PHIỀN NÃO CỦA THIẾU NIÊN PHẢN DIỆN


Suốt dọc đường đi, Phong Thiệu không dám ngự Xích Viêm kiếm hoàng giai.

Tu sĩ Trúc Cơ không thể dùng pháp khí hoàng giai, huống chi ở trong thế tục ngay cả pháp khí thượng phẩm cũng khiến người ta chú ý.

Sau khi Phong Thiệu chạy ra khỏi phúc địa của Lữ thị liền chỉ dùng Tam hỏa kiếm cấp trung, may mà phẩm chất và tốc độ của phi kiếm không liên quan đến nhau, chỉ liên quan đến tu vi thực lực cá nhân.
Cho nên bảy, tám ngày sau, hai người nhanh chóng đi qua vài quốc gia, vài chục thành trấn, rốt cuộc cũng tới nơi giao nhau giữa Đại Hoang châu và Thương Trạch châu.

Ở trong này, Phong Thiệu không còn lo lắng bị người của Bão Phác tông bắt gặp nữa, y chỉ lo ở đây có tông môn nhận lệnh của Bão Phác tông mà thôi.
Có điều cũng không quá lo lắng, dù sao Đại Hoang châu ngoài giáp với Thương Trạch châu, còn giáp với Lương Ung châu, Bình Nhung châu, Bão Phác tông dù có đoán được y đã chạy ra khỏi thành cũng không thể đoán được y đi tới đâu.
Ngay cả như vậy, cẩn thận cũng không thừa.

Phong Thiệu mang theo Phong Bạch đi quanh mấy thành trấn ở biên cảnh mất mấy ngày, dựa vào năng lực gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ đã nhanh chóng làm quen được một tán tu.
Từ Thượng Cổ tới nay, Cửu Châu nhìn như giáp nhau, kì thật vẫn có ngăn cách.

mặc dù kết giới này đã được các vị đại năng giả liên thủ tạo truyền tống trận để đi qua, nhưng những trận pháp này chỉ có tu giả mới dùng được, những người không có tu vi không thể xuyên qua kết giới giữa các châu lục.

Cho nên đối với phàm nhân mà nói, từng châu lục đều là đại lục độc lập.
Muốn rời khỏi Đại Hoang châu, Phong Thiệu không thể dựa vào con đường của phàm nhân nữa, đành phải dựa vào nhóm tán tu.
Tán tu người thì cuộc sống bức bách, người thì sở thích đặc biệt, phần lớn đều không làm công việc nghiêm cỉnh.

Có điều đây cũng là điều Phong Thiệu muốn, chỉ có đám người này mới có thể không truy ra thân phận của y, đồng thời giúp y đi qua truyền tống trận.

Sau khi y uống vài bữa rượu với đám người này, tán gẫu cùng Hồ Thiên Hải liền khiến họ nhận định y là bạn nhậu.
“Phong đạo hữu, huynh và điệt nhi định tới chỗ nào của Thương Trạch châu? Nếu mà không vội, chi bằng đi tới Hạ thành với bọn ta trước?” Người nói là một nam tu khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người gã khôi ngô, màu da ngăm đen, là phù tu đã trung kỳ Trúc Cơ.

Gã là thủ lĩnh của đám tán tu mà Phong Thiệu quen biết mấy hôm nay– Hạ Cường Sư.
Phong Thiệu cười nói:“Chúng ta chỉ đi qua Thương Trạch châu, còn phải đi tới Dương Hạ châu nữa.”
Hạ Cường Sư đĩnh đạc nói:“Phong đạo hữu, ta có sư đệ ở Hạ thành, chính nó gửi tin tức cho ta nói nơi đó có một Hợp Hoan tông môn nho nhỏ dám đắc tội với quý sử của Bồ Đề tự.

Thật là lớn mật! Đại tông môn của Thương Trạch châu tất phải chèn ép tiểu tông môn này một phen, tuy rằng hiện giờ tiểu tông môn đó còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, thế nhưng chỉ sợ vài lô đinh nuôi dưỡng trong tông môn kia sẽ không giữ được.”
Tứ đại tông môn ở Cửu Châu coi trọng nhất chính là danh dự, huống chi còn là Bồ Đề tự vô cùng coi trọng danh tiếng từ bi, cho nên dù bị tiểu tông môn chọc giận cũng sẽ không tự mình ra tay giáo huấn, sẽ bị mất thể diện.

