PHU QUÂN NGỐC VẬY MÀ LÀ ĐẠI TƯỚNG QUÂN


Đất xung quanh phủ đều bị tưới cho ướt, từng ngóc ngách đều được tưới qua, mỗi ngày một lần như vậy cũng có thể coi như là bổ sung chất dinh dưỡng cho đất, so với cách làm thông thường nhanh hơn nhiều lắm.

Tư An chỉ giải thích sơ qua là đất thiếu nước nên những cây khác mới không sinh sản được, đến hoa dại cũng không thể mọc, tuy đám người bọn họ không biết lời này có phải sự thật hay không nhưng lại cảm thấy phu nhân của bọn họ rất lợi hại.

Lão Tống cảm thấy lời Tư An nói cũng có phần hợp lý, mùa này đang là mùa hạn, đừng nói đất trong phủ đến hồ ở phía tây thôn Hạ cũng đã suy kiệt dòng chảy của nước, làm người dân nơi đó khốn đốn không ít.

Những năm trước đến mùa hạn tuy mực nước bị suy kiệt nhưng không có bao nhiêu, hai tuần mưa ít nhất cũng một lần nhưng năm nay, đã tới mùa hạn được ba tháng, mấy tháng nay đến một giọt mưa cũng không thấy, người dân còn đồn thổi năm nay chính là thiên tai.

Người dân ở những huyện nhỏ vẫn chưa biết được những tin đồn này, nếu không chỉ sợ hoàng thượng có ra mặt để trấn an người dân, thì tình trạng này chỉ ổn định được vài hôm sẽ lại đâu vào đó.

Nếu sắp xếp theo thứ tự gây thiệt hại, thì hạn hán đứng thứ hai sau lũ lụt.

Lũ lụt có thể đắp bờ để ngăn chặn nhưng đối với hạn hán cho dù tân hoàng đế tài giỏi thế nào đi nữa, thì đây chính là bài toán khó, như chưa dạy đọc chữ thì đã có người chỉ vào mặt chữ, bắt đọc.

Tân hoàng đế vừa mới lên ngôi, triều chính vẫn chưa xử lí ổn thoả, huống hồ tiên hoàng đế ăn chơi trác táng, việc chính sự đều không lo, kho bạc trong cung đã cạn kiệt, tân hoàng đế vừa lên ngôi đã miễn thế hai năm cho người dân, kho bạc không có vào chỉ có ra, là vua một nước lại ăn uống rất bình dị, hậu quả tiên đế để lại, tân hoàng đế vừa lên ngôi đã phải xử lí, triều thần cũng có vài người tra ra là người hại chết tiên hoàng đế, còn cho người dùng mỹ nhân kế, hại chết ông trên giường.


Tân hoàng đế khó khăn lắm tra ra được những triều thần làm loạn, lệnh bắt nhốt ban án tử, thuốc độc càng không có bạc để điều chế nên phải dùng phương pháp chặt đầu.

Gần đến chiều Cố Ngôn mới trở về, hắn vừa trở về liền nhìn thấy Tư An ngồi ở đình viện, trên người mặc bộ y phục xanh lam nhạt, tóc được búi cao còn đeo một đôi bông tai ngọc bích được điêu khắc là một cái bông hồng càng làm nổi bật khuôn mặt của cô, ánh nắng chiều gọi vào đình viện, người khác nhìn qua còn nghĩ bản thân đã gặp phải tiên nữ.

Tư An thấy Cố Ngôn trở về liền đứng bật dậy còn treo nụ cười lên khoé môi mà chạy tới phía hắn.

- Sao lại về muộn như vậy, trong cung có việc rất quan trọng?
Cố Ngôn nắm lấy tay Tư An kéo người vào đình viện, phần thức ăn trong tay đưa cho Lão Tống để ông giúp mình bỏ ra đĩa.

Cố Ngôn:" Mùa này hạn hán kéo dài, thôn Hạ hồ nước kiệt quệ gần hết, hoàng đế đang đau đầu, truyền lệnh triệu kiến ta giúp ngài ấy nghĩ biện pháp, nhưng ta giỏi về binh thương những thứ khác đều không biết quá rõ, thấy ta không suy nghĩ được biện pháp hoàng thượng liền đuổi ta về.

"
Cố Ngôn kể một lượt tình trạng cho Tư An nghe, cô không nói gì, thấy Lão Tống đem thức ăn bày lên bàn cô liền nuốt một ngụm nước bọt.

