PHU QUÂN NGỐC VẬY MÀ LÀ ĐẠI TƯỚNG QUÂN


Cố Ngôn trọng trách trấn giữ biên cương, Tô Hoằng Ái Tân ban lệnh cho hắn trở về ba năm một lần, thân là đại tướng quân, trọng trách trên vai không nhỏ, người khác hai năm sẽ đến ngày nghỉ mà trở về một lần, Cố Ngôn là đại tướng quân, không có lệnh của vua không thể trở về, nên Tô Hoằng Ái Tân ban lệnh như vậy đã là đặc cách lắm rồi.

Khắc Ninh xem hắn như nghĩa đệ, Tô Hoằng Ái Tân tuy không xem Cố Ngôn là nghĩa đệ nhưng hắn chính là cánh tay phải của ông, biên cương loạn lạc, nếu không phải Cố Ngôn có kế hay, chỉ sợ lúc ông vừa đăng cơ thủ cấp cũng bị chặt xuống treo lên cổng thành, lúc tiên đế qua đời, quân giặt đã đánh vào gần kinh thành, tân hoàng đế đăng cơ, việc đầu tiên là tập hợp binh lính chuẩn bị khai chiến, nhưng quân giặc ít nhất đã mười mấy ngàn, nhiều nhất là mấy chục ngàn quân, bên Tô Hoằng Ái Tân tập hợp hết chỉ có một ngàn, ông đành hết cách mới đưa ra lệnh mỗi nhà phải có một nam nhân đi tòng quân những người có công đi lao dịch thì có thể miễn.

Tập hợp những người vừa tham gia tòng quân cũng chỉ có một ngàn, quân số này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, căn bản không thể thắng nổi, nhưng Tô Hoằng Ái Tân cũng chỉ đành liều một lần, nếu không liều kết cục chỉ có một là mất nước, người dân phải làm nô lệ còn ông đến thủ cấp cũng không còn.

Đám người vừa tòng quân căn bản chưa được huấn luyện, môi trường quân doanh vốn dĩ khắc nghiệt, có thể sống trở về hay không còn khó nói, nhưng bây giờ vừa tham gia đã phải ra trận? Cái này chắc chắn đường để trở về cũng không có.

Bọn họ nghe được tin liền nháo nhào, Tô Hoằng Ái Tân đứng trên đài quan sát rất cao, để quan sát hết toàn bộ quân lính phía dưới, ông chỉ thấy một nam nhân thân hình cao lớn, đứng ở hàng đầu tiên trên người mặc bộ quần áo vải thô màu nâu, trên khuôn mặt đều là vẻ lạnh nhạt, nhưng chuyện đánh giặc này còn mạng hay không cũng không phải chuyện của hắn.


Phải biết trên chiến trường, không sợ kẻ địch mạnh mà chính là sợ kẻ đến mạng cũng không cần.

Tô Hoằng Ái Tân chỉ để ý một chút liền nhìn qua nơi khác, trên chiến trường thanh gươm nhuốm máu, xác người chất đống, cũng có khi nhất thời quá hoảng sợ mà không thể bày ra biểu cảm gì, sau này ông mới biết, Cố Ngôn lần đó chính là liều mạng muốn chết trên chiến trường, người sống sót trở về còn nói hắn như sát thần được địa ngục cử lên, Cố Ngôn gặp người nào liền giết người đó, cũng không ngần ngại lao vào phòng tuyến của giặt, hắn lúc đó chính là muốn tìm đường chết, muốn bọn họ một đao gi3t chết hắn, nhưng không biết vì sao, tay Cố Ngôn như không nghe theo sự điều khiển của hắn, cứ vung lên mà chém xuống, máu nhuộm đỏ thanh gươm trên khuôn mặt cũng dính không ít máu, nơi nào hắn đi qua, nơi đó liền có xác lót đường cho Cố Ngôn đi.

Tô Hoằng Ái Tân lúc nhận được thư báo cáo trong quân doanh, phân nửa thư đã kể về công lao của Cố Ngôn, còn nói bọn họ thấy hắn cưỡi ngựa đạp lên xác người mà chạy trở về quân doanh, trên người đều là máu, giáp cũng không còn, trên lưng đều là vết chém lớn nhỏ, nhưng một cái cau mày cũng không có.

Ngay từ lúc đó, bọn họ đều đặt hết hy vọng lên người Cố Ngôn.

Tư An trở về phủ, Tiểu Ngọc đã chờ sẵn, thấy cô y liền đi tới vén rèm.

- Phu nhân, buổi sáng đã có người đem yến tới rồi còn nói khi nào chúng ta cần yến cứ đến chỗ bọn họ thông báo trước một ngày, bọn họ sẽ lên núi lấy tổ yến cho chúng ta.

Tư An thấy bộ y phục trên người có phần rườm rà liền quyết định nâng lên mà đi xuống xe ngựa, Tiểu Ngọc nhìn một màn này liền vội vàng đưa tay đem vạt y phục trong tay cô bỏ xuống.

- Phu nhân không thể mặc như vậy, nữ nhân không thể nâng vạt y phục không thể để nam nhân khác ngoài Cố tướng quân thấy chân.

Lời nói này vừa nói ra, ngón chân Tư An bên trong giày vải bất giác cuộn tròn.


Chân cô quý giá tới vậy à?
Nhưng mà Cố Ngôn cũng chưa từng nhìn chân của cô nha.

Cũng không phải là chưa từng nhìn thấy nhưng Tư An không tự nguyện, thì chính là chưa nhìn thấy, nếu không lúc ngủ cô không mang giày, Cố Ngôn có khi đã nhìn thấy rồi.

Tư An bất đắc dĩ không nâng váy, mà đi vào trước Tiểu Ngọc, y như không tin cô sẽ không nâng váy mà đi theo sau nhìn chằm chằm vào vạt váy, nếu có nâng, Tiểu Ngọc cũng sẽ kéo xuống kịp.

Tư An đi vào bên trong nhà bếp đem hai tổ yến đi ngâm, một tổ yến có thể làm được ba bát yến, một tổ yến ở đây rất lớn.

Tư An ngâm tổ yến ba mươi phút, mới đem ra bên ngoài dùng hai cây trâm rửa sạch còn ngâm qua nước sôi dùng làm đũa để gắp sạch lông yến trên tổ, đầu đũa quá lớn không thể gắp lông yến chỉ có thể dùng cách này mới có thể làm sạch lông yến.

Tiểu Ngọc bên cạnh cũng học theo dáng vẻ của Tư An, còn rất thuần thục mà lấy ra từng sợi lông nhỏ, tổ yến ngâm qua với nước rất mềm, còn rất trong nhìn ra rất giống thịt yến, mặc dù Tiểu Ngọc chưa từng thấy thịt yến.


Hai người loay hoay gần hai canh giờ mới có thể loại bỏ được lông yến, Tư An ngồi đến hai lưng đau nhức, món ăn này tuy bổ dưỡng nhưng làm qua có chút cực, cực nhất chính là công đoạn lựa bỏ những sợi lông, yến dùng nước bọt làm tổ còn lấy lông trên người làm tổ, nên trên tổ yến mới có không ít lông.

Yến loại bỏ lông xong, Tư An đem đi rửa qua với nước, đem tổ yến chia ra từng bát nhỏ đủ sáu bát yến mới bắt đầu bỏ đường, táo đỏ còn có hạt sen vào từng bát xong cô mới đổ nước vào bát cho ngập yến, cô để Tiểu Ngọc đem một nồi nước lớn nấu sôi mới bỏ từng bát yến bỏ vào chưng.

Tư An làm cho Cố Ngôn nên thừa dịp này cho người trong phủ nếm thử qua, đây chính là món ngon còn rất bổ dưỡng.

Tư An chưng xong liền để Tiểu Ngọc đem chia cho từng gia nhân trong phủ, chỉ để lại một bát cô đặc biệt bỏ nhiều hạt sen cho Cố Ngôn, dạo gần đây hắn mất ngủ, ăn nhiều nhị sen có thể cải thiện tình trạng mất ngủ.

Tư An không thích ăn yến, cô đứng trước phòng, dũi eo, trời hôm nay đứng gió đến một ngọn gió cũng không có, Tư An loay hoay cả buổi sáng lúc chưng yến hiện tại đã gần đến giờ trưa, phỏng chừng hắn sắp trở về rồi đi?


Bình luận

Truyện đang đọc