PHIỀN NÃO CỦA THIẾU NIÊN PHẢN DIỆN

So với tình cảnh nóng nảy đầy rối rắm của cặp sư đồ Phong Thiệu và Thái Dần thì Phong Bạch với Cố Hoài lại vô cùng lạnh nhạt ngắn gọn.

“Sau khi hợp tịch cũng không được xao lãng chuyện luyện kiếm và tu hành.”

“Vâng.”

“Dù có luyện kiếm và tu hành thì cũng không được coi thường Thiệu nhi.”

“Vâng.”

“Mau tổ chức đại điển hợp tịch ở Côn Luân đi.”

“Vâng.”

Mặc dù Phong Bạch ở trước mặt Cố Hoài có hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ hợp tịch cực cao, nhưng lần này họ trở lại, không phải được Cố Hoài tán thành thì có nghĩa là mọi chuyện đã đại cát. Sau khi hắn rời khỏi Hư Vô phong liền đi thẳng tới Hồng Mông phong.

Chỉ là lúc Phong Bạch đến thì đã muộn rồi, hắn không gặp được Thái Dần nên đổi hướng đi đến chỗ trận truyền tống nhưng cũng không còn thấy Phong Thiệu ở đó nữa.

Trong lòng cảm thấy bất an, Phong Bạch hỏi thăm các đệ tử trông coi trận pháp mới biết mọi chuyện không ổn –“Sư huynh, Thái Dần chân quân đã đưa sư thúc đi về phía Tư Quá phong rồi… ”

Tư Quá phong này, hắn chưa từng nghe nói có ai phải đi vào trong mà có thể bước ra được trong vòng mười năm…  Hơn nữa cũng không phải là chủ động đi ra.

Tất nhiên không phải Tư Quá phong không mang lại lợi ích gì, mặc dù nó giam cầm hành động của đệ tử Côn Luân nhưng trong núi cũng có rất nhiều kiếm động trải dài khắp nơi, bởi vậy không ít đệ tử đã tự xin được vào núi để tôi luyện kiếm ý. Tuy nhiên nơi này khó khăn gian khổ hơn Côn Luân Bắc Đẩu kiếm trận rất nhiều, lĩnh ngộ kiếm ý hoàn toàn là nhờ vào việc ăn đòn nhiều mà rèn luyện thành. Từ lúc khai tông đến bây giờ có bao nhiêu đại năng như vậy, ngoài ra còn có cả kiếm ý của các trưởng lão ở mỗi  phong khác nhau, mỗi một đạo kiếm ý chém xuống vừa tra tấn đệ tử phạm lỗi lại vừa có thể giúp các đệ tử ngộ đạo.

Nếu đã gọi là Tư Quá phong, vậy cũng phải xứng với tên tuổi “Tư Quá*” của nó. Đệ tử được đưa vào đây thường là do bị phạt, việc tu hành ở trong này cũng chẳng được thoải mái dễ chịu gì cho cam, kiểu gì cũng phải bị chút tra tấn. (*Tư quá có nghĩa là: Tự suy ngẫm về những sai lầm của bản thân)

Phong Bạch đâu nhẫn tâm để thúc thúc phải chịu khổ như vậy, hắn liền lập tức ngự kiếm phi nhanh, khó khăn lắm mới vượt qua được nửa vòng Côn Luân tiên cảnh nhưng khi đến nơi lại chỉ nhìn thấy mỗi mình Thái Dần.

Phù trận rộng mười mẫu nằm trên đỉnh núi đã được thắp lên, ánh sáng tỏa ra từ trận pháp rực rỡ giữa ban ngày.

Phong Bạch không hề nghĩ ngợi đã rút kiếm chém về phía đại trận nhưng lập tức bị Thái Dần cản lại trong nháy mắt.

“Nghiệp chướng, ngươi có biết đây là nơi nào không mà dám xông loạn vào như vậy hả?”

“Sư thúc đi đến đâu thì ta sẽ theo đến đó.” Phong Bạch dùng toàn bộ sức lực của mình để ngăn cản sự cản trở của Thái Dần.

“Ngươi đúng là có can đảm đấy!” Thái Dần còn chưa dứt lời thì đã có vô số kiếm quang màu hỏa hồng từ bốn phương tám hướng bay thẳng về phía người ở đối diện ông.

Phong Bạch đã cảnh giác từ trước, Trạm Lô kiếm kêu keng một tiếng rồi được rút ra khỏi vỏ, linh lực khắp toàn thân hắn chảy một cách điên cuồng vào trong phi kiếm để che chắn kiếm quang đang bùng nổ! Có điều giữa họ không chỉ cách nhau một đại cảnh giới, cho dù hắn rất bất phàm nhưng cũng chẳng thể làm gì được, miễn cưỡng chống đỡ trong vài khắc đã bị kiếm quang của Thái Dần thiêu đốt đến độ thương tích đầy mình.

Dù Thái Dần đang rất bực mình với người này nhưng rốt cuộc hắn vẫn là đệ tử của Côn Luân, còn là đồ tôn của mình nữa, sau khi dạy dỗ một hồi thì cũng thu kiếm, lúc này mới bắt đầu nói chuyện.

“Nghiệp chướng, bản chân quân niệm tình ngươi có thiên phú trời ban, mang thân thể thánh thú bẩm sinh nên mới không truy cứu tội ngươi âm mưu tính kế quyến rũ sư thúc ngươi. Cho nên hãy biết điều nhanh chóng dừng tay lại, như vậy bản chân quân có thể tha cho ngươi một con đường sống, ngày sau ngươi muốn tìm đạo lữ nào cũng do ngươi tự quyết định, thế nhưng chắc chắn người đó không thể là Thiệu nhi nhà ta!”

Vẻ mặt của Thái Dần bình tĩnh nhìn hắn, ông tỏa ra uy áp đè nén, giọng nói lại thấp xuống hai phần: “Ngươi đã nghe rõ chưa?”

Uy áp của chân quân Phản Hư kỳ chẳng dễ chịu chút nào, nếu không phải hình thú của Phong Bạch là linh thú cấp năm thì chỉ sợ với sắc thân Trúc Cơ viên mãn của hắn  thì lúc này đã đứng không vững, kiểu gì cũng bị uy áp đè cho nổ tan xác mà chết.

Thế nhưng hắn lại chống kiếm mà đứng, giọng nói vẫn lạnh ngạnh như trước: “Sư tổ, người đó chỉ có thể là sư thúc… ” Còn chưa nói dứt lời thì hắn đã cảm thấy trong miệng tanh ngọt, không kìm được mà phải phun một ngụm máu rồi nói tiếp: “Không dám cầu xin sư thúc tổ tác hợp, một trái tim, một mạng, một đời này chỉ hướng về người duy nhất.” Trong lúc nói chuyện, đã đã vận dụng tất cả chỗ linh lực còn lại, không phải để rót vào phí kiếm mà để là vận tác trong lòng bàn tay.

Mắt thấy Phong Bạch đã đẩy một dòng linh lực màu bạc về phía trận pháp của Tư Quá phong, Thái Dần không khỏi thầm kêu hỏng bét, không ngờ tên nghiệp chướng này lại to gan như vậy! Hắn thật sự không muốn sống nữa phỏng! Trận pháp cấm chế của Côn Luân há là thứ để một thằng nhóc Trúc Cơ như hắn đông tay động chân!

Dù sao Thái Dần cũng không thể để hắn chết nên đành vội vàng chém ra một chưởng, lập tức một chiếc phi kiếm với hình dáng tựa như một con rắn nhanh chóng bay đi, vừa lúc chặn lại dòng linh lực mãnh liệt màu vàng kim kia, ép nó trở về cơ thể của chủ nhân.

