PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP GIẢ GÁI THÔNG QUAN TRÒ CHƠI SINH TỒN

Diêm Hình vẫn chưa dừng lại bước chân, tiếp tục lôi kéo cậu đáp lời: "Làm sao vậy?"

Thẩm Bân: "Anh trai anh ở quán rượu kia nghẻo rồi, chúng ta đi gặp ông nội anh thật sự không có vấn đề gì sao?" Cậu rất buồn phiền nha, không bị ông nội đánh chết chứ?

Sau khi ra ngoài Diêm Hình nghi hoặc nhìn một vòng: "Nghẻo là cái gì? Sao Trương Long Triệu Hổ còn chưa quay lại?"

Thẩm Bân sững người: "Trương Long Triệu Hổ là hai vệ sĩ kia của anh?"

Diêm Hình gật gật đầu, hắn chỉ nhớ khi mình và Thẩm Bân chạy ra quán rượu, vẫn không chú ý tới hai vệ sĩ kia.

Thẩm Bân: "......" Yên lặng ngậm miệng lại, hai vệ sĩ không chỉ có tên tùy ý, thậm chí hiện tại còn chết rồi?

Kết quả cậu cùng Diêm Hình ở chỗ rẽ trên hành lang, cư nhiên gặp được hai vệ sĩ kia.

Thẩm Bân trợn trừng mắt.

Diêm Hình nhìn bọn họ: "Các anh biết phòng trưng bày ở đâu không? Dẫn chúng tôi đi."

Hai tên vệ sĩ vẻ mặt thật thà, xoay người đi về một hướng, Diêm Hình kéo Thẩm Bân đi theo.

Thẩm Bân vẻ mặt rối rắm, hai vệ sĩ trước mặt rất không bình thường, thật sự phải đi cùng bọn họ sao? Mình và Diêm Hình có thể bị đưa tới một nơi nào đó kỳ quái gì không?

Kết quả sự thật chứng minh cậu suy nghĩ nhiều, ba chữ phòng trưng bày quang minh chính đại hiện ra trước mắt, sau đó vệ sĩ liền đứng bất động tại chỗ.

Thẩm Bân lôi kéo Diêm Hình tiến vào phòng trưng bày, còn quay đầu lại nhìn vệ sĩ một cái, kết quả cùng một người trong đó đối diện tầm mắt.

Người nào đó cả kinh, vội vàng cất bước nhanh hơn tránh xa một chút, vừa rồi ánh mắt vệ sĩ rõ ràng vô hồn không có sức sống, giống như người chết.

"Sao Anh Thẩm Bân đi nhanh thế?" Diêm Hình hỏi.

Cũng không phải cậu không theo kịp, chỉ có chút nghi hoặc mà thôi.

Tận đến khi không nhìn thấy hai vệ sĩ kia Thẩm Bân mới dừng lại bước chân: "Về sau cách xa Trương Long Triệu Hổ một chút biết không? Hai người bọn họ là người xấu."

Diêm Hình vẻ mặt mờ mịt, không rõ vì sao vệ sĩ biến thành người xấu.

Thẩm Bân muốn giải thích, lại không biết phải mở miệng như thế nào, nghĩ nghĩ nói: "Bọn họ biến thành thuộc hạ của gã anh trai đáng ghét của anh ở quán rượu lúc trước, hiểu không? Vệ sĩ đã thành người của gã."

Vẻ mặt Diêm Hình lập tức khiếp sợ, sau đó nổi giận đùng đùng nói: "Em muốn mách mẹ sa thải toàn bộ bọn họ"

Thẩm Bân vẻ mặt " hiền từ " nhìn người đàn ông nhà mình, " tiểu bảo bối " còn biết xảy ra chuyện tìm mẹ nữa.

"Sau khi rời thuyền lại tìm mẹ sa thải bọn họ đi, hiện tại chúng ta phải rời xa bọn họ, khiến cho bọn họ cảm nhận thống khổ bị vứt bỏ được không?" Thẩm Bân dùng ngữ khí dỗ dành trẻ con nói.

Diêm Hình gật đầu thật mạnh: "Được."

