Sáng 24 tháng Chạp, trường bắt đầu cho nghỉ Tết. Hôm qua ở nhà dọn dẹp nhà của, đốt ngựa cho ông Táo, cỗ bàn họ hàng mãi tới khuya mới xong. Tôi mệt nhoài cả người, nhưng vẫn dắt xe ra đi dạo bên ngoài, đi thật chậm, hi vọng vô tình nhìn thấy nó đang đi chơi Tết.
Bẻ cao cổ áo lên tránh những hạt mưa bụi lất phất, tôi thong dong đi về hướng khu công viên cũ. Đến đó, nhìn lên trên nóc cầu trượt, chẳng có con bé tóc ngắn hay nằm nhìn lên tán lá nữa, trống không. Gió nhè nhẹ đưa, hắt mưa bụi thấm lạnh dần vào mặt tôi. Thở dài não nề, tôi lẳng lặng hướng ra bãi bồi ngồi, chỉ có ở đó một mình mới khiến tôi bình tĩnh lại được phần nào. Hôm nay mưa bụi cứ dai dẳng mãi, chẳng đủ để mặc áo mưa, nhưng cái lạnh tê tái cứ thấm dần, thấm dần vào tim tôi, bỗng nhiên tôi thấy sao mà cô đơn quá. Bất giác ngoái đầu ra sau xe như một thói quen, nhoẻn miệng cười định châm chọc một câu, bỗng nhận ra yên sau trống không, tôi mím chặt môi đi tiếp. Đường ra bãi sao mà dài thế, mọi khi đi nửa tiếng là đến, giờ con đường đất cứ trải dài hút tầm mắt, đi mãi không thấy hết, cả người tôi rệu rã, mệt mỏi đến tột độ. Đến bãi bồi, tôi ngồi xuống thảm cỏ, nhìn dòng nước đỏ đang dập dờn sóng nhấp nhô, nghĩ càng thêm ngán ngẩm. Rút cây sáo ra, vẫn như mọi khi, thổi một bài theo cảm hứng, không quan tâm tiết tấu, nốt nhạc. Chẳng rõ tôi thổi trong bao lâu nữa, hết bài này đến bài khác, tiếng sáo chỉ ngừng lại khi tôi chợt nghe sau lưng có tiếng sụt sịt. Giật mình quay người lại, tôi suýt nữa không tin vào mắt mình, là con An, đang đứng ngay sau tôi tự bao giờ, mắt hoe đỏ, hai gò má đỏ ửng vì lạnh. Tôi nhìn nó chằm chặp, run run hỏi:
- An! Có đúng là mày đấy phải không?
- Mắt mày mù à?
Đúng là nó rồi, đúng là con An thật rồi. Tôi sướng muốn phát điên lên, lao vào ôm gì lấy nó, nói gấp gáp như sợ nó đi mất ngay:
- An ơi tao xin lỗi! Tao xin lỗi mày, xin lỗi mày!
Nó bị tôi ôm bất ngờ, thảng thốt đôi chút song vẫn nhè nhẹ đưa tay lên ôm lấy tôi, vỗ vỗ nhẹ vào lưng tôi, cố cười:
- Thằng ngố này! Tao lấy đâu ra à mày xin lắm thế!
Tôi hỏi:
- Sao mày ra đây được?
- Thì hồi trước nghe mày thích ra bãi bồi chơi lắm, nhưng tao không biết đường, ra tìm mày mãi thì thấy xe mày dựng ở kia, tao mới mon men đi xuống.
Sực nhớ ra là nãy giờ hai đứa vẫn ôm nhau, tôi ngượng ngùng buông nó ra, hai đứa ngồi xuống cạnh nhau. Tôi ngập ngừng hỏi:
- Mày không giận tao hả An?
Con An cúi đầu xuống, búng vào mấy ngọn cỏ cho nước mưa rũ xuống, lí nhí nói:
- Không mà! Tao biết mày chỉ giận một lúc thôi, tao chỉ tiếc là tao không làm ày hiểu được.
- Vậy tờ giấy kia là thế nào?
Nó ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi:
- Tờ giấy nào cơ?
- Tờ giấy cắt khuyết một góc mày gửi cho tao đó!
- Tao có điên đâu mà gửi cái đó!
- Vậy chứ ai gửi? Hay là….
