PHU QUÂN NGỐC VẬY MÀ LÀ ĐẠI TƯỚNG QUÂN


Hinh Nhi cho người điều tra về Tư An.

Lúc nhận được tin báo, Hinh Nhi liền đi đến thôn của Cố Ngôn, Hinh Nhi đi xe ngựa vào thôn, hai thị vệ cưỡi ngựa đi theo sau, nhân vật lớn như vậy đến thôn, tạo ra một trận ồn ào không nhỏ, bọn họ còn nghĩ đi xe ngựa đến tìm lí chính hay Tư An, nhưng xe ngựa lại đến thẳng nhà Tiền thị.

Tiền thị đang ngồi bên ngoài sân, trong tay cầm một cây quạt hương bồ còn đang than trời tại sao lại không cho mưa, buổi tối hơi nóng từ đất nhả ra nóng càng thêm nóng, so với buổi sáng cũng không khác gì, nếu có khác thì chỉ khác buổi tối có gió hiu hiu xem như còn dễ chịu, nhưng vào nhà ngủ liền nóng bức muốn chết.

Chuyện Tư An mua đất còn mua cả ngọn núi, cuối cùng không giấu được nữa, người trong thôn đều biết, Tiền thị mấy hôm nay cũng vì chuyện này mà giận chó mắng mèo, không có Tư An ở nhà, bà tất nhiên không e sợ mỗi ngày đều chạy đến nhà Tư An, hiên ngang như nhà của mình, gạo hay muối gia vị đều gom đi hết, còn muốn đem ngựa với bò kéo về nhà, gà trong chuồng cũng mở cửa cho đám gà chạy lung tung.

Cố Ngôn khó khăn lắm mới lấy được thê tử mình yêu thích, cũng khó khăn lắm mới có thể đi cùng nhau, Liêu Thần không thể vì chuyện nhà mà chạy tới làm phiền, gà thả ra, y sẽ bắt lại, bò muốn đem về Liêu Thần nhất định không cho, gạo với muối lấy hết sẽ không lấy nữa, khi nào trở về Liêu Thần sẽ dùng số tiền tích góp được mua gạo, muối để trả lại cho Tư An.

Người đến rửa sơn tra, Tiền thị cũng làm khó bọn họ, còn bắt một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh, ra dáng chủ mà chỉ trỏ lâu lâu còn mắng mấy câu, bọn họ bởi vì nể tình Tư An nên mới nhịn như vậy, cho dù Tiền thị cùng với nhà Tư An đã giải trừ quan hệ, nhưng đó là lúc trước còn bây giờ Cố Ngôn tìm được thần y, lúc tỉnh táo biết đâu sẽ đổi ý, huống hồ bọn họ làm việc cho Tư An, nếu không rửa với tách vỏ, mứt sơn tra sẽ không được thành phẩm, mứt không được nấu sẽ không thể giao hàng đi, cuối cùng thiệt hại vẫn là Tư An gánh chịu, Tư An giúp bọn họ có bạc cải thiện bữa ăn, còn giúp bọn họ đi tìm phu tử, bọn họ chỉ cần chịu đựng đến lúc Tư An trở về là được.


Đám người bọn họ tuy nghèo có nghèo nhưng không phải hạn người, hôm nay người khác cho nắm gạo lúc đói, lúc có gạo ăn rồi liền quên mất.

Liêu Thần vừa đi ra bên ngoài, nhìn thấy phía xa có một chiếc xe ngựa còn nghĩ hai người trở về, nhưng nhìn hình được thiêu bên trên thùng xe, y liền biết là xe ngựa của Hinh gia.

Tiền thị cất quạt hương bồ vào nhà, đem một chung trà uống sạch mới chuẩn bị đến nhà Tư An
Chân chưa bước ra khỏi cửa, trước cổng liền xuất hiện một cổ xe ngựa rất sa hoa, buồng che còn có tua rua rất bắt mắt, bà thấy một nha hoàn leo xuống khỏi xe ngựa, vén màn, người bên trong mới lộ diện.