Nhưng những đại tông môn dưới trướng Bồ Đề tự lại không giống vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng.
Hạ Cường Sư thấy Phong Thiệu không động tâm, liền ra vẻ thần bí:“Chúng ta đi chuyến này, nghe nói các nàng đều được nuôi dưỡng làm lô đỉnh từ nhỏ, cực kì bổ dưỡng, rất đáng giá đấy! Nếu không phải ta mang theo hai huynh đệ Trúc Cơ, sáu người Luyện Khí tầng thứ bảy, thì không dám đánh chủ ý lên tiểu tông môn kia đâu.”
Nói đến đoạn này, một tu sĩ sơ kì Trúc Cơ bên cạnh Hạ Cường Sư tên Tứ lang cũng nhìn về phía Phong Thiệu:“Phong đạo hữu dù thế nào cũng là tu sĩ Trúc Cơ, cũng nên đổi sang một bộ đạo bào thượng phẩm mới được? Tuy rằng đạo bào thượng phẩm có giá hai, ba mươi viên linh thạch trung phẩm, nhưng đợi Phong đạo hữu làm vụ này với bọn ta xong, tùy tiện đã có thể dùng bảy tám lô đỉnh, bán qua tay lấy tám trăm viên linh thạch trung phẩm không thành vấn đề!”
“Đúng vậy! Phong tiền bối là Trúc Cơ, chiếm phần lớn, kiểu gì cũng phải được chia trăm viên linh thạch trung phẩm đúng không? Chỉ mất có hơn một tháng thôi, đi Hạ thành với chúng ta đi!” Một tán tu khác cũng phụ họa cùng.

Đối với bọn họ mà nói, nhiều hơn một tu sĩ Trúc Cơ sẽ thiếu đi một phân tiền, nhưng càng có bảo đảm, huống chi tu sĩ Trúc Cơ kiếm tu còn rất mạnh.
Kiếm tu trong tán tu không tính là nhiều, tuy rằng tu kiếm có sức mạnh không tồi nhưng cũng là con đường hao phí tâm lực nhiều nhất, hơn nữa cực kỳ quan trọng tư chất và ngộ tính.

Tư chất không tốt không thể tu được kiếm tốt, ngộ tính không tốt tuyệt không thể lĩnh ngộ được kiếm ý, cho dù tu vi tăng lên, thực lực cũng không tăng cùng.

Nhưng tu pháp như võ tu, phù tu, đan tu các loại khác lại không yêu cầu cao như vậy.

Huống hồ phù tu, trận tu, đan tu còn có thể làm thêm nghề phụ, nếu không được nữa thì như võ tu nhập đội cướp bóc cũng là một con đường để kiếm tiền, con đường tu pháp này đều là những tán tu ít có điều kiện lựa chọn.
Đối mặt với nhóm tán tu hi vọng sâu sắc, trong lòng Phong Thiệu cũng hơi động đậy, chỉ một lần cướp bóc đã có thể kiếm được một trăm viên linh thạch trung phẩm, quả thật là một vụ mua bán có lời.

Mấy năm trước y vì tìm thất tinh linh nhĩ mà đi khắp các nơi ở Cửu Châu, cũng thường xuyên gặp tình trạng túi tiền trống rỗng, lúc ấy ngay cả tiền để vào trận pháp cũng không có đủ.
Chuyện cướp bóc Phong Thiệu quả thật đã trải qua, có điều đều là chặn đường người thường, một lần cướp được rất ít.
Quả nhiên làm việc đơn thương độc mã không bằng đi theo đoàn đội, hiệu quả cao lợi ích nhiều.
Phong Thiệu vừa thất thần, Hạ Cường Sư còn tưởng rằng y động tâm, vội vàng nói:“Phong đạo hữu yên tâm, tiểu tông kia trên dưới cũng chỉ có hơn chục người, tông chủ còn bị đại tông ở đó giết chết, hiện giờ trong tông môn vô cùng hỗn loạn, nghe nói còn có lô đỉnh tự mình chạy theo ân khách.

Lần này chúng ta đi, nếu nhanh chóng……”
“Vẫn là không được, kỳ thật lần này ta đi Dương Hạ châu là vì bị ác nhân gây thương tích, hiện giờ thương thế trên người chưa lành lại, chỉ sợ có đi cũng không giúp gì được cho đạo hữu.” Phong Thiệu thở dài.
Phong Bạch vừa nghe, lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn y một cái, nắm chặt tay y, thiếu chút nữa muốn mở miệng hỏi, nhưng bị dư quang của Phong Thiệu đảo qua liền ngậm miệng.
Một màn này ở trong mắt người ngoài không có gì không thích hợp, ngược lại cảm giác là điệt nhi đang đau lòng thúc phụ.
Nói đến mức này, Hạ Cường Sư cũng không cưỡng cầu nữa, nhưng vài người bên cạnh gã lại không cho là đúng.
Phong Thiệu chỉ xem như không nhìn thấy, lại nói chuyện phiếm với Hạ Cường Sư thêm một lúc, liền đưa lên mấy viên linh thạch trung phẩm, xem như phí “Cùng đường”.
Hạ Cường Sư thấy y đi như vậy, ha ha cười liền tiếp, còn rất tận tình mà dặn một tiếng:“Buổi tối giờ tý chúng ta sẽ xuất phát, Phong đạo hữu nếu như chậm trễ, trận pháp kia sẽ chỉ khởi động một lần.”
Phong Thiệu gật đầu cảm ơn gã, liền mang theo Phong Bạch trở về quán trọ tửu lâu, cuối cùng vẫn không gia nhập cuộc mua bán này.

Có điều mặc dù y trở về phòng, nhưng thần thức vẫn dừng trên bàn của Hạ Cường Sư kia, tu vi của y cao, những người đó không hề phát hiện ra.
Bởi vậy quả nhiên y nghe được một vài lời nhàn thoại.
“Đại ca, tên tiểu tử kiếm tu kia nhìn vẫn khỏe mạnh, căn bản không giống như đang bị thương!” Tiền Tứ lang cau mày nhìn lên lầu.

“Cũng đúng thôi, ta thấy có lẽ là do hắn không xem trọng vụ mua bán lần này của chúng ta?” Có tán tu ngữ điệu không thoải mái.
Cũng có tán tu nghĩ cách đề nghị:“Nói không chừng là chê được phân ít linh thạch? Sao đại ca không mượn sức nhiều một chút, ta thấy hắn cũng muốn ngầm ra khỏi đây, nếu như đại ca uy hiếp thêm một chút, có khi lại……”
Phong Thiệu nghe đến đây trong lòng liền trầm xuống, may mà Hạ Cường Sư cũng không có ý định này, khoát tay nói:“Mua bán không thành vẫn còn nhân nghĩa, hắn đến linh thạch “cùng đường”cũng cho chúng ta, sao chúng ta có thể làm như vậy, lại nói, không phải chỉ là cướp một vài lô đỉnh thôi sao, chúng ta còn thiếu một kiếm tu sơ kì Trúc Cơ?”
Dù sao Hạ Cường Sư cũng là người có địa vị cao nhất trong đám tán tu, nếu gã không có ý này, người bên cạnh cũng không dám làm gì y, vì thế đề tài lại chuyển sang chuyện khác.
Phong Thiệu nhẹ nhàng thở ra, nếu như Hạ Cường Sư thật sự muốn ép mình, y vì để không làm lớn chuyện khiến cho người khác phát hiện, nói không chừng thật sự phải cùng bọn họ chém giết một hồi.

May mà Hạ Cường Sư này làm người vẫn còn có chút nhân nghĩa.
Mà Phong Bạch thấy Phong Thiệu sau một lúc lâu không nói gì, sắc mặt cũng không tốt lắm, vội vàng nói:“ Vết thương cũ của thúc thúc còn chưa lành? Ở chỗ nào?” Nói xong tay nó liền lần vào tìm kiếm trong y phục của Phong Thiệu, lại bị Phong Thiệu một tay đè lại, y bật cười nói:“Người khác nói gì cháu cũng tin?”
Phong Bạch khó hiểu, nói:“Nhưng lời thúc thúc nói tất nhiên là phải tin rồi?”
Phong Thiệu lắc đầu, quyết định phải dạy dỗ tiểu điệt nhi nhà mình cái gì gọi là tu giới hiểm ác, vì vậy liền dẫn nó trở về phòng, truyền âm mật: Người khác nói gì cháu cũng không được tùy tiện tin tưởng, đầu tiên muốn tin thì chuyện gì cũng phải trải qua đầu óc suy nghĩ, lại cân nhắc xem có nên tin hay không.
Phong Bạch trầm mặc một chút, cũng không rõ là đã hiểu hay là không hiểu, sau một lúc lâu mới nói: Tại sao thúc thúc lại lừa bọn họ?
Tư duy này có chút…… Có điều ngược lại đã chọc thẳng trọng điểm, Phong Thiệu khá vừa lòng với linh trí của nó, đáp: Tâm phòng người không thể không có, huống chi bọn họ còn là tán tu chuyên làm nghề này, tâm tư rất giảo hoạt.
Phong Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút nghi hoặc: Người xấu thì phải phòng bị, vậy người tốt cũng phải phòng sao?
Đến cùng vẫn là tiểu hài tử, thiện ác phân biệt rõ ràng như vậy, Phong Thiệu xoa đầu nó, y không muốn chỉ dạy cho Tiểu Bạch mặt tốt của tu giới.