Tôi trầm ngâm nghĩ lại sự việc xảy ra hôm đó, tôi chỉ gián tiếp nhận bì thư, ai biết được có đúng là con An gửi hay không. Vậy mà mình không suy xét kĩ, nghĩ oan cho nó. Con An chẳng nói gì, cúi xuống mân mê dây áo khoác. Giờ tôi mới có cơ hội nhìn kĩ nó, nó vẫn cái kiểu mũm mĩm gấu bông đó, mặc một đống áo to sù sụ, quấn cả khăn len, đội mũ len kín mít. Hai đứa ngồi cạnh nhau, im lặng chẳng nói gì. Kì lạ thật, mới gặp thì rối hết cả lên, giờ lại im như thóc thế này. Tôi vờn vờn tay, hẩy quả bông đính trên chỏm mũ nó, nó quay ngoắt sang nhìn tôi, một tay giữ khư khư quả bông, chu mỏ, quạu xị kêu:
- Nào! Mũ đẹp của tao. Mày nghịch cái gì ế?
Tôi mỉm cười, thôi không nghịch nữa, nó bó gối ngồi nhìn tôi, lấy tay chọc chọc vào má, lại buộc dây mũ tôi lại, vừa sờ tay vào áo tôi, nó rụt vội lại, gọi:
- Áo mày ướt hết rồi này. Không biết lạnh à?
Nghe nó nhắc, tôi mới cảm giác cái lạnh đang thấm dần dần vào da thịt. Vết thương mới bị mấy hôm, giờ phải lạnh nên tê buốt tận xương, sao mà đến giờ tôi mới cảm thấy nhỉ? Nó ì ạch đứng dậy, túm vào cổ tay tôi bằng cả hai tay, cố sức kéo tôi lên mà không được. Tôi mỉm cười, đứng lên, nó chới với suýt ngã, tôi thò tay ra kéo tay nó lại. Nó cười hì hì, lẽo đẽo đi sau lưng tôi. Hai đứa tự nhiên lại làm lành với nhau dễ quá! Tôi vừa ngồi lên xe thì nó nhảy tót lên yên xe ngồi, tôi ngạc nhiên hỏi:
- Xe mày đâu?
- Tao đi với Đoàn phường chúc tết người nghèo ở xóm bãi giữa, lúc về tao tách ra lang thang thì thấy cái đường này bảo ra bãi bồi, tao mới lần theo ra đây.
Vậy ra nó đi bộ hơn 9 cây số chỉ để ra đây tìm tôi thôi ư? Nghe nó nói thế, tôi lại thấy sống mũi cay cay, quay vội mặt ra phía trước, đạp xe đi, cố không cho nước mắt trào ra. Con gấu lười của tao, tao làm khổ mày rồi!
Ngồi sau xe tôi, nó lại bắt đầu trò nghịch mũ, chẳng biết nó ngắt đâu được bông hoa râm bụt, cài lên vành tai tôi, vẫy tay cười hi há:
- Chị Hưng xinh chưa này? Nhìn xinh nhì lớp nhé!
- Ơ thế đứa nào xinh nhất lớp?
- Hỏi dốt như bò, là tao chứ còn ai nữa.
Đi về nhà nó, nó nhảy xuống trước mở cổng cho tôi vào. Nhà cửa vắng tanh, tôi hỏi:
- Bố mẹ với anh mày đâu?
- Bố mẹ tao về quê chúc tết ông bà rồi. Còn anh tao với tao ở đây thôi, lão ý đi đâu từ sáng, bảo là đi mua đồ trang trí Tết gì gì đó.
Nó pha một cốc socola to đùng, đúng ra là một ca socola, kêu tôi ngồi đó uống. Xong thoắt cái nó đã chạy lên gác làm gì rồi xuống luôn. Vừa xuống nó đã bắt tôi cởi tuột áo khoác ra đưa cho nó, nhìn thấy tôi mặc có mỗi cái áo len gile với cái áo sơ mi ở trong, nó bĩu môi :
- Khỏe gớm, mà áo len mày cũng ướt hết cả rồi kìa, thay nốt ra đi! Người gì như gỗ đá, lạnh căm căm mà mặc phong phanh thế!
