PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP GIẢ GÁI THÔNG QUAN TRÒ CHƠI SINH TỒN

Giọng nói của nàng không lớn, nhưng lại có loại cảm giác khiến người sởn gai ốc, đầu ngón tay lặng lẽ lộ ra một cây cốt châm, giơ tay đâm lên đỉnh đầu lão tứ.

Chỉ là một cây châm mà thôi, người thường cầm có lẽ sẽ đâm bị thương ai đó, nhưng ở trong tay Nguyễn Ninh Nhã, lại đem nguyên cây cốt châm đều đâm vào trong óc gã.

Lão tứ kinh hoảng theo bản năng muốn giơ tay chống đỡ, nhưng động tác không nhanh bằng người ta, kim đâm lên người có bao nhiêu đau? Đau đến mức làm gã muốn kêu to, nhưng một tiếng cũng không phát ra, tứ chi và mặt lập tức trở nên cứng đờ, không thể nhúc nhích chút nào, thẳng tắp đứng tại chỗ.

Nhưng mắt gã có thể nhìn thấy mọi vật, tư duy vô cùng rõ ràng, đỉnh đầu truyền tới đau đớn khiến hai mắt lão tứ che kín tơ máu, người phụ nữ này làm gì vậy?!

Nguyễn Ninh Nhã đâm xong châm liền chậm rãi buông bàn tay khác đang che mặt xuống, trên mặt vẫn còn dấu ấn bàn tay rõ ràng, trong mắt nàng mang theo nước mắt, giọng nói cực nhẹ: "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào, nếu hắn không còn nữa, vậy ngươi cũng đi chết đi, nhưng không thể quá dễ dàng với ngươi, trong khoảng thời gian tiếp theo này, ta muốn ngươi chậm rãi nhìn bản thân thối rữa!"

Trong mắt Nguyễn Ninh Nhã bỗng nhiên hiện lên sự cố chấp nặng nề, cực kỳ giống bộ giáng Diêm Hình gặp Thẩm Bân vào tối qua......

Khoái cảm trả thù vẫn chưa làm Nguyễn Ninh Nhã vui vẻ bao nhiêu, người nọ chung quy cũng đã qua đời, cũng không tìm lại được.

Còn lão tứ? Hiện tại gã vô cùng khủng hoảng, không biết bản thân bị làm sao, trên đỉnh đầu vẫn đau đớn như muốn nổ tung, lại không thể nhúc nhích hay hét lên, thân thể dần dần lạnh băng, có thể rõ ràng nhận ra bản thân dần dần tử vong là cảm giác như thế nào?

.....

Thẩm Bân không muốn ra ngoài, nếu người Diêm gia không hữu hảo, cậu không cần phải đi tìm xúi quẩy, nhưng còn phải làm nhiệm vụ, người đàn ông của mình ở thế giới này là quỷ, cho nên không thể ra lệnh người khác đưa quần áo tới, cậu phải tự mình động thủ.

Thẩm Bân đi tới tủ quần áo, đem hai bộ bên trong thử hết, như vậy còn phải kiếm bốn bộ.

Vừa lúc tới thời gian cơm trưa, đồ ăn bọn nha hoàn đưa tới khá thanh đạm, rất thích hợp với tình trạng bị thương ở mông của người nào đó hiện tại, nhưng người Diêm gia lại không biết cậu bị Diêm Hình đè trên giường lăn qua lộn lại, cho nên đây là tiêu chuẩn cơm cho con dâu của Diêm gia?

Diêm Hình đứng bên cạnh nhìn thấy bàn đồ ăn, ánh mắt lập tức tối sầm, cố tình đưa đồ ăn nhạt nhẽo và khắc nghiệt như vậy cho Thẩm Bân là có ý gì, rõ ràng phòng bếp biết con dâu thứ ba Diêm gia không được yêu thích nên bắt nạt người.

Hoặc là nói có người cố ý sai xử đối xử với Thẩm Bân như vậy, nhưng loại này tỉ lệ không lớn, dù sao trước khi gả tới Diêm gia cũng không có ai quen biết Thẩm Bân, người Diêm gia khi gặp mặt bắt nạt một chút còn có chút khả năng, chuyên môn động tay chân trên thức ăn, ai rảnh trứng như vậy? Như vậy, chỉ có thể là đầu bếp có vấn đề.