Mặc dù nói là ép về nhưng vẫn khiến Phong Bạch phải chịu đau khổ, đôi môi mỏng của hắn hơi nhếch lên nhưng máu vẫn không ngừng ứa ra khỏi khóe miệng khiến sắc mặt càng thêm trắng bệch, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

Thái Dần cũng không phải một kẻ ngoan tuyệt, nhất là khi đối diện với người trong nhà. Mặc dù ông đang thấy rất cáu giận với Phong Bạch nhưng dù sao hắn cũng là người của Côn Luân, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn thì không khỏi mềm lòng đi mấy phần, cộng thêm lúc trước hắn đối đáp như vậy không khỏi khiến ông có mấy phần muốn giữ lại.

Mặc dù nghiệp chướng này có tâm tư thâm trầm nhưng không ngờ hắn lại mang mười phần chấp niệm với Thiệu nhi, chẳng mảy may chịu nhượng bộ, cho dù là đạo tiêu thần diệt cũng không quan tâm?

Một phần ông cảm thấy kinh dị vì đối phương có chấp niệm đến mức này, phần còn lại khiến ánh mắt của Thái Dần hiện lên sự nghi ngờ và khó tin. Ông nhìn chằm chằm đạo bào đã nhiễm đỏ màu máu của Phong Bạch như muốn chọc thêm vài lỗ thủng ở trên đó.

Phong Bạch hơi thở phào, hắn nâng tay vận khí, đúng là dáng vẻ không thuận theo cũng không chịu khuất phục.

Thái Dần nheo mắt, phất tay bắn ra một luồng hồng quang đánh vào tay đối phương. Ông hừ lạnh: “Đừng có vội đi tìm chết. Nếu ngươi đã muốn vào trận, vậy ta sẽ không ngăn cản mà ngược lại còn muốn tiễn ngươi một đoạn đường, tránh để chút tu vi ấy của ngươi xông vào trận pháp sẽ bị gọt mất nửa cái mạng.”

“Tạ ơn sư tổ.” Đôi mắt vàng của Phong Bạch phát sáng, miễn cưỡng quỳ lạy.

Mặc dù giọng điệu của hắn kính cẩn nhưng lại không hề lộ ra sự vui mừng, dường như đang chờ đợi câu tiếp theo của đối phương.

Quả nhiên, Thái Dần vẫy tay nói: “Ngươi đừng vội tạ ơn, lời thô tục vẫn còn chưa nói ra đâu. Những lời nói trước đó của ngươi dường như đã thể hiện ngươi rất thật lòng thật dạ với Thiệu nhi, nếu đã như vậy, bản chân quân cũng chẳng phải người có tâm cứng rắn như sắt đá. Lần này ngươi đi vào Tư Quá phong, nếu có thể phá giải được bí cảnh trên núi trong vòng mười năm thì chuyện ngươi hợp tịch với Thiệu nhi ta sẽ không nói nhiều thêm một lời. Nếu như ngươi không làm được, vậy thì đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.”

Phần lớn đệ tử của Côn Luân đều biết trong Tư Quá phong có bí cảnh, nhưng bí cảnh này lại không hề có kỳ trân dị bảo mà chỉ để tôi luyện kiếm ý, là một nơi rất tra tấn người khác, không phải cứ người có ý chí mạnh mẽ, tâm tính cứng cỏi là có thể phá giải được. Đã có rất nhiều đệ tử bị tông chủ và trưởng lão tổng cổ vào trong vì để chịu phạt, phần lớn mọi người chỉ cần ăn đủ dạy dỗ là sẽ được thả ra.

Thế nhưng nếu nói về việc phá giải thì lại cực kỳ ít người làm được. Mà trong số những người đó chưa từng có đệ tử Trúc Cơ hay Kim Đan.

Trong mắt Phong Bạch chợt lóe lên, nhưng hắn chỉ nói: “Tạ ơn sư tổ thương xót.” Cuối cùng vẫn không nói rõ là có đồng ý hay không.

Thái Dần cũng không rối rắm với điều này, đây chính là kế trong kế, mặc dù xưa nay ông là kiểu người ruột để ngoài da nhưng lần này vì ái đồ nhà mình lại sinh ra tâm tư linh hoạt. Lữ Minh Tịnh này có thân thể thánh thú ngàn năm khó gặp, thực lực và tư chất vô cùng nghịch thiên, nếu lấy giới hạn thời gian như vậy khó mà bảo toàn không để hắn phá giải được, nhưng ngược lại với chừng ấy thời gian mà muốn phá giải thì ít nhất hắn cũng phải Kết Đan hay thậm chí là đột phá Nguyên Anh!

Về điểm này, Thái Dần cho rằng dù hắn có nghịch thiên tới đâu cũng khó có thể phá giải bí cảnh khi chỉ mới Trúc Cơ kỳ. Ngoài ra, người bình thường muốn đột phá một đại cảnh giới sẽ phải mất ít nhất là mười năm hay thậm chí là vài thập niên, còn phải có cơ duyên mới được… Thái Dần cũng ôm tính toán khi thời điểm mười năm vừa đến sẽ lập tức khởi trận đưa Phong Thiệu ra ngoài.

Từ giờ đến lúc đó ông sẽ lựa mấy đứa đệ tử Côn Luân cho Thiệu nhi tuyển chọn, người đó có tư chất tốt mà tính cách cũng phải tốt. Đợi đến lúc Phong Bạch phá giải xong hoặc là buông tay thì cũng đã qua vài thập niên hay thậm chí là hơn trăm năm rồi, ông cứ từ từ chọn lựa cũng chẳng sao.

Hoa văn trên phù trận dần sáng lên và rung động, theo pháp linh trong tay Thái Dần phát ra những âm thanh leng keng dễ nghe.

Đinh đinh đinh đinh!

Tựa như có vô số chuông gió đang cùng reo vang, trong một khoảnh khắc khiến cả đỉnh núi bị bao phủ bởi linh âm.

Phong Bạch hơi cong khóe môi, không hề do dự nhảy vào tâm trận.

Thấy hắn dứt khoát như vậy khiến ánh mắt của Thái Dần hơi trầm xuống. Dù gì ông cũng đã sống hơn một ngàn năm, không kể đến những thứ khác thì việc nhìn người chắc chắc sẽ không sai được. Thiên phú của Lữ Minh Tịnh này rất cao, lại vô cùng cố chấp với Thiệu nhi, đây không phải là kẻ mà Thiệu nhi có thể khống chế được. Thực lực đã không thể khống chế được, tính cách lại càng không phù hợp. Mặc dù Thiệu nhi là người thông minh cơ trí nhưng bản chất vẫn rất ngay thẳng, mà Lữ Minh Tịnh này… Chẳng lẽ là do hắn có thân thể thánh thú Bạch Hổ cho nên mới hung hãn, cố chấp như vậy, thậm chí còn mang theo mấy phần sát khí.

Người như thế này nếu hắn được sống tốt thì mọi người sẽ được tốt lây, nếu như hắn không sống tốt thì đừng ai mong được tốt đẹp. Thọ nguyên của tu giả rất dài lâu, đạo lữ đâu thể giống như những phu thê phàm nhân mới vài thập niên đã hết duyên nợ? Với thiên phú của hai người, dù không thể phi thăng thì chắc chắn cũng tu được đến đại năng, suốt hơn một ngàn năm dài đằng đẵng, ai có thể đảm bảo lúc nào cũng tốt đẹp?

Tới khi ấy chắc chắn hắn sẽ làm bậy cho xem.

Thái Dần nhíu mày lắc đầu, tạo nghiệt với người ngoài thì cũng thôi, nhưng muốn tạo nghiệt cho ái đồ của ông thì còn lâu ông mới chịu.

Lại nói về Phong Thiệu, bởi vì không thể cho Thái Dần một câu trả lời thuyết phục nên bị ông cứng rắn mang vào Côn Luân sau đó tống cổ vào trong Tư Quá phong, y đã muốn khóc không ra nước mắt rồi.

Mặc dù với tính cách của Phong Thiệu thì dỗ dành người khác chính là sở trường, nhưng bởi vì vấn đề nguyên tắc, y đã hứa hẹn với Phong Bạch rồi thì chắc chắn sẽ không lật lọng. Phong Thiệu đã cố tình dời đi sự chú ý của Thái Dần, không ngừng dùng lời ngon tiếng ngọt để kéo dài, giúp sư tôn nhận ra sự thật lòng của Phong Bạch để người yên tâm.

Thế nhưng Thái Dần lại cứ cắn chặt muốn y phải nói ra một câu trả lời phủ định đầy thuyết phục, sao y có thể nói ra được cơ chứ. Huống chi nếu như y nói ra, với tư thế lúc đó của Thái Dần thì chắc chắn ông sẽ lập tức ném cho y một đạo lữ nào đó, khiến cho từ nay trở đi y không thể gặp lại Tiểu Bạch nữa.

Keng! Keng!

Một đạo kiếm quang màu lam chợt bay đến, Phong Thiệu liền nâng kiếm để chặn lại. Kiếm ý này cũng phải nhị trọng thiên, mặc dù y có kiếm ý tam trọng thiên nhưng suốt một tháng phải ứng phó liên miên không ngớt đã khiến y cảm thấy mỏi mệt.

Ai ngờ Phong Thiệu không thể dễ dàng hóa giải toàn bộ kiếm ý, bỗng nhiên có một kiếm quang tựa như một con rắn từ phần đỉnh đâm về phía y, trong ánh sáng chợt lóe lên, con rắn kia càng lúc càng giống như thật.

Tê tê!

Tiếng kiếm rít tựa như tiếng rắn, kiếm ý dữ tợn hung bạo, bùng nổ ra quang mang chói mắt!

Phải đối diện với kiếm thế khiếp người như vậy nên Phong Thiệu không thể không sốc lại tinh thần. Y rót ma khí vào trong Xích Viêm kiếm, hóa thành hỏa long đánh thẳng vào kiếm xà.

Cũng chẳng rõ vị tiền bối nào trong tông để lại kiếm ý hình xà như vậy, mặc dù cùng là kiếm ý tam trọng thiên nhưng lại rất khó chơi. Nếu nói kiếm ý của Phong Thiệu là kiểu tàn bạo thì kiếm ý hình xà này vừa bá đạo lại vừa liều chết quấn lấy đối thủ, hình dáng của nó cũng rất sống động, trông giống thật gấp trăm lần hỏa long của Phong Thiệu. Đủ thấy trình độ kiếm đạo của vị tiền bối này rất bất phàm, một kẻ học tạp như y chẳng thể sánh bằng.

Phong Thiệu sử dụng đến cả Cửu Tự Chân Ngôn nhưng vẫn không thể tiêu diệt được hết đạo kiếm ý hình xà này khiến cho y cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

Mặc dù Tư Quá phong không đến nỗi nguy hiểm tới tính mạng nhưng nếu căn cốt bị thương thì vẫn phải tĩnh dưỡng vài chục năm thậm chí là hơn trăm năm. Phong Thiệu bất đắc dĩ, sau cùng đành mặc kệ Ma Đạo khác biệt mà dẫn Bồng Khâu ra khỏi bình miệng nhỏ. Dù sao cả tông cũng đã biết thân phận Ma tu của y rồi, nếu chẳng may trong núi có ai đó chưa biết thì cũng rất khó để chạm mặt… Nơi này nhìn như một ngọn núi chỉ chứa được vài chục đệ tử Côn Luân nhưng thật ra rất rộng lớn, cũng sâu không lường được.

Nghe nói trong núi có không ít bí cảnh, dù mới chỉ là tin đồn nhưng Phong Thiệu lại biết đó là sự thật. Tư Quá phong cũng từng xuất hiện trong nguyên tác, bởi vì nơi này có một bí cảnh là tình tiết cực kỳ quan trọng mà nam chính Lữ Minh Tịnh phải trải qua.

Hiện giờ đang lâm vào tình huống nguy hiểm nên Phong Thiệu chẳng có thời gian để nghĩ nhiều, cũng may không lâu sau Bồng Khâu đã xuất hiện, lão vừa ra khỏi bình liền vô cùng tích cực, lúc đối diện với kiếm xà cũng lộ vẻ hứng thứ. Bởi vì trước đó Phong Thiệu đã đánh tan một nửa kiếm ý rồi cho nên lão đối phó với phần còn lại cũng không quá khó khăn, thậm chí ở bước cuối cùng còn cắn nuốt cả xà kiếm!