Tôi răm rắp nghe theo, cởi nốt áo len ra, nó cầm hai cái áo chạy lên xong lại xuống phòng khách. Giờ nó đã cởi áo khoác ra, còn mặc mỗi bộ quần áo nỉ hình thỏ với đi tất hồng lè. Ngồi trong nhà nó ấm thật, hình như bật điều hòa, thảo nào nãy giờ mình mặc độc cái sơ mi mà không thấy lạnh. Nó lon ton chạy khắp phòng khách, kéo cái này, chỉnh cái kia, TV thì bật không buồn xem, tự dưng chạy ra giành uống tranh cốc socola. Tôi xua xua tay, kêu:
- Tao uống dở rồi, con ham ăn. Su su su!
Nó ngúng nguẩy đi vào, một lúc sau bê cả một ca cacao nóng ra đặt xuống bàn, hít hít mũi vào đó. Rồi tự nhiên nó kéo tôi lên gác, tôi hỏi:
- Mày làm cái gì thế? Dây thần kinh bị chập à? Cần tao gỡ ra không?
Nó cố đẩy lưng tôi, đến trước của phòng tắm, xong chỉ tay vào đó ra lệnh:
- Tắm đi, mày ngấm nước mưa ốm giờ. Giữ sức khỏe để tao có cái trêu!
Tôi giãy nảy lên, rụt người lại:
- Không! Tắm xong thay bằng cái gì? Nude luôn à, công sức bao năm tao giữ gìn.
Nó dậm chân bành bạch, tru tréo:
- Đã bảo là tắm rồi mà. Tự khắc có áo thay!
Tôi hoảng hốt, ngoan ngoãn đi vào nhà tắm, treo cái quần lên móc rồi mới dám vào tắm. Lúc tắm, nước nóng xối vào vết thương lại càng đau, xót buốt, tôi chỉ biết cắn răng mà chịu. Tắm xong, mặc quần vào xong mới nhớ là áo sơ mi mình lỡ vứt ngoài rồi. Gọi vọng ra:
- An ới! Áo tao thay kiểu gì đây?
- Chờ tý tao lên, áo ở trong giỏ mây bên ngoài, đừng có ra đấy, tao lấy cho. Tắm xong ra ngoài lạnh lắm.
Tôi lắc đầu, mở cửa bước ra ngoài, dù gì thì mình cũng mặc quần dài rồi, không phải sợ. Nhưng đúng là lạnh thật, rùng mình một cái, tôi cúi xuống loay hoay tìm cái giỏ mây nó nói. Đang ngó ngó thì tự nhiên sau lưng tôi có tiếng rơi đánh bộp. Vội vàng quay lưng nhìn ra sau, con An đứng đó, mắt mở to nhìn tôi chằm chằm, tay che lên miệng không nói được câu nào. Nó tiến lại gần, run run chạm tay vào người tôi, giọng nghẹn đắng:
- Hưng ơi! Người mày….người…mày…sao thế này?
Tôi thở dài, kể cho nó chuyện tôi tập võ chịu đòn. Bỗng dưng con An khóc òa lên, ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa nói:
- Sao mày dại thế? Đau lắm hả Hưng?
Tôi chua xót gật đầu. Nó chạm nhẹ vào vết bầm hai bên bắp tay tôi, nấc lên:
- Mày có biết là tự hủy hoại bản thân thì chết sẽ bị chịu hình phạt dưới địa ngục không? Tao sợ lắm!
Mỉm cười vuốt nhẹ lên mũi nó, tôi nói:
- Ngốc ạ! Làm gì có chuyện địa ngục này nọ.
Con An vốn rất sùng đạo, nó tin rằng mọi thứ đều có luật nhân quả, ai làm gì sai sẽ bị trừng phạt dưới địa ngục. Việc tôi làm, theo nó thì tôi sẽ bị trừng phạt rồi. Nhẹ xoa đầu nó, tôi cười:
- Tao không sao đâu mà!
- Lúc nào mày cũng nói là mày không sao. Lúc nào cũng cứ cười vui vẻ, nhìn mày tao biết là mày đau khổ lắm mà. Quên hết đi, không đáng đâu Hưng ạ!
Rồi nó đưa tay lên quyệt ngang mắt, quả quyết:
- Hứa với tao đi. Đừng tự hành hạ bản thân nữa. Nhìn mày thế này tao còn xót, huống chi bố mẹ mày nhìn thấy nữa thì…!
Rồi nó chìa ngón tay út bé xíu ra, đòi tôi ngoắc tay. Ngoắc tay xong, nó lại rơm rơm nước mắt, chìa tay ra kêu:
- Chưa đủ, phải hứa lần nữa!
