PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP GIẢ GÁI THÔNG QUAN TRÒ CHƠI SINH TỒN

Thâm Bân hơi nhíu mày, để Diêm Hình rời khỏi mình, cậu thật sự không yên tâm, cho dù đối phương hiện tại là ông của Diêm Hình ở thế giới này.

Mà còn người Diêm Hình thì rất đơn giản, hắn trực tiếp không vui nói: "Ông hào phóng như vậy, cho dù có đồ ăn ngon cũng sẽ chia sẻ với chị Thẩm Bân, ta muốn cùng đi với chị Thẩm Bân!"

Quản sự: "......"

Thẩm Bân: "......" Tuy có chút mất mặt, nhưng mà dùng được, đứa bé "năm tuổi" quấy rối ai mà chịu được?

Lại còn không phải đứa bé bình thường khóc nháo có thể ôm đi, có người dám tiếp cận nói không chừng sẽ động thủ.

Thẩm Bân lúc này vội vàng tỏ rõ thái độ: "Vậy, nếu không tôi cứ đi theo trước? Đến lúc đó có chỗ nào không tiện thì tôi sẽ tránh đi."

Quản sự nhìn cậu một cái, cũng không phải không thể, dù sao thiếu gia không muốn đi, chỉ phải như thế.

"Vậy đi thôi." Quản sự nói.

Thẩm Bân: "......" còn chưa ăn no đâu, nhưng không dám nói.

"Ta đói bụng muốn ăn cơm" Diêm Hình cau mày.

Thẩm Bân yên lặng giải thích một câu: "Mới vừa ăn cơm không lâu, là có chuyện gì đặc biệt quan trọng sao? Hay là chờ Diêm Hình ăn xong trước?"

Quản sự: "......" Còn có thể thế nào, đương nhiên là gật gật đầu.

Vì thế không ít quyền quý đi ngang qua đều sôi nổi lộ ra kinh ngạc, quản sự của du thuyền Giả Dối cư nhiên cung kính hết mực đứng bên cạnh, tựa hồ đang hầu hạ người khác ăn cơm?

Cũng không coi là hầu hạ, nhưng người ta ăn còn ông đứng thì rõ ràng kém một bậc.

Phải biết rằng ngày thường chủ nhân của du thuyền sẽ không lộ diện, quản sự tương tự như phó lãnh đạo, ai có năng lực lớn bắt ông đối đãi như vậy? Giống như nói đùa vậy.

Cho nên đám quyền quý thường xuyên nhìn về phía Thẩm Bân và Diêm Hình, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, có tìm tòi nghiên cứu, có tò mò, còn có người muốn sau này đáp cái quan hệ.

Nếu thật sự là nô lệ, bị quản sự mang theo vài người nhìn chăm chú như vậy, chắc chắn sẽ ăn không ngon, nhưng Thẩm Bân thì khác, vốn dĩ cậu là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, trong biệt thự của cậu cũng thuê không ít người hầu, chỉ như này? Chuyện nhỏ mà thôi.

Cậu không chỉ tiếp tục ưu nhã ăn xong, thậm chí còn ăn nhiều một chút, Diêm Hình buông bát đũa cậu cũng chưa ăn xong.

Chủ yếu là tốc độ ăn cơm của Thẩm Bân vỗn dĩ chậm, không có cách nào, không phải cố ý.

Sau khi ăn uống no đủ, hai người mới đi theo quản sự gặp ông Diêm Hình.

Rẽ trái rẽ phải tới tầng cao nhất, chẳng qua thay đổi phòng, không phải vườn hoa trên không trung.

Nơi này càng thêm hẻo lánh, giống như chủ nhân nơi này có sở thích gì vậy, giống vương giả hành tẩu trong đêm đen? Trong lòng Thẩm Bân không ngừng toát ra một vài suy nghĩ kỳ quái.

Sau khi tới nơi, đám thuộc hạ đều ở lại ngoài cửa, Thẩm Bân không biết có nên đi theo vào hay không, nhưng Diêm Hình một phen kéo cậu theo.

Quản sự ghé sát tai ông Diêm Hình nói gì đó, lão nhìn thoáng qua Thẩm Bân gật gật đầu ý bảo đã biết.

Khuôn mặt lão rất hiền lành, mang theo nụ cười nhìn Diêm Hình: "Lại đây, ngồi."

Diêm Hình thích bất cứ việc gì cũng kéo theo Thẩm Bân, lúc này ngồi xuống cũng ngồi cùng nhau trên sô pha.

Ông lão bất động thanh sắc nhìn một màn này, vẫn không nói gì, trực tiếp nói vào chuyện chính: "Trên du thuyền hai ngày tới không an toàn, bắt đầu từ bây giờ hai đứa dọn tới nơi này ở đi, vệ sĩ nhiều, cho dù quái vật có tới cũng không nhất định có thể tìm được chỗ này."

Diêm Hình không hề có ý kiến gì, ở chỗ nào mà chả là ở? Hắn được an bài là một đứa trẻ ngoan.

Thẩm Bân cũng không nói được gì, dù sao thân phận của cậu là "nô lệ", sẽ không có bất cứ ý kiến gì, hơn nữa cậu cảm thấy ông lão này an bài rất chính xác, quái vật tập kích lúc trước là do không được ở nơi an toàn.

"Diêm Hình à, ông có chuyện muốn nói với cháu, những người khác đi ra ngoài trước." Ý của lão là quản sự và Thẩm Bân rời đi.

Thẩm Bân đương nhiên rất thức thời, lập tức muốn đứng dậy rời đi, nhưng bàn tay vẫn bị Diêm Hình nắm chặt: "Ông, đây là chị Thẩm Bân, không phải người khác."

Thẩm Bân hơi xấu hổ, chỉ có thể hướng về phía ông lão cười xin lỗi, sau đó khuyên bảo Diêm Hình: "Em chỉ đi ra ngoài một lát, chờ anh ở bên ngoài, bảo đảm sẽ không rời đi được không? Ông tìm anh có việc, anh Diêm Hình ngoan ngoãn nghe lời nhé?"

Lúc này Diêm Hình mới không cam tâm buông lỏng tay ra: "Được" sắc mặt rất không vui.

Nói cho dù Diêm Hình trong trò chơi lần này tốt xấu cũng là một thiếu gia sống trong nhung lụa, vẫn luôn nói một không hai, cho nên cho dù đầu óc hắn không lớn, tính tính lại lớn, nếu không lúc trước cũng sẽ không ném bánh kem lên mặt người đàn ông mà hắn không thích ở quán rược lúc trước.

Chờ Thẩm Bân ra ngoài, cánh cửa dày nặng đóng lại, vừa nhìn liền biết có vẻ cách âm rất tốt, cậu đi theo quản sự cùng nhau đứng bên ngoài.

Hai người không thân, vốn dĩ Thẩm Bân không có gì để nói, nhưng quản sự lại mở miệng trước: "Tiểu thiếu gia rất tín nhiệm ngươi."

Thẩm Bân không rõ ông bỗng nhiên nói như vậy là có ý gì, đành phải gật đầu: "Cũng được, có lẽ là hợp ý."

Quản sự: "Đối với "trẻ nhỏ" mà nói, nếu không phải hợp ý chỉ có thể là cố tình ngụy trang tiếp cận.

Lời này rõ ràng không có ý tốt, ý tứ là Thẩm Bân đang đóng giả người tốt tiếp cận Diêm Hình?

Thẩm Bân thầm trợn trắng trong lòng, trên mặt lại không hiện ra: "Mặc kệ như thế nào, lấy thân phận của tôi sẽ không làm gì được Diêm Hình, cho nên quả gia ông muốn biểu đạt cái gì vậy?"

Quản sự hơi đổi sắc mặt: "Ta là quản sự, không phải quản gia."

Thẩm Bân: "Có gì khác nhau sao?" Không phải đều là giúp chủ nhân giữ nhà gì đó sao.

Quản sự vẫn không tìm thấy chút cố ý nào trên mặt Thẩm Bân, cho nên cậu thật sự cảm thấy quản sự chính là quản gia?

Có thể giống nhau sao? Ông không phải trông nhà, rõ ràng là xử lý gia nghiệp, quản sự cảm thấy bản thân bị vũ nhục.

"Khác nhau rất lớn, tóm lại ta là quản sự." Ông không vui nói.

Thẩm Bân: ".....Được rồi, thế thì sao?"

Còn thì sao cái gì? Quản sự vốn dĩ khơi lên đề tài là muốn thử người trước mặt một chút, dù sao Diêm Hình quá dán Thẩm Bân, cảm giác quá không bình thường.

"Cho nên tốt nhất ngươi nên nhớ rõ thân phận của mình, nô lệ chính là nô lệ, mà chủ nhân vĩnh viễn là chủ nhân." Quản sự nói.

Ông thật không cố ý nhắm vào Thẩm Bân, nhưng làm quản sự báo cho hạ nhân không nên nhảy dù.

Thẩm Bân càng khinh thường trong lòng hơn, cậu có thể giả làm nô lệ, nhưng từ ngữ này lại mang tính vũ nhục, là một thanh niên tốt, trong nhà thuê người hầu đều dùng từ "mời", nói là mời dì nấu cơm, bác làm vườn gì đó.

Cho nên lời nói của đối phương rất quá đáng, cho dù biết là giả vẫn không nhịn được có một chút tức giận.

"Tôi không cảm thấy mình đã quên thân phận, quản gia cho rằng tôi có thể phản kháng tiểu thiếu gia sao? Ông hiện tại định sắp xếp cả người ở bên cạnh tiểu thiếu gia là tôi sao?" Thẩm Bân hỏi.

Quản sự cau mày: "Ta không nói như vậy."

"Nhưng ông chính là có ý như vậy." Thẩm Bân vẻ mặt lạnh lùng: "Cho nên đối với ông mà nói, Diêm Hình không nên thích bất cứ người nào bất cứ cái gì, nếu không chính là lỗi của người đó sao? Anh ấy thích ăn bánh kem, có phải ông cũng muốn nói với bánh kem khắp thiên hạ một tiếng, đừng để chủ nhân thích ngươi như vậy sao?"

Quản sự: "...." Ông cảm giác được thủ đoạn của người trước mặt, lời này không thể nào phản bác, nhưng bản thân đúng là không có ý tứ kia.

Im lặng một lúc lâu sau, quản sự mới mở miệng: "Nhanh mồm dẻo miệng, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên có hai lòng, nếu không, hậu quả ngươi tuyệt đối không gánh vác nổi."

Thẩm Bân vừa rồi có lẽ nói đến quá sung sướng, vốn dĩ quản sự nói qua những lời này cậu có thể không tiếp, lúc này lại buột miệng thốt ra: "Người chết trên du thuyền còn ít sao? Thêm một mình tôi cũng không nhiều lắm, thiếu một mình tôi cũng không ít đi, còn có thể có hậu quả gì?"

Hỏi xong qua hai giây cậu liền hối hận, như này quá có cảm giác khiêu khích, người trước mắt tốt xấu cũng là quản sự, không thể liên tục chọc, chẳng may nổi điên lên thì rất phiền toái.

Quản sự cười không rõ ý: "Nói như vậy ngươi không sợ chết?"

"Sợ!" Thẩm Bân trả lời rất nhanh: "Cho nên vì mạng nhỏ của mình, tôi sẽ không làm gì Diêm Hình, ngược lại sẽ theo anh ấy trong mọi việc, cho dù tôi lấy lòng hiệu quả tương đối tốt, vậy không phải cũng là nhân chi thường tình sao? Anh ấy là thiếu gia đấy."

Quản sự: "...." Lại lần nữa không nói được lời nào, muốn cảnh cáo đối phương chủ yếu là vì người này lấy lòng quá....tốt.

Sau một lúc lâu, quản sự mở miệng: "Nếu biết là thiếu gia, về sau không thể gọi thẳng tên."

Thẩm Bân thở dài nói: "Tôi cũng không muốn, nếu không chờ lát nữa thiếu gia ra, ông bảo anh ấy để gọi là gì."

Cho nên lại lần nữa lấy Diêm Hình chắn phía trước? Quản sự không nói.

....

Không bao lâu, cửa liền bị mở từ bên trong, Diêm Hình đi ra.

"Thiếu gia" quản sự ở bên cạnh cung kính gọi một câu.

"Anh Diêm Hình" Thẩm Bân cách hắn gần hai bước, hoàn toàn quên mất lời quản sự nói không được gọi thẳng tên lúc trước không còn một mảnh.

Diêm Hình nhìn Thẩm Bân, trên mặt hiện lên một cái chớp mắt mờ mịt: "Chị này vì sao gọi em là anh?"

Thẩm Bân sửng sốt.

Quản sự khẽ biến sắc mặt, lập tức nói: "Chỉ là một nô lệ không hiểu chuyện, quấy rầy tới thiếu gia" hơn nữa kêu vệ sĩ cách đó không xa: "Đem cậu ta đi."

Thẩm Bân: "!" Tình huống gì vậy? Cửa vừa mở ra liền không nhận người? Hơn nữa quản gia còn có vẻ không hề bất ngờ?

Vệ sĩ vô cùng nghe lời, không nói hai lời muốn xách Thẩm Bân đi, nói không chừng có thể lợi dụng một chút, dù sao bọn họ cũng không biêt người này chính là con trai.

"Anh Diêm Hình, em là Thẩm Bân, các người đừng chạm vào tôi!" Người nào đó né tránh móng heo của vệ sĩ: "Ông thật sự muốn cho bọn họ dẫn tôi đi? Khiến tôi chết sao?"

Quản sự: "....." Ông và Thẩm Bân ngày xưa không oán gần đây vô thù, ông không bắt Thẩm Bân chết, thậm chí lúc trước còn cứu cậu một mạng, cho nên đang nói bừa gì vậy?

Nhưng Diêm Hình không biết bị chữ nào kích thích, lập tức mở miệng: "Chờ một chút!"

Vệ sĩ bên cạnh hơi tiếc nuối trong lòng, đến tay mỹ nhân còn chưa được động vào.

"Vậy....chị này nếu không muốn bị chạm vào thì, các ngươi đừng động vào chị ấy nữa."

Diêm Hình vốn đang có chút do dự, đầu óc tựa hồ càng ngày càng thanh tỉnh: "Nếu là nô lệ, cứ giao cho ta xử lý đi."

Thẩm Bân vô cùng nhanh nhạy, thấy thái độ của Diêm Hình liền biết bản thân có lẽ không có việc gì, bất ngờ giơ chân đạp thẳng vào cẳng chân của vệ sĩ bên cạnh.

Cẳng chân! Đau lắm, vệ sĩ không nhịn được ôm chân: "Mày!"

Thẩm Bân đá xong nhanh như căt chạy tới cạnh Diêm Hình, lập tức thay bằng vẻ mặt vô cùng đáng thương: "Bọn họ muốn quấy rối em, lúc trước khi bán đấu giá đã muốn động tay chân với em, vừa rồi có chuyện không thể nói thẳng, cứ nhất định phải chạm vào em."

Lời tố cáo này, quản sự ở bên cạnh trợn trắng mắt, không kéo ngươi ngươi có thể tự mình ngoan ngoãn đi sao? Nhưng lấy kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của ông, vừa rồi trong mắt vệ sĩ đúng là có mờ ám, xem ra phải thay đổi người.

Ông không thích vệ sĩ có tiểu tâm tư, không hài lòng khi sử dụng.

Ngại quá, ở trên du thuyền nếu bị đuổi, kết cục thông thường là bị vứt xuống biển.

Bình luận

Truyện đang đọc