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp lại lần nữa cảm nhận được tầm quan trọng của mặt đẹp, nếu đổi thành người có khuôn mặt bình thường nói "được" giống như Diêm Hình vừa rồi, chắc chắn 100% có vẻ vừa ngu lại vừa xấu, nhưng điện hạ thì khác, thật là đẹp mắt nha.

Thậm chí còn muốn nhân lúc hắn ngốc đem người lột sạch nuốt vào bụng, đám người sẵn sàng chịu trách nhiệm...

Thanh Nguyệt: Ta đã ghi lại đoạn vừa rồi, đợi lát nữa sẽ đăng lên diễn đàn cho chị em cùng chiêm ngưỡng điện hạ thịnh thế mỹ nhan.

Lạc Nhã Khánh: A ha ha ha ha ha ha không phải lầu trên muốn chờ điện hạ khôi phục trí nhớ đuổi giết chứ!

Tài Hạo: Ta thu thập lịch sử đen của điện hạ trước đã, quá đáng yêu ~

......

Mặc kệ thế nào Thẩm Bân bắt đầu đánh giá bốn phía, phòng trưng bày khá lớn, từ một cái giá đỡ cao nửa người tạo thành, giá đỡ lớn nhỏ căn cứ theo độ lớn nhỏ của vật phẩm đặt bên trên mà định.

Thẩm Bân nhìn về giá đỡ gần mình nhất, bên trên treo một cái vòng cổ tinh xảo, xung quanh vòng cổ được bao phủ bởi kính thủy tinh trong suốt, bên cạnh có một quyển sổ nhỏ, giới thiệu lai lịch của cái vòng này.

"Ngày 15 tháng 7 năm Mậu Tử, gia đình nhà họ La sa sút, La Khoan bán đấu giá vợ mình, lấy vòng cổ này làm vật thế chấp, sau đó vợ bị người mua ngược đãi bỏ mình"

Thẩm Bân: "......"

Cậu lại đi tới một cái giá đỡ khác, bên trên trưng bày một cái khóa bình an.

"Ngày 18 tháng 3 năm Minh Hợi, trại trẻ mồ côi Bình Anh bán ra một đứa bé trai 10 tuổi có IQ 200, lấy khóa này làm thế chấp, sau đó bị người mua giám định lại chỉ số IQ chỉ có 198, bị vứt vào trong biển"

Thẩm Bân: "......"

Cậu chấn kinh rồi, không phải bên trên mỗi một cái giá đỡ này đều là nói về một người chết đấy chứ?

Sự thật chứng minh cậu lại lần nữa nghĩ quá nhiều, bên trên một cái giá đỡ trong đó đặt một bông hoa hồng bằng nhựa không bao giờ héo tàn, nhìn có vẻ vô cùng rẻ, nhưng bên trên lại ghi là mấy chục người bị chết.

"Căn cứ theo trên sổ ghi lại, một vùng đất nào đó bị hạn hán, cha mẹ bất đắc dĩ bán con đi để đổi lấy lương thực, có một phú hào thích hành hạ trẻ con đến chết lấy cớ làm từ thiện mua tất cả đứa nhỏ, còn chưa rời thuyền, liền toàn bộ bị hành hạ đến chết mà chết."

Thẩm Bân đếm sơ qua, xung quanh lớn lớn bé bé mấy chục cái giá đỡ, trong đó hơn nửa số sổ bên trong ghi lại đều là không chỉ có một người tử vong.

Ví dụ như đoàn vũ nữa hơn 20 thiếu nữ khi biểu diễn ở trên thuyền bị phú hào nào đó nhất thời hứng thú coi trọng, đứa trẻ mười mấy tuổi trong đoàn diễn tấu biểu diễn để lấy tiền cứu tế, lại bị giam cầm chơi đùa đến chết v.v.

Ngoại trừ giá đỡ, còn có một ít trưng bày đặc thù, ví dụ như một bộ váy liền áo tinh xảo đặt trong kính, một cây sáo được chế tạo từ xương người chết, treo từ nóc nhà thả xuống.

