PHU QUÂN NGỐC VẬY MÀ LÀ ĐẠI TƯỚNG QUÂN


Cố Ngôn trở về, Tư An thuật lại mọi chuyện còn nói có người đến tìm hắn, Cố Ngôn không biết nghĩ thứ gì liền trầm ngâm.

Tư An đứng dậy dũi eo, muốn đi tắm, Cố Ngôn mới lên tiếng.

- Ta sẽ không lấy ai khác, thê tử ta chỉ có mỗi nàng, hiện tại hay sau này đều là nàng.

Tư An tất nhiên biết Cố Ngôn sẽ không làm như vậy, nhưng nếu nói cô không sợ Cố Ngôn nghe lời nương mà lấy thêm thiếp là nói dối, lúc đó Tư An đúng thật có chút sợ hãi, hắn lúc trước là đại tướng quân, hiện tại là thái uý, biết bao nhiêu nữ nhân muốn tiếp cận, lúc trước bởi vì hắn ngốc, nên không nông hộ nào đồng ý gả nữ nhi trong nhà cho hắn, nhưng hiện tại đã khác, Cố Ngôn không ngốc còn có binh quyền trong tay, so với chức vị tể tướng bên cạnh hoàng thượng cũng ngang bằng, tuy Tư An là người phụ nữ hiện đại có thể hoà ly sống tốt một mình, nhưng bề ngoài là sống tốt nhưng trong lòng thì lại không tốt.

Sao có thể sống vui vẻ khi trong tim có một người? Mà người đó lại ở bên người khác.

Nhưng lời này của Cố Ngôn khiến tâm trạng Tư An thả lòng không ít.

Cố Ngôn ánh mắt đột nhiên lạnh xuống:" Tiền thị không còn là nương của ta, bà ta không cần ta, ta cũng sẽ không cần một người nương như vậy, người thân của ta hiện tại chỉ có một người duy nhất là nàng.

"
Nhắc đến Tư An, ánh mắt Cố Ngôn liền xuất hiện vài tia dịu dàng, cô ngồi xuống bên cạnh hắn.


Mặt trời vừa xuống núi trên bầu trời có vài vệt đỏ cam như đang làm tô sáng một góc trời, đàn nhạn bay qua kêu inh ỏi, nhưng trong lòng hai người chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của đối phương, ngọt ngào lại ấm áp, Cố Ngôn luồn tay qua đặt nhẹ lên eo cô, Tư An lại không từ chối mà e thẹn nhích lại gần như cô nương lần đầu tiên gặp được ý chung nhân.

Lúc đi tắm cô còn lén vào không gian ngâm mình dưới linh tuyền, để nước chảy qua từng ngóc ngách trên da thịt, cảm giác mệt mỏi cả một ngày cũng gần như tan biến, những vệt tím đỏ trên da thịt do Cố Ngôn để lại chỉ mờ đi chút ít, Tư An nhìn bản thân được phản chiếu dưới nước, trên ngực có vài nốt đỏ ái muội, mà thầm mắng một tiếng.

Cả ngày hôm nay thắt lưng Tư An mỏi muốn chết, vậy mà còn phải xử lí một màn kia đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Tư An vừa mặc xiêm y vào, Tiểu Hổ từ trong rừng chạy đến chân cô còn kêu mấy tiếng.

Tư An cài cúc áo, nói:" Trong núi không có gì ăn? Hay muốn uống nước, nếu là nước thì ngươi uống đi, ta tắm xong rồi.

"
Tiểu Hổ kêu lên hai tiếng, đi vòng vòng qua lại.

Tư An:" Ngươi muốn ra ngoài?"
Tiểu Hổ đột nhiên đứng yên, kêu một tiếng như trả lời.

Tư An tắm xong liền diện cớ đi dạo, Cố Ngôn muốn đi theo, Tư An từ chối còn nói đi một vòng dưới chân núi sẽ trở về ngay.

Tư An đi đến chân núi, nhìn quanh một vòng thấy không có ai mới thả Tiểu Hổ ra, trước khi đi còn căn dặn mấy câu.

Nói khi nào trở về phải nhảy vào tường không thể đi cổng chính tránh người trong thôn kinh sợ.

Tiểu Hổ quẩy đuôi hai cái, cong người chạy vào rừng.

Tư An đi dạo một vòng quanh thôn, mới trở về nhà, lúc về mặt trời đã lặn màn đêm bao phủ khắp mọi nơi, chỉ có thể nương theo ánh trang soi sáng mà nhìn rõ mọi thứ, buổi tối gió lớn trên trời cũng không có ngôi sao nào, trăng sáng được một lúc liền bị mây che mất.

Hôm nay nhà bọn họ đóng cổng sớm, hai người vào phòng đóng cửa.

Bên ngoài chỉ có Tiểu Ngọc cùng với Liêu Thần, Tư An có căn dặn khi nào vào ngủ phải đóng cửa thật kĩ, Tiểu Ngọc nằm ngủ ở bên ngoài nếu có chuyện gì, Cố Ngôn chắc chắn không trở tay kịp.


Bởi vì trong nhà có thêm một nữ nhân nên Tư An mới cấp bách xây nhà mới, nữ sức đề kháng yếu rất dễ bị nhiễm phong hàn, nhà bọn họ hở trước hở sau, không thể che chắn hết gió.

Tư An vừa nằm lên giường liền ngủ mất, Cố Ngôn tắm xong, hong khô tóc cũng nằm xuống bên cạnh.

Ngày hôm nay xảy ra không ít việc, Tư An đã sớm mệt, nên chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ.

Cố Ngôn đắp chăn cho Tư An, mới kéo người vào lòng mà ôm cô ngủ.

Sáng hôm sau Tư An bị tiếng mưa làm cho tỉnh, Cố Ngôn với Liêu Thần không biết tìm đâu ra hai cái lò sửi, một cái trong phòng còn cái còn lại ở bên ngoài phòng khách.

Tiểu Ngọc thấy Tư An dậy, muốn chạy đi pha nước ấm cho cô rửa mặt, Tư An liền ngăn lại.

Cô không muốn nằm ù lì trên giường, ngày hôm qua Tư An ngủ không ít, không thể nằm thêm được nữa, phải đứng dậy để thư giãn gân cốt.

Mưa chỉ một buổi sáng, gần đến giờ trưa mưa liền ngừng.

Những khấc cái Cố Ngôn thuê hôm qua, buổi trưa mưa tạnh bọn họ liền đến, lúc đi vào thôn còn hỏi nhà của Cố Ngôn người dân nhiệt tình chỉ nhà cho bọn họ.

Cố Ngôn dẫn đám người đến chỗ xây nhà, vật liệu đúng lúc vừa đưa đến, mọi người bắt tay vào làm việc.


Hôm nay công nhân đến rửa sơn tra, đi ngang qua mảnh đất trống thấy một tóp người đang bận rộn, còn có Cố Ngôn, có nhịn không được lên tiếng.

- Lúc nãy thẩm thấy Tiểu Cố cũng đám người kia bận rộn ở bên ngoài, là đang làm cái gì nha?
Tư An cũng không có ý định che giấu, đáp:" Đám người đó là những khấc cái Cố Ngôn lên huyện thuê về để xây nhà a.

"
Bọn họ hàn huyên đôi câu, Tư An để Tiểu Ngọc nấu buổi trưa cho đám người xây nhà, còn cô nấu mứt sơn tra, ngày mai cô với Cố Ngôn sẽ đi lên trấn, Tư An không biết nghĩ đến thứ gì mà mím môi thành một đường thẳng.

Tiền thị bên kia bị lãnh ba mươi lăm trượng cả ngày đều nằm trên giường chỉ có thể nằm sấp cũng không thể ngồi, Cố Khiêm cả ngày đều nhốt bản thân ở trong phòng đọc sách, Tiền thị kêu Lão Cố lên huyện kiếm khấc cái để thuê giặt giũ còn nấu thức ăn cho cả nhà một đoạn thời gian, đợi nửa tháng nửa bà có thể xuống giường, liền không cần thuê người nữa.

Tiền thị thuê một nữ nhân, mỗi ngày trả tiền công sáu văn, không bao ăn ở.

Tiền thị hôm nào cũng đánh chó mắng mèo, mặc kệ Tư An có nghe được hay không, Cố Khiêm cảm thấy đều do nương nháo nên mới hại y, nếu nương không chạy đến nhà đại sư huynh nháo, Cố Khiêm sẽ nghỉ học sao? Càng nghĩ y lại càng hận Tư An, nếu lúc đó cô nói vài cái, quan huyện sẽ nể tình mà không truy cứu, nhưng Tư An lại không làm như vậy.




Bình luận

Truyện đang đọc