Sự không yên lòng này cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt, móng vuốt của Phong Bạch vừa thò ra đã bị Phong Thiệu ấn trở về, ngưng mi nói: “Lâm sư huynh đâu?”
“Giết rồi.” Phong Bạch nói xong liền lấy ra một viên nội đan đang tỏa ra ánh sáng màu vàng rồi đặt trong tay đối phương.
Phong Thiệu nhẹ nhàng thở ra, tuy không rõ Lâm Tòng Chi cấu kết với Thanh Dương làm việc xấu nhằm mục đích gì, nhưng cho dù có mục đích gì đi chăng nữa thì khi bọn họ phát hiện ra đã bị mình biết được, ắt Lâm Tòng Chi sẽ trở về tông môn trước, tất nhiên cũng khiến y không chiếm được chỗ tốt lành gì.
“Sao thúc thúc không để ta giết hắn?” Phong Bạch nhíu mi, lấy đạo bào ra mặc vào.
“Gã là đệ tử của Tu Di lão tổ.” Phong Thiệu nheo mắt, nói: “Nếu không phải thần thức của gã quét được có người đến đây giúp đỡ, chỉ sợ cũng không dễ dàng bỏ chạy như vậy. Cho nên lúc ấy mới nói ra chuyện của Tu Di lão tổ là muốn nhắc nhở chúng ta đừng có hành động thiếu suy nghĩ.”
Phong Bạch khẽ mím môi mỏng, không nhiều lời nữa. Hai người cùng trở về thành, trên đường hắn cũng nói hết tất cả những chuyện mình đã thám thính được cho Phong Thiệu nghe.
“Bão Phác tông, đệ tử thân truyền, Trương sư đệ?” Trong lòng Phong Thiệu khẽ động. Thanh Dương kia có thể lấy thân phận này để lợi dụng Bách Trân phường thì đủ thấy gã có bằng chứng. Dù sao nơi này có hơi hoang vu nhưng Bách Trân phường cũng là sản nghiệp của Bão Phác, nếu không có vật chứng minh thân phận thì không thể nào khiến người ta dễ dàng nghe gã sai bảo như vậy… Chứng minh thân phận… Nhưng rõ ràng Thanh Dương là một Ma tu!
“Hôm nay tham thức trong khoảng cách gần như vậy khiến ta phát hiện khí tức của người này rất quen thuộc.” Thú tính của Phong Bạch khiến cho hắn mẫn cảm hơn người thường rất nhiều, cân nhắc một hồi lại tiếp tục nói: “Lúc còn trong phúc địa của Lữ thị, nhất định gã đã từng xuất hiện ở đó.”
“Phúc địa của Lữ thị?” Phong Thiệu lặp lại, lẩm bẩm: “Bão Phác, họ Trương, đệ tử thân truyền… Là gã!” Trong mắt y phát ra ánh sáng, vỗ tay nói: “Là Trương Dưỡng Thanh.”
Ký ức của tu giả vô cùng tốt, mà Phong Bạch càng thêm sâu sắc, hắn nhớ rõ người từng xuất hiện hơn hai mươi năm trước nhưng cảm thấy có chút khó tin: “Dáng vẻ kia… Không hề giống gã một chút nào.”
“Không giống chút nào mới tốt.”
Lúc này dường như Phong Thiệu đã hoàn toàn hiểu được. Vì sao khi lần đầu tiên gặp mặt Thanh Dương thì biểu cảm của đối phương lại quái dị như vậy. Lần này gặp mặt, rõ ràng bọn họ đều là đệ tử của Tu Di lão tổ nhưng đối phương lại không hề che giấu lòng thù hận, từng chiêu đều muốn đoạt mạng y. Điều đó không thể là do Tu Di lão tổ bày mưu tính kế được, bởi đối phương vẫn còn ước hẹn mười lăm năm sau chờ mình ở động phủ nữa.
Thái độ của Thanh Dương là của chính gã, sở dĩ Thanh Dương căm ghét Phong Thiệu như thế… “Nghe nói sau này gã đã bị tông chủ của Bão Phác tông ném vào trong Phục Thi cốc, tu vi bị phế, đan điền bị hủy, người ở trong đấy còn có thể duy trì được nhân dạng nữa sao?” Chỉ sợ gã đã đem một lòng hận thù này ghi tạc lên đầu Côn Luân, còn cả người khởi xướng là Phong Thiệu.
