PHƯỢNG TÙ HOÀNG

Trong lúc nguy ngập, ngược lại đầu óc Sở Ngọc hoàn toàn tỉnh táo. Trái tim bị kích thích quá mức, mơ hồ hơi đau, nhưng nàng vẫn biết lúc này nên làm gì.

Nàng đưa tay chụp tới, nghĩ phải kéo Hoàn Viễn tránh né, nhưng tay lại chụp vào khoảng không. Quay đầu sang, nàng mới phát hiện “máy làm thơ” Hoàn Viễn không biết đã ra khỏi đình từ lúc nào, đang đứng ở bên ngoài, vẻ mặt không biểu lộ điều gì.

Sở Ngọc sửng sốt.

Vì khoảnh khắc trì hoãn này, thích khách đã tới trước mặt nàng. Biết không trốn thoát, Sở Ngọc bất lực cười khổ một tiếng.

Nàng không muốn chết.

Sinh mệnh không dễ dàng lấy lại, cứ như thế mất đi lần nữa sao?

Thật không cam tâm.

Nếu lần này chết đi, nàng có còn xuyên qua nữa không? Nếu vận may chỉ có một lần, chết lần này có cảm giác gì không?

Vĩnh viễn.

Nàng thật sự không muốn chết.

Ngay khi nàng sợ hãi bàng hoàng, thích khách đã đến trước mặt. Hắn nhìn nàng, rồi…xoay người, nhảy ra khỏi đình đi giết Hoàn Viễn.

Thậm chí không thèm quan tâm thêm một phút.

“…”

Sở Ngọc trợn mắt há mồm.

Hoàn Viễn chật vật tránh né sự truy giết của thích khách, còn người có giá trị ám sát tối quan trọng thì đứng ngây người trong đình. Tuy đã thoát chết trong gang tấc, tạm thời không nguy hiểm tính mạng, nhưng lúc này, Sở Ngọc ngoài thót tim hú vía, còn có cảm giác…hơi nhục nhã.

Ôi, ôi, ôi, không phải như vậy chứ?

Nàng biết thời đại này sùng bái sắc đẹp nghiêm trọng, trông mặt mà bắt hình dong vô cùng nghiêm trọng, nhưng ngay cả ám sát cũng phải chọn người tuấn mỹ hơn, điểm này hơi thái quá đi?

Đúng là không có đạo đức nghề nghiệp gì cả!

“…”

Hay là, thích khách không nhằm vào nàng, mà Hoàn Viễn mới là mục tiêu?

Cái này không có khả năng a. Từ nhỏ Hoàn Viễn nếu không bị giam lỏng thì cũng bị cấm tiếp xúc với người khác, làm sao có cơ hội ra ngoài đắc tội với người nào, thậm chí nghiêm trọng đến mức bị người ta thuê thích khách ám sát?

-----------------------------

“Ngài muốn ám sát công chúa?” Mặc Hương cầm quân cờ, đang tìm xem có cách nào hòa được không, nghe lời nói của Dung Chỉ, kinh hãi đánh rơi. Quân cờ va chạm nhau phát ra những tiếng lách cách.

“Sao ta có thể?” Dung Chỉ cười thản nhiên “Ám sát là có, nhưng không phải do ta bày mưu đặt kế”.

“Vậy là người nào?”

Dung Chỉ khom người thu dọn quân cờ vào hộp “Hoàn Viễn”.

-----------------------

Hoàn Viễn né tránh đường kiếm của thích khách. Từ trước, hắn cũng được học đôi chút võ nghệ, không giỏi bằng Việt Tiệp Phi, thậm chí không bằng cả Lưu Tang, nhưng đủ để tự vệ một lúc.

Nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy chưa bao giờ “lực bất tòng tâm” như vậy. Sức lực như theo dòng nước trôi tuột khỏi cơ thể, vận động chân tay gian nan chậm chạp như lòng sông khô cạn. Hắn bỗng nhớ đến đêm qua Dung Chỉ buộc hắn uống rượu, trong lòng có điều lĩnh ngộ.

Sau một lúc, Hoàn Viễn thở hồng hộc, trên người đã có mấy vết thương.

Việt Tiệp Phi thấy Hoàn Viễn tình thế không ổn, đột nhiên tăng lực thoát khỏi ba tên thích khách, xông ra đỡ mũi kiếm giáng xuống người Hoàn Viễn, giải trừ một tình huống ngàn cân treo sợi tóc.

Với cục diện một chọi một, tên kia nhanh chóng bị yếu thế. Việt Tiệp Phi đâm hắn bị thương rồi quay trở lại dồn bốn tên kia vào một chỗ, với mục đích không cho kẻ nào chạy thoát.

Việt Tiệp Phi đẩy Hoàn Viễn về phía đình, vừa đánh vừa lùi, đến khi chạm vào cột trụ bên đình mới dừng lại.

Lưu Tang cũng vừa đánh vừa lùi dần về bên đình. Cậu bé chưa có nhiều kinh nghiệm, ban đầu còn chiếm ưu thế, nhưng sau bị tên thích khách dùng các chiêu thế kỹ xảo đánh cho luống cuống chân tay, bị bức lui dần.

Sở Ngọc thấy Lưu Tang đang lui về phía mình, sợ đao kiếm không có mắt, liền vượt qua lan can ra khỏi đình.

Hoàn Viễn khó khăn lắm mới đứng vững, nhìn thấy Sở Ngọc ngay bên cạnh thì lùi lại.

Nhưng hắn quên mất đây là bên vách núi, cũng quên xem xét dưới chân trước khi cất bước.

Gót giày không may giẫm phải một hòn đá nhỏ, trượt chân, cả người Hoàn Viễn rơi xuống.

Nếu là trên đất bằng phẳng, đây chỉ là một cú ngã nhẹ.

Nếu hắn không bị thể lực suy kiệt, cũng có thể tự cứu mình.

--------------------------

“Thực ra lúc Hoàn Viễn mưu đồ xuất phủ, cũng chuẩn bị chiêu cuối cùng là “đập nồi dìm thuyền”. Hắn tự ình là quân tử, nếu không phải tình huống bất khả kháng sẽ không dùng đến binh đao. Nhưng tình thế cấp bách, hắn không có nhiều người đáng tin, bản thân lại không tự do hành động nên đã nhờ Thẩm Quang Tả thay hắn tiến hành” Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười “Nhưng Hoàn Viễn không biết, ta hứa cho Thẩm Quang Tả lợi lộc nhiều hơn hắn có thể cho rất nhiều!”

Thẩm Quang Tả là kẻ quy phục phản chiến, vì vậy, toàn bộ kế hoạch của Hoàn Viễn đều nằm trong tay Dung Chỉ.

Chỗ ở của Hoàn Viễn có nuôi một con bồ câu, vốn là do tổ chức thích khách bí ẩn trên giang hồ Chuyển Kiếm dùng để liên lạc với các thân chủ. Hoàn Viễn trước nay không hề thả con chim này, vì không đến bước đường cùng sẽ không dùng bạo lực.

Nhưng hành động của Sở Ngọc mấy hôm trước đã cắt đứt hết hi vọng của hắn.

Hôm qua, Hoàn Viễn biết Sở Ngọc muốn đến núi Bình Đỉnh tham gia hội thơ, liền thả con bồ câu này ra.

Mặc Hương nghĩ nghĩ một lúc, hỏi lại: “Vậy rốt cuộc công tử quyết định trợ giúp Hoàn Viễn một tay hay là ngăn cản hắn?”

“Đều không phải” Thu dọn xong toàn bộ bàn cờ, Dung Chỉ đứng dậy cười nói: “Ta quyết định tương kế tựu kế lợi dụng trò ám sát này. Tuy rằng tầm ảnh hưởng của ta không quá rộng, nhưng trong phạm vi thành Kiến Khang này, thì không vấn đề gì. Đối với tổ chức Chuyển Kiếm, ta cũng biết sơ sơ một chút. Những kẻ thích khách này đều mới tới thành Kiến Khang, làm ục tiêu ám sát của chúng bị nhầm lẫn cũng không phải là khó khăn lắm. Ta căn cứ vào lời đồn đại bên ngoài, nói công chúa cao lớn như nam nhân, diện mạo tuấn tú. Mà trong nhóm người xuất phủ hôm nay, người phù hợp nhất với miêu tả này, là Hoàn Viễn”.

Hắn khuyên công chúa mang Hoàn Viễn đi dự hội thơ, bức Hoàn Viễn uống rượu độc làm suy kiệt thể lực. Trước khi công chúa ra khỏi cửa, hắn còn dùng dược phẩm che đi phong thái mỹ mạo của nàng. Tất cả những việc này, không cái gì là không có mục đích.

“Hiện tại có lẽ Hoàn Viễn cũng đoán ra năm phần dụng ý của ta”. Dung Chỉ chắc chắn mỉm cười “ Ta muốn gieo vào lòng hắn một ý niệm, hắn vĩnh viễn đánh không lại ta”. Điều hắn muốn, là bóng ma tâm lý này sẽ theo Hoàn Viễn cả đời.

Hắn sẽ ban ơn, nhưng trước hết, là phải trấn áp.

Mặc Hương nhìn Dung Chỉ, cũng cười theo.

Cho dù có chứng kiến bao nhiêu lần, hắn cũng không thể nào đo lường được tâm tư thâm trầm của người này. Mỗi lần hắn nghĩ chạm được đến nội tâm của Dung Chỉ, thì sau đó lại ngỡ ngàng phát hiện, đó chỉ là biểu hiện giả dối.

Hắn vĩnh viễn không muốn đối địch với người này.

Hai năm trước, lần đầu tiên gặp mặt và trò chuyện, hắn đã quyết định đi theo Dung Chỉ.

Vĩnh viễn không phản bội.

Vĩnh viễn không hối hận.

Bình luận

Truyện đang đọc