Tôi và nó ngồi tựa lưng vào nhau, con An lại khẽ ngân nga bài Pround of you, tôi thì lim dim mắt lắng nghe giọng hát trong vắt của nó. Giây phút bình yên đến thật đơn giản lạ kì. Bất chợt, tiếng chuông đồng hồ bingboong vang lên từ trong một nhà nào đó, nhận thấy cũng gần 12h trưa rồi, tôi vội vàng đưa nó về. Lúc ngồi sau tôi, con An bỗng nhẹ túm vào hai bên vạt áo, úp mặt vào lưng tôi mà léo nhéo:
- Hưng ngố! Hưng ngố! Hưng ngố!...
- Lảm nhảm ít thôi! Đội mũ vào cho khỏi nắng.
Nói đoạn, tôi lấy cái mũ lưỡi trai của mình đội sùm sụp lên đầu nó. Nó chun mũi, vỗ đánh đốp vào tay tôi:
- Đi đi kìa! Sao nắng mà mày không đội mũ lại còn đưa cho tao làm gì? Hâm!
- Đã yếu còn thích ra gió! Cảm nắng mai mà ốm, không đến ôn thi được thì mày chết!
Con An cứng họng không cãi được, phụng phịu ngồi sau lưng tôi, lại còn đập đập đầu vào lưng mình, mè nheo kêu đói nữa.
Dọc đường đi, tôi chợt nhận ra hoa phượng đã nở đỏ tự bao giờ. Vậy là sắp hết năm học, chẳng mấy chốc cũng 12 thôi nhỉ. Nhưng 12 rồi, "nhớn" rồi mà vẫn còn có người trẻ con thế kia, vẫn thích nhõng nhẽo với tôi. Giá như nó cứ bé mãi nhỉ, cứ hồn nhiên, trong sáng thế này mãi.
*****
Chiều hôm đó, học lại mấy tờ đề cương xong, tôi đến trường chơi một lúc. Chiều nay toàn 11 với 12 học chính khóa, đứng ngoài hành lang dòm dòm vào các anh chị ở tầng 1, thấy trên bảng vẽ một đống hình, kín đặc chũ mà choáng. Chẳng lẽ năm sau mình sẽ lại thế này ư? Thế là hết cả lông bông rồi. Nhưng hình như tôi lo bò trắng răng hoặc có thể là điếc không sợ súng hay sao mà suốt năm 11, 12, tôi chơi dài, thậm chí còn nhiều hơn cả năm lớp 10.
Giờ ra chơi, khối 12 tụ thành từng đám chơi bóng rổ, đá cầu trên sân, một nhóm khác thì cầu lông, rồi đu xà. Tôi ngồi trong cantin, nhìn ra sân sau mà thích. Ngồi thêm 1 tiết nữa, lúc có lớp thể dục chạy qua, tôi dõi mắt nhìn theo các chị xinh tươi, mặt lấm tấm mồ hôi đang mặc đồng phục thể dục chạy lạch bạch. Bỗng nhiên, một vật gì ném đánh đốp vào ngực tôi. Không đau mà chỉ giật mình, hóa ra là cục giấy vo viên. Tôi định gạt vứt đi thì chợt nghĩ:
- Mẹ kiếp! Có mỗi mảnh giấy bé tẹo mà sao nó ném vào được tận đây nhỉ?
Nghĩ vậy nên tôi cầm viên giấy lên, quả đúng là nó nặng hơn bình thường thật. Hình như còn bọc cái gì bên trong nữa. Lần giở ra mới thấy đó là hòn sỏi để tăng thêm độ nặng, mảnh giấy ghi vội mấy chữ: " Về ngay, Vĩ đến!"
