bếp Trương mà hạ thấp cảnh giác, bắt đầu sinh ra suy nghĩ muốn lẻn vào phòng bếp tìm đáp án.

Nhưng một khi làm vậy, sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ!
Cô gái nhỏ kia không phải quỷ, cho nên thịt kho tàu của cô ấy dĩ nhiên là dùng thịt heo nấu.

Mà con quỷ thật sự, chính là "đầu bếp Trương" trốn trong tủ quần áo của cô gái, cũng là cha của cô ấy.

Bởi vậy, hành vi “Tiến vào phòng bếp” này, là điều kiện kích phát lệ quỷ giết người của câu hỏi thứ tư.

Hạ Nhạc Thiên mím môi, có phải những câu hỏi khác cũng cất giấu điều kiện giết người của lệ quỷ hay không?
Nhưng nghĩ lại thì, ít nhất hiện tại cậu đã biết đáp án hai câu hỏi, kế tiếp chỉ cần cậu đáp đúng một câu nữa là có thể rời khỏi trò chơi,
Sau khi thông não, Hạ Nhạc Thiên lập tức nói với Lý Hiểu Dương: “Tôi nhìn thấy Triệu Hòa Hạo ở lầu một, anh có thể xuống lầu một tìm hắn.”
Lý Hiểu Dương hơi hơi sửng sốt, hỏi một vấn đề hơi ngu ngốc: “Cậu không muốn biết những gì xảy ra sau đó sao?”
Hắn vẫn chưa kể hết.

Hạ Nhạc Thiên cười cười: “Đã không cần thiết.”
Lý Hiểu Dương phức tạp nhìn Hạ Nhạc Thiên, lập tức xoay người chạy thẳng xuống lầu một.

Hạ Nhạc Thiên đứng tại chỗ tiếp tục trầm tư.

Hình như cậu đã bỏ qua cái gì đó.

Hơn nữa còn là tin tức rất quan trọng.


Hạ Nhạc Thiên dứt khoát móc điện thoại ra đọc lại đề thi, năm câu hỏi vẫn không có chỗ nào thay đổi.

Câu một hỏi số người sống trước mắt trong lớp, câu hai hỏi “Quỷ Không Tồn Tại” tên gọi là gì, câu thứ ba, hỏi số người chơi còn sống trước mắt là bao nhiêu........!
Con ngươi Hạ Nhạc Thiên co rụt lại, nghiêm túc đọc lại câu hỏi thứ ba một lần nữa.

[3.

Số người chơi còn sống trước mắt là bao nhiêu?]
Người chơi còn sống?!!
Câu này và câu hỏi đầu tiên nhìn qua nhìn qua chỉ khác mỗi thân phận người chơi và học sinh lớp 444, nhưng ẩn ý đằng sau rất có thể giống nhau.

Không lẽ, câu thứ tư là đang ám chỉ, người chơi sau khi chết cũng có thể sống lại một lần nữa?
Nếu thật là như vậy.

Vậy sau khi sống lại người kia sẽ làm gì?
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên khẽ biến, lập tức chạy xuống lầu một tìm Lý Hiểu Dương.

********
Triệu Hòa Hạo đứng ở hành lang lầu một, nhìn sân thể dục qua cửa sổ, có chút thất thần.

Dù tất cả học sinh trong trường có thể đều là NPC do trò chơi sáng tạo ra, nhưng gã vẫn có chút hâm mộ những học sinh này cái gì cũng không biết, chỉ cần ngây thơ chăm chỉ học hành chơi đùa là được.

Điền Hân Đồng nhìn Triệu Hòa Hạo, nhỏ giọng hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Triệu Hòa Hạo đem suy nghĩ vừa rồi của mình nói cho Điền Hân Đồng, cuối cùng tự giễu cười cười.

Điền Hân Đồng không nói chuyện.

Chu Trạch Phong ở bên cạnh phủ nhận nói: “Những lời này tôi không đồng ý, cho dù ở trong trò chơi, những NPC học sinh này vẫn phải kiểm tra mỗi ngày, lúc nào cũng làm đề, mệt mỏi cỡ nào.”
Điền Hân Đồng lập tức cứng họng.


Chu Trạch Phong cợt nhả nhìn Điền Hân Đồng, đắc ý nhướng mày.

Triệu Hòa Hạo nhìn hai người đùa giỡn, trên mặt không khỏi hiện ra một tia ý cười nhẹ nhàng.

Ở trong trò chơi, yêu cầu gã bất kì lúc nào cũng phải căng cứng thần kinh, rất ít khi được thả lỏng như vậy.

Trương Tiểu Hoa nhìn xung quanh, chợt thấy ba người Triệu Hòa Hạo đứng ở chỗ ngoặt hành lang, hắn đứng tại chỗ suy tư một lát, cuối cùng quyết định tới gần.

Sau khi ba người Triệu Hòa Hạo nhìn thấy Trương Tiểu Hoa, không khí vốn dĩ nhẹ nhàng lập tức biến mất.

Không ai biết Trương Tiểu Hoa muốn làm gì.

Nhưng Triệu Hòa Hạo tựa hồ đoán được mục đích của hắn, trên mặt lộ ra ý cười: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Trương Tiểu Hoa nói: “Đáp án thứ nhất là thịt heo, không phải thịt người.”
Điền Hân Đồng kinh ngạc, vì sao Trương Tiểu Hoa đột nhiên nói đáp án cho bọn họ?
Quan trọng nhất là, đáp án Trương Tiểu Hoa nói là thật hay giả?
Chu Trạch Phong cùng Điền Hân Đồng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy vẻ giật mình và nghi ngờ từ ánh mắt của đối phương.