Phong Thiệu nhìn đến cứng lưỡi: “Lão điên rồi hả, dám cắn nuốt cả kiếm ý?”

“Kiếm ý? Sao không thấy kiếm tu?” Dường như chính Bồng Khâu cũng thấy bất ngờ, lão gãi gãi đầu “Lão hủ cũng có biết đâu, nhìn cứ tưởng là một con rắn thôi. Cái thứ đó cũng tựa như hồn phách ấy, mà đúng lúc lão lại đang đói bụng… ” Nói xong lão còn ợ một hơi rồi dứt khoát đi thêm vài bước để tiêu thực.

Kiếm ý bình thường không thể rời khỏi Kiếm tu nhưng kiếm trận trong kiếm động của Côn Luân lại khác, nơi này có cổ pháp để bào chế cùng với linh khí sung túc, bởi vậy trong thế tục không thể xuất hiện được kiếm trận và kiếm động bậc này. Đây cũng là lý do phần lớn Kiếm tu trong thế tục không thể lĩnh ngộ được kiếm ý, thực lực thua xa kiếm tu của Côn Luân.

Bồng Khâu lại là Ma tu đến từ vùng đất cổ xưa nên không biết cũng là phải.

Phong Thiệu nghĩ thông điểm này, lại sợ Bồng Khâu nuốt phải kiếm ý sẽ có điều không ổn cho nên mấy ngày kế tiếp không ít lần hỏi thăm trình trạng của lão, đồng thời ra lệnh cho lão phải tự kiểm tra. Bồng Khâu nuốt thì cũng đã nuốt rồi nhưng chẳng thấy có chuyện gì xảy ra, không những không có chuyện mà lão còn tra ra được mấy phần kinh hỉ.

Sau khi lão trở thành Ma sát của Phong Thiệu thì tu vi đã không thể tăng thêm được nữa mà chỉ dừng lại ở Nguyên Anh. Chung quy lão cũng chẳng thể so được với một con linh sủng còn sống sờ sờ như Xuyên Nghi. Mặc dù Bồng Khâu bất tử nhưng lại không được coi là đang sống, bởi vậy rất khó để gia tăng tu vi. May mà tâm tính của lão cực tốt, đây cũng là lý do lão có thể kiên trì tồn tại trong bí cảnh âm tà suốt mấy trăm năm mà không tiêu tán.

Dù tu vi không tăng lên được nhưng thực lực lại chẳng có giới hạn, mấy năm nay Bồng Khâu đều phát triển con đường tu hành của mình theo hướng này, cũng tự ngộ ra rất nhiều bí quyết công pháp. Sau khi nuốt phải kiếm ý hình xà tam trọng thiên, lão liền cảm nhận thấy trong cơ thể mình sinh ra một loại khí, lão là Ma sát cho nên vốn chỉ có Quỷ khí và Ma khí, bây giờ mọc thêm một loại khí nữa cho nên lập tức cảm nhận được nó một cách rõ ràng.

Bồng Khâu cũng chẳng rõ điều này là tốt hay xấu, nhưng tính lão xưa nay thích được nếm trải và nghiên cứu mọi thứ, lúc còn sống thấy cái gì cũng phải tìm tòi khám phá, nếu đã thích rồi thì tựa như khi lão truy tìm Sơn Hà Xã Tắc Đồ vậy, ngay cả ngữ lệnh cũng phải tìm đủ hơn một trăm cái, huống chi bây giờ tự bản thân sinh ra thêm một loại khí mới. Ấn theo thời điểm thứ này xuất hiện thì chắc chắc không tách được với lúc lão nuốt kiếm y, có thể coi đây là một đạo kiếm khí.

Những lần sau đó khi cùng Phong Thiệu đối phó với đủ loại kiếm ý có hình dáng khác nhau, lão liền cố ý sử dụng kiếm khí này, mặc dù chưa thể tạo ra hư ảnh nhưng ngưng ảnh thành thực thì vẫn dùng được.

Thử thử!

Một tia sáng màu lam bắn ra từ đầu ngón tay của Bồng Khâu, dù chưa đâm trúng đạo kiếm ý đang chém thẳng đến hai người nhưng cũng đã đủ để Bồng Khâu sướng tới quên trời quên đất!

“Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!”

Phong Thiệu cũng nhìn thấy cảnh đó, y không khỏi nói: “Vừa rồi là kiếm quang hả? Chẳng lẽ một Ma sát như lão lại có thể đánh ra được kiếm quang?”

Thế này thì cũng quá phi lý rồi.

Cho dù đúng là rất phi lý nhưng Bồng Khâu vẫn cảm thấy đắc ý vô cùng, lão vui sướng giữ chặt lấy Phong Thiệu giảng giải một thôi một hồi, cũng không ngoài việc lão nghe nhiều biết rộng như thế nào, đã thức đọc không biết bao nhiêu điển tịch như thế nào, đã thử bao nhiêu cách khác nhau, lúc này mới có thể vận dụng được kiếm khí trong cơ thể… Tất nhiên những điều này đều không thoát khỏi việc do chủ nhân của lão là một Kiếm tu.

“Đáng tiếc hiện giờ ngươi mới chỉ có kiếm ý tam trọng thiên, nếu ở tầng cao hơn thì ta cũng càng được lợi nhiều hơn!” Ánh mắt của Bồng Khâu lộ vẻ khát khao, Phong Thiệu lại liếc xéo lão “Cái lão quỷ này, lão tưởng kiếm ý như là cải trắng mọc đầy bên đường, muốn bao nhiêu thì đi nhổ bấy nhiêu chắc? Kiếm ý tam trọng thiên như ta thì cả Côn Luân cũng chỉ có hơn mười người, lão cứ phóng mắt tìm khắp Cửu Châu đi, không nói đến tứ trọng thiên mà chỉ tam trọng thiên cũng chưa chắc đã tìm thấy kẻ nào đâu!”

Tuy Bồng Khâu là Ma tu nhưng dù sao lão đã theo bên cạnh Phong Thiệu vài thập niên rồi, cũng coi như có kiến thức về thế tục, lúc này chỉ đành bóp cổ tay đầy tiếc nuối. Mặc dù thấy có phần đáng tiếc nhưng Bồng Khâu vẫn rất lạc quan, suy cho cùng có thể ngộ ra được pháp môn như vậy đã là cơ duyên bất phàm rồi!

Sau này chỉ cần tu luyện tử tế kiếm khí đã nuốt vào thì tất nhiên kiếm quang đánh ra sẽ càng mạnh mẽ hơn. Với sức mạnh có một không hai của Kiếm tu ở Cửu Châu, chẳng phải thực lực của lão cũng tăng vùn vụt hay sao.

Có động lực nhường này khiến Bồng Khâu không còn cảm thấy bị tra tấn trừng phạt với kiếm động tưởng chừng như vô cùng vô tận và đủ loại kiếm ý với các kiểu dáng khác nhau nữa. Lão rất tích cực chém giết ở phía trước, bên cạnh đó còn cổ vũ Phong Thiệu giết thêm nhiều vào để rèn luyện kiếm ý. Tất nhiên điều lão muốn chính là nhưng kiếm ý sau khi Phong Thiệu tiêu diệt còn sót lại sẽ trở thành đồ ăn của lão.

Có Bồng Khâu giúp đỡ nên Phong Thiệu đã thoải mái hơn nhiều, ít nhất không cần lo lắng về hậu họa, hiệu suất cũng được nâng cao lên nhiều, mới chỉ mấy tháng mà đã thông qua được hơn mười kiếm đông. Những khi ngẫu nhiên tranh thủ được chút thời gian, y đều vận khí tự kiểm tra, dù không cảm nhận được tiến bộ mười phần nhưng ít ra cũng tiến bộ được một hai. Nỗi khổ này cũng không đến nỗi chẳng được báo đáp.

Có điều thực sự rất vất vả.

Nghĩ đến hai chữ vất vả, chẳng hiểu sao Phong Thiệu liền nhớ tới Phong Bạch. Y vẫn nhớ rõ Phong Bạch từng nói trong năm năm hai người chia cách cũng là năm năm hắn tu luyện không ngừng nghỉ, không phải bế quan mà là thật sự tu luyện thực lực, như vậy mới đúng là vất vả.

Tiểu súc sinh này cũng quá cố chấp rồi.

Phong Thiệu thầm than một tiếng. Y bị nhốt ở trong này không ra được, chỉ mong Phong Bạch có thể kiềm chế tính tình, mười năm mà thôi, cứ coi như đang bế quan là được. Về phần thái độ của sư tôn y, mặc dù y biết sư tôn luôn suy nghĩ cho mình nhưng nếu trong mười năm này tâm ý của y không thay đổi thì sư tôn cũng khó lòng cưỡng ép. Dù sao tu giả hợp tịch không thể so sánh như phàm nhân thành thân, cần chú trọng hợp tâm hợp ý mới được, nếu không sẽ chẳng đem lại ích lợi gì cho tiền đồ tu luyện mà ngược lại còn thành hại.

“Đi.” Phong Thiệu đứng dậy, Bồng Khâu cũng nhấc cái thân béo mập của mình lên rồi đi sát phía sau y, bước vào trong kiếm động tiếp theo.

Không ngờ kiếm động này lại rất khó đối phó, hai người dốc hết sức lực mà chỉ tiêu diệt được ba phần kiếm ý, đánh đến độ chẳng kịp gọi Bồng Khâu tới ăn. Thảm hại hơn ở chỗ, kiếm ý trong kiếm động này còn tự hình thành lên kiếm trấn tựa như chúng đệ tử của Côn Luân đồng loạt ra tay kết trận vậy, mang đến sát thương cực lớn!

Hai người cố gắng chống đỡ trong một khắc nhưng rốt cuộc vẫn không địch lại, cho nên không dám mạnh mẽ xông vào mà nhanh chóng lui lại một kiếm động khác. Ngay cả như vậy thì Phong Thiệu vẫn phải ăn khổ, nếu không nhờ cánh tay phải được Vu Thanh trùng của Tu Di gia cố lại thì chỉ sợ ngay cả Xích Viêm kiếm cũng bị y ném lại trong kiếm động, để cho kiếm ý của kiếm trận đâm hỏng.

Thế nhưng y cũng chỉ có mỗi cánh tay phải được cường hóa thôi, cánh tay trái thì không may mắn như vậy, trên đùi cũng bị đâm thủng mấy lỗ, máu tươi chảy ướt đẫm khiến cho một thiếu niên nhanh nhẹn thoáng cái đã trở thành thằng ăn mày với tứ chi tàn tật.

Phong Thiệu thấy thực thể của Bồng Khâu phát run thì vội hỏi: “Lão bị sao vậy?”

“Nguyên Thần Quỷ Ảnh của lão hủ bị chém bay non nửa rồi, đau chết ta mất!” Bồng Khâu hơi nâng giọng, ngũ quan vốn đã không rõ ràng lắm nay lại càng trở nên mờ nhạt hơn. Lão ta liếc mắt nhìn Phong Thiệu, cuối cùng dừng trên bàn tay phải của đối phương — nơi đó đang đeo một chiếc nhẫn màu bạc, trên chiếc nhẫn vẫn tỏa ra ánh sáng bao bọc lấy Phong Thiệu, linh khí rất dồi dào.

“Ngươi thì tốt rồi, còn có pháp bảo che chở nên không bị tổn hại đến Nguyên Thần!”

Sau khi Bồng Khâu oán giận xong thì không nói thêm lời nào nữa mà lập tức trở về bình miệng nhỏ. Nhìn dáng vẻ sốt ruột của lão thì chắc cũng phải tu dưỡng mất một thời gian dài.

Bình luận

Truyện đang đọc