Muốn hỏi vì sao đầu bếp lại cắt xén của cậu? Diêm gia mỗi tháng phân ra cố định tiền thức ăn, muốn thêm món gì thì phải ghi lại rõ ràng, chỉ cần đồ ăn của Thẩm Bân rẻ, tiết kiệm được tiền là có thể quỷ không biết thần không hay tiến vào túi của đầu bếp.

Cho dù trong bếp người nhiều mắt tạp không thể tư nuốt, khó nói là bị phát hiện ra, nhưng mọi người cùng nhau làm việc ở Diêm gia không phải đều quen biết sao? Cùng lắm thì sau khi cắt xén tiền chia cho các huynh để mình mỗi ngày ăn sung mặc sướng.

Cùng một giuộc!

Thẩm Bân nhìn qua đồ ăn bĩu môi, đây là món gì vậy? Tuy đồ ăn không đến mức bị cắt xén quá mức, nhưng người từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực như cậu nói thật hoàn toàn chướng mắt, liền nhìn nha hoàn: "Diêm gia không nghèo như vậy chứ, cả ngày ăn thứ này?"

Cậu không ngốc, biết trong đó có mờ ám, vấn đề là không phải ở trên người trước mặt, không có khả năng nổi giận với nàng, chỉ là đầy trào phúng hỏi.

Nha hoàn kia có chút xấu hổ, nàng ấp úng nói: ".....Đồ ăn của tam thiếu nãi nãi do bếp chưởng quản, chúng nô tì cũng không rõ ràng lắm." Người trước mắt không có địa vị ở Diêm gia, nàng hoàn toàn không dám nói tới đồ ăn.

Thẩm Bân cầm lấy đôi đũa chọc chọc bát cơm, nói sang chuyện khác không tiếp tục truy cứu việc này nữa: "Được rồi, tủ quần áo của ta chỉ có hai bộ không đủ mặc, tốt xấu ta cũng là tam thiếu nãi nãi của Diêm gia, có thể mua thêm mấy bộ đưa tới hay không?"

Nha hoàn kia cơ hồ không dám nhìn Thẩm Bân, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nô tì lát nữa sẽ đi tìm quản gia lấy ngân lượng đi đặt mua cho tam thiếu nãi nãi."

Nha hoàn này kỳ thực cảm thấy rất thương cảm cho Thẩm Bân, người là động vật thị giác, có người nhìn thấy cô gái xinh đẹp sẽ ghen tị, có người lại thích, tiểu nha hoàn cảm thấy tam thiếu nãi nãi trước mặt cực kỳ xinh đẹp, tuổi còn trẻ đã phải gả tới Diêm phủ làm quả phụ, còn bị đối xử như vậy.

Quá khổ!

Rõ ràng trong phủ tùy tùy tiện tiện một nha hoàn cũng có thể tương lai gả chồng sinh sống đều tốt hơn so với Thẩm Bân.

Mà bản thân đương sự Thẩm Bân lại không có nhiều cảm giác lắm, dù sao cậu ở thế giới trò chơi có vài ngày, đồ ăn gì đó tạm thời nhẫn nhịn là được, vẫn là câu nói kia, nhiệm vụ quan trọng, thời gian cấp bách, cậu không thể trả thù từng người được.

Nếu chuyện này xảy ra ở thế giới hiện thực, thế nào cậu cũng tìm cơ hội trả lại toàn bộ.

Tốt xấu hiện tại quần áo có hi vọng, Thẩm Bân gật gật đầu: "Được, ngươi đi làm việc của ngươi đi." Cậu nói với nha hoàn kia.

Khi nha hoàn rời khỏi phòng, Thẩm Bân mới nhỏ giọng nói với không khí: "Nhìn xem, Diêm gia đều khắt khe với em về sau anh cần phải đối xử với em thật tốt đấy." Nhân cơ hội làm nũng là kỹ năng làm người yêu tiêu chuẩn, người nào đó get đến xuất thần nhập hóa.

Nhưng bên cạnh hồi lâu không có tiếng nói nào, Thẩm Bân nghi hoặc nói: "Diêm Hình, anh ở đâu?"

Đương nhiên hắn ở đây, nhưng sắc mặt khó coi vô cùng.

Người chơi ở thế giới này ngẫu nhiên nhập vai nhân vật Diêm phủ, hơn nữa sẽ bị theo tính cách giả thiết của nhân vật.

Ý tứ chính là nói bản thân nhân vật có tính cách gì, ngươi chơi sau khi vào trò chơi sẽ biến thành tính cách như vậy, còn có thể thoát khỏi giả thiết khôi phục tính cách của mình thì phải xem bản lĩnh của người chơi.

Cho nên khi Thẩm Bân gặp Diêm Hình tối qua, hắn mới điên cuồng và cố chấp.

Từ nhỏ bệnh tật ốm yếu lại tài hoa hơn người, tướng mạo tuấn lãng, gia thế cường đại, nhìn như tiền đồ vô lượng, nhưng cố tình bệnh tật ốm yếu hàng năm nằm trên giường bệnh, chuyện gì cũng không làm được, hắn có thể nào không hận?

Nên hận ai đây? Hận trời đất hay là cha mẹ cho hắn thân thể không khỏe mạnh?

Cho nên lâu ngày, dần dần dưỡng thành tính cách cố chấp của Diêm gia tam thiếu.

Có lẽ vì cấp bậc tinh thần lực của người chơi khác nhau, có lẽ sẽ rất dễ dàng tránh thoát tính cách giả thiết vốn có của nhân vật, thế giới này sẽ tự động sinh ra người chơi tinh thần lực càng mạnh, bị tính cách nhân vật ảnh hưởng càng nhiều.

Đó là lý do vì sao Thẩm Bân có vẻ xa lạ với hành vi của Diêm Hình hiện tại.

Huống chi một mặt nào đó của Diêm Hình cũng tương tự với tính tình của tam thiếu gia Diêm gia, dẫn tới ràng buộc càng gia tăng, đừng nói Thẩm Bân không biết giả thiết của người chơi thế giới này, cho dù có biết cũng không thể dẫn đường cho Diêm Hình khôi phục.

Người chơi vẫn chỉ có thể tự dựa vào bản thân, xem vận mệnh có thể thông quan được hay không.

Có câu nói, thành công dựa 99% nỗ lực và may mắn, còn lại 1% thì dựa vào số phận.

Diêm Hình lúc này ngồi ở bên cạnh bàn, vốn dĩ muốn ăn cơm với Thẩm Bân, nhưng cơm lúc này?! Tức đến no rồi.

Là tam thiếu gia của Diêm gia, hắn không chỉ trơ mắt nhìn Thẩm Bân bị bắt nạt vào buổi sáng, ngay cả phản bác một tiếng cũng không làm được, trong nháy mắt hắn lại thấy cô dâu của mình không có cả quần áo.

Nha hoàn nói tới chỗ quản gia lấy bạc, nhưng con dâu mới gả tới Diêm gia sao có thể có mỗi hai bộ quần áo chứ! Điều này có bao nhiêu ủy khuất.

Kết quả còn chưa tức giận xong, hiện tại đồ ăn lại có vấn đề.

Diêm Hình siết chặt nắm đấm khanh khách vang lên, ánh mắt hiện lên một tia huyết hồng, đây là dấu hiệu hắn vô cùng tức giận.

"Tôi đây." Diêm Hình trả lời Thẩm Bân, tận lực khống chế giọng nói của mình không dọa tới cậu: "Tôi hiện tại muốn đi xử lý chút việc, bảo bối ăn cơm trước."

Thẩm Bân lúc này tốt nhân nên ăn thanh đạm, cho nên bàn đồ ăn này đánh bậy đánh bạ cũng không sao, chỉ có thể là không sao thôi, dù sao đối với Diêm Hình mà nói, phải bưng tổ yến tới trước mặt Thẩm Bân.

"Được, đợi lát nữa em ăn xong sẽ ngủ một giấc, có phải để cửa cho anh không?" Thẩm Bân không hỏi hắn muốn đi làm gì, dù sao cái gì cũng hỏi, có lẽ không quá có lợi cho việc thông quan của đối phương.

Thẩm Bân rất tin vào chỉ số thông minh của Diêm Hình, nếu bản thân có thể tra ra được manh mối gì chắc chắn sẽ chia sẻ cho đối phương.

"Không cần, tôi rất nhanh sẽ trở lại." Diêm Hình nói.

