PHẬT TỨ DIỆN

Editor: Gấu Gầy

Ngày trận mưa thu đầu tiên rơi xuống, Phàn Tiêu trở thành đại lý tổng kinh doanh khu vực ba tỉnh phía Bắc của Công ty Dược phẩm Khang Đạt, cũng thông qua giao dịch cổ phần trở thành thành viên mới của công ty.

Trong nhà hàng Đông Nam Á, Du Thư Lãng đang chờ đợi để chúc mừng Phàn Tiêu.

"Tiên sinh gọi món à? Món đặc biệt của đầu bếp tối nay là cá chiên chanh vani."

Giọng nam dễ chịu gọi tâm trí Du Thư Lãng trở về từ cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, anh quay đầu nhìn người phục vụ cao lớn điển trai đứng bên cạnh, cười hỏi: "Còn có món gì đáng để thử nữa không?"

"Nhân viên phục vụ của nhà hàng chúng tôi cũng không tồi, đáng để thử một lần."

Du Thư Lãng dựa lưng vào ghế, mắt đánh giá người đàn ông mặc trang phục Thái đứng trước mặt, vẻ đẹp sặc sỡ nịnh mắt của phong cách nước ngoài, sự đối lập nhưng hòa quyện của vẻ kín kẽ và phong tình, khơi gợi ngọn lửa ẩn giấu trong lòng anh.

Anh uống một ngụm nước, ngước mắt hỏi: "Thu phí thế nào?"

Nhân viên phục vụ tỏ ra vô cùng khiêm tốn: "Nếu là tiên sinh, một trăm baht tiền boa là được."

Du Thư Lãng dùng ngón tay móc vào chuỗi hạt quanh eo hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng nói: "Người ta thường nói hàng giá rẻ không phải hàng tốt, tôi sợ thiệt thòi, có thể kiểm tra hàng một chút được không?"


Nhân viên phục vụ cúi người rót trà cho Du Thư Lãng, trong lúc cơ thể chạm nhau hỏi lại: "Tiên sinh muốn kiểm tra hàng như thế nào?"

Du Thư Lãng liếc hắn một cái, rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Nhân viên phục vụ vừa đứng trước buồng vệ sinh, đã bị một bàn tay từ phía sau cửa mạnh mẽ lôi vào. Cánh cửa đóng lại, chuỗi hạt trên eo hắn bị người ta móc vào kéo mạnh, cơ thể va vào một bộ ngực ấm áp.

Hàm dưới bị kẹp chặt, nhân viên phục vụ rơi vào vòng tay chắc chắn.

"Biết nói tiếng Thái không?" Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt hắn, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy.

"Biết."

"Nói một câu nghe thử."

"????????????????????"

"Nghĩa là gì?"

"Tiền boa cần một trăm tệ."

Du Thư Lãng cười khẽ: "Miễn là hàng tốt, tiền boa cho cậu sẽ không thiếu."

Mặt đối mặt, ngực áp ngực, giọng nói trầm thấp của Du Thư Lãng trượt vào tai, như những nốt nhạc trầm trong bản nhạc đêm, khiến người ta xao xuyến: "Bảo bối, mở miệng ra, để anh hôn một cái trước đã."

Người được ôm trong vòng tay ngoan ngoãn nghe lời, đầu từ từ cúi xuống gần hơn, vì một trăm baht tiền boa mà nhẹ nhàng mở miệng.

Du Thư Lãng hôn lên, chạm vào đôi môi ẩm ướt mềm mại, sự ma sát khiến vô số cảm giác ngứa ngáy tê dại nổ tung, làm người ta say mê nghiện ngập, ngón tay anh luồn vào tóc của người đàn ông, hơi dùng sức, khiến nụ hôn trở nên cuồng nhiệt.

Môi lưỡi quấn quýt, không còn dịu dàng như trước nữa mà mang theo sức mạnh áp bức dễ dàng chiếm lấy hơi thở của đối phương, sự im lặng và tuân theo của người trong lòng càng làm tăng thêm ham muốn khống chế của Du Thư Lãng, một tay ôm chặt, tay kia vuốt ve mái tóc người đàn ông, anh khàn giọng ra lệnh: "Cởi hai nút áo ra đi."

Áo đối vạt màu vàng nhạt cổ cao đoan chính, bị ngón tay thon dài cởi bỏ hai nút. Hơi thở ấm áp mang theo luồng khí nhẹ nhàng, thổi vào cổ người phục vụ, khiến cho hầu kết của hắn trượt sâu hai cái.


Nụ hôn, rơi xuống cổ. Một mảng da nhỏ bị lửa dục đốt cháy, cảm giác run rẩy thấm sâu vào xương cốt, từ chỗ này lan tràn đến khắp cơ thể. Người đàn ông được hôn có chút chịu đựng, lông mi rung mạnh hai lần, rũ xuống che đi ánh mắt hỗn loạn.

Tấm vải màu xanh đậm từ đầu vai trượt xuống, chuỗi hạt quanh eo kêu lách cách. Người phục vụ cao lớn hoàn toàn ở thế bị động, sau thắt lưng là cánh tay vững chãi mạnh mẽ của Du Thư Lãng, giống như một nhà tù kiên cố không gì phá nổi, muốn giam cầm hắn mãi mãi.

