[PHẦN 1] BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC CÓ NĂNG LƯỢNG CAO!!!



Triệu Thần Húc thấy vẻ mặt Mã Văn Siêu không đúng, liền hỏi: "Sao, sao vậy?"
Mã Văn Siêu trợn to mắt nhìn Triệu Thần Húc: "Cậu thật sự nhìn thấy tôi ngồi ở chỗ kia sao?"
Triệu Thần Húc gật đầu rất chắc chắn, "Chuyện này tôi lừa anh làm gì?"
Nói xong lại nghi ngờ nhìn Mã Văn Siêu, "Hai ngày nay anh bị làm sao vậy, cứ luôn xuất quỷ nhập thần, tôi cũng không biết anh ra ngoài khi nào."
Mã Văn Siêu nghe vậy, tim đập như trống dồn, gằn từng câu từng chữ nói với Triệu Thần Húc: "Tôi muốn nói với cậu một chuyện, có lẽ chuyện này hơi khó tin, nhưng tôi thật sự không lừa cậu."
Triệu Thần Húc biết Mã Văn Siêu tuy rằng luôn thích thổi phồng, nhưng đối với chuyện quan trọng thì trước nay chưa từng nói dối, nhân phẩm cũng xem như đảm bảo.

Triệu Thần Húc gật đầu, "Được, tôi tin anh, anh nói đi, rốt cuộc là bị làm sao?"
Hai ngày nay hắn luôn cảm thấy Mã Văn Siêu có chút quái quái, cứ như có hai nhân cách, hai gương mặt đổi tới đổi lui, cũng không biết đang làm cái gì.

Mã Văn Siêu nuốt nước miếng, chậm rãi tới gần Triệu Thần Húc, cố tình hạ giọng như sợ bị ai nghe lén, "Hôm nay tôi vẫn luôn ở công ty, chưa từng trở về!"
Triệu Thần Húc đột nhiên cả kinh, "Vậy sao hôm nay tôi lại nhìn thấy anh?"
Mã Văn Siêu hoảng sợ siết chặt tay áo hắn: "Người mà cậu nhìn thấy, căn bản không phải tôi!!!"
Triệu Thần Húc a một tiếng, bị lời nói của Mã Văn Siêu dọa sợ tới mức nổi da gà da vịt, vội vàng nói: "Anh đừng làm tôi sợ."
Mã Văn Siêu sốt ruột giải thích: "Không phải, tôi thật sự không lừa cậu, nếu không tin, tôi chứng minh cho cậu xem."
Mã Văn Siêu móc di động ra, đưa lịch sử trò chuyện giữa mình và đồng nghiệp lúc ban ngày cho hắn xem, bấy nhiêu cũng đủ chứng minh hôm nay Mã Văn Siêu vẫn luôn ở công ty làm việc, chưa từng trở về.

Triệu Thần Húc nghe mà tê cả da đầu.

Nếu Mã Văn Siêu nói thật, vậy -- "Mã Văn Siêu" mà hắn thấy trong phòng là ai?!!!
Mã Văn Siêu nhịn không được nuốt nước miếng, tiếp tục nói với Triệu Thần Húc: "Người hôm nay cậu thấy, thật sự là tôi sao?"
Triệu Thần Húc sợ hãi gật đầu, "Phải, hắn mặc quần áo giống anh, ngay cả mặt mũi cũng giống như đúc."
Sau đó cứ ngồi một chỗ nhìn chằm chằm đế giường.

Thấy thế nào cũng không bình thường.

"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Triệu Thần Húc vội vàng hỏi.

Mã Văn Siêu nói: "Đợi chút tôi nói cho cậu, chúng ta vẫn nên xác nhận trước, cái người kia rốt cuộc còn ở trong phòng không đã."
Nói xong lời này.


Hai người chậm rãi nhìn cánh cửa đang đóng chặt......!
Ánh đèn trong phòng khách sáng rực, nhưng hai người vẫn nhịn không được rùng mình một cái, không biết có phải ảo giác hay không, bọn họ luôn cảm thấy cánh cửa kia tràn ngập cảm giác âm trầm.

Nhưng hai người dù sao cũng là thanh niên trai tráng, rất nhanh thương lượng xong kế hoạch, một trong hai người cầm gậy gỗ chậm rãi lại gần cánh cửa, sau đó Mã Văn Siêu nhẹ nhàng vặn tay cầm, khẽ đẩy về phía trước.

Trong phòng không bật đèn, nhưng dựa vào ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, hai người có thể thấy rõ đại khái cảnh tượng trước mắt, bên trong cũng không có người nào khả nghi.

Mã Văn Siêu không dám thở mạnh, liếc sang Triệu Thần Húc một cái.

Triệu Thần Húc gật đầu, nắm chặt gậy gỗ chậm rãi đi vào, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sợ có người nào đó vụt ra từ bóng tối.

Mã Văn Siêu theo sát phía sau, đưa tay ấn xuống công tắc điện.