Lúc trước quả thật là do gã muốn trả đũa lại những điều ấy.
“Cho nên, Tu Di lão tổ cứu gã nhưng sắc thân đã được trùng tố lại.” Phong Bạch gật đầu sáng tỏ, mắt vàng chợt lóe sáng. Đại năng Đại Thừa kỳ có khác, quả nhiên không gì không làm được.
Phong Thiệu thầm hận hào quang nhân vật phản diện bi đát xui xẻo của mình, chuyện tốt cũng có thể bị y làm thành chuyện xấu, thông minh đến mấy cuối cùng vẫn biến thành tự tìm đường chết. Chọc phải một kẻ tiểu nhân đến vậy, ngay sau ắt sẽ gặp phải vô vàn chuyện phiền não… Nhưng hiện giờ cũng không phải lúc để oán giận, y tiếp tục nghe Phong Bạch nói nốt.
“Sau đó… Pháp khí ấy nhìn qua hình như là một cái chày Bát Quái Tử Anh, gã nói muốn an trí bên trong đại cấm chế của tông môn…”
Chày Bát Quái Tử Anh*?
Phong Thiệu mơ hồ nhớ lại điều gì. Trong nguyên tác Thanh Thành từng chôn vật ấy trong đại cấm chế của Côn Luân, pháp khí này nhìn qua thì giống chày Bát Quái Tử Anh nhưng kỳ thật bên trong lại là một kiện ma khí! Là Thượng Cổ ma khí trong tay Tu Di lão tổ.
Vốn sau khi Sơn Hà Xã Tắc Đồ xuất thế liền dẫn đến yêu thú tàn sát bừa bãi, cấm chế của các đại tông cũng đều bị ăn mòn. Dưới sự ảnh hưởng của ma khí, tông mạch của Côn Luân dần dần bị hấp thu rồi bị phá hủy. Sau đó Thanh Thành mới tám trăm tuổi đã có thể tiến vào Đại Thừa kỳ không chỉ do gã trời sinh là ma thể mà còn nhờ được tông mạch vạn năm của Côn Luân nuôi dưỡng.
Tông mạch bị hủy, phần lớn linh khí đều bị hút đi gây ra ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đến toàn bộ tông môn, đặc biệt uy hiếp đến sự cân bằng của tiên cảnh Côn Luân. Những nơi có thể được gọi là tiên cảnh phúc địa ở Cửu Châu đều có yêu cầu linh khí cực cao, không có linh khí cũng cấp khiến cho tiên cảnh không còn là tiên cảnh nữa, cùng khiến bên trong nó gặp phải rung chuyển nghiêng trời lệch đất.
Có thể nói, đây là một trong những thủ đoạn cực kỳ quan trọng của nhân vật phản diện Thanh Thành, tình tiết quan trọng như vậy lại được giao cho Lâm Tòng Chi, Phong Thiệu lập tức ý thức được có lẽ mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Bên này Phong Bạch còn chưa dứt lời, Phong Thiệu đã ngự kiếm đổi hướng đi, giọng nói trầm thấp: “Ngươi giết Lâm sư huynh ở đâu?”
Ánh mắt Phong Bạch chợt lóe, cũng hiểu ý của đối phương. Hắn lập tức lấy ra Trạm Lô kiếm rồi đi phía trước dẫn đường, không lâu sau hai người đã dừng lại ở một nơi nào đó bên trong rừng rậm. Rừng cây rậm rạp, xanh biếc phồn thịnh nhưng lại có một cái hố to xuất hiện trên mặt đất, đại thụ xung quanh cũng bị quật ngã nghiêng ngả, vừa nhìn là biết nơi này mới xảy ra một trận đại chiến.
Thế nhưng lúc này chỉ thấy xác cây gãy đổ chứ không hề thấy xác người.
“Là ta sơ sót.” Phong Bạch nhíu mày, nói: “Không ngờ rằng hắn bị lấy đi nội đan, Nguyên Thần tan vỡ mà vẫn có thể sống được.”