Mùi hương của thức ăn bay thẳng vào mũi của người khác, mùi hương rất mê người.

Còn có cái gì toả ra mùi hương mê người ngoại trừ thức ăn hay sao?
Cố Ngôn cũng không nhắc đến việc lúc nãy, nhìn bộ dáng này của Tư An, hắn hơi nhướng mày.

Tư An nhìn một cái khay có tám cái ngăn nhỏ bên trên đều có đồ ăn, thịt gà băm nhỏ được xếp thành khoen đồng tiền xu, mỗi ngăn đều có những món khác nhau, hải sâm, vi cá, bào ngư, xương cá, bong bóng cá, tôm, dăm bông và măng tây.

Cô dùng đũa kẹp một miếng cho vào miệng.

Cố Ngôn:" Món này là bát tiên, thế nào? Hợp khẩu vị của nàng hay không?"
Tư An nuốt thức ăn trong miệng xuống, dùng đũa kẹp thức ăn đưa tới bên khoé miệng Cố Ngôn.

Hắn không từ chối mà há miệng ngậm lấy thức ăn Tư An đưa tới.

Bộ dáng còn rất hưởng thụ, Lão Tống nhìn bộ dáng này của Cố Ngôn khoé mắt liền giật.


Tiểu Ngọc cũng đứng bên cạnh Lão Tống, không nhịn được mà lên tiếng.

- Thúc nói có phải ta hoa mắt rồi không, chẳng phải mọi người đều nói đại tướng quân Cố, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ không thay đổi sắc mặt? Ta đây chắc chắn là hoa mắt rồi, chắc chắn bị nắng hung đến gây ảo giác rồi.

Lão Tống:" Ngươi hỏi thúc, thúc biết hỏi ai a? Nếu ngươi bị nắng hung cho ấm đầu thì ta chắc chắn cũng sắp bệnh rồi, đều gặp ảo giác như ngươi, phu nhân sắc đẹp như hoa như ngọc, nếu là nam nhân khác chỉ sợ đều si mê phu nhân như vậy.

"
Tiểu Ngọc thở dài một hơi:" Ta sau này cũng muốn có một phu quân, ôn nhu lại cường tráng, yêu thương ta như Cố thiếu gia yêu thích phu nhân.

"
Lão Tống nghe lời này liền phất ống tay áo:" Nếu ngươi muốn như vậy, trước tiên tích góp bạc chuộc thân đi thôi.

"
Ông nói xong liền rời đi.

Tiểu Ngọc tất nhiên biết một nữ nhân muốn được gả đi trước tiên phải tích góp bạc chuộc thân, ai lại muốn lấy một người đã bán thân? Cho dù có đồng ý đi nữa, chủ nhân của bọn họ tất nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra.

Tư An để Cố Ngôn nuốt xong thức ăn liền nói:" Món này đặc biệt ngon, nước sốt lại đậm vị ta không biết thời cổ đại còn có những món đặc sắc như vậy.

"
Bởi vì khác nhau về ẩm thực đến văn hoá, đa số mọi người ở đây đều ăn nhạt đã quen, Tư An cùng với Cố Ngôn đã dùng qua thức ăn ở tửu lầu trên huyện,

nhưng thức ăn ở đó chỉ được xem là ổn, có thể nuốt xuống mà thôi, còn vị rất nhạt, như dùng nước lã pha thêm đường vào mà uống.

Vị động lại đầu lưỡi không lâu, không giống như bát tiên này.

Tư An không đợi Cố Ngôn trả lời, kẹp thêm một khối bánh được bày biện lên trên đĩa, cách trang trí có phần đẹp mắt, vừa nhìn vào liền khiến người khác muốn cắn một ngụm.

Bánh này là bánh hoa mai rễ sen, bánh này cô đã từng thử qua, nhưng không ngon nên Tư An không mua lại.

Tư An còn muốn đưa cho Cố Ngôn thử trước, hắn liền cười khẽ:" Nàng muốn ta làm chuột bạch thử trước? Nàng cứ yên tâm bánh hoa mai ở đây làm đặc biệt ngon, ngọt nhưng không ngấy không giống như bánh hoa mai ở huyện chúng ta.

"
Cố Ngôn cắn một ngụm nhỏ, Tư An thấy vẻ mặt của hắn không có gì thay đổi mới cắn vào chỗ Cố Ngôn vừa cắn.

bát tiên
bông tai Tư An đeo
hoa mai rễ sen


Bình luận

Truyện đang đọc