Triệu Hòa Hạo không ngoài ý muốn việc Trương Tiểu Hoa sẽ nói cho mình, nhưng điều làm gã nghi hoặc là đáp án sao lại là thịt heo.

Trương Tiểu Hoa nắm tóc, có chút bực bội nói: “Tôi biết các người không tin, ngay cả tôi cũng không tin, ngày đó tôi ăn thịt, tôi đã nếm ra được, đó trăm phần trăm là mùi vị của thịt heo.”
Tuyệt đối sẽ không lầm.

“Đáp án này có phải hơi đơn giản hay không?” Điền Hân Đồng cẩn thận nói.

Trương Tiểu Hoa thở hắt ra, có chút vô lực nói: “Sao tôi biết được, dù sao tôi cũng đã đem đáp án nói cho các người, tin hay không là chuyện của các người.”
Lời này càng khiến Điền Hân Đồng cảm thấy khả năng Trương Tiểu Hoa nói dối rất thấp.

Chỉ là, đáp án thật sự có hơi đơn quá mức.

“Lúc trước anh có từng trải qua tình huống này chưa?” Điền Hân Đồng quay đầu hỏi Triệu Hòa Hạo.

Hiện tại, chỉ có người chơi lâu năm là Triệu Hòa Hạo mới có thể giải đáp cho bọn họ.

Triệu Hòa Hạo trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nói ra phỏng đoán: “Tuy rằng không có, nhưng mà rất có khả năng đáp án chính xác là thịt kho tàu.”
“Chúng ta đến bây giờ vẫn chưa tìm được đáp án câu hỏi khác, có thể thấy được những câu hỏi này khó cỡ nào, sao câu thứ tư lại đơn giản như vậy? Quá không hợp lẽ thường.” Chu Trạch Phong nghĩ trăm lần cũng không ra.

Điền Hân Đồng cũng nghĩ như vậy.


Trương Tiểu Hoa nghe xong có chút khó chịu: “Tôi ăn thịt nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả thịt heo cũng nếm không ra sao?”
Triệu Hòa Hạo dùng tay ý bảo Trương Tiểu Hoa không cần gấp, gã từ tốn giải thích: “Bọn họ không phải nghi ngờ anh, mà là nghi ngờ câu hỏi này.” Gã nhìn về phía Điền Hân Đồng cùng Chu Trạch Phong: “Nhưng hai người cũng không nên nhìn câu hỏi một cách phiến diện như vậy.”
“Câu bốn nhìn như rất đơn giản, nhưng các người cẩn thận nghĩ lại đi, khi tất cả mọi người cho rằng đây là thịt người, ai sẽ nguyện ý đứng ra nếm thịt kho tàu trước tiên?”
Không có ai tình nguyện.

Cũng chỉ có Trương Tiểu Hoa lúc ấy bị buộc đến nóng nảy mới ăn.

Cho nên câu thứ tư kỳ thật cũng không đơn giản như vẻ ngoài, ít nhất yêu cầu người chơi phải có tâm lý mạnh mẽ, nếu không sẽ rất khó có thể bước một bước này.

Hai người sau khi nghe xong thì bừng tỉnh đại ngộ.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.” Điền Hân Đồng trịnh trọng gật đầu.

Cô nhìn ra được, Triệu Hòa Hạo kỳ thật không cần phải giải thích nhiều như vậy, mà mục đích đối phương cố tình làm thế, chỉ có thể là vì đem sự tình mổ xẻ giảng giải cho cô cùng Chu Trạch Phong nghe.

“Chết mất, chết mất, cứu mạng!!!”
Nơi xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng với giọng nói quen thuộc, dần dần tới gần bọn họ.

Nhưng động tĩnh lớn như thế lại không khiến học sinh xung ghé mắt chút nào, tất cả vẫn lo cười nói với nhau, cùng các bạn nói chuyện phiếm đi về phía trước, hoàn toàn không cảm thấy có người thét chói tai thì có gì không đúng.

Điều này khiến Triệu Hòa Hạo lạnh hết cả người.

Điền Hân Đồng theo bản năng nhích tới gần Triệu Hòa Hạo, sắc mặt có chút khó coi.

Chu Trạch Phong nhìn hai người vừa la to chạy tới, đột nhiên giật mình nói: “A? Là Lý Đại Tráng cùng Khổng Thiến Lệ.”
Lý Đại Tráng và Khổng Thiến Lệ vội vàng chạy tới, vẻ mặt rất hoảng sợ, giống như là gặp phải chuyện gì rất khủng bố.

Triệu Hòa Hạo sắc mặt ngưng trọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Khổng Thiến Lệ run rẩy nói: “Chúng tôi nhìn thấy quỷ! Hơn nữa, quỷ còn giết Lý Hiểu Dương!!!!”
Cái gì?!!
Mấy người nghe được lời này, sắc mặt lập tức trở nên khiếp sợ.

Đã chết một người chơi rồi sao!?
*****
Editor: Sau khi edit hoàn sẽ tiến hành beta lại, mọi người chịu khó nuốt sạn một chút nha (。•́︿•̀。).


Bình luận

Truyện đang đọc