Nút áo đã được mở ra ba cái, nụ hôn ẩm ướt và nóng bỏng vẫn tiếp tục di chuyển xuống dưới, rõ ràng cả hai người đều đang muốn nhiều hơn nữa, để làm dịu đi cơn khát bên trong cơ thể.

Đúng vào lúc này, một giọng nói cố ý hạ thấp có chút quen thuộc vang lên ngoài cửa: "Phàn Tiêu, Phàn Tiêu anh có ở đó không? Không phải anh nói sẽ trả lại đồng phục làm việc cho tôi nhanh thôi sao? Bây giờ quản lý đã tìm tôi rồi."

Nhân viên phục vụ đang được Du Thư Lãng ôm chặt thấp giọng "đệt" một tiếng, kéo cao tạp dề Rajasthani quấn chặt quanh phần dưới của mình, nhảy lên ngồi lên bồn cầu.

Vừa đặt chân xuống, không hề trì hoãn nửa phút, hắn vòng tay qua cổ Du Thư Lãng, cúi người xuống hôn lên lần nữa...

Bữa ăn phong phú đã được bày biện trên bàn, Phàn Tiêu mới chỉnh tề âu phục giày da từ phòng thay đồ của nhân viên bước ra, hắn vỗ nhẹ lên vai nhân viên phục vụ đi cùng, mỉm cười đưa cho cậu ta một điếu thuốc.

Vừa nhấc mắt lên, bước chân hơi dừng lại, biểu cảm kinh ngạc thoáng qua trên mặt Phàn Tiêu, sau đó hắn đùa cợt vài câu với đồng nghiệp cũ, rồi bước về phía bàn ăn.

Du Thư Lãng đã trở về dáng vẻ trầm ổn điềm tĩnh sau khi sỗ sàng dụ dỗ nhân viên phục vụ, lúc này bên cạnh anh xuất hiện một người phụ nữ, tuổi không nhỏ, thần thái ung dung.

Vừa mới đến trước bàn ăn, Phàn Tiêu đã nghe người phụ nữ nói: "Cậu cuối cùng vẫn lật tờ lịch cũ sao? Có còn cảm giác mới mẻ không đấy?"

Du Thư Lãng cười không đáp, kéo ghế ra, bảo Phàn Tiêu ngồi xuống.

Anh đặt một bàn tay lên đùi Phàn Tiêu, nói: "Anh giới thiệu một chút, đây là Sử tổng, chị ấy cũng đến nhà hàng dùng cơm, tình cờ gặp mặt."


Phàn Tiêu nở nụ cười đúng mực, cầm ấm trà rót thêm một tách cho người phụ nữ: "Sử tổng, chúng ta đã gặp mặt, những lần trước không có cơ hội để giới thiệu bản thân một cách chính thức, lần này cuối cùng cũng có thể." Hắn đặt ấm trà xuống, đưa tay ra, "Tôi tên Phàn Tiêu, Sử tổng có thể gọi tôi là Tiểu Phàn."

Người phụ nữ chống cằm, nhìn bàn tay kia, không hề động đậy, cho đến khi Du Thư Lãng bổ sung một câu "Phàn Tiêu bây giờ là bạn trai tôi", bà mới miễn cưỡng vươn tay nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Phàn Tiêu.

Rút tay về, bà lườm Du Thư Lãng một cái: "Lại bắt đầu bảo vệ người ta rồi, quên mất đã từng chịu khổ vì cậu ta biết bao nhiêu."

Du Thư Lãng cười không nói, Phàn Tiêu lại ân cần dùng đũa chung bày thức ăn cho người phụ nữ: "Trước đây tôi đã làm rất nhiều chuyện không xứng đáng với Thư Lãng, may mà có Sử tổng chiếu cố anh ấy, nếu không thời gian đó thật sự rất gian nan."

Phàn Tiêu nâng cốc: "Sử tổng, cảm ơn chị đã từng đưa Thư Lãng rời xa tôi, lúc đó tôi... chính là một con quỷ."

Người phụ nữ chậm rãi thưởng thức trà bánh, sau một hồi lâu mới phủi phủi bàn tay để loại bỏ vụn bánh, cầm cốc rượu gõ nhẹ vào cốc của Phàn Tiêu: "Chuyển từ người thành quỷ dễ, từ quỷ trở thành người khó, nếu Tiểu Du đã chấp nhận cậu, tôi cũng chỉ có thể chúc cậu ấy người tốt vận tốt, hạnh phúc mỹ mãn."

Bà uống rượu trong cốc, đứng dậy: "Bạn của tôi vẫn đang đợi, tôi xin phép rời đi." Xoay người, ngón tay thon dài của người phụ nữ từ từ lướt qua vai Du Thư Lãng, bà cúi người dùng âm thanh mà Phàn Tiêu có thể nghe được rõ ràng nói, "Du Du, nếu cậu không muốn lật lại lịch cũ nữa thì đến tìm tôi, tôi có nhiều người đàn ông tốt, tùy cậu lật."

"Được." Du Thư Lãng bật cười đáp lại.

- -------


Bình luận

Truyện đang đọc