Căn phòng đen nhánh nháy mắt sáng sủa lên, tất cả đều rõ ràng không còn chỗ nào che giấu, hai người khẩn trương đến nỗi tim sắp nhảy lên cổ họng, sau khi nhìn khắp nơi rồi đồng loạt đem ánh mắt tụ lại dưới đế giường.

Phía dưới bị khăn trải giường che kín mít, cái gì cũng không thấy được.

Hai người ăn ý chậm rãi tới gần mép giường, Mã Văn Siêu chậm rãi cầm khăn trải giường rồi bất thình lình xốc lên, Triệu Thần Húc mạnh mẽ cầm gậy quơ vài đường dưới đế giường, nhưng cũng không phát hiện ra cái gì.

Hai người vội vàng khom người nhìn đế giường, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

"Không có gì cả, chẳng lẽ tôi ngủ hồ đồ thật à?" Triệu Thần Húc mờ mịt nói.

Hắn đột nhiên bắt đầu nghi ngờ có phải trí nhớ của mình bị giảm sút hay không, bởi vì từ sáng tới gì hắn vẫn luôn ngồi trong phòng khách, chưa hề thấy Mã Văn Siêu ra khỏi phòng.

Nhưng đến nửa đêm, Mã Văn Siêu lại đi từ bên ngoài vào, còn một hai khẳng định Mã Văn Siêu trong phòng không phải mình!
Toàn bộ quá trình đều quỷ dị.

Triệu Thần Húc lập tức lạnh toát cả người, sợ đến phát hoảng.

Mã Văn Siêu ngây người nhìn đế giường, cũng có chút hoài nghi có phải gần đây áp lực tinh thần quá lớn mới sinh ra ảo giác hay không, nhưng đoạn ghi âm kia quả thật xuất hiện âm thanh của một người khác, cái này căn bản không phải giả.


Dưới giường hắn thật sự có người --
Hoặc là nói, âm thanh kia là do quỷ phát ra!!!
Mã Văn Siêu cảm thấy mình cần phải tìm người nói hết chuyện này.

Sau đó.

Mã Văn Siêu lập tức đem cả câu chuyện nói cho Triệu Thần Húc, vì chứng minh mình nói đều là thật, hắn còn mở bài viết mình đăng lên cho Triệu Thần Húc xem, phía trên ghi lại toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp trong một tháng.

Triệu Thần Húc xem xong, lại nghe đoạn ghi âm Mã Văn Siêu ghi lại vào ngày cuối cùng, lúc đầu quả thật chỉ có giọng của Mã Văn Siêu, ngay sau đó một âm thanh khác cũng vang lên.

"Ta ở dưới giường ngươi!!!!"
Triệu Thần Húc giật mình, suýt nữa bị giọng nói đột nhiên nhảy ra này dọa cho linh hồn xuất khiếu, trực tiếp bị mang đi đến thế giới khác.

Cũng may đoạn ghi âm tới đây là kết thúc.

Triệu Thần Húc chần chừ nhìn Mã Văn Siêu, "Giọng nói kia thật sự không phải anh cố ý giỡn chơi sao?"
Mã Văn Siêu phản ứng gay gắt đứng bật dậy, "Đã lúc này rồi, tôi lừa cậu làm gì?"
Hắn phát điên mà túm tóc mình, "Chuyện hôm nay cậu cũng thấy rồi, cả ngày nay rõ ràng tôi luôn ở công ty đi làm, nhưng cậu lại thấy một "tôi" khác ở nhà, còn chưa đủ chứng minh có vấn đề sao?"
Triệu Thần Húc căng da đầu nghe lại đoạn ghi âm, sau đó nói: "Nhưng mà giọng nói lúc sau, rất giống tiếng của anh mà."
Quả thật hệt như cùng một người nói.

Cho nên hắn mới nghi ngờ đoạn ghi âm này là do Mã Văn Siêu cố ý hù dọa người mà làm ra.

Mã Văn Siêu ngây ngẩn cả người, "Cái gì?"
Triệu Thần Húc đưa điện thoại cho Mã Văn Siêu, "Anh cẩn thận nghe lại đi."
Mã Văn Siêu nửa tin nửa ngờ nghe lại, biểu tình lập tức mờ mịt, "Hình như thật sự rất giống giọng của tôi."
Chẳng lẽ thật sự là âm thanh hắn phát ra sao?
Nếu thật là vậy, Mã Văn Siêu ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải có quỷ là được.

Triệu Thần Húc đứng lên, vỗ vai Mã Văn Siêu, "Gần đây cả hai chúng ta đều chịu áp lực lớn, xuất hiện một ít ảo giác cũng là bình thường, cũng muộn rồi, tôi về ngủ trước, anh cũng mau nghỉ ngơi đi."
Mã Văn Siêu tinh thần hoảng hốt gật đầu.


Sau khi Triệu Thần Húc rời đi, phòng ngủ chỉ còn lại một mình Mã Văn Siêu, hắn ngẩn người một hồi lâu mới đứng lên vào buồng vệ sinh rửa mặt, sau đó thay quần áo nằm xuống ngủ.

Không bao lâu, Mã Văn Siêu chìm vào giấc mộng.

Loáng thoáng, dưới giường lại truyền đến âm thanh như tiếng cào gỗ, Mã Văn Siêu cau mày trở mình, lẩm bẩm: "Ồn muốn chết, để người ta ngủ."
Dưới giường nháy mắt im bặt.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Thần Húc rời giường ngáp một cái, đi buồng vệ sinh rửa mặt đánh răng, khi hắn cong lưng rửa mặt, phía sau bỗng nhiên có cảm giác bị nhìn chằm chằm.

Hắn đứng lên xoay người, liếc mắt về phía phòng ngủ.

Cái gì cũng không có.

Chỉ là cánh cửa buồng vệ sinh, vừa lúc đối diện với giường ngủ của hắn.

Triệu Thần Húc nhịn không được đem ánh mắt dừng lại dưới giường, không phải dưới giường thật sự có gì chứ?
Nhưng cho dù có thứ gì, không phải nó nên xuất hiện trong phòng Mã Văn Siêu sao?
Triệu Thần Húc xoay người tiếp tục rửa mặt, mà cảm giác bị nhìn trộm lại lần nữa đánh úp lại, cùng với âm thanh cào sàn nhà vang lên.

Kẽo kẹt.

Kẽo kẹt...!
Rất khiến người ta không thoải mái.

Triệu Thần Húc lại xoay người, ánh mắt nhìn xuống đế giường.

Hình như không phải ảo giác, dưới giường có thứ gì đó.

Suy nghĩ này vừa dâng lên, giống như nhánh cây cắm rễ thật sâu trong đầu hắn, không nhổ lên được.

Hắn đi đến mép giường, ngồi xổm xuống xốc khăn trải giường lên, dựa vào ánh mặt trời có thể nhìn không sót thứ gì bên dưới.

Khác ngày hôm qua ở chỗ, dưới giường lại nhiều ra một đống bầy nhầy như vết bẩn, phía trong lẫn lộn cái gì đó màu nâu thẫm như mấy lát thịt vụn, tản ra mùi thối hoắc.

"Cái gì thế này?"
Triệu Thần Húc nhịn không được nôn khan một tiếng, vội vàng vào phòng tắm tìm giẻ lau lau chùi vết bẩn dưới giường, sau đó lại bỏ vào túi rác, chờ khi Mã Văn Siêu chuẩn bị đi làm thì nói, "Văn Siêu, thuận tay vứt rác đi nhé."

Mã Văn Siêu ừ một tiếng, xách túi rác lên rời khỏi phòng thuê.

Triệu Thần Húc nhìn phòng Mã Văn Siêu, nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định đẩy cửa đi vào, lúc này hắn không nhìn thấy ai trong phòng Mã Văn Siêu nữa, dưới đế giường cũng sạch sẽ không có một hạt bụi.

Tất cả đều đang chứng minh hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Triệu Thần Húc nhẹ nhàng thở ra.

Chiều tối, Mã Văn Siêu trở về, Triệu Thần Húc gọi Mã Văn Siêu lại ăn cơm, Mã Văn Siêu ừ một tiếng, lập tức ngồi xuống.

Đầu óc Triệu Thần Húc đều đang nghĩ về vết bẩn dưới đế giường, cũng không nói chuyện này với Mã Văn Siêu, chờ đến buổi tối trước khi hai người chia nhau về phòng, Triệu Thần Húc mới nhịn không được hỏi Mã Văn Siêu: "Văn Siêu, đêm qua anh có gặp chuyện gì lạ nữa hay không?"
Mã Văn Siêu: "Không có."
Triệu Thần Húc à một tiếng, quay lại phòng.

Nửa đêm.

Mã Văn Siêu ngủ say, mà Triệu Thần Húc trong lúc ngủ lăn qua lộn lại, ngủ không được ngon giấc, trong mơ màng luôn nghe được thứ gì đó ở dưới giường truyền đến âm thanh tích tích tác tác.

Ồn muốn chết.

Ồn muốn chết!
Triệu Thần Húc gắt gao phủ chăn lên đầu, cố gắng bỏ âm thanh ồn ào kia.

Chờ khi tỉnh lại, Triệu Thần Húc bị mùi lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng làm cho nôn khan vài tiếng, vội xoay người xuống giường tìm chỗ phát ra mùi thối.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn lại lần nữa rơi xuống đế giường, vẻ mặt ngạc nhiên không rõ.

Không phải vết bẩn kia lại xuất hiện chứ?
Triệu Thần Húc bước nhanh đi qua, xốc khăn trải giường lên, vừa thấy đã sợ tới mức ngồi phịch xuống đất.

Quả nhiên đế giường lại xuất hiện vết bẩn kia.

Nhưng lúc này, vết bẩn kia lại biến thành hình dạng con người, làm ra tư thế muốn bò ra khỏi đế giường.

.


Bình luận

Truyện đang đọc