Phong Thiệu ngồi xuống khẽ miết đám tàn phù trên mặt đất cùng với kim châm quỷ dị chứa máu đen tà uế rơi khắp nơi, thậm chí y còn ngửi được một tia ma khí quen thuộc, đứng dậy nói: “Cũng không liên quan đến ngươi, hắn có thể sống là do đã bị tẩm bổ tà hồn, hiện giờ chỉ là cái xác không hồn mà thôi.”
Bổ hồn có rất nhiều loại, phần lớn là do Nguyên Thần bị thương nên chỉ còn một tia hồn phách, muốn bổ sung lại cũng vô cùng khó khăn. Giống như Bích Lạc hiện giờ vậy, bà bị ma khí ăn mòn nên Nguyên Thần chỉ còn lại một tia mỏng manh, cuối cùng cũng là nhờ một Phản Hư kỳ như Thái Huyền cộng với Tu ma giả như y cùng hợp lực mới có thể cứu lại được. Ngay cả như vậy thì tu vi của Bích Lạc cũng bị phong ấn toàn bộ, phải tu luyện lại từ đầu.
Nhưng nếu người đã chết đến ngay cả Nguyên Thần, pháp thân, tuệ mệnh thậm chí nội đan cũng tiêu tán thì cho dù có là Ma Đạo muốn tu bổ hồn phách cũng giống như câu chuyện nghìn lẻ một đêm vậy. Trong tâm chú Tế Luyện cố tình lại có một loại tà pháp như thế, có thể bổ toàn cho hồn của người đã chết, chỉ cần trước đó tẩm ma khí vào trong cơ thể của ký chủ liên tục chín chín tám mươi mốt ngày đêm, cho dù sắc thân kí chủ đã chết nhưng vẫn có thể giữ lại một tia tà hồn đã bị ô nhiễm. Đến lúc ấy chỉ cần đưa ba trăm lệ hồn bổ nhập vào kí chủ thì sẽ giúp kí chủ bất tử, hoặc có thẻ nói là “Sống lại”.
Thế nhưng kiểu sống lại này sẽ bị người thi pháp khống chế trong tay, nếu nói thứ này có điểm gì ưu việt hơi thuật con rối thì có lẽ nằm ở chỗ người sống lại vẫn còn nguyên toàn bộ hồn phách, cho nên nhìn qua không hề khác với lúc bình thường, hơn nữa cũng không tổn hại tu vi, thậm chí ngay cả chính kí chủ cũng không nhận ra bản thân có điều gì khác thường.
Cho dù Thanh Dương đã có chuẩn bị từ sớm nhưng Lâm Tòng Chi chết đột ngột như vậy, gã phải tìm được ba trăm lệ hồn ở đâu? Có lẽ gã đã tìm những phàm nhân ở xung quanh rồi hành hạ họ đến chết, chỉ có hành hạ đến chết mới có thể dễ dàng biến người ta thành lệ hồn.
Hành động điên rồ như vậy so với Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác đúng là chỉ có hơn chứ không kém.
Phong Thiệu không dám chậm trễ, lập tức dặn Phong Bạch trở về thành hội hợp cùng với Xuyên Nghi và Nấm nhỏ, còn y thì nhanh chóng trở về Côn Luân.
Tuy rằng Phong Thiệu chưa giải thích điều gì nhưng Phong Bạch vẫn nhìn ra tâm trạng của đối phương đang không tốt nên cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Mọi việc cẩn thận, ta sẽ đến sau.” Phong Thiệu gật đầu, hai người liền chia nhau ra làm việc.
Phong Thiệu gấp rút lên đường trở về tông môn, ngự kiếm bay không ngừng, ba ngày sau thì về tới Côn Luân.
Lúc vừa bước ra khỏi trận truyền tống, y làm bộ hỏi đệ tử thủ trận một cách tùy ý: “Lâm sư huynh trở về rồi à?”
“Lâm sư thúc trở về từ hôm qua ạ.”
“Hiện giờ hắn đang ở đâu?”
“Đang ở phía bắc của đại cấm chế ạ.”
“Ừ, trước mắt ta còn có chuyện quan trọng cần làm, ngươi đặt phù triện này bên trong động phủ của Lâm sư huynh giúp ta.” Lúc Phong Thiệu đưa phù triện qua còn không quên truyền âm nói: Việc này có liên quan đến bí pháp cố thọ của sư huynh, cần phải đặt bên trong động phủ mới được, không thể tiết lộ cho người khác.
Phần lớn hai chữ bí pháp đều dính dáng đến tà ma ngoại đạo, trong Côn Luân cũng có lệnh cấm rõ ràng, tuy rằng đôi khi vẫn có người lét lút vi phạm nhưng tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra bên ngoài. Bởi vậy khi đệ tử nghe Phong Thiệu căn dặn thì cũng lập tức nghiêm túc gật đầu xưng dạ.
Phong Thiệu cũng không lo lắng đối phương sinh nghi, bởi vì phần lớn người trong tông môn đều biết Lâm Tòng Chi đã tìm đủ mọi cách để cố thọ kéo dài mạng sống, thậm chí còn từng vì thế mà xảy ra tranh chấp với tông chủ Cố Hoài.
Sắp xếp mọi thứ xong y liền đi thẳng đến Hồng Mông phong, bởi vì nơi ấy không chỉ có Thái Dần mà ngay cả Cố Hoài cũng đang ở đó, ngược lại tránh khỏi không ít chuyện.
Thái Dần hơi nâng tay, chỗ Phong Thiệu đang đứng thẳng liền xuất hiện thêm một cái bồ đoàn, sau đó ông mới hừ giọng: “Sao lần này lại trở về nhanh thế, đã tìm được chỗ ở cho Nguyên Hạo chưa?”
Dù sao Nấm cũng là con trai của Thái Huyền, tuy rằng không thể ở lại Côn Luân nhưng vẫn có huyết nhục tương liên với Côn Luân, cho nên dưới sự trợ giúp của Phong Thiệu, các trưởng lão đều cam chịu ban cho Nấm một đạo hào là Nguyên Hạo. Tính ra nó cùng thế hệ với Cố Hoài và Phong Thiệu, đạo hào của Cố Hoài là Nguyên Cảnh, còn của Phong Thiệu là Nguyên Thịnh.
“Sư tôn, lần này đồ nhi trở về không phải vì đã tìm được chỗ ở cho Nguyên Hạo, mà là… mà là…” Trên mặt Phong Thiệu thể hiện biểu cảm vô cùng rối rắm do dự, rốt cuộc dưới sự thúc giục của Thái Dần mới ngập ngừng nói ra chuyện y trùng hợp biết được: Lâm Tòng Chi vì cố thọ mà không tiếc tư thông với đệ tử của Bão Phác tông trong Bách Trân phường nhằm trao đổi lấy bí dược và bí pháp.
“Trừ bí dược, người của Bão Phác tông còn đưa cho sư huynh một tờ phù triện đầy tà uế, gã nói cứ đặt trong động phủ và nơi có linh khí sung túc ở trong tông môn là có thể kéo dài tuổi thọ”
Phong Thiệu thật thật giả giả nói tới đây, giọng điệu đã lộ ra sự lo lắng vạn phần: “Sư huynh đúng là tuyệt vọng rồi thì cách gì cũng dám thử! Loại biện pháp âm tà như thế này mà huynh ấy cũng tin được… Con cứ nghĩ rằng sư huynh sẽ không thật sự làm theo, nhưng vừa nãy lúc đi tới động phủ của sư huynh con đã ngửi thấy mùi ma khí nồng đậm!”
“Việc này là thật ư?” Thái Dần dựng thẳng lông mày, trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ.
Phong Thiệu bình tĩnh nói: “Thiên chân vạn xác, sư tôn cứ cho người đi vào bên trong động phủ của sư huynh, chỉ sợ mọi người đều có thể cảm nhận được ma khí tà uế tỏa ra từ vật kia!” Cuối cùng còn không quên bổ thêm một câu: “Hơn nữa thị đồng trong động phủ còn nói: lúc nãy thấy sư huynh vội vã đi về phía đại cấm chế của tông môn ”
Nơi nào trong Côn Luân có linh khí dồi dào nhất? Tất nhiên là tông mạch.
Đừng nói là sử dụng tà pháp hiến tế, cho dù chỉ gây hại chút xíu đến tông mạch cũng đã là trọng tội trong tông, bởi nó liên quan đến toàn bộ mệnh mạch của Côn Luân.
“Súc sinh này!” Thái Dần giận dữ đến mức không nói nên lời, trở tay đập một chưởng thật mạnh xuống bàn đá khiến nó lập tức nát thành bụi.
Lúc này Cố Hoài vẫn giữ được bình tĩnh, hắn đã ngự kiếm dưới chân, nói: “Sư tôn, trước tiên chúng ta nhanh chóng ngăn cản đã.”
Thái Dần và Cố Hoài không cần kiểm chứng đã lập tức bay về phía bắc, Phong Thiệu theo sát đằng sau, cho dù bọn họ có muốn kiểm chứng thì y cũng không hề e ngại. Trong phù triện kia đã bị y hóa nhập vào một viên Sát Hồn châu, nếu có người mang đệ tử đi vào tra xét thì sẽ lập tức cảm nhận được ma khí tà uế bên trong động phủ.
Mà sở dĩ Phong Thiệu không thẳng thắn vạch trần âm mưu của Thanh Dương là do vẫn còn băn khoăn và tính toán khác.
Thứ nhất là dù y biết bên trong chày Bát Quái Tử Anh thực chất là một ma khí nhưng lại không thể giải thích được lí do tại sao mình biết. Hiểu biết về ma khí bình thường đã khó, huống chi đây còn là Thượng Cổ ma khí, đừng nói một Đạo tu Kim Đan mới gần trăm tuổi như y, cho dù là Thái Dần thì cũng không thể phân biệt được. Huống chi nếu y bảo đó chỉ là một kiện ma khí bình thường thì rất khó giải thích tại sao nó có thể hấp thu và tạo thành đả kích mang tính hủy diệt đối với tông mạch vốn rất mạnh mẽ thâm hậu. Thế nhưng nếu y nói ra âm mưu của Thanh Dương giống với Thanh Thành từng làm trong nguyên tác thì sẽ không hợp logic.
Thứ hai còn là do Phong Thiệu cố ý muốn lợi dụng sự cố ngẫu nhiên này để tương kế tựu kế, không chỉ ngăn cản ma khí xâm nhập trung tâm của cấm chế mà còn muốn giải quyết một vài tai họa ngầm của mình.
Đại cấm chế của Côn Luân được tạo thành từ rất nhiều trận pháp cổ xưa kết hợp với nhau, phù văn rậm rạp, hình dáng hoa văn cổ kính, nằm ở mặt Bắc của tông môn tỏa ra sức sống rạng rỡ. Tuy nó không được lung linh như những vì tinh tú giữa bầu trời đêm nhưng mỗi một hoa văn cấm chế đều vô cùng rõ ràng, ánh nắng chói mắt cũng chẳng thể nào che khuất được quang hoa của chúng, càng không thể che lấp được suối nguồn linh lực dồi dào mạnh mẽ.
“Bái kiến tông chủ, trưởng lão.” Các đệ tử đang canh giữ ở cấm chế đều hành lễ.
Thái Dần khoát tay, tuy mặt mày bất động nhưng đã dùng thần thức kiểm tra, có điều dường như không tìm thấy được mục tiêu. Ông nhíu mày hỏi thẳng: “Nguyên Dịch đang ở đâu?”
Một đệ tử đáp: “Sư thúc đã đi vào trung tâm của cấm chế rồi ạ”
“Nghiệt đồ!” Thái Dần giận dữ, phất tay áo lập tức bay vào bên trong cấm chế. Phong Thiệu vừa nghe giọng điệu này liền biết sư tôn nhà mình đã thật sự tin tưởng, nhận định lúc này Lâm Tòng Chi đang tự ý dùng bí pháp, ý đồ mượn việc công để làm việc tư, uy hiếp đến tông mạch.
Y khẽ cong khóe môi, cũng đi theo.