Mãi đến lần thứ năm thứ sáu, nó mới nguôi nguôi, thôi không bắt tôi hứa nữa. Đưa ra cái áo phông lần trước của tôi, nó đỏ bừng mặt, ngượng nghịu:
- Lần trước tao giữ áo mày chưa giả, mày mặc vào đi khỏi lạnh.
Xong nó đưa thêm cả cái áo khoác với áo len đêm trú mưa tôi đưa nó mặc nữa. Tôi khoan khoái mặc mấy cái áo vào, người lâng lâng, mấy cái áo của tôi trước chỉ toàn mùi Comfor, giờ lại toàn mùi con gái vấn vương, ước gì tôi được mặc bộ áo này mãi mãi nhỉ!
Xuống dưới nhà, con An với tôi ngồi tán chuyện nổ nhà, uống cacao nóng, ăn bánh quế, khung cảnh này thực đúng chỉ có trong mơ mà thôi. Nhìn nó và tôi lúc này, tôi tự nhiên lại thấy nó đẹp quá, nét đẹp mà trước nay tôi chưa từng để ý. Đột nhiên con An ngồi sáp lại bên tôi, níu tay áo cười hì hì:
- Hưng ơi! Hôm nay ở lại ăn cơm với tao nhá!
- Ơ nhưng bố mẹ tao, còn anh mày nữa.
- Thì xin bố mẹ mày ở lại là được mà, bố mẹ mày quý tao thế còn gì. Ông anh tao đi chơi chắc tối mới về, tao ở nhà một mình sợ lắm. Nhé Hưng nhé! Với lại…
- Với lại làm sao?
- Anh tao quên nấu cơm rồi. Tao thì….thì…chịu. Tao biết mày nấu ăn giỏi lắm mà….nấu hộ tao….nhá!
Xong nó to tròn mắt, chớp chớp nhìn tôi. Tôi phẩy tay đập cái vào mặt nó, cười:
- Thôi được rồi. Nhìn cái mặt gớm quá, tao sợ không ăn được mất!
Đứng dậy đi vào bếp như một người đàn ông, con An líu ríu bám áo tôi đi sau. Tôi hỏi:
- Mày chuẩn bị cái gì để nấu rồi?
Nó lắc đầu ra ý không biết, chỉ tay vào tủ lạnh. Tôi bật cười, mở tủ lạnh ra, ở trong tủ lạnh nhà nó như một cái kho dự trự đồ ăn của sóc ý. Dám chắc bỏ nó ở nhà cả tháng với cái tủ lạnh đó cũng không chết đói được, còn béo lên là đằng khác. Bên trong cơ man là thứ, tôm, cá hộp, trứng, sữa, bánh mì, rau củ, hoa quả, cả trứng cá, thịt bò thịt lợn nữa. Hai bác chuẩn bị chu đáo quá, tiếc là đứa con gái ham ăn của hai bác lại mù tịt nấu nướng. Tôi quay sang bảo:
- Này An, đừng nói mày không biết vo gạo, cắm cơm đấy !
- Cái đó thì tao biết chứ!
- Thế thì đi làm chứ đứng nhìn gì nữa! Move !Move! Move!
An officer tiu nghỉu đi làm nhiệm vụ cao cả là nồi cơm. Tôi thì suy nghĩ xem nên nấu cái gì dễ dễ mà lại ngon nữa, hỏi:
- Nhà mày để gia vị ở đâu hả An?
- Cái tủ ngăn 4, hàng thứ 2 từ dưới lên!
Mở cái tủ đựng gia vị ra, tôi choáng ngợp bỏi trong đó toàn gia vị thượng hạng. Đúng là mẹ làm bếp trưởng có khác, đồ nấu ăn cũng toàn hàng cao cấp, điểm qua đã thấy giấm Balsamic, tương ớt Mexico, bộ gia vị Ấn,…. Mẹ thì mê nấu nướng mà con gái thì mê ăn, sản xuất và tiêu thụ hợp lý thật. Làm món bò hầm cà chua này, gà sốt chay, sườn nấu đậu hũ chua cay, thêm súp gà nấm hương nữa. Chừng đó chắc đủ thỏa mãn tâm hồn ăn uống của con An, coi như mình đến nó vậy! Cắm cơm xong, con An ríu rít chạy trong bếp, ngó nghiêng nhìn tôi phi hành tỏi, thái nấm, giã tiêu, áp chảo gà, cô nước sốt,… nó vừa nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ vừa chạy lăng xăng lấy cái này cái nọ giúp tôi, thèm thuồng nhìn từng món ăn được chế biến. Thỉnh thoảng, không kiềm chế được, nó thò tay vào định nhón một miếng, nhưng toàn bị tôi lấy đũa, muỗng gõ vào tay. Con An phụng phịu lùi lại, hau háu nhìn vào chảo nước sốt cay, tôi cười cười, lấy thìa xúc một miếng, dứ dứ trước miệng nó. Nó mừng rỡ há to, nuốt trọn cả miếng lườn bé bé, cười tít mắt, ăn xong kéo dài giọng kêu:
-Ngonnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn! Măm măm! Măm măm!
Nấu nướng xong xuôi, san lại một phần cho anh con An về ăn, tôi bê đồ ăn ra ăn đúng theo trinh tự nhà hàng, súp trước, rồi sau đó mới đến các món chính. Con An làm nhiệm vụ nấu cơm rất tốt, không khê không nhão, ăn kèm với mấy món tôi nấu thì…chẹp…chẹp..! Nó ăn ngon lành, khen lấy khen để, tôi sướng phổng cả mũi, rồi nó còn gắp cho tôi miếng này miếng kia, đúng là người mê nấu ăn mà người mê ăn gặp nhau là hai tâm hồn đồng điệu. Chẳng hiểu sao con An ăn lắm thế mà vẫn giữ dáng được, tôi nhìn nó ăn phải khỏe ngang tôi hồi còn tập côn, chắc chất vào người con này xong nó thoát hết ra chạy nhảy, chọc phá người khác rồi. Hai con lợn ăn no nê, tôi ngã cả người ra ghế thở, con An no rồi vẫn cố nhìn sang mâm để phần cho anh nó. Tôi vờ nghiêm mặt, e hèm:
- Con kia! Mày không định để anh mày về nhịn hả, đúng là lòng tham không đáy.
Nó lắc đầu nguầy nguậy, tay dang rộng như muốn ôm cả mâm cơm vào, kêu:
- Không! Ăn cơ!
Nhưng bụng nó làm gì còn chỗ chứa nữa, tôi với nó lặc lè ra bàn nước ngồi, con An pha nước táo uống, tôi nhấp thử thì thấy ngon ngọt vô cùng, mát cả ruột gan. Càng ngày tôi càng thấy nó kì lạ, nấu cơm bữa ăn thì không biết mà sao nó làm đồ ăn vặt ngon thế nhỉ? Đầu óc nó khác người thật! Hai đứa ngồi xem TV buổi trưa, mãi mà không thấy ông anh nó về, con An buồn ngủ díp mắt, từ từ, từ từ ngả dần vào vai tôi ngủ ngon lành. Tôi ngồi im không dám nhúc nhích, sợ nó thức giấc. Nhìn nó lúc ngủ, cái miệng mím lại, hai má bầu bĩnh đỏ hồng, mắt lim dim, trông hiền dịu và đáng yêu vô cùng. Chẳng rõ tự bao giờ tôi thấy thích ngắm nó ngủ yên bình thế.
Tôi thức nguyên buổi trưa tới chiều, chờ tới lúc con An ngọ nguậy người tình dậy, tôi mới nhắm mắt giả vờ ngủ. Nhắm mắt nhưng tôi cảm nhận rõ nó tỉnh dậy, đứng bên cạnh vẫy vẫy tay qua lại trước mặt xem tôi ngủ thật chưa, xong lại chọc chọc vào cạnh sườn tôi xác định kĩ. Lúc sau, hình như nó lấy chăn đắp cho tôi, lại dẹm chăn cẩn thận chu đáo. Bỗng tôi có cảm giác tóc chọc chọc vào mặt mình, mùi hương con gái quen thuộc phảng phất trước mũi, rồi một làn môi mềm mại khẽ chạm vào bên má trái tôi. Tôi nóng bừng cả người, tai chắc phải đỏ ửng lên rồi nhưng vẫn cố vờ ngủ, im như phỗng. Ngón tay con An chấm nhẹ lên mũi tôi, nghe thấy cả giọng nói tinh nghịch của nó và tiếng cười khúc khích bị tay che lại, có tiếng nói nho nhỏ tựa như muỗi kêu:
- Thơm cảm ơn mày vì bữa ăn tuyệt cú mèo. Hì hì. Mãi ở bên cạnh tao nhé Hưng ngố!