Là một nữ nhi bộ dáng rất xuất chúng, nhưng trên mặt chín phần mười là kiêu ngạo, trên người mặc đều là lụa thượng hạng, chói mắt vô cùng.

Nha hoàn:" Hinh tiểu thư, nơi này là nhà của đại tướng quân, còn người này là nương của ngài ấy.

"
Tiền thị:" Đại tướng quân? Các ngươi có nhầm hay không, nơi này không phải nhà của đại tướng quân mà các ngươi tìm, ta chỉ có hai nhi tử, một người đang chuẩn bị thi khảo đồng sinh, nhi tử lớn hơn vừa đi sang thôn bên cạnh, cả ngày hết ăn rồi lại chơi căn bản không phải là tướng quân gì gì đó, các người lầm nhà rồi.

"
Hinh Nhi biết chuyện gia đình bọn họ, nên đối với câu trả lời này cũng không thấy có gì lạ:" Thẩm không có nhi tử nào tên là Cố Ngôn hay sao? Ngài ấy chính là đại tướng quân, còn được hoàng thượng trọng dụng.

"

Lời này vừa nói ra, bên tai Tiền thị chỉ nghe tiếng ầm ầm, tên ngốc Cố Ngôn vậy mà lại là đại tướng quân? Tại sao lúc được nhận chức, không thấy có người trở về thôn báo một tiếng? Còn được hoàng thượng trọng dụng như vậy phỏng chừng có không ít bạc đi? Vậy mà trở về chỉ đưa cho bà bao nhiêu đó bạc? Bà còn phải đem số bạc đó chi ra để cho hắn lấy thê tử.

Không đợi Tiền thị lên tiếng, Hinh Nhi nói tiếp.

- Ta là Hinh nhi nữ nhi của tể tướng.

Tiền thị nghe hai từ nữ nhi tể tướng, lại có chút nghi ngờ mà nhìn Hinh Nhi.

Hinh Nhi vẫn là lần đầu hạ thấp bản thân chạy đến thôn nhỏ bé như vậy còn đứng trước một căn nhà tồi tàn đến không nở nhìn, nếu là ở kinh thành đừng nói những người như vậy sẽ nói chuyện cùng y, ngay cả cái liếc mắt cũng không được y liếc đến, nhưng lần này vì Cố Ngôn nên Hinh Nhi mới đành hạ thấp bản thân như vậy.

- Lúc đầu chẳng phải là thẩm đẩy thê tử hiện tại của ngài ấy đến hay sao? Ta chấp nhận làm thiếp thất nhưng ngài ấy lại không để ý đến ta!.

.


Bởi vì là giờ trưa mọi người đều bận rộn xử lí hết công việc để trở về dùng bữa, bọn họ thấy xe ngựa vào thôn cũng cảm thán rồi thôi, huy hiệu đó đến một người cũng không nhận ra là huy hiệu của hoàng tộc.

Chỉ có đám hài tử thích đi hóng chuyện chạy theo phía sau.

Tiền Thị không biết nghĩ gì liền xua tay:" Nó không đồng ý thì là không đồng ý, ngươi muốn ta một lần nữa đẩy người tới bên cạnh nó sao? Thê tử nó rất hãn, điều ta hối hận nhất chính là lấy nữ nhân đó cho nó, nhà chúng ta cũng đã giải trừ huyết thống, ta có thể lấy tư cách gì đẩy người tới?"
Hinh Nhi nhìn nha hoàn, nha hoàn liền hiểu ý ra hiệu cho người đem tới một hộp gỗ được mài bóng, bên trên còn khắc một đoá hoa ly trắng.

Hinh Nhi:" Bên trong là hai trăm lượng, xem như là bạc giúp ta, dù sao sau này chúng ta đều là người nhà, ta là nữ nhi nhưng chấp nhận thiệt thòi, hồi môn thẩm đưa ta, tốn bao nhiêu lúc đó ta đều trả bạc lại, chẳng phải thẩm nói nhi tử nhỏ nhất đang thi khảo đồng sinh hay sao? Ta có thể giúp.

"


Bình luận

Truyện đang đọc