Tôi giật thót tim, đứng bật dậy nhìn bao quát hết sân sau. Chưa có ai cả, bỗng từ đằng xa túm tụm một nhóm lớp 12 đang lấp ló canh thấy thể dục, đi về hướng cantin, không thấy có mặt thằng Vĩ trong đó. Dù sao thì "Cẩn tắc vô áy náy", giờ này còn đang học, nên bọn thằng Vĩ có muốn cũng chẳng chặn đánh tôi ngoài đường được, nên mảnh giấy báo tin này ắt là thật, không còn phải suy xét gì nữa. Bỗng tôi sực nhớ ra cuộc trò chuyện giữa hai thằng trong nhà thể chất dạo nó, kiểu gì thằng Vĩ cũng sẽ làm khó dễ con An cho xem. Không khéo nó cho người chặn tôi ở đây, còn nó thì dẫn nhóm chính đi đến chỗ con An học thêm. Tôi sợ toát mồ hôi, vội vàng phi luôn ra khỏi trường, phóng vù vù tới Trung tâm học tiếng Anh của nó. Lúc tôi đến còn độ nửa tiếng nữa mới tan ca, đành đứng lên vỉa hè chờ nó cạnh mấy ông bố bà mẹ đi đón con. Từ đây ra chỗ xe bus về nhà nó những nửa cây, bọn thằng Vĩ chặn đường quá dễ. Tôi lấy đt ra vờ nhắn tin, mắt thì đảo khắp những chỗ xung quanh xem có ai đứng nấp không. Một lúc sau, bọn học trong đó túa ra, chen lấn xô đẩy nhau. Tôi vội tìm trong đám đó xem con An đâu. Mới tia mắt vào đã thấy cái chỏm tóc đuôi gà rung rinh, một đứa như trẻ con, đi lạch bạch ra bến xe bus, mà con ỉn này còn đang nhóp nhép cái gì thì phải. Lại ăn, suốt ngày ăn không biết chán. Tôi đạp xe vòng lên bắt sau nó, với tay ra túm lấy cái đuôi tóc. Con An ré lên, đánh móc ra sau một đòn vào cổ tay, tôi đau quá buông luôn, nó còn xoay người định bồi thêm một đấm nữa vào ngực tôi. Bỗng nhận ra tôi trêu nó, nó dừng đòn lại, ngơ ngác:
- Thằng dở hơi! Làm cái gì mà mò đến đây thế?
- Đi đón mày chứ còn làm gì nữa!
- Tao đi xe bus mà! Mày dở hơi à?
- Thì hôm nay tao rỗi nên đến đón mày cho vui. Không được à?
- Ơ..! Được được mà!
Nó cười toe, ì ạch leo lên yên sau. Ngồi yên rồi, nó bắt đầu lấy lưng tôi làm trống, giục:
- Hya hya! Ngựa ơi đi nhanh đê! Tý nữa về cho bó cỏ cháy.
Tôi vờ trừng mắt nhìn, quay ra sau dọa:
- Mày không ngồi yên, tý nữa đi qua cầu tao hất xuống đấy!
Nó im bặt, mắt to tròn ra nhìn tôi sợ sệt, gật đầu lia lịa, trông cái mặt ngố không tả được. Suốt từ đó cho đến lúc chạy qua cầu con con chỗ Cống Mọc, con An im thin thít, ngoan ngoãn ngồi sau lưng tôi. Đột nhiên, nó lắp bắp hỏi:
- H..Hưng ơi! Mày cáu cái gì à?
Hơ hơ, hóa ra nó thấy mặt tôi lừ lừ, hung tợn khác hẳn mọi ngày nên sợ, tưởng tôi dọa thật. Đã thế trêu thì trêu cho trót, tôi hằm hằm, không nói không rằng câu nào. Nó càng sợ, không dám kéo tai tôi gọi như mọi khi nữa, chỉ dám nhón ngón tay chạm nhẹ vào vạt áo tôi, giật nhẹ rồi rụt lại luôn, hỏi lại:
- Sao thế? Ai làm mày tức à?
- Chẳng ai cả!
- Thế…thế…thế sao nhìn mày ghê thế?
Tôi gằn giọng:
- Mày léo nhéo nữa, tao hất xuống này!
Nói đoạn, tôi rung mạnh xe. Con An hét toáng lên, vòng tay ngang lưng tôi ôm cứng lấy:
- Áaaaaaaaaaaaaa! Mày ném tao xuống thật à!
Được thể, tôi đùa tiếp, nói:
- Chẳng thật thì đùa à! Cho mày xuống luôn!
Nó càng giữ chặt lấy tôi, bắt đầu nghẹn ngào:
- Không đâu! Mày…mày… không hất đâu mà.Hưng ơi! Đừng có quẳng tao xuống, tao không biết bơi mà!
Đi qua cầu rồi nó vẫn còn sợ run người. Tôi bật cười thành tiếng, bảo:
- Sợ chưa? Tự nhiên mình được ôm sướng thế! Hề hề hề!
Nó buông ra, giận dỗi đấm đốp vào lưng tôi một cái, định nhảy luôn xuống xe. Nhưng đâu dễ thế, tôi tăng tốc phóng ào ào làm nó không dám thò chân xuống. Thấy tôi phóng nhanh quá, con An lại sợ tiếp, mếu máo rồi khóc tu tu, kêu:
- Suốt ngày mày bắt nạt tao.Thấy tao hiền nên mày ăn hiếp chứ gì? Đồ …đồ bạn đểu. Òe òe ! Hu hu hu!
Tôi phanh kít lại, dựng xe rồi lên vỉa hè mua xiên thịt với que Merino cho nó. Con An vẫn ngồi gọn lỏn trên yên sau, thút thít khóc. Chắc nó tưởng tôi bỏ nó lại rồi ra đây ăn mảnh thì phải, đúng là tồ như con nít. Thấy tôi đem đồ ăn ra, nó nhìn nhìn xong quay mặt đi, hình như sợ bị cám dỗ. Tôi chạy quanh nó, hươ hươ, mùi thịt nướng bốc thơm phức. Nó vẫn không thèm để ý, quay mặt đi chỗ khác sụt sịt. Nó bĩu môi, mắt đỏ hoe:
- Mày thích trêu tao lắm hả thằng kia?
Tôi cười cười:
- Ừ! Thì làm sao nàoooooo!
Xong lại chìa xiên thịt ra trước mắt nó, ngọt nhạt dỗ dành:
- Búp Bông ngoan. Búp Bông đáng yêu. Đùa có tý mà cũng dỗi! Ăn đi cho đỡ sợ nhé!
Nó đáp lạnh te:
- Đừng có dụ tao bằng đồ ăn. Tao không dễ bị mua chuộc thế đâu! Mày… mày….tao…hít-le…mày luôn!
Ấy thế mà vẫn cầm lấy, ăn ngon lành chỗ đồ ăn, đưa thêm cốc Coca cũng hết nốt, vừa ăn vừa nhiếc móc tôi. Xem ra cách định nghĩa về "giận" của nó cũng khác người nhỉ. Đáng ra hôm nay thót tim đấy, nhưng giờ lại vui rồi. Từ giờ trở đi nó sẽ không đi xe bus nữa mà tôi sẽ đi theo để bảo vệ nó, nhìn tồ tẹt thế này mà lo.
Đợi nó ăn xong, tôi lấy giấy ăn ra chấm chấm quanh miệng nó như chăm trẻ con ăn xong. Nó nhìn tôi lạ lẫm, không hiểu sao hôm nay tôi lại dở hơi thế này. Tôi thản nhiên như không, lau miệng cho nó, cười bảo:
- Eo! Ăn lem nhem hết này. Mày đúng là con gấu lười tham ăn háu đói.
Bỗng nhiên ngón tay tôi vô tình vuốt nhẹ lên má nó, nó ngượng ngịu cúi đầu, hai gò má phúng phính lại ửng hồng lên. Nó lí nhí nói:
- Đi về đi kìa! Người đi đường người ta nhìn đấy!
Tôi mỉm cười, lẳng lặng đạp thật chậm. Giữa hai đứa lại có khoảng lặng, chẳng ai nói gì.
Trên đường về, tôi rẽ vòng qua công trường đi tắt cho kịp, đi hết cả sân không sao, lúc qua đầu ngõ thì ở đâu một thằng nhảy xổ ra đạp vào đầu xe. Tôi vội chống chân giữ xe khỏi đổ, nhảy xuống xe thủ thế. Con An thấy có chuyện liền nhảy xuống ngay sau tôi. Ngay sau đó, 5 thằng khác đi vòng vào, quây chặt bọn tôi lại. Một thằng cao gầy lên tiếng:
- Hai đứa chúng mày làm trò ở cầu lâu quá đấy, làm các bố phải theo mãi chùn cả chân!
Hóa ra bọn nó theo sát tôi với con An từ ở Trung tâm rồi, chỉ có chờ đến bây giờ thì ra mặt thôi. Có lẽ cái đám lùm xùm chẹt ngang ngõ ra đường cái về nhà kia cũng do chúng nó bày để đẩy bọn tôi vào đây. Tôi lùi dần lại, cầm lấy tay con An nắm chặt. Nó cũng giữ chặt tay tôi, quan sát bốn phía. Thằng vừa đạp xe lúc nãy nói:
- Để bọn anh xem trình chú mày thế nào mà đánh được cả hội 10A2, nhưng đó là lúc mày có vũ khí. Còn giờ thì…. muốn sống thì quỳ xuống xin, bố tha cho.
Con An chợt quắc mắt, quát:
- Câm mồm!
Cả lũ chúng nó cười ồ lên, có đứa ghẹo:
- Em xinh thế, lại còn cá tính nữa. Vậy mà chơi với thằng ăn hại này, tiếc quá! Hay làm bạn gái anh đi, bé nhỉ?
Thằng kia vừa dứt lời, một cái bóng lướt đến ngay sát, vả đốp phát vào mồm, nó lảo đảo dựa lưng vào tường, thảng thốt nhìn lại. Cái bóng chỉ lướt tới xong lại lùi về luôn, tôi chỉ kịp nhận ra con An hơi nhích người lên, đã thấy nó áp sát thằng kia, rồi mặt thằng kia lăn năm dấu ngón tay. Bây giờ con An mới lộ ra con người khác của nó, mắt tóe lửa nhìn bọn kia, đanh giọng quát:
- Đứa nào muốn giống nó nữa?
Cả bọn lùi lại, chợt thằng một thằng kêu lớn:
- Chúng mày sợ hai đứa nhãi này à? Vào đánh dập mề nó ra!
Tôi hỏi:
- Thằng Vĩ bảo bọn mày đến hả?
- Mày không cần biết!
- Vậy thì đúng là ông anh của tôi rồi! Đại ca lại quan tâm đến thằng em này quá nhỉ?
- Đừng có nhiều lời! Hôm nay mày chôn luôn ở đây rồi con ạ!
- Ờ! Đ biết thằng nào chôn thằng nào đâu!
Tôi bỏ balo xuống, nhanh gọn rút 4 khúc côn ra, lắp thành cây tề mi côn hoàn chỉnh chỉ trong 10 giây. Bọn nó thấy tôi có vũ khí thì lao vào đánh định ngăn cho tôi không ghép xong côn. Nhưng vừa nhào vào thì con An quét chân một vùng rộng, đánh dọa bọn giật lùi lại, chừa thời gian cho tôi xử lý vũ khí. Cây côn ghép xong cũng là lúc bọn kia tái mặt, lùi dần lại. Tôi đứng lên trước chắn cho con An, hất hàm hỏi bọn kia:
- Để anh xem các chú có trình gì để làm chó cho thằng Vĩ. À mà suýt quên CÒN GIỜ THÌ….MUỐN XUỐNG THÌ QUỲ XUỐNG XIN, BỐ THA CHO.
Bọn nó tức tối gào lên, một thằng cao to nhảy vào. Tôi lia côn điểm hai đòn vào bụng và cằm, nó ngã bật ra sau, ôm mồm kêu ầm ĩ. Mấy thằng khác xông vào là tôi quạt ột đường vào ống đồng cả ba thằng, ngã lăn ra hết, lê người cố tránh đi. Tôi bước chầm chậm lên, mỗi thằng đang nằm trên đất lại ăn một đạp vào bụng. Hai thằng kia thấy đồng bọn ngã cả thì một thằng bỏ chạy, tôi vội đuổi theo, chặn đầu quật ột côn ngang ngực, nó bổ luôn ra đất, ôm ngực quằn quại. Bất chợt, sau lưng tôi có tiếng hét:
- Thằng kia, mày tính sau với con bé này!
Tôi điếng người, kinh hãi nhận ra mình ham đuổi nên bỏ con An quá tầm bảo vệ. Vội vàng quay lại, thấy con An đang bị thằng kia đứng sau lưng, ghì tay vào cổ. Tôi quát giật:
- Bỏ nó ra!
- Mày vứt cái gậy đi!
- Được rồi! Để tao vứt. Đếm từ một đến ba, mày thả nó ra, tao ném côn đi!
Chợt con An lừ lừ hỏi:
- Tao nói lần cuối! Bỏ bà mày ra.
Đột nhiên, nó bấm vào tay thằng kia, cánh tay tự nhiên duỗi ra, thằng kia kêu toáng lên. Con An túm lấy cổ tay thằng kia, người giật mạnh. Chỉ nghe "Cắc!" một tiếng, rồi con An giật lùi nhanh ra chỗ tôi đứng. Thằng kia quát:
- Con đĩ! Mày làm gì tay bố mày rồi?
Nghe nó chửi con An, tôi sôi máu lên, chạy vọt ra thụi ột đấm vào bụng. Thằng này xem ra lì đòn phết, trúng hai đòn rồi vẫn còn sức để vả lật lại vào bả vai tôi đau điếng. Tôi giật lùi ra sau lấy khoảng cách, thụp người quét một đường côn ngang ống đồng nó, thấy chưa đổ, tôi vụt thêm bốn nhát nữa vào chỗ cũ, nó lẩy bẩy rồi ngã nhào ra đất, đau không kêu nổi. Mấy thằng khác chẳng biết chạy cả từ bao giờ, bỏ lại mình nó ở đây. Tôi cùi xuống, gằm ghè hỏi:
- Mày sủa cái gì? Bố nghe chưa rõ!
Nó líu lưỡi, ôm chân nhăn nhó. Tôi xoay xoay cây côn cho phản chiếu ánh đèn vào mặt nó. Giờ mới nhìn rõ mặt mũi nó tròn méo làm sao. Tôi mỉm cười, đằng hắng:
- Anh Thủy! Nghe nói anh ở đội bóng trường mình ạ?
Nó giật mình, không đáp. Thấy tôi lừ mắt nhìn, nó mới gật đầu. Tôi cười gằn, hỏi:
- Thế chắc anh yêu bóng đá lắm nhỉ?
Nó gật gật, hỏi:
- Mày muốn gì?
- Ơ không! Em chỉ hỏi vậy thôi! Chắc anh thích cảm giác với quả bóng lắm, cảm giác tốc độ trên sân, cảm giác ghi bàn trong tiếng hò reo cổ vũ, rồi cảm giác cứu nguy cho khung thành. Chắc thích lắm nhỉ?
- Rồi! Thế mày rốt cục cần gì ở tao!
Tôi đứng dậy, lắc đầu:
- Chẳng cần gì cả! Trước tao là fan hâm mộ của mày đấy. Nhưng giờ nghĩ lại, tao thấy nên chuyển người thì hơn, dù sao thì mày cũng thi đấu xong rồi, chẳng còn tác dụng gì cho trường nữa.
Nó xanh mặt, lắp bắp:
- Đừng có vòng vo! Muốn hỏi gì thì cứ hỏi!
Tôi cười khành khạch, gằn giọng bảo:
- Tóm lại là từ giờ mày nghỉ chơi bóng một thời đi
Nói đoạn, tôi giơ cây côn sắt lên, giáng mạnh một đòn vào mắt cá chân nó. Nó gào lên, tôi lại giáng thêm hai nhát nữa. Thấy tôi chưa dừng tay, con An sợ quá kéo tôi xê ra, bảo:
- Thôi Hưng ơi! Mày làm thế nó chết mất. Nhỡ nhà nó báo Công an thì làm sao! Đi về đi Hưng!
Tôi nhổ toẹt bãi nước bọt trước mặt thằng Thủy, nói:
- Nhà nó không đủ trình đâu. Báo rồi nó thêm tội đánh nhau có tổ chức, là ba năm tù ngay. Còn tao, tao có gây thêm tý thương tật cho nó cũng chỉ là tự vệ, chẳng làm sao cả, người nhà tao ở trong Bộ tư pháp, tao cần gì sợ đứa như nó!
Thằng Thủy cố kêu:
- Mày…mày là loại cậy quyền để ức hiếp người khác. Rồi nhà tao sẽ kiện mày!
- Kiện à! Cho mày kiện đấy! Một mình nhà mày mới dám kiện chứ nhà bọn kia chẳng điên mà tự chui đầu vào rọ. Nhà mày làm gì nào? Nói luôn là tao chưa đủ tuổi, còn mày thì đủ đấy! Đời nó vốn không công bằng rồi!
- Rồi mày sẽ hối hận con ạ!
- Ừ! Mà lần sau định làm gì thì nên cân nhắc nhé!
Con An níu áo tôi giục về, tôi mới chịu đi. Lúc về đến cổng nhà nó, tôi đang đứng ngoài định lên xe về thì nó chợt chạy lại, ôm vòng tôi từ đằng sau. Rồi nó lại thút thít:
- Hưng! Hứa với tao là từ nay trở đi đừng có thế nữa! Nhìn mày thế tao sợ lắm!
Tôi quay người lại, mỉm cười, đưa tay lên má nó vuốt nước mắt, nói:
- Rồi mà! Tao hứa…tao hứa mà! Không vì bất đắc dĩ, tao không vậy nữa đâu!
Nó chìa ngón tay út ra, kêu:
- Không biết đâu! Mày phải ngoắc tay hứa cơ!
Tôi bật cười, ngoắc ngón tay bé xíu, cụng nhẹ vào trán nó, đáp:
- Hứa từ nay Hưng ngố không ác nữa, chỉ chơi với Búp Bông thôi! Được chưa!
Con gật gật đầu, mắt còn vương lệ. Tôi bẹo má nó, bảo:
- Thôi! Vào nhà đi. Gần 7h rồi đấy.
Nhìn nó lon ton chạy vào, tôi thở dài, một cảm giác lạ lùng chợt dâng lên trong tôi.