PHU QUÂN NGỐC VẬY MÀ LÀ ĐẠI TƯỚNG QUÂN


Cố Ngôn đi vào rừng hai ngày vẫn chưa trở về phủ, Hinh Nhi mỗi ngày đều đến đây chờ đợi, bởi vì thân phận của y nên Lão Tống không thể đuổi người đi, dù sao Hinh Nhi là nữ nhi duy nhất của tể tướng, đừng nói là ông, đến hoàng hậu cũng phải nể mặt Hinh Nhi đến ba phần.

Hinh Nhi đến đây đều mượn thiện phòng của bọn họ để nấu ăn, ba người nha hoàn bên cạnh cũng chạy đến phụ giúp một tay, người trong phủ Hinh Nhi đều bị y sửa lưng, như thật sự Hinh Nhi là chủ nhân của Cố Thái Phủ, thức ăn làm một lần năm sáu món, còn bày biện rất đẹp mà đợi Cố Ngôn về dùng bữa cùng y nhưng đợi rồi đợi, thấy người không về liền kêu người đem thức ăn đổ đi.

So với Hinh Nhi, những gia nhân trong phủ thích Tư An hơn, đối xử với bọn họ rất tốt còn nấu ăn rất ngon, cũng không hoang phí đồ ăn, tuy thức ăn là do Hinh Nhi cho người mua đem đến, nhưng những món này nấu xong rồi vẫn chưa có người chạm đũa vào đâu.

Ngày thứ năm Cố Ngôn rời đi, trời mưa tầm tã từ sáng sớm đã mưa, còn kèm theo tiếng sấm rất lớn, xe ngựa chuyên dụng để chở tù nhân đi ra vào từng đợt, ở khu rừng ở phía ngoại ô đều là vết bánh xe ngựa, thùng xe không phải được làm bằng gỗ mà là những sợi dây thép đan san sát vào nhau, bên dưới tấm gỗ còn bên trên là những sợi thép rất dày được bọc kín, để tránh việc tù nhân đào tẩu.

Ở sau lưng người đánh xe là một miếng gỗ chắn ngang, để tránh chuyện tù nhân ám sát người đánh xe ngựa.

Xe chở tù nhân đi qua lại giữa màn mưa càng khiến tâm trạng người dân trở nên khẩn trương, từng đợt từng đợt quân lính chạy ra vào cũng không ít.

Trời mưa lớn lấn át đi tiếng xe ngựa di chuyển, mưa như trút nước vậy mà xe ngựa vẫn cứ di chuyển trong màn mưa, người dân ngồi trong nhà nhìn ra, có vài hài tử tò mò hô lớn để hỏi người đánh xe, nhưng tiếc là mưa quá lớn, đứng gần nhau nói gì rất khó để nghe được, huống chi người ở bên ngoài.

Mưa đến tối muộn, buổi chiều xe ngựa đã ngừng ra vào, trên đường chỉ còn lại vệt bánh xe ngựa, xe ngựa rời khỏi cung không thấy quay lại, quân lính cũng chưa thấy một người trở về.


Những thị vệ trong cung, dùng một miếng nhựa xếp lại làm một cái loa nhỏ, người phía trước cầm loa người phía sau cầm một cái trống nhỏ mà gõ.

Tiếng mưa pha lẫn tiếng thị vệ tạo nên một tạp âm khiến lòng người khác hoang mang.

- Buổi tối mưa to gió lớn, đóng cửa cẩn thận, hoàng thượng có lệnh buổi tối hôm nay không được bước ra ngoài, nghe được tiếng gì cũng không được ra mở cửa, mọi người chú ý.

Hết tiếng này đến tiếng khác, vang vọng khắp kinh thành, tiếng thị vệ thông báo gần một canh giờ đường phố mới trở nên yên ắng.

Buổi tối mưa đã ngừng, gần giữa khuya người dân nghe tiếng xe ngựa lọc cọc còn có tiếng bánh xe rất lớn như rất nhiều chiếc nối đuôi nhau, có người tò mò nhưng lại không dám ra bên ngoài để nhìn ngó, người lại gan hơn nhưng chỉ dám đứng bên trong nhà hé cửa ra một khe hở mà nhìn ra.

Trời mưa nên không có trăng nên nhìn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bên ngoài xe ngựa nối đuôi nhau mà di chuyển đều là những chiếc xe ngựa chở tù nhân, là những chiếc xe buổi sáng vừa ra khỏi hoàng cung, ngoài người đánh xe ngựa ra phía sau còn chở không ít người, một chiếc xe ngựa chở năm sáu người, thân hình rất cao lớn nhưng lại gầy gò, khuôn mặt hốc hác như bị bỏ đói rất lâu, nhìn xe ngựa di chuyển trong đêm, còn có một cái đèn lồng treo phía trước nhìn thế nào cũng giống chuyến xe từ địa ngục rước những người sắp chết đi.