Đứa nhỏ này rất đơn thuần, cho dù Phong Thiệu tự nhận luôn có tu vi cao hơn nó, cũng chỉ sợ vạn nhất thiên tính không hợp sau đó mỗi người đi một ngả.
Tình cảm vài năm chung sống, Phong Thiệu không muốn Tiểu Bạch tâm tính trẻ con, ngây thơ đơn thuần khi đó bị những tu sĩ tâm thuật bất chính bắt làm linh thú.
Phong Bạch thấy Phong Thiệu thất thần nhìn mình, không nhịn được mà nhào vào lòng y, dây dưa hấp thu ấm áp từ đối phương, nói: Thúc thúc cũng không biết sao?
Phong Thiệu nở nụ cười, chỉ truyền âm hỏi nó: Cháu cảm thấy, thế nào là người xấu thế nào là người tốt?
Phong Bạch nghĩ nghĩ, nói: Thúc thúc cứu Lữ Trác Văn bị vây đánh khi còn ở phúc địa kia, còn ra mặt nói chuyện với hai tông môn xấu kia giúp Lữ Xuân Thu, thúc thúc là người tốt.

Nhưng vài tán tu muốn thúc thúc đi cướp người trong tông môn kia là người xấu.
Phong Thiệu sửng sốt, không biết là nên nói kỹ xảo biểu diễn của bản thân vĩ đại hay là Tiểu Bạch đơn thuần ngây thơ.
“Không có chuyện tuyệt đối xấu, ta cứu Lữ Trác Văn và Lữ Xuân Thu đều là có nguyên nhân.


Về phần những tán tu muốn cướp của từ tông môn kia, những thứ đó đều là do tông môn kia cướp được từ nơi khác.”
Có điều giải thích quá sâu sợ là nó không hiểu được, vì thế y đành phải nói: Mọi việc đừng chỉ tin vào mắt nhìn, còn phải dùng đầu óc suy nghĩ, phải động não nhiều, nếu như bị bề ngoài che giấu sẽ phải ăn thiệt thòi.
Phong Bạch cái hiểu cái không, nhưng vẫn đem những lời Phong Thiệu nói đều khắc ghi vào trong đầu.

Nhưng nó còn không quên một chuyện khác, truy vấn:“Thúc thúc, lô đỉnh là cái gì? Rất bổ dưỡng à? Thúc thúc từng dùng chưa?”
Ở trong lòng Phong Bạch, thân thể thúc thúc nó quả thật không tốt chút nào, một lần lại một lần thiếu chút nữa không tỉnh lại được.

Nếu lô đỉnh thật sự hữu dụng như vậy, nó nghĩ nó muốn đi cướp.
Phong Thiệu không cảm thấy lô đinh này nọ có gì phải kiêng dè.

Ở tu giới, lô đỉnh giống như thuốc bổ, chỉ khác nhau ở chỗ một cái dùng nhiều lần một cái dùng một lần.

Vì thế, y giải thích đơn giản với Phong Bạch cái gì là lô đỉnh, cái gì là thải bổ.
Linh trí của Phong Bạch quả nhiên là có chút quá cao, không chỉ suy một ra ba, hơn nữa còn nhanh chóng liên tưởng đến việc khác:“Thúc thúc, chuyện chúng ta làm trước đây, hút hóa dùng nguyên tinh…… Chính là thải bổ? Ta làm lô đỉnh của thúc thúc, thúc thúc làm lô đỉnh của ta?”
Sắc mặt Phong Thiệu khó coi, đầy đầu hắc tuyến, vậy mà bị nói thành lô đỉnh, thải bổ…… Cho dù là có ý tứ này ở bên trong, nhưng y nghe vẫn cảm thấy không thoải mái.

Vì thế bấm tay gõ trán Phong Bạch, kiên quyết sửa đúng quan niệm sai lầm của nó:“Không được nói bậy, không có tình cảm, đơn thuần là vì thải bổ mà thải bổ, đương nhiên là làm lô đỉnh.

Nhưng nếu là có cảm tình lại là cả hai bên tình nguyện, sao có thể gọi là lô đỉnh, là thải bổ?”
“Vậy gọi là gì?” Phong Bạch đầy mặt ham học hỏi, hỏi.
Cái này ngược lại khiến Phong Thiệu ngẩn người, nhưng tâm tư linh động của y nhanh chóng hoàn hồn, trảm đinh tiệt thiết nói:“Cái này gọi là hỗ trợ, chúng ta làm như vậy tốt cho cháu cũng tốt cho ta.” Nói xong ho khan hai tiếng che dấu chột dạ, trầm giọng hỏi một tiếng “Chẳng lẽ cháu không thích?”
“Thích.” Phong Bạch dùng lực gật gật đầu, ngẩng mặt trong lòng Phong Thiệu, nói:“Chỉ cho phép thúc thúc hỗ trợ ta thôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc