PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP GIẢ GÁI THÔNG QUAN TRÒ CHƠI SINH TỒN

Ông lão khi còn trẻ, làm đại thiếu gia của một gia tộc cơ ngơi lớn, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, lại cố tình thua trong tay một thiên chi kiêu nữ, cuối cùng ôm được mỹ nhân về, sau đó mỹ nhân lại bất ngờ qua đời, lúc ấy ông lão giống như phát điên trong một thời gian dài, ông không chỉ có tiền, đầu óc cũng cực kỳ lợi hại, thương trường bị quấy rối tung rối mù.

Sau lại khám bác sĩ tâm lý khắp nơi, thật vất vả mới trị hết bệnh, đem tình yêu với vợ đặt lên trên người con trai con gái, nhưng khi đó nhiều đối thủ một mất một còn, có người không muốn để ông sống yên, ngàn phòng vạn phòng mười mấy năm, hai đứa con trai con gái vẫn gặp phải tai nạn xe cộ,chỉ để lại đứa cháu trai làm bạn.

Ông lão trong một đêm tóc bạc trắng, lần này ông không phát điên, chỉ đem đứa cháu trai duy nhất mỗi ngày đều mang theo bên người, tự mình chăm sóc dạy dỗ.

Nhưng đứa nhỏ dần dần lớn lên, lại phát hiện trí lực không đủ, hơn nữa theo chẩn bệnh có lẽ cũng sống không qua thành nhiên.

Trời đất bao la, không chứa được một mạng người.

Quản sự đi theo ông lão từ nhỏ, đối phương chính là chủ nhân cả cuộc đời của ông, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, ông phát hiện ông lão trở nên khác lạ, khi im lặng ánh mắt trống rỗng, khi gặp người khác mang lên nụ cười giả tạo, chỉ có khi gặp Diêm Hình mới hiện ra yêu thương thực sự.

Sau đó, quản sự biết việc ông lão muốn làm, lão thế mà vì giữ lại Diêm Hình, làm giao dịch với ma quỷ hư vô mờ mịt, trong sách cổ nói nữ thần thỏa mãn mong ước, nhưng ai đã gặp qua nữ thần muốn người chết làm tế phẩm chứ? Còn không phải ma quỷ sao?

Quản sự từng khuyên can, nhưng vô dụng, ông lão chỉ nói một câu, bên người lão không cần chó không nghe lời, hoặc là cút, hoặc là chết.

Quản sự sẽ không đi, tình nghĩa chủ tớ nhiều năm cũng không phải nói xuông, tận đến khi chết hơn mạng người quản sự mới hiểu được, có lẽ vị thiếu gia mà mình theo từ khi còn trẻ kia, sớm đã hoàn toàn phát điên khi vợ ông ấy qua đời rồi.

.......

Thẩm Bân có được lượng tin tức rất khổng lồ, trong lúc nhất thời chỉ có thể thở dài, sau khi trở lại phòng đóng cửa lại, vẫn luôn tự hỏi, lại không chú ý tới Diêm Hình thay đổi.

Cho dù là đứa trẻ 10 tuổi cũng có năng lực tự hỏi.

"Thẩm Bân....." Diêm Hình nhìn cậu: "Ông nội vì tôi làm rất nhiều việc sai trái."

Người nào đó lúc này mới chú ý tới sức khỏe tâm lý của bảo bối nhà mình, lập tức nói: "Đây không phải anh sai, anh còn nhỏ, sự tình giao cho em xử lý là được rồi nhỉ? Bảo đảm hết thảy đều viên mãn." Rõ ràng đang dỗ dành.

Nhưng Diêm Hình lại chưa thỏa hiệp: "Tôi không nhỏ, đã thành niên, chỉ bởi vì quái bệnh mới thu nhỏ không phải sao?"

Thẩm Bân nắm tay hắn: "Ai cũng có lúc sinh bệnh, ông nội làm như vậy đúng là không đúng, tin em, hết thảy rất nhanh sẽ được giải quyết."

Diêm Hình: "....." Hắn trở nên trầm mặc, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

Thẩm Bân đành phải cố ý nói sáng chuyện khác: "Một buổi trưa cứ như vậy trôi qua, chúng ta nghỉ ngơi một lát ăn cơm chiều nhé, anh Diêm Hình muốn ăn gì?"

Có thể Thẩm Bân tươi cười quá mức tốt đẹp, trên má còn có hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, Diêm Hình liền nói với cậu: "Ăn món cô thích, tôi đều ăn được."

Thẩm Bân cười càng vui, lúc này mèo đen cũng ngã trái ngã phải trở lại, Thẩm Bân nhìn nó một cái: [Say rượu à?]

Mèo đen tự mình ngã lăn ra sàn: "[Hà hà, ta ăn ăn lượng đến no căng, đã giúp Diêm Hình chữa trị một chút, ngươi không cảm thấy sao?]

Thẩm Bân: [....Chữa trị cái gì? Ta không cảm thấy.]

Mèo đen ngẩng đầu lên: [Chính là Diêm Hình đã khôi phục đầu óc của người trưởng thành ấy, chẳng qua vẫn không nhớ ra chuyện của các ngươi trước kia mà thôi, hắn không nói cho người? Hay là ngươi cũng không phát hiện ra?]

Thẩm Bân: "....." Giương mắt nhìn Diêm Hình, trong mắt đối phương cũng không có gì khác thường.

[Không có! Hắn chưa nói gì với ta cả, đây là có chuyện gì? Vì sao hắn muốn giấu ta?] Thẩm Bân không hiểu sao lại hoảng sợ.

Mèo đen suy nghĩ: [Không biết, các ngươi đang giận dỗi nhau à?]

Thẩm Bân kể lại cho mèo đen đoạn đối thoại với ông lão vừa rồi, tốt xấu cũng có "người" để thương lượng cùng.

Kết quả mèo đen suy nghĩ hồi lâu cuối cùng lắc đầu: [Hắn quên mất chuyện trước kia, chỉ coi mình trở thành người trong kịch, không ai có thể hiểu được Diêm Hình nghĩ gì, ngươi cũng phải đề phòng đấy.]

Thẩm Bân: [Đề phòng cái gì?]

Mèo đen: [Chẳng may hắn vì mạng sống thông đồng làm bậy với ông hắn gì đó....Vậy nhiệm vụ ở thế giới này chắc chắn thất bại rồi, dù sao người chơi bình thường sau khi biết rõ chân tướng sự thật, có thể ngăn cản thì sẽ ngăn cản người xấu gây tội, không thể ngăn cản thì cố giữ mạng, ngươi hiểu ý ta rồi chứ?]

Đương nhiên Thẩm Bân hiểu, nếu Diêm Hình thồng đồng làm bậy với Boss phản diện, nhiệm vụ thất bại.

"Anh Diêm Hình." Thẩm Bân bỗng nhiên mở miệng gọi hắn.

Lúc này Diêm Hình đã đi tới cái ghế cách đó không xa ngồi xuống, đầu ngón tay không nhanh không chậm gõ gõ mặt bàn, thói quen nhỏ này thật sự quen mắt.

Trong lòng Thẩm Bân lộp bộp một chút, quả nhiên đầu óc đã khôi phục.

"Sao thế? Lại đây." Diêm Hình vươn tay với Thẩm Bân.

Thẩm Bân thuận thế đi qua, đi theo động tác của Diêm Hình ngồi trên đùi hắn.

"Anh Diêm Hình.......lúc trước anh từ 5 tuổi biến thành 10 tuổi, gần đây có thay đổi gì không?" Cậu ra vẻ lơ đãng hỏi.

Ánh mắt Diêm Hình bỗng nhiên đối diện với ánh mắt Thẩm Bân, cậu hơi né tránh, trong lòng cậu có quỷ! Cứ cảm thấy phải tin tưởng người đàn ông nhà mình, nhưng lại không nhịn được hoài nghi, rốt cục vì sao khôi phục đầu óc thành niên rồi lại không nói cho mình vậy?

"Nhìn em làm gì?" Thẩm Bân có thể nói 10 lời dối trá với người khác đều được, nhưng đối với Diêm Hình lại dễ dàng lộ ra sơ hỏ, cho dù sơ hở cực kỳ nhỏ bé.

Một tay Diêm Hình vòng lấy eo nhỏ của cậu, giống như nhẹ nhàng siết một cái có thể chặt đứt vậy: "Gầy quá, con trai phải rèn luyện cho tốt, lợi cho thân thể."

Thẩm Bân: "....." Vì sao bỗng nhiên thay đổi đề tài?

"Sao cô biết tôi từ 10 tuổi biến lớn?" Lúc này Diêm Hình mới hỏi ra trọng điêm.r

Thẩm Bân có chút do dự: "Em.....biết rất nhiều thói quen sau khi thành niên của anh, liền thử hỏi một chút, anh khôi phục lúc nào vậy?"

"Cái đó không quan trọng, quan trọng là trí nhớ rất tốt, nhưng cho tới bây giờ chưa từng đăng ký kết hôn với cô." Diêm Hình nói.

Thẩm Bân: "......"

"Tôi hiện tại biết rõ ký ức của mình đã hoàn chỉnh, cho nên cô từ đâu tới? Tiếp cận tôi có mục đích gì?" Diêm Hình hỏi.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp xem đến ngon lành, hứ, điện hạ và Băng Băng thật biết chơi, vợ chồng đối diện lại tỏ vẻ không quen biết, cười hỏi khách từ đâu tới?

Thẩm Bân mặt ngoài bình tĩnh đối diện Diêm Hình, trong lòng hò hét: [Nhãi con! Mau lấy đầu óc của hắn đi! Ta trả lời thế nào được?]

Đáng tiếc mèo đen tỏ vẻ bất lực: [Chúng ta đang chữa trị cho hắn, đầu óc được chữa trị là thành quả chữa trị nổi lên tác dụng, tương đương với việc giúp một người xử lý tốt miệng viết thương, cho nên ngươi hiện tại muốn ta rắc muối hay là cắm một đao lên miệng viết thương của hắn sao?]

Thẩm Bân: [......Thôi]

Cậu đành phải kích động và nỗ lực nói cho Diêm Hình: "Chúng ta đã đăng ký kết hôn, thật đấy! Anh chỉ là có đoạn ký ức bị quên đi mà thôi, ông nói anh bị bệnh thì không phải giả nhỉ? Chính là bệnh này ảnh hưởng tới trí nhớ của anh, anh cho rằng mình đã nhớ ra hết? Kỳ thực không hề."

Ý bên ngoài là anh vẫn ngốc, đầu óc không được đầy đủ.

Phốc! Phòng phát sóng trực tiếp cười nói ầm ĩ.

Diêm Hình: "....."

Cốc, cốc, cốc, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.

Để nói sang chuyện khác Thẩm Bân lập tức mở miệng: "Mời vào!"

Kết quả người đẩy cửa vào là Lục Thập.

Trong lòng Thẩm Bân lộp bộp một chút.

Lục Thập khi đứng ở cửa còn làm ra vẻ ữu nhã, dù sao hắn cũng phải sắm vài "người hầu", nếu không bị lộ sẽ dễ dàng bị đám quyền quý xử lý, tự dưng chọc họa sát thân.

Nhưng vừa vào nhà xoay người đóng cửa, lập tức không còn hình tượng: "Quá mệt mỏi, tôi trước đó không lâu thiếu chút nữa bởi vì lễ nghi không quy phạm bị ném vào biển, đám quý tộc kia đúng là có độc, nhưng sao các vị lại chuyển chỗ ở? Tôi hỏi thăm nửa ngày mới tìm tới được, nói với các vị, lúc trước mới xảy ra một chuyện lớn, trong quán giải trí, người chết đầy đất."

Lục Thập chỉ cần mở miệng tựa như không dừng lại được, Thẩm Bân có nháy mắt ra hiệu thế nào cũng không có tác dụng, thậm chí hắn còn dừng lại một chút hỏi: "Vương phi, hai mắt ngài sao vậy?"

Thẩm Bân: "......." Sống không còn gì luyến tiếc.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp sâu sắc cảm thấy có đôi khi chơi "tình thú" cũng khá thú vị, có thể cho mọi người ăn dưa, tuy sẽ khiến trò chơi trở nên phức tạp hơn....

Diêm Hình: "Vương phi?"

Thẩm Bân: "......." Ngoảnh mặt đi không muốn nói chuyện.

Lục Thập thấy Thẩm Bân ngồi trên đùi Diêm Hình, nhưng vẻ mặt Diêm Hình không hề ngây thơ, bỗng nhiên hiểu ra điều gì: "Điện hạ khôi phục trí nhớ rồi sao? Thật tốt quá, điện hạ lợi hại như vậy, chúng ta chắc chắn rất nhanh sẽ thông quan."

Diêm Hình: ".....Điện hạ là đang nói tôi?"

Lục Thập không rõ nguyên do: "Đương nhiên." Hắn nghĩ nghĩ, còn hành lễ: "Tham kiến điện hạ."

Diêm Hình vươn tay nắm lấy cằm Thẩm Bân, đem khuôn mặt nhỏ nhắn không tình nguyện của cậu xoay tới trước mặt mình: "Không giải thích một chút sao?"

Này còn cần giải thích cái gì nữa?

Thẩm Bân đành phải bất chấp tất cả nói: "Kỳ thực hết thảy trước mắt đều là trò chơi mà thôi, anh căn bản không phải người của thế giới này, chúng ta đến từ một thế giới khác, giải quyết việc của ông anh liền tính trò chơi được thông quan rồi, anh có hiểu lời em nói không?"

Diêm Hình: "....." Vươn tay đặt trên đầu Thẩm Bân, như đang kiểm tra người nào đó có bị ấm đầu hay không.

Thẩm Bân lập tức đẩy bàn tay hắn ra: "Em không bệnh, là nói thật, nhưng nói thật anh lại không tin."

Lục Thập cách đó không xa nhìn ra manh mối: "Điện hạ hắn?"

Thẩm Bân: "Như anh chứng kiến, anh ấy không nhớ rõ về thế giới hiện thực, cho rằng mình là người của thế giới trò chơi."

Lục Thập "ách" một tiếng: "......Về tình cảm có thể tha thứ, nếu chúng ta đang sống yên lành ở thế giới hiện thực, bỗng nhiên có người nói với tôi kỳ thực ngươi đến từ một thế giới khác, tôi cũng không tin."

"Tôi cũng hiểu đạo lý như vậy, nhưng lời em nói chính là thật, không có giải thích gì khác." Thẩm Bân nhìn Diêm Hình nói.

Sắc mặt Diêm Hình rất lạnh lùng, giương mắt nhìn về phía Lục Thập, bỗng nhiên cất cao giọng nói: "Người tới!"

Cửa phòng hắn có vệ sĩ, lập tức đẩy cửa tiến vào: "Thiếu gia.:

Diêm Hình: "Dẫn hắn đi, nhốt lại."

Lục Thập buột miệng thốt ra: "Vì sao?!"

Thẩm Bân lập tức mở miệng: "Ban đêm có quái vật, đừng nhốt hắn ở tầng 1, sẽ chết." Nói rồi còn lắc lắc Diêm Hình hai cái, giống như làm nũng.

Diêm Hình: ".....Vậy nhốt ở phòng bên cạnh, chờ lát nữa ta có chuyện tự mình hỏi hắn."

Vì thế không còn gì dị nghị, Lục Thập bị mang đi nhốt lại.

Thẩm Bân sốt ruột: "Anh Diêm Hình, cho dù anh không tin lời em nói cũng không sao, hiện tại chân tướng đã điều tra rõ, Boss lớn nhất trong trò chơi là ông nội anh, chúng ta có thể không ngăn cản ông ấy, cùng lắm thì trò chơi kết thúc năng lượng ít đi một chút."

Ánh mắt Diêm Hình âm u không rõ: "Nếu tôi nói Boss trong miệng cô không phải là ông nội thì sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc