PHIỀN NÃO CỦA THIẾU NIÊN PHẢN DIỆN

Kỳ thật với phong Thiệu hiện giờ thì chuyện nhập thế tục cùng với Từ Giác không hẳn là không tốt, điều này có ý nghĩa ít nhất Côn Luân cũng không truy cứu chuyện y tu ma nữa. Dù không thể ở lại tông môn nhưng cũng không hạ lệnh trục xuất y khỏi Côn Luân, thái độ này đã được coi là vô cùng dung túng rồi.

Phong Thiệu trầm mặc, Từ Giác cũng nhìn thấy được, trong lòng ông khẽ động, cười nói: “Không cần lo lắng, nếu sư tôn ngươi đã giao phó ngươi cho ta thì đó cũng tính là trách tội rồi. Tuy rằng không thể ở lại Côn Luân nhưng cũng không xóa tên ngươi… ”

“Sư thúc, chúng ta xuất tông thôi.” Phong Bạch giúp Phong Thiệu chỉnh lại vạt áo, không dấu vết đẩy bàn tay dư thừa kia ra.

Mày của Từ Giác khẽ nhưỡn, nhất thời ánh mắt nhìn hai người cũng hiện lên chút ý tứ không rõ.

Phong Thiệu lại chẳng có tâm trạng quan tâm những thứ này, chỉ nói mấy câu có lệ với Từ Giác như là “Mông sư thúc không chê, nguyện ý nâng đỡ vân vân…” Mà nói gì thì nói, dù sao y cũng là Ma tu. Trong tứ đại tông môn, người dám nguyện ý tiếp nhận củ khoai nóng phỏng tay là y đây chắc chỉ có mình Tử Giác, ngược lại tình bạn của ông ta với sư tôn nhà mình đúng là rất sâu sắc.

Nói xong mấy thứ này, Phong Thiệu liền đi thẳng về phía Hư Vô phong.

Ý định ban đầu của y cũng là muốn rời khỏi tông môn, dù sao nếu y vẫn ở Côn Luân chính là đang để lại tai họa ngầm, không bằng dứt khoát rời khỏi đây thì tốt hơn. Vốn Phong Thiệu vẫn còn vài mục tiêu khác cần tính toán, thế nhưng dụng tâm hiểm ác của Tu Di lão tổ đã không che dấu được nữa rồi, y không thể biết rõ trên núi có hổ còn cứ đâm đầu vào được. Đó không phải là dũng cảm mà là lỗ mãng.

Tuy rằng kiểu gì cũng phải xuất tông nhưng cách thức ắt có sự khác biệt, cùng là việc thân phận Ma tu bị bại lộ nhưng phải làm ra kết quả tốt nhất.

Cho nên chuyện đầu tiên khi Phong Thiệu đến Hư Vô phong chính là quỳ bái cáo biệt Cố Hoài.

Tính tình Cố Hoài xưa nay lạnh nhạt, rất ít khi xúc động. Y vì muốn cảm động lòng người, thậm chí trước khi bước vào tháp Thiên Diễn đã nghịch hành ma khí, chuyển thành linh khí lưu động trong kinh mạch khiến cho ma khí hỗn loạn, cơn đau đớn lan truyền khắp thân thể cũng khiến sắc mặt y trắng bệnh đi trong chốc lát, huyết khí tắc nghẽn cản trở càng làm cho y có dáng vẻ hoảng hốt tiều tụy.

Mang một dáng vẻ như vậy đi tới quỳ bái cáo biệt khiến chúng đệ tử nội môn đang đứng bên ngoài tháp Thiên Diễn đều nhìn thất rõ ràng. Bọn họ liên hệ lại biến cố xảy ra một năm trước cùng với vị sư thúc vẫn luôn tươi cười ôn hòa, nay lại rơi vào tình cảnh như vậy, không khỏi đều lộ ra vẻ mặt chẳng đành lòng. Bọn họ cùng tranh nhau nhìn y, sau đó không hẹn mà đều lấy lễ để chào.

Tuy rằng một năm này Phong Thiệu không ra khỏi động phủ nhưng dư luận trong tông môn như thế nào thì y đều nắm rõ được hết. Chung quy y còn có một cái ống loa chạy bằng cơm tên là Phong Bạch. Bởi vì vài thập niên này y đều buôn bán ân tình khắp Côn Luân, giúp mọi người làm rất nhiều việc tốt cho nên ai cũng đều tin tưởng y là người tốt. Bời vậy dù sau này xuất hiện đủ loại rèm pha nhưng phần lớn các đệ tử vẫn đồng cảm với vị sư thúc này, cho rằng sư thúc vô tội bị người ta hãm hại, có không ít đệ tử còn tìm đến chỗ Phong Bạch để thăm hỏi tình hình gần đây của Phong Thiệu.

Phong Bạch giống với Cố Hoài, đều là người ít lời. Thế nhưng Cố Hoài là lạnh nhạt còn Phong Bạch lại là cô lãnh, lại thêm việc hắn là đệ tử đang được chú ý nhất ở Côn Luân hiện giờ cho nên bình thường cũng không hay trao đổi qua lại với các đệ tử khác. Có điều nhờ Phong Thiệu ân cần dạy bảo, hắn cũng biểu lộ ra một vài chi tiết đau khổ, chẳng hạn như sau khi sư thúc tỉnh lại đã vô cùng giãy dụa và thống khổ với chuyện mình trở thành một Ma tu, có rất nhiều đêm chợt bật tỉnh giữa giấc rồi ôm mặt khóc rống; Hoặc như sư thúc luôn luôn tâm niệm đến an nguy của Côn Luân, còn nói: chuyện ma khí lần này liên lụy quá nhiều, bảo mọi người phải chú ý đề phòng vân vân và mây mây…

Cứ như thế, hình tượng một người lâm vào cảnh ngộ bi thảm, tâm tư đơn thuần, dù đang nhập Ma nhưng tâm vẫn luôn hướng về Côn Luân cũng được bàn tán sôi nổi.

Phong Thiệu tiền căn cùng với Phong Bạch hậu quả liền khiến cho phần lớn dư luận đều hướng về phía Phong Thiệu. Tất nhiên vẫn không thể dao động được tông quy của Côn Luân, kiếm tu nghiêm túc và cũ kỹ đã lưu truyền từ thời xa xưa đến giờ.

Các đệ tử đồng tình với cảnh ngộ mà Phong Thiệu gặp phải, Cố Hoài cũng không ngoại lệ, đặc biệt khi nhìn thấy Phong Thiệu dập đầu tạ tội, tự thuật sau này không thể coi Côn Luân là nhà để về nữa, cũng không thể chiếu cố các đệ tử lớn nhỏ trong tông môn, càng không còn được nghe các trưởng lão dạy bảo, cùng với rất nhiều ngôn từ cảm động lòng người khác. Cố Hoài chợt có kích động muốn giữ Phong Thiệu ở lại.

Thế nhưng thân là người nắm chặt Côn Luân lệnh trong tay, hắn vẫn phải kiềm chế. Đúng như sư đệ đã từng nói, hắn không thích hợp làm tông chủ, thế nhưng ít nhất hắn cũng muốn làm được như lời y, không cầu phát dương quang đại môn phái, chỉ cầu giữ vững tông môn. Trên vai hắn đè nặng hai chữ Côn Luân mà không phải chỉ là một người sư huynh bình thường, vạn năm tông quy cũng chẳng phải thứ một lời nhẹ bẫng là có thể sửa được. Loại tâm tình này cũng không tốt đẹp gì.

Cho nên thời điểm nhìn các vị trưởng lão lục đục kéo nhau đi vào tháp Thiên Diễn, Cố Hoài liền đứng trước mặt mọi người khen ngợi hành động vĩ đại lấy thân mình ra để cứu giúp an nguy tông môn của Phong Thiệu, đồng thời thưởng cho y rất nhiều đan dược và linh thạch. Một phần trong số ấy lấy từ túi riêng của hắn, một phần lấy từ Côn Luân.

Dưới tình huống này cũng không có ai phản đối, các trưởng lão đều là những người nhìn Phong Thiệu lớn lên từ nhỏ. Nếu y trở thành Ma tu với tâm tính thay đổi, trở nên độc ác thì cũng đành thôi, thế nhưng hiện giờ y không hề vì tư tâm của mình, thậm chí tự mình cầu xin được rời khỏi tông môn, ngược lại khiến bọn họ càng thêm niệm tình sư điệt của mình xưa nay tốt đẹp, cũng không hề keo kiệt đều mở hầu bao đưa tiễn.

Người xúc động nhất vẫn là mấy vị sư huynh đệ đồng môn của Phong Thiệu, tuy Trương Bách Thiên và La Thắng không ở đây nhưng Phương Trường Tín và Triệu Bác cũng thấy. Một người kéo tay áo của y không cho y đi, một người cứ rơi lệ không ngừng; Suy cho cùng cũng sống lâu hơn mấy trăm năm, lại từng nhận vị trí chưởng sự cho nên hiểu rõ tông quy lợi hại, dù Triệu Bác cảm thấy rất khó chịu nhưng cũng chỉ nói: “Sư đệ cứ nêu tên ác nhân đã hại đệ phải nhập Ma ra, du ta có phải khuynh tẫn hết thân này cũng phải báo thù cho đệ, thay Côn Luân trừ hại!”

Kỳ thật Triệu Bác vẫn còn gọi Phong Thiệu một tiếng sư đệ đã khiến y cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác luôn bị chúng bạn xa lánh, nhất là mấy vị huynh đệ này không ai chưa từng ra tay với gã, người sau càng ngoan tuyệt hơn người trước. Hiện giờ y nghe được hai chữ báo thù này thì càng thêm cảm động, không chỉ có y mà các đệ tử đang vây xung quanh cũng thấy xúc động theo, mọi người đều đồng thanh “Báo thù cho sư thúc!”“Thay Côn Luân trừ hại” Vang vọng toàn bộ đỉnh núi, đinh tai nhức óc.

Mũi Phong Thiệu hơi chua xót, cộng thêm diễn xuất khống chế liền có giọt lệ không ngừng rơi xuống. Y nhẹ nhàng nâng tay, giọng nói ôn hòa mang theo sự nghẹn ngào:“Ma Chủ kia có tu vi Đại Thừa kỳ, nếu các vị sư điệt thật sự có lòng báo thù cho Thiệu, thay Côn Luân trừ hại thì hãy đặt toàn bộ tâm mình lên Kiếm Đạo, chỉ khi Côn Luân ta mạnh mẽ mới không bị kẻ khác bắt nạt!”

“Nâng cao sức mạnh Côn Luân!”

Bên trong tháp bỗng nhiên yên tĩnh, Phong Thiệu đứng ở trung tâm, tay y chợt kháp pháp quyết lấy ra Xích Viêm kiếm, trong tiếng rung động “Leng keng”, một đạo Viêm Hỏa tựa như một con rồng lửa uy mãnh giương nanh múa vuốt rít gào lao ra. Tay trái của y lướt nhẹ như hoa rơi, trong miệng lẩm bẩm, theo tiếng “Phiêu” khẽ vang lên, trong tay y đã xuất hiện một luân ấn Đại Kim Cương bao trùm lấy hỏa long, khi hai thứ hợp lại với nhau một cách hoàn mỹ thì lập tức trào lên kiếm ý khôn cùng…

Kiếm ý hỏa long bạo liệt dường như cô động lại thành một đường uốn lượn gấp khúc màu đỏ, hóa hư thành thực, cho dù rõ ràng đó là kiếm pháp của Côn Luân nhưng kiếm thế mạnh mẽ đến vậy lại là điều chưa từng thấy được. Chúng đệ tử lập tức lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, ngay cả nhóm trưởng lão cũng đều ngưng mắt nhìn. Một chiêu vừa rồi của Phong Thiệu có độ khó thủ pháp cực cao, quả thật chỉ nhìn đã khiến người ta không thể không khen ngợi.

Cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp nghẹn ngào của Phong Thiệu truyền đến xuyên thấu qua kiếm ý  — “Kiếm đạo chí tôn, vô thượng Côn Luân!”

Ngọn lửa đỏ tươi rực rỡ không ngừng thiêu đốt bắn tóe ra những hoa lửa khiến cho độ ấm trong tháp Thiên Diễn không ngừng tăng lên, từng làn sóng nhiệt tản ra khắp bốn phía.

Cảm xúc của mọi người cũng bị ngọn lửa này thiêu nóng, ai cũng dựng kiếm đứng thẳng, ẩn chứa trong mắt là sự ngưng kết và vinh quang, tiếng sau cao hơn tiếng trước mà không ngừng hô to: “Kiếm đạo chí tôn, vô thượng Côn Luân!” Ngàn kiếm đều chỉ thẳng lên trời, kiếm ý tụ lại như nước sông đổ ra biển, tạo nên sóng to ngập trời dường như bao phủ lấy toàn bộ tháp Thiên Diễn. 

Từ Giác ở bên ngoài tháp nhìn người thiếu niên đang đứng ngạo nghễ trong ánh lửa, rõ ràng là đạo bào màu nguyệt bạch dù không có gió nhưng vẫn tự lay động lại trông giống như một con hỏa Phượng Hoàng đang bay lượn bên trong lửa đỏ rực rỡ. Động tác của thiếu niên kia kiên nghị, giống như xẻ mây mù âm trầm chiếu xuống ánh nắng, không thể cản phá, ánh sáng tràn ngập khắp mọi nơi. Chói mắt đến mức khiến người ta chẳng thể nhìn thẳng.

Nhiều năm trước, có phải y cũng từng dùng loại kiên nghị ương ngạnh này để đột phá Chấp trong linh cảnh?

Bởi vì thất thần trong nháy mắt, Từ Giác đã làm rối chuỗi phật châu đang nắm trong tay, thế nhưng khi rời ánh mắt lại bất chợt đối diện với tầm mắt của một người khác — Bọn họ đều đang nhìn cùng một người.

Khi lửa nóng trong đôi mắt hoàng kim của Phong Bạch chạm phải ánh mắt lấp lánh của đối phương, chúng lập tức hóa thành lệ khí tàn bạo.

Nhìn tình cảm xúc động của quần chúng sau đó, tâm tình của Phong Thiệu cũng không thể bình ổn lại trong một lúc lâu. Y cũng giống với những đệ tử ở nơi này, đều coi Côn Luân là nhà, chẳng biết tự lúc nào đã vô cùng ỷ lại, để ý, coi trọng mảnh đất thân thương này. Giờ phút này y mới hiểu được, thì ra mấy năm nay nói là mua bán lòng người nhưng cũng không phải là như vậy, chính y đã thật sự coi đây là nhà mình.

Càng là như thế, Phong Thiệu càng không thể ở lại.

Y ngự kiếm dưới chân, còn chưa kịp bay lên đã thấy một hình dáng quen thuộc đang cất bước đi tới đây, chính là Phong Bạch.

“Ta đi cùng với sư thúc.” Phong Bạch nói đến vô cùng tự nhiên, ánh mắt không hề cố kỵ.

Thế nhưng không một ai nghĩ sâu hơn, trong bầu không khí như lúc này, Phương Trưởng Tín là người đầu tiên nhảy ra hưởng ứng, cậu bổ nhào vào trong lòng Phong Thiệu, hô to: “Ta cũng muốn đi với sư huynh.”

“Sư thúc!”“Sư thúc!” Chúng đệ tử cũng cùng lên tiếng giữ lại.

Phong Thiệu vừa muốn nói chuyện liền thấy một đám tường vân đang bay thẳng vào bên trong tháp, người đứng trên ấy rõ ràng là Thái Dần.

“Vi sư thật sự đã nhịn ghê gớm!” Thái Dần quát lên một tiếng lớn, trên mặt tràn đầy vẻ tức tức giận. Ông kéo Phong Thiệu đến bên cạnh mình rồi nhìn thẳng Cố Hoài đang ngồi trên thủ tọa và cả các trưởng lão, giận dữ: “Thiệu nhi một lòng vì tông môn, sinh tử cũng chẳng màng. Nếu không phải ta kịp thời cứu được thì e là đã đạo tiêu thân tử từ lâu rồi. Nếu nó thân là Ma tu mà tâm hướng Đạo, lại không hề làm hại người khác, vì sao tông quy không thể ngoại lệ một lần?”

Lời này vừa nói ra khiến toàn bộ hiện trường đều yên tĩnh, thế nhưng sau đó đã lập tức có đệ tử phụ họa. Hình tượng Phong Thiệu xưa nay luôn lấy việc giúp người làm niềm vui của mình, hết lòng vì tông môn đã ăn sâu vào tiềm thức của các đệ tử, nếu nói y muốn làm hại người nào đó thì chỉ sợ toàn bộ tông môn sẽ không một ai tin tưởng.

Cho nên ngay các cả trưởng lão và Cố Hoài cũng đều có hơi xúc động, nhưng cũng chỉ là xúc động vậy thôi. Phong Thiệu đặt trong mắt, tuy y cảm động thân phận của sư tôn như vậy nhưng lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo vì mình, thế nhưng y không hề cảm thấy lạc quan một cách mù quáng. Cục diện hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều so với dự đoán ban đầu của y rồi, cho nên Phong Thiệu thấy đủ thì cũng thu tay.

“Thỉnh không cần ngoại lệ vì Thiệu. Nếu như tông quy vạn năm bị Thiệu phá hủy, cho dù đệ tử có ở lại thì cũng chẳng còn mặt mũi đối diện với tổ tiên trong tông, về sau càng không thể dạy bảo được truyền nhân.” Phong Thiệu nói thẳng, ngừng lại một chút, y vén đạo bào quỳ xuống chính diện trước tượng Tam Thanh, nói: “Nay Thiệu đã lưu lạc Ma Đạo, tự thỉnh xuất tông, ngày khác sẽ không bước vào Côn Luân nửa bước!”

Thái Dần không kịp ngăn cản, Phong Thiệu đã xoay người dập đầu về phía ông “Đồ nhi ngu dốt, đã để sư tôn phải phí tâm rồi.”

Sắc mặt Cố Hoài lạnh lẽo, lấy ra Côn Luân lệnh đang tỏa ra từng tầng ánh sáng kim sắc, giọng nói của hắn lãnh ngạnh không cho phép hoài nghi: “Tuy không được nhập tông nhưng vẫn là đệ tử của Côn Luân ta. Chúc đệ nhập thế du lịch, cần cù tu hành, không làm mất danh dự của Côn Luân.”

Phong Thiệu ngẩng đầu lên, vui sướng cảm động hòa thành ngũ vị tạp trần, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ xoay chuyển mấy vòng nhưng khi đến bên môi lại chỉ hóa thành một câu: “Tuân lệnh tông chủ.”

Phía trên núi non trùng điệp là mặt trời thiêu đốt kim quang vạn trượng, bầu trời rộng lớn màu xanh trong vắt chẳng có một gợn mây, sạch sẽ trong suốt không vương chút tạp chất nào.

Gió rít gào lướt qua khi y ngự kiếm bay lên, Phong Thiệu hơi nheo mắt lại, chẳng rõ là do vui sướng hay là sợ gió bụi bay vào mắt. Có thể đạt được kết quả tốt đến vậy đã khác xa phỏng đoán ban đầu của y, cho dù lúc này vẫn phải rời khỏi tông môn. Nhớ đến đây khiến y không khỏi mìm cười, nâng tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung. Ánh nắng chiếu xuyên qua, rọi lên thứ gì đó ở giữa bàn tay y khiến nó chợt lóe sáng.

Phong Bạch bỗng nhiên cầm lấy bàn tay của đối phương, giả bộ như chẳng có chuyện gì rồi tháo chiếc nhẫn kia ra.

“Ngươi làm cái gì…” Phong Thiệu nhíu mày nhìn hắn, lại bắt gặp Phong Bạch đã nâng tay ném, vật thể lấp lánh kia lập tức tạo thành một đường cong hoàn mỹ rồi biến mất. Trời cao vạn trượng, vật nhỏ như thế lại rơi xuống rừng rậm, đừng nói Phong Thiệu đang muốn lập tức xuất tông, cho dù không xuất tông thì cũng chẳng thể tìm lại được.

Thế nhưng khi Phong Thiệu chất vấn lại chỉ đổi được một câu của đối phương –“Chói mù mắt hổ của ta rồi.”

“Ngươi thì biết cái gì, thứ này cũng không phải là vật phàm…” Phong Thiệu nhíu mày muốn nổi giận nhưng câu nói tiếp theo đã rơi vào trong miệng của đối phương, dưới thế xâm chiếm mãnh liệt, Phong Bạch thậm chí còn hung ác cắn lên đầu lưỡi của đối phương, cho đến khi nếm được mùi máu của y.

Máu bị rơi ra không có ngọc Vô Danh che giấu lập tức tỏa ra ma khí nồng đậm, khiến Phong Bạch nếm một lần liền thấy nghiện, thế nhưng hắn vẫn khống chế được, hạ thấp giọng yêu cầu bên tai y: “Về sau thúc thúc chỉ được mang đồ của ta thôi.”

Phong Thiệu xoa nơi khóe môi bị cắn nát sau đó chợt nhéo cái tai hổ lộ ra trên đầu đối phương: “Cố tình gây sự….” Tay và miệng cùng dạy dỗ thế nhưng cũng không bảo là không tốt

Khóe môi Phong Bạch khẽ cong, đuôi hổ cũng quấn lấy đối phương kéo vào trong ngực mình.

Dù sao chiếc nhẫn kia cũng không phải vật phàm, khi rơi xuống từ trên cao dường như nó cũng biết được nếu phải tiếp đất sẽ bị tổn hại cho nên càng phát ra ánh sáng rực rỡ hơn, dù đang giữa ban ngày nhưng vẫn để người ta nhìn thấy rõ ràng.

Người bị Phong Thiệu cự tuyệt nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng nên đã đuổi theo là Phương Trưởng Tín cũng nhìn thấy, cậu lao xuống chộp lấy nó liền giữ được nhẫn trong lòng bàn tay. Thứ đồ từng xuất hiện trên tay sư huynh thì tất nhiên cậu cũng nhận ra được.

Mắt thấy khó lòng đuổi theo kịp, Phương Trường Tín cũng suy đoán được phần nào. Tất nhiên là do sư huynh cảm thấy tu vi của cậu vẫn chưa đủ, cho dù cậu đã rất cố gắng tu luyện… Ánh mắt của Phương Trưởng Tín không khỏi ảm đạm hơn nhiều, thế nhưng khi nhìn về phía chiếc nhẫn lại trở nên ấm áp nóng bỏng.

Đây là vật tùy thân của sư huynh nhưng cũng chẳng thể ở lại bên cạnh huynh ấy … Phương Trưởng Tín lộ ra một nụ cười khổ, ngón tay giữ chặt chiếc nhẫn trên tay mình. Cậu chăm chú ngắm nhìn, dường như từ trong hoa văn phát sáng của nó thấy được một bóng dáng tuấn dật khẽ ẩn hiện cùng với giọng nói ôn hòa gọi cậu một tiếng “Sư đệ”.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc