PHIỀN NÃO CỦA THIẾU NIÊN PHẢN DIỆN


Trời mới biết trong suốt năm năm này, ngoài những lúc Phong Bạch ngày qua ngày nâng cao thực lực, tu luyện công pháp thì mỗi giây mỗi phút hắn đều mong nhớ người dưới thân này biết bao, hận không thể lấy dây thừng trói y lại, dùng đau đớn để trừng phạt sự bạc tình hoa tâm của y, khiến cho y phải khóc lóc cầu xin tha thứ.
Thế nhưng khi chính thức đối mặt, nhìn thấy dáng vẻ động tình của Phong Thiệu với hai tai đỏ hồng, đôi mắt nhuộm đầy hơi nước cùng nhũ thủ đựng thẳng khiến Phong Bạch không thể nhịn được.

Huyết mạch dâng trào khiến hắn muốn nhanh chóng tiến vào, hắn dùng hết thuốc mỡ hảo hạng lấy được trước đó, đem vật đang căng tràn của bản thân cắm sâu vào bên trong huyệt động của người kia.
“Ngươi gấp cái gì…Ta còn chưa nói xong… Từ từ… Ngươi…” Phong Thiệu bị kích thích bất ngờ thì liền tê dại theo bản năng, lúc này ngay cả lời nói cũng khó thốt ra được, quả thật có hơi đầu váng não trướng thế nhưng vẫn nhớ rõ chuyện chính.
Chỉ là chuyện chính của y ở trong mắt Phong Bạch lại không phải là chuyện.

Hiện giờ hắn chỉ quan tâm làm thế nào đem Phong Thiệu làm đến khóc lóc cầu xin tha thứ.

Dù trong lòng hắn khát cầu như vậy nhưng đầu ngón tay lại không dám đâm chọc lung tung, chỉ lấy ngón tay nhẹ nhẹ xoa nắn vách tường bên trong huyệt động của y.

Chỉ mới xoa trong chốc lát, miệng huyệt phía sau đã không ngừng mút lấy ngón tay hắn.

Phong Bạch không nhịn được cười tà một tiếng:“Miệng nói không cần thế nhưng nơi này lại mút chặt như vậy, thúc thúc đúng là không thật lòng.”
“Ta……” chữ “thao” còn chưa ra khỏi miệng, Phong Thiệu đã cảm giác có chút không đúng, loại cảm giác này truyền đến từ huyệt động phía sau.

Thuốc mỡ mát lạnh chuyển thành nóng bỏng là chuyện xảy ra trong giây lát, chỉ thoáng chốc đã lây lan cảm giác nóng bỏng khó nhịn này ra toàn thân.

Vốn y chỉ có 2 phần dục niệm thế nhưng lúc này dường như cả thân thể đã bị bao phủ bởi bể dục niệm.
Đã có kinh nghiệm dính phải nhiều lần, Phong Thiệu cũng nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, y mạnh mẽ ngẩng đầu, hung hăng trừng Phong Bạch:“Súc sinh… Ngươi hạ thuốc ta?” Đây có còn là tiểu súc sinh thuần lương vụng về mà y nuôi dưỡng ngày trước không?
Phong Bạch hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh trong con ngươi màu vàng lại bùng lên ngọn lửa mang ý trêu tức, tiếng súc sinh này nghe vào trong tai hắn giống như đang làm nũng, nhất là khi y nói những lời này, bên trong hậu huyệt vẫn còn đang mút chặt lấy ngón tay của hắn không rời, cơ khát vô cùng.

“Ta đúng là súc sinh, còn người thì từng bị súc sinh làm một lần, về sau sẽ còn bị súc sinh làm vô số lần!” Phong Bạch nhấn mạnh từng câu từng từ, thậm chí vì để chứng minh thêm cho hai chữ súc sinh này, hắn còn tùy ý biến ra tai hổ và đuôi hổ của mình.
Hắn nhớ rõ Phong Thiệu không thể chịu được nhất chính là hình dạng nửa người nửa thú của mình, thế nhưng hắn lại càng muốn Phong Thiệu phải chấp nhận toàn bộ mọi thứ thuộc về mình, cho dù hắn là người hay thú!
“Làm mẹ ngươi ấy!” Phong Thiệu dùng hết sức lực còn xót lại phun một câu, trong lòng vô cùng căm tức.