Cố Ngôn oai phong cưỡi ngựa chạy cuối cùng, trên người tuy mặc một kiện vải thô nhưng khí chất đó bọn họ tất nhiên không lẫn đi đâu được.

Hoàng thượng cho thị vệ đi thông báo như vậy chính là tránh chuyện bất trắc sơn tặc thoát ra được mà làm hại người dân, cho dù người dân ở trong nhà sơn tặc muốn vào, cửa cũng không thể ngăn được, nhưng chí ít vẫn an toàn hơn bên ngoài nhiều lắm.

Sơn tặc được chở vào trong ngục tối, Cố Ngôn cưỡi ngựa đi thẳng vào chính điện.

Hoàng thượng vừa nhìn thấy Cố Ngôn liền lên tiếng:" Ta nghe nói đám sơn tặc bộ dáng hốc hác, người không giống người quỷ càng không giống quỷ? Ta còn chuẩn bị đến xem xét một chút.

"
Cố Ngôn lấy trong túi áo trong ra một thứ được gói bằng giấy.

- Thứ này là hoa anh túc còn được gọi là thuốc phiện, thần tìm được trong chỗ của sơn tặc, bộ dáng hốc hác như vậy chính là dùng quá nhiều thuốc phiện.

Tô Hoằng Ái Tân nhận lấy mà mở ra, bên trong có năm sáu bông hoa màu tím, y nheo mắt lại nhìn lên Cố Ngôn.


- Phụ thân ta cũng từng dùng qua thứ này, bộ dáng đúng thật rất hốc hác, đến thức ăn cũng không thể nuốt trôi.

Cố Ngôn:" Thời tiết của Đại Thanh sẽ không trồng ra được hoa anh túc, những người dùng thuốc phiện thần khai thác được, đều du nhập hoa anh túc qua một thương nhân người ngoại quốc, mỗi tháng đến Đại Thanh một lần chỉ để bán những hoa anh túc ở chợ đen.

"
Tô Hoằng Ái Tân nhìn bộ dáng mệt mỏi của Cố Ngôn, dưới mí mắt có một quầng thâm rất rõ, quần áo xốc xếch trên người đều là vết mưa dính vào quần áo, còn có vết bùn bộ dáng bẩn đến hề hề.

Tô Hoằng Ái Tân:" Chuyện này ngươi xử lí đến đây thôi, việc còn lại ta sẽ xử lí, mau trở về với thê tử của ngươi.

"
Cố Ngôn chỉ đa tạ liền lui xuống.

Hắn trở về Cố Thái Phủ, Lão Tống như đã biết trước tối nay Cố Ngôn sẽ trở về mà đứng ở bên ngoài cổng đợi, trong tay còn cầm theo một cái ô vải, đèn lồng trong phủ được thắp sáng choang.

Lão Tống thấy Cố Ngôn cưỡi ngựa từ phía xa, đã cho người chuẩn bị xiêm y với nước ấm cho hắn ngâm mình.

Cố Ngôn nhìn thấy Lão Tống, leo xuống ngựa, đưa ngựa cho ông.

Lão Tống:" Thiếu gia, mấy hôm nay Hinh tiểu thư đều đến đây, còn mượn thiện phòng để nấu thức ăn đợi ngài trở về ăn cùng, ta cảm thấy Hinh tiểu thư không đơn giản là ăn cùng, ngài nên cẩn thận một chút.


"
Cố Ngôn:" Không đơn giản là ăn cùng?"
Lão Tống cầm dây cương ngựa mà gật đầu:" Lúc mượn thiện phòng của chúng ta, không cho gia nhân lại gần nửa bước, thứ lỗi cho ta, không có lệnh của ngài mà ta đã cho người thông báo với phu nhân, dù sao ta cảm thấy nữ nhân mới hiểu được nữ nhân suy nghĩ thứ gì.

"
Cố Ngôn:" Cố Thái Phủ của ta từ bao giờ người ngoài lại tự tiện ra vào? Nơi này ngoài ta ra chủ nhân còn lại chỉ có Tiểu An.

"
Cố Ngôn không muốn Tư An đi mấy ngày đến kinh thành chỉ để xử lí việc này, nhưng đã thông báo rồi, hiện tại chắc chắn người cũng đã trên đường đi đến đây.

Nếu không phải ngày mai còn phải vào cung tham gia buổi thượng triều buổi sáng của hoàng thượng, Cố Ngôn sẽ đến bến cảng mà trở về trong đêm.




Bình luận

Truyện đang đọc