Thẩm Bân sững người khẽ nhíu mày: "Ngữ khí của anh có chút không thích hợp."

Diêm Hình: "....." Rất khó mở miệng, trước kia hắn chỉ cảm thấy bản thân ốm đau trên giường vô cùng tuyệt vọng, trong cuộc đời lần đầu tiên phát hiện ngoại trừ thân thể ra, khiến bà xã nhà mình chịu ủy khuất cũng vô cùng khó chịu!

Diêm Hình đi vào phía sau Thẩm Bân, vươn tay vuốt vuốt lông mày của cậu, giọng nói chậm lại: "Không có việc gì, tiểu bảo bối ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."

Cẩu nam nhân, chỉ biết dùng lời dịu dàng lừa gạt cậu, nhưng Thẩm Bân đúng là lại chịu một chiêu này, nhịn không được nở nụ cười, sau đó gật gật đầu.

Sau đó người nào đó liền cảm giác có một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên má mình, cũng không kịch liệt, đây không phải dục vọng, mà là tình yêu và xin lỗi.

Chờ sau khi hoàn toàn buông ra, một hồi lâu Thẩm Bân mới thử nói: "Diêm Hình, anh ở đâu?"

Không ai trả lời, cậu lại tiếp tục mở miệng thử: "Tướng công ~ có ở đây không?"

Yên lặng —— vài giây sau ——

"Cuối cùng ta cũng có thể nói chuyện với ngươi, trời ơi" mèo đen lên tiếng, lúc trước nó vẫn luôn lo lắng Diêm Hình tùy thời ở bên người Thẩm Bân, nhịn đến bây giờ không lên tiếng: "Đến bây giờ ngươi mới thu thập được hai bộ, chúng ta phải nghĩ cách tiếp tục đi tìm quần áo."

Thẩm Bân cũng không quá sốt ruột: "Không phải nha hoàn nói đi mua cho ta sao?"

Mèo đen: "Với cách đối xử của Diêm gia với ngươi, ta cảm thấy có thể lại mua cho ngươi hai bộ đã là không tồi, vẫn không đủ quần áo."

Thẩm Bân cau mày: "Không xỏ lá như vậy chứ? Thật sự không được thì chúng ta đi trộm?"

"Diêm Hình vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, trộm thế nào?" Mèo đen sống không còn gì luyến tiếc, nó có thể cảm giác được nhiệm vụ của người chơi ở thế giới này vô cùng khó khăn, nhưng không nghĩ tới sẽ dẫn theo nhiệm vụ của Thẩm Bân cũng khó tới loại trình độ này.

Chỉ cần Diêm Hình là người, giống với thế giới dân quốc lúc trước giúp Thẩm Bân lấy mấy bộ nữ trang không phải chỉ cần một giây sao? Nhưng hiện tại cố tình hắn lại không phải là người....

"Rồi sẽ tìm được cơ hội" Thẩm Bân trầm tư nói: "Ngươi để ta nghĩ lại...thật sự không được ngươi trước hỗ trợ thăm dò một chút ở Diêm gia chỗ nào dễ trộm quần áo, ta tìm cơ hội sẽ rời khỏi Diêm Hình? Chúng ta nhanh chóng ăn trộm là được."

Mèo đen: "Ừmmmmmm....kỳ thực ta có một ý tưởng."

Thẩm Bân: "Nói"

Mèo đen: "......Chính là, buổi sáng hôm nay khi ngươi gặp người Diêm gia, ta lúc ấy ở trong góc nhìn, phát hiện có mấy người đàn ông ánh mắt nhìn ngươi có chút ý tứ, ngươi có muốn đi lừa phỉnh lấy hai bộ quần áo?"

Thẩm Bân: "....." Cậu cười tủm tỉm: "Có tin nếu Diêm Hình nghe được những lời này, sẽ ngược đãi mèo không."

Mèo đen nhanh chóng giải thích nói: "Ta không phải có ý kia, chỉ là bảo ngươi nói vài ba lời hay, đàn ông ấy mà, ngươi chỉ cần dịu dàng một chút thì không cần trả giá gì cả, mấy bộ quần áo mà thôi, bọn họ tuyệt đối dâng lên bằng hai tay."

Bình luận

Truyện đang đọc