Y chưa từng phản đối việc thân mật với tên tiểu súc sinh này, có điều chuyện bị hạ thuốc thì khác, có nam nhân nào muốn bị hạ thuốc không, huống chi còn là một người khỏe mạnh cường tráng như y! Trải qua năm năm tu thân dưỡng tính, ngay cả một hành động gây tổn hại đến thận y cũng chưa từng làm! Con mẹ nó hắn không thể làm một cách bình thường được à?
Từ sau khi gặp được Phong Thiệu, tuy rằng Phong Bạch đã dần quên đi người mẹ kia của mình nhưng hắn vẫn biết “Làm mẹ ngươi” Không phải lời lẽ hay ho gì, nhất là lúc Phong Thiệu nói khi đang nổi giận.

Điều này khiến tâm hỏa của hắn tăng lên không ít, cái đuôi dài dài mềm mại trưc tiếp cuốn lấy côn thịt đang dựng thẳng cứng rắn của Phong Thiệu, dùng hành động trực tiếp để dạy dỗ y.
“Người có muốn cũng không làm được, đời này của người chỉ có thể để cho ta làm!” Trong giọng nói của Phong Bạch mang theo tia ngoan lệ, một bàn tay lại hạ xuống, đánh lên mông thịt căng tròn tạo thành âm vang thanh thúy, chỉ cần nghe tiếng cũng đủ khiến người ta tưởng tưởng ra mông thịt kia bóng loáng, rắn chắc đến nhường nào.

Phong Bạch nghe đến vừa lòng, hạ thể lại càng thêm cứng rắn, bừng bừng phấn chấn ngẩng cao.
Phong Thiệu còn muốn mắng tiếp nhưng chỉ đành lực bất tòng tâm, đầu nhũ của y bị hắn nhu niết, sau huyệt còn đang chứa mấy ngón tay thon dài, thậm chí vật phía trước cũng bị cái đuôi đầy lông mao của đối phương trêu đùa.
Cái đuôi mao nhung linh hoạt kia biết rõ những chỗ mẫn cảm của y, lông mềm không ngừng cọ qua lại trên phần đầu, vừa có lực lại vừa ngứa ngáy.

Khi y nghĩ đến chỉ súc sinh mới có những thứ này, sau đó lại nghĩ mình đang bị một con súc sinh đùa nghịch đến hưng phấn, nhất thời khiến nội tâm y rung động mãng liệt, dục vọng càng thêm phun trào.
Dưới tác dụng thôi tình mạnh mẽ của thuốc mỡ, vốn y còn giữ được vài phần lý trí và phẫn nộ thì lúc này đã bị thiêu đốt sạch.

Y muốn được làm tình, hung hăng mà làm, nếu không y sẽ bị ngọn lửa dục vọng trong cơ thể thiêu đến chết mất.
Về phần những thứ khác, dập lửa rồi nói sau!
Vò nứt chẳng sợ mẻ, Phong Thiệu dần thả lỏng toàn thân.

Dù sao tên này cũng là người y thích, cho dù không quen với tư thế mới nhưng ký ức về lần trước không đến nỗi tệ.

Tuy y có hơi khó chịu khi bị hắn hạ thuốc nhưng đợi đến lúc xong xuôi mọi việc sẽ quay lại dạy bảo thằng nhóc này sau, thạm thời cứ tiện coi như là lạc thú chốn khuê phòng đi.
Tiền đề phải là người y thích thì những lí do phía sau mới được chấp nhận.
“Đừng mẹ nó ép buộc như thế… Ngươi nhanh lên chút” Phong Thiệu nhíu mày nói.
Phong Bạch cảm giác hậu huyệt của đối phương đang không ngừng mút lấy ngón tay mình, vách tường nóng bỏng mềm mại lại căng chặt khiến cho người ta phải trầm mê.

Điều làm hắn càng thêm kinh ngạc chính là trạng thái thay đổi thất thường của Phong Thiệu, khiến hắn hận không thể lập tức cưỡi lên người y quất roi đến khi y khóc lóc cầu xin mới thôi.
Thế nhưng điều ngạc nhiên ấy cũng làm cho lòng hắn phát lạnh, là sự phẫn nộ khi thứ mình yêu thích bị kẻ khác thèm muốn.

Mắt hắn trào dâng sự tức giận mỏng manh, ngón tay “Phốc” một tiếng rút ra ngoài, tay kia lần tìm đến phần mông nhiều thịt nhất của Phong Thiệu rồi hung hăng đánh xuống vang lên tiếng “bép”, ép hỏi:“Thúc thúc, trong năm năm này từng có kẻ nào chạm vào người không?”
Không rõ thuốc mỡ kia có nguồn gốc từ đâu mà công hiệu thôi tình càng ngày càng mạnh mẽ, nhất là sau khi Phong Thiệu thả lỏng tinh thần càng khiến cho dục hỏa thiêu đốt phừng phừng.

Lúc này đầu Phong Thiệu đã đau phát ngất, chỉ theo bản năng mà trả lời:“Không…”
“Trừ ta ra, còn có kẻ nào từng chạm vào người không?”
“Có cái rắm ấy.” Phong Thiệu theo bản năng muốn trợn trắng mắt.

Hắn tưởng rằng mông của y là chỗ ai thích sờ cũng được à, chỉ có tên tiểu súc sinh này dám tính kế, cũng chỉ có hắn mới chiếm được tiện nghi như vậy… Có điều hiện giờ cả người y mềm nhũn đến mức chẳng thể nói nhiều lời.
Trong lòng Phong Bạch vui vẻ, tuy hắn không rõ nếu như Phong Thiệu trả lời là “Có” thì bản thân mình sẽ làm gì nữa, thế nhưng mặc kệ có hay không thì hắn vẫn sẽ không buông tha cho Phong Thiệu, cùng lắm thì một ngụm cắn chết người kia.


Thúc thúc chỉ có thể là của hắn, chỉ duy nhất thuộc về hắn mà thôi.

Vậy nhưng sắc mặt vui vẻ cũng chẳng duy trì được bao lâu, Phong Bạch lại nhanh chóng nhớ ra một chuyện khác khiến cho sắc mặt lập tức trở nên âm trầm:“Cái kẻ nằm bên bể tắm để cho thúc thúc sờ là ai, còn hút nguyên tinh của gã?”
Từ sau khi phát hiện đoạn kí ức đó của y lúc còn ở trúc xá, mỗi lần Phong Bạch nhớ đến lại muốn bùng nổ, hận không thể vọt vào bên trong kính Càn Khôn cắn đứt cổ kẻ dám động tay động chân hầu hạ Phong Thiệu.

Sau đó đặt y dưới thân cẩn thận dạy dỗ, khiến cho y không dám có nửa phần tâm tư với người ngoài! Thúc thúc chỉ được nghĩ đến hắn, cho dù là côn thịt cũng chỉ có hắn mới được phép sờ, ngay cả nguyên tinh cũng chỉ được hút của hắn!
“Làm sao ta nhớ được là ai? Chỉ là một lô đỉnh mà thôi!” Phong Thiệu bị mấy câu hỏi liên tục của hắn chọc cho bực mình, sau huyệt trống rỗng khiến y vô cùng khó chịu, thế mà tên súc sinh này còn cứ lảm nhảm hỏi không ngừng“Uốn uốn éo éo có định làm nữa hay không! không làm thì thôi!”
Phong Bạch nghe được ý chẳng để tâm từ trong giọng nói của y, tuy vẫn khá tức giận nhưng không còn thể hiện sự ghen tị âm trầm nữa, thấy Phong Thiệu thúc giục thì không khỏi hai mắt phát sáng, bên môi mỉm cười.

Hắn nâng tay hóa thành vuốt thú sắc bén, dễ dàng tách hai chân đang bị trói của Phong Thiệu ra.
Khi móng vuốt được thu hồi đã biến thành năm đầu ngón tay thon dài, hắn lật Phong Thiệu lại, để một chân y đè lên chân hắn, chân còn lại khoác trên vai để lộ ra mật huyệt đang không ngừng co rút trước côn thịt phấn chấn bừng bừng.

Phong Bạch cúi người đè lên nửa người của y, sau đó nhanh chóng đưa đẩy.
Thứ cứng rắn của hắn được đẩy vào một nơi vừa ấm vừa mềm lại vô cùng căng chặt, chỉ trong một thoáng đã bị vách tường mềm dẻo cắn nuốt đi vào, tuy hơi đau đớn do bị hút chặt nhưng khoái cảm đem đền từ ma sát da thịt lại vượt xa chút đau đớn ấy.

Phong Bạch không nhịn được thở phào một hơi, cảm thấy cả người sảng khoái.
Phong Thiệu bị hắn đâm đến không ngừng hít ngược.

So với lần trước, y cảm thấy thứ đang tái quai tác quái kia còn to hơn trước một vòng, so với kích cỡ mười năm như một của y thì tiểu súc sinh này đã ăn thuốc kích thích à? Kích thước này quả thực khiến y bị chướng đến muốn nứt đôi, cho dù có ma thể vẫn làm y cảm thấy đau đớn, đau đến độ y muốn đẩy tên súc sinh này ra, vậy nhưng khi hai tay không thể cử động được y mới nhớ ra mình đang bị hắn trói chặt.
“Thật sự là súc sinh.” Chẳng còn cách nào khác, Phong Thiệu chỉ đành phát run muốn khép chân lại, đồng thời co rút hậu huyệt, vậy nhưng vẫn đau đến cắn chặt răng:“Điểm nhẹ cho ta…”
Vốn Phong Bạch đang khó mà nhịn được nhưng khi thấy Phong Thiệu mắt đầy hơi nước, đôi môi phát run thì trong lòng không khỏi căng thẳng, động tác cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hắn điều chỉnh dục vọng đang nóng hừng hực của mình chậm rãi rời khỏi.
Nhớ lại những kí ức trong suốt năm năm qua, từ những hình ảnh mà hắn đã từng quan sát được để hóa lí luận thành thực tiễn, bàn tay linh hoạt vuốt ve tới lui trên người Phong Thiệu, đuôi hổ cũng cuốn lấy côn thịt vì đau đớn mà hơi mềm nhũn của y để trêu đùa, giúp Phong Thiệu dần thả lỏng, mãi cho đến khi thấy y vì được đuôi hổ vuốt ve mà khẽ rên rỉ một tiếng mới tiếp tục đâm thẳng về trước.
Lần này đã không còn làm bừa như lúc nãy lại có thuốc mỡ giúp bôi trơn, khi côn thịt đâm vào không còn khiến Phong Thiệu cảm thấy khó chịu nữa, thậm chí y mơ hồ cảm giác thuốc mỡ này so với bách thảo dịch còn tốt hơn nhiều.

Neesun không nơi miệng huyệt sao có thể mềm mại ướt át đến vậy, còn càng thêm khát khao côn thịt tiến vào sâu rồi lại sâu hơn nữa mãi cho đến khi toàn bộ đều được nhồi đầy… Nhất định là do công hiệu thôi tình của thuốc mỡ!
“Thúc thúc, ta rất nhớ người.” Phong Bạch dán tới kề sát thân mật với da thịt của Phong Thiệu, chỉ có như vậy mới khiến hắn cảm thấy ấm áp, cũng nói ra lời đã cất chứa từ lâu.

Hắn hôn lên đôi môi hồng nhuận của Phong Thiệu: “Thúc thúc có nhớ ta không.”

Phong Thiệu xuyên qua tầm mắt mông lung mà nhìn ngắm người trước mặt, gương mặt quen thuộc, khí tức quen thuộc, ngay cả đôi tai hổ đột ngột mọc ra trên đầu cũng mẹ nó thật quen thuộc.

Sự quen thuộc ấy khiến cho Phong Thiệu có cảm giác yêu tâm một cách khó hiểu.

Y nhìn Tiểu Bạch lớn lên từng ngày, từ hổ biến thành người, từ linh thú biến thành Lữ Minh Tịnh, từ đơn thuần trở nên thông minh và bây giờ càng thêm… khôn khéo giảo hoạt.
Nhưng phần khôn khéo giảo hoạt này cũng không hề khiến y cảm thấy chán ghét, thậm chí còn tin tưởng theo bản năng.

Đã năm năm không được gặp hắn, sao có thể không nhớ cơ chứ?
Nhất là một năm đi tìm Phong Bạch kia và một năm cuối cùng này, không giờ phút nào Phong Thiệu không nhớ tới hắn, nhớ về khoảng thời gian một người một hổ trước kia, sau này trở thành một lớn một nhỏ, từ phúc địa của Lữ thị đến Lộc thành rồi tới bí cảnh âm tà, thậm chí là thời khắc mạo hiểm lúc ở cấm chế dưới đáy biển, tất cả y đều nhớ.
Có người như vậy làm bạn, cho dù ban đầu chỉ nghĩ là một con súc sinh, sau này còn trở thành thiên địch của mình nhưng ngay cả như vậy y cũng vẫn nhớ.

Phong Thiệu nhớ hắn.

Người y thích chính là tiểu súc sinh này, ngay cả là thiên địch y cũng thích, thích được cùng hắn thân mật như vậy… Tất cả đều rất tốt.

Nhưng Phong Thiệu không muốn nói những điều đó với hắn, y hiểu rõ chấp niệm của tên tiểu súc sinh này, nếu cho hắn nửa phần đắc ý, nhất định tên này sẽ vô cùng vênh váo mà tra tấn y đến chết đi sống lại.
Ma thể của y vẫn như năm đó, thế nhưng roi hổ trong cơ thể đã không còn là kích cỡ như trước!
Hơn nữa y bị đè cũng đã rơi xuống thế hạ phong, không những phải thỏa mãn thân thể của tên tiểu súc sinh này mà còn muốn thỏa mãn tâm nguyện chưa thành của hắn? Để cho hắn khó chịu một lúc cũng cũng giúp y tiêu hao lửa giận trong lòng.
“Nhớ cái rắm ấy…” Phong Thiệu hé miệng cắn lên lỗ tai tiểu súc sinh này một nhát.
“Thúc thúc không nghe lời gì cả.” Phong Bạch bị cắn đau, như muốn trừng phạt mà đem đuôi hổ rời khỏi vật cứng rắn đang được hầu hạ sướng đến chảy nước kia, quả nhiên giữa đôi mày của Phong Thiệu hiện lên chút không vui.

Hắn giống như là đang tức giận, không ngừng đưa đẩy vòng eo với tốc độ kinh người, thúc đến mức người phía dưới khẽ kêu rên.
Nhưng ngay cả như vậy, Phong Bạch vẫn không có được sự khuất phục của y.

Vì thế hắn lại nâng một bàn tay, cùng lúc một tiếng “Bép” giòn giã vang lên.

Hai cánh mông săn chắc nhẹ nhàng run rẩy khiến cho Phong Bạch càng đâm nhanh thêm hai phần, vật kia cũng run rẩy theo làm cho hắn thích đến mức không kiềm chế được, càng thêm điên cuồng đưa đẩy.
Bị làm mãnh liệt như vậy khiến Phong Thiệu cũng chẳng thốt nên lời.

Miệng huyệt căng chặt của y hết lần này đến lần khác nhận lấy va chạm, mỗi lần ra vào còn mang theo vệt nước, vách tường bị cọ sát tạo thành tiếng bì bõm rung động.

Phong Bạch như muốn hợp thành một thể với y, động tác càng thêm hung mãnh, không ngừng đâm chọc vào nơi sâu nhất của y“Có nhớ không?”
Điều này làm cho Phong Thiệu có hơi không chịu nổi, lại như ruộng cạn mong mưa rào, thân thể đang được hắn ôm chặt không ngừng bị đâm cho đong đưa lên xuống.

Y muốn thả cổ họng kêu rên lại sợ tên súc sinh này càng thêm điên cuồng nên đành cố cắn răng nhỏ giọng rên rỉ.


Phía sau huyệt không ngừng cắn chặt lấy thứ kia của Phong Bạch như là không muốn nó rời khỏi.
Những điều này y đều có thể nhịn được nhưng đuôi hổ của Phong Bạch lại cứ lưu luyến không ngừng phe phẩy trước miệng huyệt, lông xù cọ cọ khiến cho y tê dại khó nhịn, thế nhưng chẳng thèm làm triệt để mà cứ cọ qua cọ lại khiến y vô cùng khó chịu.

Phong Thiệu muốn nhịn cũng chẳng nhịn nổi.

Khi bị xỏ xuyên lần nữa, rốt cuộc y cũng thỏa hiệp, vài phần tâm tư muốn dạy bảo tên tiểu súc sinh này cũng bị ném ra sau đầu, cả giận nói:“Nhớ! Nhớ! Nhớ ngươi muốn chết!”
Rốt cuộc Phong Bạch cũng nghe được điều mình muốn nghe nhưng vẫn không cảm thấy hài lòng, thầm nghĩ: Thúc thúc mà không bị ép buộc thì sẽ chẳng chịu nói lời thật lòng, quả nhiên phải có thực lực mạnh hơn y mới được.

Ngày sau càng phải khắc khổ tu luyện thêm mới có thể điều giáo thúc thúc trở nên ngoan ngoãn.

Hắn rút vật kia của bản thân ra, ôm lấy Phong Thiệu xoay lại, nhìn thấy trên cổ tay y có vệt đỏ hồng do bị trói thì nhanh chóng cởi bỏ trói buộc để tứ chi của Phong Thiệu được tự do, sau đó xoay y thành tư thế nằm sấp, nâng mông y đâm thẳng vào bên trong một lần nữa.
Vật kia cắm sâu vào bên trong khiến Phong Thiệu thét lên một tiếng, thở dốc không ngừng, ánh mắt mê ly, đầu ngón chân cũng cuộn lại.

Dường như giây tiếp theo y sẽ bị khoái cảm điên cuồng ùa lên nhấn chìm đến mức hít thở không thông.
Xương cột sống vốn thẳng tắp nay lại bị kéo cong, vòng eo rắn chắc mạnh mẽ bị Phong Bạch đâm chọc tạo thành độ cong mê người.

Mặt Phong Thiệu chôn trên gối giường mềm mại, chỉ có bờ mông cong lên tùy ý để người ta đưa đẩy thao làm, quả thực khiến cho hắn không thể rời mắt.
Phong Bạch đỡ lấy eo hắn dùng sức mà đâm chọc, vừa cắm rút luật động vừa nói những lời khiến cho người ta phải đỏ mặt:“Thúc thúc nhớ ta, là nhớ thân thể của ta hay nhớ lúc bị ta làm?”
“Bên trong này nóng quá, chỉ có ta mới có thể thỏa mãn người, đúng không?”
“Thúc thúc, người cứ ngoan ngoãn, vĩnh viễn ngoan ngoãn ở bên cạnh ta có được không?”
Có dược vật thôi tình, lại thêm bản tâm được sung sướng khiến cho Phong Thiệu bị làm đến mất thần trí, y miễn cưỡng xoay qua, khép hờ mi mắt.

Ánh mắt mờ mịt còn mang theo hương sắc tình dục khiến Phong Bạch bị chọc đến muốn lập tức bắn ra.
Nhưng Phong Bạch không chịu bắn cũng không nỡ bắn, hắn hi vọng trên mặt thúc thúc sẽ càng có thêm nhiều thần sắc như vậy, tất cả đều chỉ dành cho hắn.

Thúc thúc bị chính mình làm cho trầm mê, không thể rời khỏi hắn, càng không thể rời khỏi côn thịt của hắn.
Mãi cho đến khi cảm thấy người dưới thân đang không ngừng run rẩy, đuôi hổ của Phong Bạch nhanh chóng cuốn lấy vật đang ướt át đỏ bừng của Phong Thiệu, gắt gao siết chặt, đến mức khiến cho y muốn khóc.
Phong Bạch ghé vào lỗ tai y, giọng nói khàn khàn:“Thúc thúc, ta là gì của người?”
Dục vọng của Phong Thiệu đang muốn phóng thích lại bị ngăn chặn, khó chịu đến mức cả người vặn vẹo, nghe thấy lời này thì vội vàng nói:“Tiểu Bạch ngoan, điệt nhi ngoan, để cho thúc thúc bắn đi…”
“Ai là điệt nhi của người?” Đôi mắt vàng kim của Phong Bạch ẩn chút tức giận, đuôi hổ càng thêm siết chặt khiến Phong Thiệu đau đến muốn khóc.

Đây không phải chuyện người bình thường có thể nhịn.

Súc sinh đáng giận!
“Ta là nam nhân của người, là người duy nhất có thể làm người.” Một bàn tay của Phong Bạch lần xuống, trượt đến giữa kẽ mông y mà vuốt ve qua lại sau đó thấp giọng dụ dỗ:“Nói ra đi, nói xong ta sẽ để người thoải mái.” Đuôi hổ của Phong Bạch cũng phối hợp khẽ cào khiến cho vật màu hồng phấn liên tục run rẩy nhỏ xuống từng hạt thủy châu.


Bình luận

Truyện đang đọc