Chờ khi Thẩm Bân phản ứng lại mới phát hiện, toàn bộ phòng trưng bày ngoại trừ những đồ trang trí cứng, tất cả những đồ trang trí mềm cơ hồ đều là mạng người.

Bao gôm cả cái chuông gió kia, là một đôi chị em song sinh lưu lại, hai chị em từ nhỏ tới lớn làm bất cứ việc gì cũng không khác nhau mấy, giơ tay nhấc chân đều vô cùng ăn ý.

Thậm chí ăn cơm, uống nước phân lượng đều giống nhau như đúc.

Có phú thương cảm thấy vô cùng hứng thú về điều này, mua hai chị em sau đó tiến hành thử nghiệm, nếu hai chị em có chỗ nào không nhất trí sẽ bị giết chết.

Kết quả hai chị em thông qua khảo nghiệm, phú thương kia liền trói một người trong đó lại, như vậy sẽ không bao giờ giống nhau nữa, có thể biết kết cục của hai chị em.

Thẩm Bân càng đọc càng thấy sợ, càng xem càng tức giận! Đây là loại người gì vậy? Vì sao không hợp ý một chút liền giết người? Thật đáng chết!

Thẩm Bân xem đến nhập thần, kết quả quay người lại, liền bốn mắt nhìn nhau với cái người mặt đầy bánh kém bị cô gái áo đỏ ở quán rượu vặn gãy đầu.

"A!" Thẩm Bân bị dọa hết hồn, không phải người này đã chết rồi sao? Bản thân tận mắt nhìn thấy gã thất khiếu đổ máu, vì sao hiện tại lại êm đẹp xuất hiện ở chỗ này?

Diêm Hình ở một bên đang duỗi tay gõ kính thủy tinh, có ý tứ muốn lấy đồ vật bên trong giá đỡ, kết quả nghe thấy tiếng hét của Thẩm Bân liền giương mắt nhìn về bên này.

"Ngươi lại bắt nạt anh Thẩm Baan!" Diêm Hình một tay kéo Thẩm Bân ra phía sau, mạnh mẽ không giống như một "đứa trẻ năm tuổi".

Thẩm Bân lảo đảo một chút, cũng may không té ngã.

Nhưng đối phương giống như không nghe thấy hắn nói, lập tức đi tới một cái giá đỡ, tay không bóp vỡ kính thủy tinh.

Thẩm Bân kinh ngạc há hốc miệng: "...." Phải biết rằng nơi này đều là kính chống đạn, tay công bóp nát là cái quỷ gì!

Thủy tinh vỡ vụn sẽ vang lên báo động, kết quả chỉ vang lên một tiếng liền im lặng, người trước mắt lấy đi vật phẩm trên giá đỡ, một cái bút máy, liền xoay người chậm rãi rời đi.

Thẩm Bân vươn tay gắt gáo lôi kéo Diêm Hình, chỉ sợ "đứa nhỏ" này luẩn quẩn trong lòng xông lên đi theo người nọ, ở bên cạnh quan sát một lát, phát hiện tiêu cự ánh mắt đối phương cũng không đúng, giống như vệ sĩ lúc trước đều là ánh mắt người chết.

Diêm Hình chỉ vào kính thủy tinh bị phá hủy nói với Thẩm Bân: "Mẹ nói phá hoại của công là sai."

Thẩm Bân: "......" Khó khăn gật đầu, sau đó lôi kéo Diêm Hình đi tới tủ kính cách đó không xa, nhìn nữ trang bên trong phát ngốc một giây.

"Anh Diêm Hình có thể giống như người vừa rồi đập vỡ lớp kính này không?" Khi hỏi Thẩm Bân còn dỗ dành một chút: "Mọi người đều đang chơi trò chơi, gõ vỡ kính không coi là phát hủy của công, bằng không cái người đáng ghét vửa rồi đã sớm bị chú cảnh sát bắt lại."

Tuy cậu nói như vậy, nhưng ánh mắt đã và đang ngắm nghía bên cạnh, xem có thứ gì cứng rắn có thể đập vỡ kính hay không, dù sao người thật sự khó có thể dùng tay không đập vỡ kính chống đạn gì đó, mới vừa rồi người nọ chắc chắn có vấn đề.

Kết quả Diêm Hình nghe xong gật gật đầu: "Như vậy à, được." Hắn vừa nói vừa đập vỡ thủy tinh bên ngoài tủ, thủy tinh lập tức vỡ vụn.

Thẩm Bân: "....." Hắn có nhận thức mới về Diêm Hình, người có chỉ số thông minh của đứa trẻ 5 tuổi mà bề ngoài lại là người lớn.

Nhưng trước mắt không phải thời điểm so đo, Thẩm Bân lập tức lấy đi váy áo, lôi kéo Diêm Hình liền chạy: "Mau về phòng! Không thể bị người khác đuổi lấy lại váy, bằng không liền thua."

Có lẽ "trẻ nhỏ" đều ham chơi, Diêm Hình nghe được lời này lập tức chạy lên phía trước lôi kéo Thẩm Bân.

"A!" Người nào đó kinh hô một tiếng thiếu chút nữa ngã nhào, dù sao tốc độ của Diêm Hình quá nhanh hai chân cậu không theo kịp.

Cũng may Diêm Hình tiếp được cậu, một tay vác Thẩm Bân lên vai: "Anh Thẩm Bân em ôm anh."

Người nào đó chỉ nghe được mấy lời này liền toàn bộ hành trình há mồm: "A ——"

Biết cái gì gọi là nhanh như tia chớp không? Thẩm Bân cư nhiên cảm nhận được ngồi xe siêu tốc khi bị vác trên vai!

Vốn dĩ tóc của người nào đó vừa mềm vừa hơi dài, có vẻ rất vô hại, hiện tại bị gió thổi về một phía, vừa thấy chính là tiết tấu "em vừa chạy xe ôm tới à?"

Chờ tới khi về phòng, Diêm Hình phịch một tiếng đóng cửa lại, mới thả Thẩm Bân xuống.

Thẩm Bân ôm chặt váy, hai chận lại mềm oặt, thiếu chút nữa không đứng dậy nổi, Diêm Hình đành phải đặt cậu lên trên giường.

"Anh Thẩm Bân anh không sao chứ?" Diêm Hình ngây thơ hỏi, thậm chí còn rất mò người trước mắt bị làm sao thế? Vừa rồi còn tốt mà.

Người nào đó chỉ nuốt một ngụm nước bọt xuống: "Nhãi con, chúng ta thương lượng chút nhé, lần sau nếu lại khiêng anh chạy thì phải nói trước một tiếng với anh được không?"

Diêm Hình: "Em vừa rồi có nói."

Thẩm Bân vất vả nói: "Anh biết em nói, nhưng phải chờ anh trả lời xong sau đó mới có thể chạy biết chưa?"

Diêm Hình ngoan ngoãn gật đầu.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp cười đến nội thương, một loạt spam ha ha ha ha, điện hạ và vương phi thật thú vị! Tình thú như vậy làm sao nghĩ ra?

Chờ Thẩm Bân hòa hoãn lại mới nhìn cái váy trong ngực, vội vã xuống giường: "Anh đi thay quần áo nhé, mặc váy cho anh Diêm Hình xem được không?"

Nói rồi không đợi Diêm Hình trả lời liền đi tới phòng thay quần áo.

Dù sao cũng là người mặc nhiều đồ nữ như vậy, Thẩm Bân hiện tại mặc đồ nữ thuộc hàng lão làng, mặc váy vô cùng nhanh.

Đây là một bộ váy đỏ thẫm, vạt áo viền hoa tới tận gót chân, thân váy xếp li chỉnh tề vô cùng xinh đẹp, còn may Thẩm Bân là con trai nên khá cao, nếu không căn bản không mặc nổi cái váy dài này.

Thuận tiện cậu trang điểm một chút, từ trên váy rút ra một cái dải lụa đơn giản buộc tóc lại, lập tức không gì phù hợp hơn, cao quý ưu nhã mà lại không mất đi vẻ đáng yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc